Tâm sự riêng mình

Vẫn luôn tin vào sự kì diệu của tình yêu...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cố gắng làm rất nhiều thứ nhưng cảm thấy khó khăn như đi bộ trên sa mạc vậy :| cảm giác mình k làm đc mất :|
p.s ghét 1 vài thằng tính rất đàn bà

----------

chắc khả năng của mình chỉ có thế thôi :| không không thể mình k có thói quen bỏ cuộc mà :| i know how to do it but i cant do it =((
 
Thế thì t chịu rồi =) còn nói gì đc nữa, phải k :)) rồi, sau ngày mai, t sẽ đứng vòng ngoài. Mọi thứ. Chẳng còn lý do cho t ở lại nữa, phải k =) cũng k ai cần mà, nhỉ =) chỉ gây khó chịu thôi =)

tóm lại 1 câu là t nên CÚT. :))))
tức mà cũng khóc đc :)) con điên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Je tiens quelque chose a part moi que tu ne connais jamais
Je chant le chanson que tu ne vuex jamais ecouter
Je vie la vie que tu ne peux jamais imaginer
on est different...
des que je crois que le bonheur est arrive...et je souris seulement:)
 
Vừa nc với một em, em ấy thấy cảnh ngứa mắt rồi quay sang : "Anh, anh thấy thằng nông dân kia không anh?"

Tsb em, cứ như em đang bảo anh có đang soi gương? Anh trồng cây cuốc đất hằng ngày, hồi bé anh cũng có thời phi trâu như ngựa 5 tuổi đã biết trèo ổi trộm bòng nướng cá ăn thịt chuột. Đến bây giờ anh vẫn mắc võng giữa hai cái cây nằm đung đưa đọc sách giữa trưa nắng chứ chưa thèm vác xác vào nhà ướp mặc dù nhà anh có 3 cái điều hòa chứ không phải một cái như nhà em nhé. Nông dân thì có gì mà xấu mà môi em dài như cái điếu cày, mắt em liếc như dao cạo râu thế?

Anh tự nghĩ hình như đời ông em, thôi ông em xa quá, đời bố em thôi vậy, chắc gì đã không phải nuôi lợn nuôi gà? Đời cụ kỵ em thì rõ quá rồi, không nông dân thì cũng phu mỏ, chứ nếu em bảo em dòng dõi quan lại quyền quý thì anh cũng thua em luôn vì em cao quý quá, nông dân như anh không có tầm để ngồi nói chuyện với em, em gái ạ.

Anh hàng ngày vẫn đi trồng rau, nói anh trồng rau thì chẳng thằng nào tin nhưng mà anh có trồng thật đấy. Cũng chẳng phải vì anh thèm ăn thìa là tía tô húng láng rau muống đến cái mức ấy, mà cũng chẳng phải vì 200 yên 4 cọng thìa là đắt quá anh không mua nổi. Chẳng qua vì anh nhớ cái cảm giác có một vườn rau và ngày ngày ra vun tưới chăm bón. Mỗi một ngày cái cây ấy lại lớn lên, đến một ngày nó ra hoa kết trái, hoặc cho lên đĩa, thì ngày ấy anh cảm thấy cuộc đời thêm một vị vui vẻ. Cảm giác được ăn đồ do mình trồng, cũng như cảm giác hưởng gió trời thanh bình nó khác với cái nhà ướp mà em vẫn ca tụng.

Thôi, anh đang cáu nên anh bức xúc tí tẹo, em cũng chẳng biết anh nghĩ gì đâu vì anh lúc nào chẳng ừ. Nhưng em ạ, bước chân ra khỏi Hà thành hay Sài thành chừng năm mười cây là vẫn có nhiều người nâng niu vuốt phẳng từng tờ 500 lẻ đấy. Nông dân, công nhân, lái xe, hay một ai đó làm nghề mà em nghĩ là "thấp hèn" thì cũng là một con người, nhiều khi vì thật thà chất phác không bon chen mà họ cam chịu như thế, nhưng mà cũng chẳng phải vì thế mà em khinh bỉ người ta. Có bao giờ em nghĩ bọn Nhật bọn Hàn bọn Anh vân vân, nó cũng nghĩ em, một con bé VN cũng chỉ là dạng quê quê không em?

Trôi đến đâu thì đến, nhỉ.
 
haizzz...cái kiểu nói vỗ mặt ấy anh quen rồi em ạ.mà thôi!có thể nó ko dành cho anh nên anh chẳng thấy gì đâu:))
kiểu gì đó rất khó chịu.chẳng có một chút cảm xúc gì, có lẽ càng muốn mở rộng bàn tay thì nó lại càng hẹp lại!thật khó hiểu.Đã rơi vào trạng thái đáng buồn đó chăng.
lạy Chúa tha tội!!!
 
Những lúc ốm đau khó khăn thì mới biết, mới nhận ra ai là thật ai k.
Bỗng dưng thấy khó khăn quá, đã qua 1/2 con đường rồi, còn 2 năm nữa thôi, thì lại muốn bỏ cuộc. Chắc cần thêm mấy ngày nghỉ nữa =.= n cũng k biết nghỉ làm gì.
Thèm 1 câu nói tưởng đơn giản n hóa ra cũng phức tạp.
 
Do not think that love, in order to be genuine, has to be extraordinary. What we need is to love without getting tired.
 
đôi khi thấy nhạt, nhg mà cũng chỉ là n~ cuộc chơi, mà chơi thì vui mãi sao đc :|
chợt thấy cô đơn khi gặp phải n~ vấn đề mới ... :-<
 
ơ hờ...
suy nghĩ nhiều quá
cái đầu thì nặng
trái tim thì trống rộng
theo vật lý lớp 12 thì đó là trạng thái không bền
vậy tại sao nó tồn tại lâu thế nhỉ?
 
đang ở sân bay rồi í nhỉ
chả biết có những ai ở đấy với m.
lẽ ra mình đã fải ôm nhau thật chặt, nói với nhau nhiều điều hơn.
nhg mà m sợ cái cảnh khóc lóc sướt mướt này nọ.
ừ vô duyên lắm nếu lớn đùng rồi còn thế giống hồi cấp 2.
mình vẫn đang nt cơ đấy :) chả dám gọi, cứ sợ nghe giọng nhau lại tùm lum nước mắt ngắn dài.
còn gần một tiếng nữa là đã rời khỏi Hà Nội rồi, sẽ nhớ lắm mong lắm đấy ngày về.
ngoan ngoãn cố lên, rồi mình lại đứng cạnh nhau cợt nhả đủ trò, lại đc ôm nhau bất cứ lúc nào, lại đánh chửi nhau, lại là 10 đứa quái dị nhất 11p1.
m vẫn cứ bảo mấy tháng hay mấy năm cũng nhanh thôi, nháy mắt í mà :)
con hâm chưa baoh thấy m rơi một giọt nước mắt nào đấy cô gái mạnh mẽ nhất :)
 
Back
Bên trên