Tâm sự riêng mình

Nhớ lần đầu tiên em nói:
Rằng mình yêu nhau nhé,
trọn đời mình mãi mãi bên nhau,
cho dù bao năm tháng với thời gian cuốn trôi,
nhưng sẽ không thể lìa xa...

Và anh nhớ những phút giây ngày ấy
những chiếc hôn nồng cháy
nụ cười và ánh mắt em trao...
Dù núi rộng, dù sông dài
tình anh mãi mãi trao về em...
 
Anh cứ để em đi mất sao...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sen hồng một nụ,
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau
có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao
đến đêm ngọt ngào ... :)


Sen tàn cúc lại nở

*Những ngày Hà Nội vắt mình sang thu
 
từ giờ nhà chỉ còn hai mẹ con, thấy mông mênh trống trải giữa 6 tầng nhà :)
cũng không hẳn lắm
chắc sẽ có 60 ngày đủ cả bốn người
chắc sẽ có 180 ngày có ba người
chắc sẽ có vài chục ngày có 2-30 người
tính lại sẽ có 8-90 ngày thôi chỉ có mình và mẹ
tự dưng thấy trách nhiệm nhiều gấp đôi, yêu thương gấp đôi
cô đơn gấp đôi
đau gấp đôi
nhớ gấp đôi
thèm gấp đôi
buồn gấp đôi
hình như cuộc sống sẽ giản đơn đi, hai người giống tính nhau, hợp nhau, giỏi chịu đựng nhau, chiều chuộng nhau sẽ thế nào nhỉ ...
bỗng dưng thiếu hai người cáu gắt, cù lần, cục, cùn thấy cứ nản nản, cuộc sống thiếu cái thi vị cãi vã, chành chọe... cũng buồn

hôm nay mẹ ở sân bay len lén quay sang một bên lau nước mắt
mẹ sợ con gái nhìn thấy, nó cũng chẳng dám quay lại nhìn
nhìn cái bóng nó ở xa xa lại thấy lũn cũn như hồi nó lớp 1-2
thấy nó cũng trầm trầm
ngồi trên xe ... mẹ khóc
ngồi trong phòng cách ly ... em khóc
thôi cũng một lần chia ly
một năm nữa mình có nên đi không nhỉ :)
 
và anh tỉnh dậy thấy lòng nằng nặng dù cảm giác mơ màng ngọt ngào đọng nhẹ trên môi ...
anh trở về tháng mười một, mười hai, thấy cô gái ngồi cười rúc rích trên cái ghế nhựa đỏ, kệ gió đầu đông, ngay đầu cột rổ
thèm thèm xin một quả bóng lên rổ sai chân ...
anh trở về tháng một, tháng hai, nhìn em từ rất xa trong gió xuân lành
ngồi túm tụm bạn bè cười nói trong căng tin ...
anh trở về tháng ba ...
mưa xuân chẳng ướt nổi vai, nhưng trời thì nồm ướt tường ướt ghế
trộm ngắm em ở gần hơn, phía trước anh, trên sân Bách khoa
trộm ngẩn ngơ, có nét gì thơ bé ...
nếu không là vô tình có khi chẳng quen nhau
dù có khi biết nhau lâu lắm lắm
anh trở về tháng ba ...
trở về ngày thứ ba kì cục, chẳng phải hẹn hò, cũng chưa hẳn thân quen
giữa phố phường tấp nập yêu đương, có hai người ngồi cười nói ở hàng Than và tâm tình ở bến mà chỉ có anh âm thầm nhớ, âm thầm say ... tháng Ba ngày Tám, khi trở về lặng lẽ mua một bó hoa hồng, chạy đến gần cửa nhà em định đặt trước thềm mới nhớ ra đời nhiều ồn ã thị phi, anh khẽ co mình vào lòng vỏ ốc ... chỉ nhận ra em ở đâu đó trong lòng anh ...
anh trở về tháng ba ...
anh thấy em ôm từng người đang khóc, chỉ thấy em ôm từng người rất chặt, em cũng đang nén lòng nhiều lắm. Anh đứng chậm lại, anh muốn ôm em cuối cùng, anh muốn là người cho em tựa vào để khóc, cô gái nhỏ khóc òa ... vơi ...
anh trở về tháng ba ...
mỗi ngày điện thoại tầm tối lại rung liên tục
đôi ba câu chuyện vu vơ, chẳng hiểu sao anh vui âm ỉ
đùa rất nhiều, chỉ có câu anh thích em luôn là thật ...
anh trở về tháng tư buồn ...
lỡ làm em giận, lại có chút phục em hơn
anh trở về tháng năm ...
nhớ cái tin nhắn em khoe em đang khóc, lại lỡ làm em khóc to hơn
nhớ cái tin nhắn em kêu em đang khóc, lại nhắn cả nghìn lần cố lên em
cố lên em !!!!!!!!!!!!!!
anh trở về tháng sáu, tháng bảy, tháng tám ...
lòng nhủ lòng phải cố xa em
anh trở về tháng chín, tháng mười ...
lòng nhủ lòng phải cố quên em

một năm rất nhanh, anh yêu em không bao giờ đùa ... và anh đặt lòng mình thanh thản trước thu Hà Nội rực rỡ, mong em hạnh phúc thật nhiều ...
sẽ lại nhìn em từ rất xa
sẽ lại ngắm em từ rất xa ...
thời gian cứ trôi
anh vẫn cứ phi từ Bách khoa về Quốc gia trong 15p để gặp em ngắn ngủi, nói dối rằng anh có việc ngay đây thôi, để con tim không day dứt anh bỏ phí quá nhiều, anh bỏ lỡ quá nhiều, anh đánh rơi quá nhiều, anh từ bỏ quá dễ dàng
anh vẫn cứ về Ams tìm bóng em dưới hàng cây, trong canteen, dưới cột rổ mãi mãi mãi mãi

...

một giấc mơ rất dài, đột ngột kết thúc bằng một nụ hôn ...
là một anh mộng mơ quá đỗi, khi mà em giờ đã ở rất xa tầm với
không bởi vì anh và em quá xa nhau mà bởi vì anh biết em khác hơn những người đã bước vào và ra đời anh ... em sẽ chẳng bao giờ chịu yên trong vòng tay anh ... anh đành vuột em ra rất xa, rất xa
hình như là anh cố quên nhưng lòng vẫn dồn nén, giờ chợt vỡ òa ra khi em sắp xa anh cả về khoảng cách
một khi em còn ở đâu đó trong Hà Nội, anh sẽ còn cảm thấy em bên cạnh anh, để anh lo, để anh dỗ và để anh làm em khóc thật nhiều
"em đi để lại một phần nhiều em ở Hà Nội, trong đó có anh..."

và anh mãi là một phần thôi ...
Hà Nội thương, yêu và nhớ em rất nhiều
anh cũng thế ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gimme a reason
Why I can't concentrate
The world is turning upside down
Spinning round and round.
 
dự cảm bừng trong mơ, thảng thốt miền đắp đổi. lá thắm biếc không ngờ, gió bâng khuâng lạc lối. đến rồi đi rất vội. mãi trong em còn bối rối lời chào. rực rỡ trào dâng và nghẹn ngào sức nóng.

liệu thế nào - ngẫu nhiên hay khát vọng? khoảng khắc ngập ngừng có mang nghĩa gì không? ngơ ngẩn một đời sông, run rẩy mỗi lần nhớ lại ..
 
Chợt thảng thốt nhận ra.....
Một mình......
Nơi đất khách quê người......
Cần phải mạnh mẽ cứng cáp hơn.....
Đi làm thêm........
Làm quần quật.....
Nghĩ nhiều lúc tủi thân.......
Nhưng cuộc sống phải thế.........
 
FB mình bây giờ xô bồ quá
Vui thì cũng vui nhưng mình cảm thấy không thoải mái như hồi trước, viết không phải chỉ cho mình mà còn cho người khác nữa, thực ra thì bản chất của FB là thế nhưng bây giờ điều ấy càng rõ hơn. Với cả mình cũng lo là những người mình thân sẽ ít vào FB mình hơn. Mình chỉ có thể một lúc quan tâm đến vài người thôi, mà cũng ko muốn làm mất lòng những người mới quen.
Mới có tí mà đã thế này, về sau mà làm người nổi tiếng thì còn mệt thế nào
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Giật mình nhận ra trong cái list friends 400+, chả có ai ta có thể tìm đến khi mệt mỏi... đời!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
tác giả yêu thích của mình :) ;) :D
chết mất, cứ thích mấy cái anh ta viết rồi lại thích thích anh ta :")
giời ạ :-< :-s
 
Feeling so lonely, which isn't such a strange feeling. I should have got familiar with it for now..
But idk why I still get upset because of it.. there are so many things to be worried about. Maybe that's why. Maybe I'm just tired.
D a m n it, I have never been so soft before.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em chẳng cố tình khoe ra những gì em nghĩ đâu

khó nhỉ?
thôi thì cứ vô tình như thế
dựa vào nhau những lúc yếu đuối thôi
để khỏi trăn trở day dứt
khỏi thao thức, cho nước mắt vương đầy giấc mơ
*biết thế nào cũng thế này mà :))*
quá chuối :))



~
hic. hôm nay không biết có phải buổi học cuối ở Ams không nữa :(
lớp mình có khi là cái lớp duy nhất đi học vào mấy ngày này
nhìn trường chả ra cái trường nữa
nhìn thương xót quá
còn được mấy ngày nữa ở đây thì cứ cố bò về thôi :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Không khóc được thì đành cười vậy :))
 
Back
Bên trên