Anh. Cho Em mượn ánh mắt Anh. Cho em mượn nụ cười Anh. Cho em mượn bàn tay Anh. Bờ vai Anh. Dịu dàng Anh.
Anh. Cho Em mượn cái nhíu mày Anh. Giọt nước mắt Anh. Sợi tóc phai Anh. Nỗi buồn Anh. Phôi pha Anh.
Anh. Cho em mượn Anh, mượn Anh. Trọn vẹn Anh. Lãng mạn Anh. Đau thương Anh.
Anh. Em vẫn mơ về một khoảng trời, nơi Em có thể vẽ lên màu xanh của niềm vui, hi vọng và đôi mắt Anh. Không, một khoảng trời dường như là không đủ. Em cần cả một bầu trời. Nơi em tự do, nhẹ nhõm và trút bỏ mọi phiền ưu nước mắt. Nơi chỉ có màu xanh của em, màu xanh bình yên, màu xanh không nghi ngại.
Chỉ có thể là Anh, cho dù mong manh ♥