Tâm sự riêng mình

chẳng lẽ lại biến mất trc 1 người nữa 1 lần nữa...
như thế có khốn nạn quá k nhỉ...
có làm gì thì lần sau nhớ đeo kính rồi hẵng làm nhé :-<
 
Không còn nhiều thời gian làm sinh viên nữa
Không còn nghỉ hè chờ năm học mới
Sẽ sống hết minh trong những ngày tới
Mình chẳng còn nhiều thời gian nữa =((
 
có những điều thực sự đã xảy ra như một điều tất yếu.cảm xúc của ta bây h cũng là tất yếu.
cảm ơn em.em đã giúp anh thấy được một phần nữa của con người mình.trước đây nó chỉ hiện ra lờ mờ,như một ảo ảnh.em à, anh chỉ là một người bình thường,rất bình thường.mỗi ngày của anh cũng như bao người khác, học, làm việc, online...cũng buồn, cũng vui, cũng đầy đủ giới tham sân si, cũng ước mơ, cũng thất vọng...cũng có lúc mệt mỏi, cũng có lúc quên mình là ai, cũng có lúc say, cũng có lúc không suy nghĩ, cũng thỉnh thoảng nghe nhạc, xem phim, cafe,...anh không muốn mình là một người khác thường trong mắt ai cả.
em còn trẻ, nhưng em không phải là một đứa trẻ, mọi người đều có "quyền mưu cầu hạnh phúc ".đừng tự ti, đừng mặc cảm, cũng có những người giống em, có những người bất hạnh hơn em, nhưng dù là ai thì cũng vậy, cũng đều phải biết vươn lên trong cuộc sống, và càng ngày càng vươn lên mạnh mẽ hơn, mọi chuyện xảy ra trước hết đều do bản thân mình, ai cũng có sai lầm, ai cũng có những điểm xấu, nhưng quy luật tự nhiên, những tạo vật nào không đủ điều kiện chống đỡ với chọn lọc tự nhiên sẽ bị đào thải, và ngày nay chọn lọc xã hội là cái khắc nghiệt hơn, vì vậy phải chống đỡ mạnh mẽ hơn...vậy đấy!
tất nhiên, con người khác với tự nhiên nhiều lắm, con người sống còn có hai chữ " tình người ".cho nên, đừng bao h em hết hy vọng,hết niềm tin và nguy hiểm nhất là hết tình yêu...
 
Nếu chỉ biết nói là "Tớ sẽ ở bên cậu chừng nào mà cậu còn cần tớ" thì sao nhỉ... K biết cậu nghĩ ntn, còn đối vs tớ, đó chính là lời động viên tớ mong chờ nhất. Không lấy cậu làm động lực, thì chắc gì tớ đã đc như bh : p

Chỉ cần có cảm giác luôn luôn được back up, luôn được ít nhất 1 ng ủng hộ trong mọi chuyện, luôn có 1 ng ở đấy… Và vì tớ biết ng đó là cậu, nên tớ mới cảm thấy yên tâm mà bước tiếp, hiểu chưa : p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm trước gặp em Nấm ở FTU
Vẫn tông màu trắng kiêu sa =((
Ôi mối tình một thời ngây ngô bồng bột của tôi =))

------------

Mà hôm qua có 1 em 10A2 chào mình là chú mới đau =((
Mình già thật rồi sao T_T
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Dù em có giận anh đến mấy thì cứ nhìn thấy nụ cười của anh là em lại không tài nào giận nổi.
Tại sao vậy nhỉ?
 
Miệng lưỡi đàn bà thật đáng sợ.
Chỉ vì thứ tình cảm ích kỉ mấy năm của cậu, mà cậu cứ tự cho mình cái quyền đc kiểm soát và phê phán hành động của ng khác, Thậm chí là gán cho nó 1 cái mác chẳng đẹp đẽ gì theo ý nghĩ chủ quen của cậu.
Cậu rẻ lắm !
 
Ừ ... Cuối cùng thì e đâu có giấu được cái sự yếu đuối và kém cỏi của mình :|
Ừ ... thì e cần. Dc chưa? :|
 
ngày thứ bao nhiêu đó của 10 năm, ngày thứ rất nhiều của 5 năm ...
phong trần hơn, cay đắng hơn, già dặn hơn ... chỉ còn giữ được lại cái tên và niềm đam mê bé dại ...
hai lần tình yêu mất đi, hai lần tình yêu trở lại ... chẳng còn thừa cảm xúc để vùi mình vào ... chai lỳ thật rồi, yêu thương giả dối
thôi đành, sẽ giảm bớt vài điều cho đỡ nặng gánh ...
tập quên, tập lật trang cho cuốn sách cứ đăm đắm nhìn vào bao lâu ... chẳng ai có thể yêu ai suốt cả cuộc đời




mèo
 
tại sao có nh~ con ng trơ trẽn và mất liêm sỉ đến vầy :-<


khổ, đời cũg nh` cái buồn cười vật :-<
 
" I love you "
Though I've said it many times before. I hope U know I mean it even more :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Yêu anh rất nhiều, baby ạ :x
 
Chỉ tại vô tình...
...
...
...
Tại sao anh phải tha thứ cho em?
 
Có chuyện...

Bốn cuộc gọi, 13 thư từ khắp nơi. Nhìn vào quyển lịch 2010-2011 thấy đã đầy kín, thi nọ thi kia, đi đó đi đây, cứ đầu tháng thì những ngày cuối tuần lại đầy ắp những tiệc này hội nọ.

Giật mình thấy thời gian trôi nhanh quá, đã tới lúc phải lựa chọn sẽ ở lại nơi này thêm 2 năm, hay rời đi tới một thành phố khác. Sẽ ở lại đất nước này, thêm năm sáu năm, hay tìm tới một nơi khác. Sẽ tiếp tục đi, hay quay trở về.

Đi hay ở, vẫn là một câu hỏi truyền lại từ hết thế hệ này tới thế hệ khác. Ở, tức là sẽ gắn bó với thành phố này thêm một vài năm nữa, sẽ tiếp tục đón hoa anh đào muộn và ngắm tuyết tháng 4, sẽ tiếp tục lững thững đi về trên con đường dọc theo bờ sông mọc đầy hoa trắng, đêm đêm sẽ lại cùng bạn phóng như bay trên bike mà không phải lo cảnh sát tóm, hè về thu sang sẽ lại đi chu du trên JR đi ngắm biển đẹp nhất Nhật Bản với cánh rừng đỏ rực sắc lá momiji.

Đi, chắc sẽ về thủ đô, nơi không còn tuyết trắng nhưng cũng nhiều lá vàng mùa thu, gần bạn bè hơn, cơ hội nhiều hơn, và cuộc sống cũng sẽ nhanh hơn gấp nhiều lần.

Và cũng sẽ gần một ai đó hơn rất nhiều lần so với bây giờ, hy vọng thế.

Ngày xưa, khi khoảng cách từ X tới Y chỉ là tầng 3 tới tầng 4, có khi còn đi vòng quanh sân trường để mong quãng đường được dài thêm.

Bây giờ khoảng cách từ Y tới X đã quá xa mất rồi, có thêm một tuần nghỉ cũng không thể gặp nhau.

Chỉ biết nhớ, và nhớ, thật nhiều.
 
Lại chán :(
Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cuộc đời này cũng chỉ có vậy :(
 
Back
Bên trên