Ngô Phương Thảo
(kill đầu bò)
Active Member
No one loses anyone, cuz noone owns anyone.
Another missing day.
Another missing day.
Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Đã hiểu vì sao mình yêu những ngày gió đến thế.
Ở tầng cao nhất, ở góc hút gió nhất, những điều làm mình phiền muộn bấy lâu cũng đã được nói ra. Cảm giác thật bình yên, tựa như, tất cả, đã bay đi, cùng gió.
Người ta ai cũng thích nắng ấm.
Mình lại trót đem lòng yêu ngày gió, thương thầm những chiều mưa, say sưa trong mùa lạnh.
Thích mê tơi cái cảm giác đi dưới mưa, thậm chí là chật vật trong cơn bão, nhưng không một mình.
Mình luôn tin, một khi đã lỡ gặp bão rồi, thì mắt bão - chính là nơi bình yên nhất.
Nhiều người bảo mình điên. Nhiều người hỏi mình có đáng không?
Mình chỉ cười.
Mình là vậy đấy, rất điên rồ. Ngã đau nhiều lần rồi, nhưng xong lại đứng lên cười toe toét.
Cũng không hẳn là mình thích đâm đầu vào những nơi bão tố. Mình chỉ nghĩ đơn giản là một khi đã đi rồi, thì dù trời có mưa bão, cũng vẫn phải bước đi tiếp. Dẫu sao mưa cũng đã mưa rồi, ướt cũng đã ướt rồi, tại sao lại quay đầu lại mà không cố đi nốt con đường mình đã chọn. Nếu có lòng tin thì sau cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng thôi. Mà nếu không thấy thì cũng không sao, vì mình đã tin vào chính bản thân mình và đã cho nó một cơ hội.
Gió, cũng có lúc dịu dàng.
Mưa, cũng có lúc nhẹ nhàng.
Em sẽ mỉm cười mà bước tiếp, vì cầu vồng đang chờ em cuối đường.
Anh có muốn cùng em đi qua bão tố?