Tâm sự riêng mình

Có lẽ em sống đơn độc từ bé :-?
Dần dần thành thói quen chẳng bao h chia sẻ với ai :| Bây h thì chẳng có ai đủ thân thiết để chia sẻ. Có mấy đưa gọi là bạn thân nhg mỗi đứa 1 nơi, 1 năm gặp nhau dc mấy lần :(

nếu vì xa cách địa lý mà không thể gần gũi về tình cảm thì không thể gọi là bạn thân được em ạ :D
 
Có lẽ em sống đơn độc từ bé
Dần dần thành thói quen chẳng bao h chia sẻ với ai Bây h thì chẳng có ai đủ thân thiết để chia sẻ. Có mấy đưa gọi là bạn thân nhg mỗi đứa 1 nơi, 1 năm gặp nhau dc mấy lần

đồng chí này giống mình phết :D. anh ko phải đến nỗi đơn độc, kém hòa đồng (ngược lại thì đúng hơn :))), nhưng mà bạn thân với cả tìm người để chia sẻ thì ít lắm. ko phải là ko tin hay ko đủ thân, chẳng qua tính mình nó thế từ bé, có gì cũng giữ hết trong đầu, bây h nói đến chuyện chia sẻ thấy nó rất awkward :)).
btw, những người kì cục thì cũng hay có những mối quan hệ đặc biệt. anh có một đứa bạn hồi lớp 11 cực thân, nói là soulmate thì hơi quá nhưng mà chắc cũng gần gần thế :p. tính nó cũng hơi bị lập dị. hết lớp 11 nó sang UK học, từ đấy anh với nó ko nói chuyện với nhau nữa, chẳng vì lí do gì cả :D. bẵng đi hơn một năm, bỗng một hôm nó nhảy vào chat với mình bằng cái câu kiểu:"này, tao bảo, blah blah...", cứ như thể quan hệ của mình với nó chưa hề gián đoạn. lạ cái là anh ko có cảm giác là nó đi hơn một năm rồi, cũng chẳng cảm thấy xa cách địa lí gì cả, mặc dù bây h thì một đứa ở UK, một đứa ở US :D.
 
.ph.i.ề.n.p.h.ứ.c.

bới để làm j khi mà có móc cũng k đc.:))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
SỢ...

Chưa bao h mình cảm thấy sợ tới thế. Chưa bao h thấy cuộc sống chống chếnh và bấp bênh tới thế. Mình sợ lắm. Muốn khóc thật to. Muốn hét thật to...
Giờ thì mình hiểu cái cảm giác 1 mình trước mọi vấn đề. Mình hiểu cái cảm giác ko có gia đình và người thân ở bên. Ko bạn bè, ko động viên, ko người tâm sự.
Mình ghét nước mắt, lúc ra đi mình ko khóc. 3 tuần qua ko hề khóc nhớ nhà nhưng sao lại khóc vì sợ thế này.
Cảm giác sợ hãi đè bẹp con người. Cần ai đó... để khóc và để nói là mình rất sợ. Toe toét cố cười trong bữa tối, toe toét nói mình an tâm... Mình thực sự sợ:(
Mình ghét đất nước này. Đất nước ko gia đình, ko bè bạn thân, ko ng chia sẻ. Đất nước của lo sợ, của nơm nớp...

Mình sợ những buổi sớm tinh mơ trời tối đen như mực 1 mình ở bến bus vừa gió, vừa rét...

Mình sợ những buổi chiều mới chỉ 4h mà trời đen kịt, mưa buốt...

Mình sợ những lúc cuộc bộ trên những con đường vắng ngắt người thì ít mà tội phạm thì nhiều...

Mình sợ cái cảm giác phải đi kiểm tra nhà, bật đèn ngoài sân và khóa cửa, đặt chuông báo động mỗi khi đêm tới...

Mình sợ những giọt nước mắt của lũ ở cùng nhà vì vô vàn những chuyện đáng sợ đang xảy ra cạnh mình...

Mình sợ hàng tấn báo mà ông host ngày ngày mang về với đâm chém, cướp bóc, đồi bại mà nạn nhân là phụ nữ...

Mình sợ những từ ngữ đốn mạt, những hành động bỉ ổi mà chẳng khó gì bắt gặp trên từng con phố...

Mình sợ cảm giác cô đơn, một mình...

Mình sợ cái list ym trống trơn và những con người invi

Mình sợ cuộc sống với chỉ mail và chat...

Mình sợ phải tiếp tục chiến đấu với cuộc sống này...

Thấy chống chếnh và sợ hãi....

Thèm cái bình yên của 1 gia đình, thèm bạn bè ở bên, thèm được vui chơi, thèm được sống vô tư, thoải mái, vô lo, vô nghĩ, thèm được cảm thấy mình AN TOÀN...

Rồi mọi chuyện liệu có qua???

Cô gái bé nhỏ bước tiếp đi nào. Đã quyết tâm rồi mà. Đừng ngồi đấy và đừng khóc. Đừng run sợ... Tất cả mới chỉ bắt đầu: một cuộc sống mới, những thử thách mới, những cái sợ mới khi mà bên cạnh ko có ai...


But if I wanna cry... :(
 
có những vấn đề rất khó nói, kiểu k thể tìm đc lời để chia sẻ í chứ xD
dù rất muốn vứt nhiều suy nghĩ ra khỏi đầu cho nhẹ bớt.. bằng cách nói chn w ai đó, nhưng tìm đc ai đó, cho mình cảm giác yên tâm để chia sẻ lại là chn khác.
 
Kết cái ava của a Dương :x ;))

Nói thì k muốn, k nói thì lại khó chịu. Biết làm sao nhỉ :|













Muốn quên ....
 
nhưng chia sẻ hay không lại thuộc phạm trù lòng tin rồi anh ạ :-?
nếu không tin tưởng sao chia sẻ được. Với lại có chia sẻ mà người ấy không giúp gì được, chỉ nói những câu đại loại như "cố lên blah blah" thì có ích gì đâu.

Có khi người ta hiểu,người ta hiểu lắm mà không biết nói gì hơn ngoài cố lên?
Em ko dám nói là em rất rành về những chuyện này,nhưng em nghĩ em có thể hiểu....một chút...
Mà dù gì cũng phải thử mới biết được chứ...:( em nghĩ chỉ nói ra với ai đó là mình thấy nhẹ lòng lắm rồi :(
 
@Quang: có khi nào chia sẻ với một người không thân lại giúp ích gì không? Nếu anh có thể giúp gì thì anh cũng muốn giúp.

@Phương: nhiều khi người ta chỉ cần nghe thôi cũng đã là một điều rất tốt thôi, đúng không em?
 
cái cảm giác Ams bị đổi tên cũng giống như nước mình ko còn tên là Việt Nam nữa :-<.
 
Hữu danh tức thị hư danh. Hư danh thì khổ sở để cố giữ làm gì? Giá như các bạn ấy hiểu được.
 
.
sáng xem film mà shutter 1mình.
trưa đến rạp xem bẫy rồng 1 mình.
chiều đi cafe 1 mình.
.
chẳng có lấy 1 sms hay 1 cuộc gọi : )
cũng tốt thôi

Ngày 1 mình ! enjoy it xD
 
worstest feeling ever.

----------

i know what you think. I know what you're expecting :) but .... It's fate baby it's fate.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên