Re: Sử kí Tư Mã Chi
Bấy giờ Khải thấy vai của lão quái sơ hở, bèn dậm mạnh chân như thế hất đá, đoạn lao sang chém thẳng vào lão quái, dè đâu lão quái nghiêng mình tránh khỏi, đánh cho Khải một quyền vào gáy, khiến khải buông đao mà lăn ra đất, đoạn lũ lâu la sấn vào trói nghiến Khải lại.
Bảo Thư thấy vậy, kêu lên một tiếng đau đớn, đoạn hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi mà nói:
- Em làm liên luỵ đến anh rồi.
Khải nhìn Bảo Thư mà lẩm bẩm:
- Không lẽ ta và em phải chết ở nơi này?
Vừa dứt lời thì thấy ở bãi đất cao sau tửu điếm có hồng quan rực trời. Lại thấy một vị tiền bối bịt mặt, mình cao tám thước, thực uy nghi hiên ngang vô cùng. Vị tiền bối đó đứng giữa gò cao mà cất giọng sang sảng:
- Xích Ải Ma, để người lại đó.
Lão quái nhìn thấy vị tiền bối kia, sắc mặt thay đổi, thét lớn:
- Kim Nhãn Điêu, phải ngươi không?
Tiền bối kia nói:
- Phải cũng được, không phải cũng được, mau để người lại đó.
Lão quái Xích Ải Ma nổi giận đùng đùng, thét lên một tiếng đoạn rồi thấy trời mờ đất tối, hồng quan khi nãy của vị tiền bối kia tắt ngấm.
Tiền bối kia ung dung đưa hai tay lên cao, lại co hai tay ra đằng sau, đẩy mạnh về trước, quát một tiếng "Mau", tức thì hắc khí tiêu tan, còn trận cuồng phong của Xích Ải Ma cứ theo chân bọn Hoàng Vũ và lâu la hoài không dứt.
Xích Ải Ma thấy vậy, thủ thể Độc Hạc Du Tiên, quyết ăn tươi nuốt sống vị tiền bối kia.
Bỗng đằng xa có tiếng trống vang lừng, tinh kỳ rợp đất, bụi bay mù trời, rồi một hảo hán dẫn một đoàn binh mã ào ào kéo đến.
Hoàng Giáo Đầu nhìn kỹ vị thủ lĩnh dẫn đầu, thì ra Hồ Hưng thái uý.
Bấy giờ Xích Ải Ma thấy vậy, đánh ra một chưởng long trời lở đất, đoạn cắp Bảo Thư mà biến mất.
Bọn Hoàng Vũ và đám lâu la cũng bỏ chạy hết cả, Hồ Hưng thái uý thúc quân đuổi riết, song vì bụi mủ trong đêm nên không thấy đường, thu quân về sớm.
Hồ Hưng cởi trói cho Hoàng giáo đầu, nói:
- Giáo đầu thật khổ quá.
Hoàng giáo đầu nói:
- Thằng giặc già kia bắt mất Bảo Thư đi rồi, là nô tì trong phủ của đại nhân đó.
Bấy giờ vị tiền bối kia mới cất giọng:
- Hồ Hưng, Mạnh Khải, các ngươi ăn cơm triều đình, mà để đạo tặc hoành hành thế sao?
Khải cảm tạ tiền bối đã cứu mạng, lại nói:
- Mong tiền bối chỉ dạy.
Tiền bối kia nói:
- Khi yên bình ngồi bàn to luận lớn thì không ai bì kịp, khi lâm cơn ứng biến thì trăm điều không có một điều hay, ấy mới bị người ta cười chê. Nay Xích Ải Ma Bùi Ngọc Dũng tụ tập cả đám lâu la và 10 tên đầu lĩnh ở trên Quy Dâm đảo, thật hậu hoạ khó lường. Các người không bẩm tấu để dấy binh dẹp loạn, còn định chờ đến bao giờ?
Mạnh Khải, Hồ Hưng cùng nói:
- Tiền bối dạy rất phải. Xin hỏi tiền bối là ai, tên họ là chi, để lũ hậu bối chúng tôi còn được mở tầm mắt, sau này cảm tạ.
Vị tiền bối nói:
- Chim bằng bay muôn dặm, bầy chim sẻ há hiểu được cái chí hay sao? Nay thiên hạ sắp loạn, các ngươi hãy làm đúng bổn phận mà lo cho bá tánh, còn ở đây hỏi han chi nữa.
Đoạn lại thấy hồng quang rực trời, mà vị tiền bối kia biến mất.
Hồ Hưng và Mạnh Khải tức tốc về thành, dâng mật thư đến cho Thái sư Ngô Nguyễn Duy về chuyện Quy Dâm Tiêu Đảo. Nguyên Hồ Hưng và Mạnh Khải gần đây đã nghe biết Quy Dâm Tiêu Đảo tự xưng phái trên giang hồ, chiếm cứ luôn vùng đảo hiểm yếu, tác yêu tác quái, quấy nhiễu dân lành, nhưng vì hẵng còn bận bịu nhiều chuyện công nên chưa tiện bẩm tấu. Thái Sư nghe thấy vậy, bèn triệu binh giám đô mã là Nguyễn Chí Thanh vào hỏi. Chí Thanh nói:
- Đám giặc cỏ ấy giờ không còn ẩn náu, lại ra mặt như thế, ắt định làm loạn giang hồ. Chúng tôi dẫu tài hèn sức mọn song xưa nay chịu lộc đã nhiều chưa có chút công đền báo. Nay xin hết lòng thần tử mà đem binh đi diệt trừ bọn giặc kia, trừ hại cho dân, không dám khoác lác, vậy mong thái sư ân chuẩn.
Thái sư nói:
- Bọn giặc đó có gì mà phải để ngươi ra tay, nay ta còn có việc muốn ngươi làm, Hồ thái úy, Hoàng giáo đầu, các người có ý gì không?
Hoàng giáo đầu ưỡn ngực nói:
- Nay bọn Quy Dâm làm loạn, trước sau gì bá tánh cũng lầm than cực khổ. Giáo chủ của Quy Dâm là Xích Ải Ma Ngọc Dũng còn bắt Bảo Thư đi nữa, tôi không sao nhẫn nhịn. Nay tôi xin điểm binh mã, đánh cho bọn này không còn manh giáp.
Hồ Thái Úy nói:
- Hoàng giáo đầu chớ nên bận tâm, giáo đầu còn quản lý cấm binh trong thành, không tiện đi lâu. Nay tôi xin đề cử một người, ắt sẽ được việc.
Thái Sư Nguyễn Duy nói:
- Đó là người nào?
Hồ thái úy nói:
- Tống Thái Úy Tống Minh Tuấn, hiện ở phủ Thương Thảo, ông ta quen biết với tôi từ lâu, mưu lược hơn người, tinh thông kỳ binh trận pháp, chỉ vì không ham danh lợi nên mấy lần đã muốn từ quan, nhưng người này hết lòng vì bá tánh, trước thiên hạ thái bình nên không màng thế sự. Nay giặc giã bắt đầu hoành hành, tất nhiên Tống Thái Úy không ngoảnh mặt làm ngơ. Thái Sư nên đề bạt người này lên làm chức Thống Chế, mang quân đi dẹp loạn, ắt sẽ mã đáo thành công.
Thái Sư nghe nói cả mừng:
- Ngươi nói rất phải.
Đoạn sai sứ đem văn thư yên mã lập tức đến phủ Thương Thảo cho Tống Tuấn.
Tống Tuấn đang khi chán chường, nhận được văn thư, đọc xong cả giận, đập vỡ bàn ghế mà nói:
- Bao năm qua, anh tài hào kiệt hội ngộ, xây dựng cơ đồ, sinh phúc cho dân, nay tên Xích Ải Ma lại sinh sự, cấu kết gian tà hại người lương thiện. Ta quyết trừ hết gian tham, cứu lấy bá tánh.
Đoạn lĩnh chỉ, điểm đủ binh mã, lập tức lên đường.