@ Mẹ :
Tự nhiên ngồi đây con thấy nhớ mẹ quá mẹ à.. Trước đây khi đọc những bài viết về mẹ cảm động của người khác hay những lời lẽ văn hóa khi nói về mẹ, con thấy nó là điều xa vời hết sức, đôi lúc là sự xáo rỗng..
Nhưng lúc này đây con lại thấy thật sự rất yêu mẹ, và cả bố nữa.. Con rất yêu cái gia đình của mình.. Và đặc biệt yêu nhớ nhà mình 13 năm về trước, nhà mình tuy nghèo nhưng mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Bữa cả nào cũng đủ mặt bốn người, đầm ấm..
Mẹ ạ, mẹ có biết ko? Người ngoài nhìn vào họ nghĩ con rất sung sướng. Con học giỏi, ngoan ngoãn, xinh xắn, dễ thương, gia đình khá giả. Họ đều những tưởng phía sau cuộc sống của con lúc nào cũng chỉ có niềm vui, nhưng có ai biết đâu đằng sau tất cả cuộc sống của con là những gì..?
Con chỉ mong có một gia đình để nghĩ về những lúc bấp bênh thôi, con cần một gia đình để tìm trong đó sự an bình.. nhưng dường như đấy là điều ko có với con thì phải..
Con thèm một gia đình như thế, thật sự
Con xin lỗi vì những lúc con cãi mẹ, vì những lúc làm mẹ buồn, vì nhiều lúc thế này thế kia.. Mỗi lần nghĩ lại con đều thấy con tồi tệ vô cùng. Giá mà con có thể tốt hơn con bâyh
. Để rồi bâyh, con nhận thấy mỗi ngày mẹ già hơn, nhanh đến mức con có thể nhận ra rõ rệt.. Để rồi bâyh, có khi thời gian ở bên mẹ và cạnh gia đình mình chẳng còn mấy nữa, con lúng túng chẳng biết phải làm sao bâyh ??
Con muốn xin lỗi bố. Xin lỗi bố vì những khi bố đùa con toàn nhăn nhó, cáu gắt với bố. Xin lỗi bố vì khi bố cáu ai con cũng bênh người ta.. Con biết bố luôn vất vả đi làm, giành dụm từng đồng để cho con và anh được bằng bạn bằng bè, hơn ai hết để ước mơ của con ko baoh phải bỏ ngỏ.. Con biết bố là người yêu con nhất, mỗi khi đi xa về, người đầu tiên bố muốn gặp luôn là con.. Con biết..
Và xin lỗi cả anh Long nữa. Anh lúc nào cũng thật sự là một người anh đúng nghĩa của em
.. Cám ơn anh vì anh luôn nỗ lực hết mình để làm gương cho em. Cám ơn anh vì luôn tìm cách tự xoay sở mình trong cuộc sống để bớt gánh nặng cho bố mẹ.. Cám ơn anh vì luôn ở bên em, động viên và nhắc nhở em mọi lúc rất kịp thời..
Nhưng còn con, còn em, con đã làm được gì ?? Em chẳng làm được gì..
Mẹ ơi, năm anh Long đi, nhà mình đã khóc rất nhiều, ít nhất là 1 tháng đầu tiên lúc nào cũng trong tình trạng mắt ướt và luôn miệng nhắc về anh. 2 tuần con đi Pháp, mẹ cũng ở nhà khóc chẵn 2 tuần.. Sau này khi con đi xa, mẹ sẽ còn thương con hơn anh, và chắc sẽ còn khóc cho con nhiều hơn anh.. Con phải làm gì để cuộc sống của mỗi người có thể cân bằng ?? Làm gì để xứng đáng với tình cảm của mọi người ?? Làm gì để cải thiện cái tình hình bâyh ..
Con phải làm gì bâyh ?? Khi mỗi ngày mẹ càng già đi, và thời gian cạnh mẹ càng rút ngắn lại ??
Con làm được gì ??
..