Những lá thư...

u want to torment me ??? :)):)) Oh thanx u've got it :))
without what the f*** u did to hurt me , I have enough wounds




...........totally going crazy..............
 
Đọc những bài của các em trên kia, rồi cả đống tin nhắn của a nữa, e vẫn ko thể giữ được lời tự hứa với bản thân là e sẽ ko khóc nữa mất rồi.
A bảo rằng 8.3 năm ngoái là đánh dấu chính thức chuỗi ngày hạnh phúc nhất của a, lúc nào a cũng chỉ muốn giấc ngủ đến nhanh, để rồi sáng hôm sau thức dậy, háo hức với con đường đến đón e.
A bảo rằng chưa bao h a yêu đời đến thế, dù cái thời gian ấy chỉ kéo dài chưa được 1 tháng.
E nói với a đấy là 1 tháng rực rỡ đối với e, lúc ấy e có nghĩ rằng nó sẽ kết thúc mãi mãi ko, ko a ạ, e chỉ nghĩ bọn mình có 1 khoảng gián đoạn, e nghĩ rằng khi tâm hồn a và e còn bên nhau như thế thì không gian không bao h mất cả.
Bây h lại bắt đầu mùa hoa loa kèn đấy a, a ko nhớ đâu nhỉ, năm ngoái cũng chính e cười trêu a ngốc rồi nói với a về thời điểm những con đường tràn ngập hoa loa kèn. Nhưng hoa loa kèn năm nay có khiến e hớn hở rộn ràng như thời điểm ấy nữa ko?
Cũng giống như những dãy hành lang của a vs e tưởng chừng sẽ mãi mãi là bất tận, cái chìa khóa bé nhỏ ấy sẽ mãi mãi mở được mọi ổ khóa. Nhưng chiều dài để làm j khi ta ko còn đi lang thang nữa, chìa khóa có mở được k có ý nghĩa j khi ko còn bao h e cắm thử nữa hả a?
Bức tranh tầng 26 của a và e e chưa được xem, và e chợt nhớ ra chẳng biết bao lâu rồi mình không còn đến nơi ấy nữa, và có đến cũng có đủ ngớ ngẩn để lên lên xuống xuống mãi cầu thang bộ của 26 tầng đấy mà kêu ca sao thời gian ngắn ngủi ko?
Lúc đấy e có nghĩ không, đến 1 ngày e và a lang thang, nhưng ko trên cùng 1 chiếc xe, ko cùng 1 con đường, ko cùng điểm đến.......... E cũng chẳng nghĩ được đến những đêm e với a cùng thức trắng 1 MÌNH như thế.
E vẫn biết nếu đến lúc thật sự cần, a và e đều biết sẽ phải đến đâu là được. Chỉ là có thật sự cần ko thôi.........
Kỉ niệm đẹp nhưng chỉ mãi là kỉ niệm thôi a ạ, trường mình thay đổi rồi, tầng 26 cũng chẳng còn như hồi ấy nữa, nhưng e chỉ biết, ở những ko gian ấy, chúng mình chỉ dành cho nhau mà thôi.
E muốn lại đem đến nụ cười cho a, vì chỉ có điều đó khiến e thấy thật sự muốn mỉm cười. A cũng thế mà, e tin chứ. Có những thứ ko nhìn thấy được bằng mắt, mà phải bằng trái tim, e đã nhìn thấy rồi.
Nhưng tại sao giờ đây mọi thứ lại thế này hả a?
E muốn òa lên cạnh a như cái hôm ở trên ấy, nhưng những j e làm chỉ là ngồi nghe đi nghe lại cái bài hát ngớ ngẩn này, lặng lẽ khóc 1 mình thôi.
Giống như a lang thang tất cả những con đường dẫn đến nhà e mà không hề dừng lại, nếu ko có chuyện ngẫu nhiên ấy e cũng chẳng biết được điều này đâu. Nhưng biết rồi làm j.
A đừng như thế nữa, điều ấy khiến e đau lòng lắm, e làm mọi thứ, ko phải để rồi bây h có 1 a như thế, e biết rồi a sẽ thế, nhưng sao lâu thế hả a. Sao a cứ mãi như thế. Nếu thật sự "có duyên" thì sẽ gặp lại nhau ở đúng chỗ được mà a.
Mặc dù e yêu a, e nhớ a nhiều lắm:(( . Nhiều lúc bất chợt e nhìn ra, chỉ mong vẫn là a ở đó, để e được ôm chầm lấy........
Xin lỗi lớp mình nhé, nhớ lắm mùng 8.3 Cool boy của lớp mình năm ngoái, muốn viết j đấy cho cả điều ấy nữa, nhưng cho phép tớ một giây phút ích kỉ chỉ cho 1 người thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
baby. I'm telling you, it's perfectly ok to be weird. you don't need to be normal. we weren't born to be normal. we were born to be very different. our values come against what society holds. we ought to feel proud, not ashamed for it, because whoever is intellectual out there will accept us the way we are. the rest are retarded and boring and we don't need to give two figs about them. why do you care about conformity? why do you beg for acceptance? why do you drain your energy trying to fit in? it's not worth it at all, no it's not.

I see you, those cold Southern nights see you battling with yourself, crying in vain, trying to step away from the edge of breaking down. I have seen you in the past half a year giving up, bit by bit, your own characteristics, with the hope of being able to mix in with those white preppy kids. I have seen you pretending to be happy; you thought complainers were all losers; you thought people who could not find harmony in the surroundings were losers; you scorned them, you d.erided them. your over-unique personality forbade you to complain. it directed you towards the feeling of happiness, fake or not.

people give you money to go to school. they expect you to feel happy. Mom and Dad love you. they expect you to feel happy. friends are waiting stories about a wonderland. they expect you to feel happy. you thought so. yes, you thought that you ought to feel happy. so you date guys. so you go out. so you work. so you study. so you do all the extra-curricular available. it is still a huge question. why the feeling of rejected?

baby, it's the woman's goal to find harmony within herself, not out there, not with anyone, but within herself. you know you are freaking cool. you don't need saving by anyone. you don't belong here, that's fine, you don't have to feel ashamed for that. you don't need to love people, because, Vietnamese or American, they are all a bunch of egoista chicos y chicas, so ready to betray you, so ready to let you down. you just need yourself, and your room, and you can make history. get over them. they aren't worth loving. baby. me and you and the room. and the world against us.

just want to let you know , there's nothing worse than being just like everyone else. dead fishes flow with the stream. and even such kind of "dead fish" sometimes want to go against the so-called conformity but they don't have the guts to do that (they are dead , lol). what is conformity anyway that we have to follow , or choose to follow?
look at the matters from a different view: for things you can't avoid, just learn to enjoy. i think wherever you are (vietnam or us), you're gonna face such feelings , question yourself, question the people, question the everything around you but then to some points in your life, you will realize how we should be madly in love with ourselves for being so not normal, so not typical, so not a dead fish.
and i will come back for a real e-mail to you . just suddenly feel the urge to say these stuffs.
 
Gửi anh... người đã đi xa thật xa...

Anh ơi, mỗi lần vào lại HAO, em nhớ anh nhiều lắm. Em chỉ ước giá như anh có thể sống lại, để em được gặp anh 1 lần, để em được nói với anh rằng anh là niềm động viên, niềm an ủi trong những ngày tháng đầu em sống xa nhà.

Vậy là anh vĩnh biệt cuộc sống này cũng đã 4 năm rưỡi rồi. Thời gian chẳng đợi ai cả nhưng thời gian cũng chẳng xóa mờ được những lời anh nói năm đó, những ngày tháng anh giúp em tìm trường, động viên em học... em làm sao có thể quên được chứ. Hôm qua ngồi đọc lại những tin nhắn trong hộp thư HAO này, thấy cái tin nhắn đầu tiên của anh "[email protected]. Có gì muốn hỏi đừng ngại", em bật khóc. Có lẽ là do nuối tiếc những ngày tháng đó, em chỉ ước giá như ông trời ko bất công với anh... có lẽ giờ anh em mình đã gặp nhau rồi anh nhỉ.

Thôi anh ngủ ngon anh nhé, chắc 4 năm rưỡi vừa qua anh đã có 1 cuộc sống yên lành ở thế giới bên kia. Mãi mãi, em không quên anh đâu, người anh, người bạn tốt của em trong HAO này. Từ ngày anh đi, em cũng không vào HAO nữa. Nhưng sao mấy ngày nay em vào thường xuyên và em cảm giác em đang tìm kiếm lại 1 điều gì đó em đã bỏ quên lâu rồi... Nhưng cái em kiếm không còn nữa bởi anh đã đi xa rồi... xa lắm rồi.
 
Nếu một ngày đôi ta thuộc về nhau...

Em muốn anh hãy là một người đàn ông thực sự.

Em là một đứa con gái mạnh mẽ, em khẳng định

Và nếu như không có anh em vẫn có thể sống, bình thường như khi đôi ta chưa yêu...

Nhưng nếu đôi ta có yêu nhau...

Em thích anh ôm em từ phía sau

Vì em sẽ cảm thấy an toàn và ấm áp. Em sẽ cảm nhận được hơi ấm từ anh.

Em là một đứa con gái thực dụng, đúng !

Nhưng em thích anh chủ động cầm lấy tay em và dắt em đi. Khi ấy em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh thôi.

Những lúc thất bại, em vẫn thường khóc một mình. Và mọi chuyện sẽ lại bình thường sau những lần em khóc, dù có anh hay không.

Nhưng em vẫn muốn khi em khóc, anh sẽ ôm em thật chặt và cứ giữ em như thế cho đến khi em ngừng khóc....

Dù sao thì em vẫn là một đứa con gái như bao đứa con gái khác. Em vẫn muốn có những bất ngờ vào những ngày đặc biệt ( hay không đặc biệt )

Thế nên anh hãy làm em hạnh phúc bằng một bông hoa hồng dưới ngăn bàn, anh nhé

Vì em thích bóng rổ, yêu thể thao...

Nên nếu có không thích, thì anh cũng hãy cùng em đập quả bóng xuống đất nhé Và hãy hò hét thật to khi em trên sân nữa nhé

Và vì em là một đứa sợ đau,

Đừng bao giờ nói rời xa em, anh nhé...

Vì anh là người mà em yêu...Và vì em là người mà anh yêu...


...viết cho anh, người em tưởng tượng cho vài ba năm tới...
 
Thế là A2 cũng có một celebration vui vẻ. Cứ ngĩ năm nay Feo vô dụng chả làm dc cái j cho lớp =)), ấy thế mà làm dc rồi đấy, mà lại là làm 8/3 mới hay chứ :)).

Có j đâu mà :-j, chỉ là một chút giận dỗi, một chút messages và YM chửi bới, một buổi bùng học, một trận cãi nhau ầm ĩ ở Fl T với chủ đề tinh thần tập thể vs chủ nghĩa cá nhân, thế là có đứa ăn năn, có đứa hối hận, có đứa tối hôm sau rủ mấy thằng lên confer hì hục tổ chức một buổi đền bù...

Và đến khi tổ chức thì tưng bừng thật :eek: :x. Không thể tin nổi :)
Đến lớp choáng váng vì mỗi chỗ con gái là một quả bóng bay to đùng. Choé cả lớp. Đứa nào lên cũng sững sờ. Thậm chí có đứa đi quá luôn vì tưởng chả phải lớp mình =)). Nhưng tất cả đều cười, rất tươi ...

Áo trắng, cà vạt, đầu vuốt keo... boyz a2 chưa hôm nào bóng sáng đến thế đâu =))

Chương trình quá ổn. Lời xin lỗi vì "các cậu buồn chúng tớ cũng không vui" :p và Sorry I can't be perfect thì ai mà giận dc nữa. White shirt to school =)), áo trắng đến trường =)) tưng bừng cả lớp. Making love out of nothing at all kèm thêm actions fụ hoạ. Còn cái trò chơi "công chúa bong bóng' thì... =))

Con gái lớp mình hôm đó thực sự là vui lắm. Cả 4 tiết học toàn bị nhắc vì ngồi ngắm bóng bay =)). Bàn cuối vướng bóng chả nhìn dc bảng. Lúc ra về bóng bay choé sân trường :x :x :x Lên bucket lớp thấy ảnh toàn bóng bay là bóng bay...

Năm cuối rồi... yêu quá :x :x :x :x :x
 
^^
Một sự trùng hợp khi mà dạo này tớ rất hay nghe bài "Perfect" của Simple plan thì bạn Phương lại quote ở trên này:)
Hơn nữa bạn chơi bài "Perfect" cho tớ nghe cũng là một bạn kiểu kiểu như bạn Hà Tuấn Minh lớp ấy nữa:), cũng biết chơi guitar và hát cũng hay:-s

Ôi, Cuộc sống nhiều khi cứ có duyên thế nào ấy nhỉ:)
 
Hôm nay con thấy bố...
gầy lắm ...
mặt xác xơ ...
bố nói cũng khó, ăn uống cũng phải ậm ọe ... :)
con gái ngoan vẫn cười với bố như ngày nào, bố nhỉ ...
con có vô tâm quá không, khi chưa bao giờ con chịu hỏi han bố, mẹ, chú, bà, những người xung quanh luôn lo lắng, yêu thương con ...
con chỉ toàn ham muốn những thứ hào nhoáng, mà chẳng biết mình đang dần mất đi những cái mà có tiền cũng không lấy lại được...
phải làm sao bây giờ?? :)

Chú mau khỏi ốm chú nhé!

Bố à, mổ chắc không đau đâu. Con tin bố sẽ khỏi bệnh mà, bố nhỉ :)

con gái của bố bất hiếu quá bố ạ ...
 
  • Em yêu anh và em tin rằng anh có yêu em
  • Em tin anh chỉ yêu mình em
  • Em tin anh không dấu em điều gì,nói tất cả em biết
  • Em tin anh đã rất nghe lời em
  • Em tin mình có thể thay đổi được anh
  • Em cũng đã hi vọng anh lớn hơn,trưởng thành hơn
  • Em hi vọng mình mãi nhớ nhau,yêu nhau ngày càng nhiều
Nhưng em sai rồi
  • Anh vẫn là anh,em không thay đổi được anh
  • Anh luôn làm những gì anh muốn
  • Anh hứa sẽ không chơi bời,nhưng anh không làm được
  • Anh luôn nói đây là lần cuối cùng,nhưng đã bao nhiêu lần cuối cùng rồi anh?
  • Anh luôn xin lỗi em,và hãy cho anh cơ hội...
Nhưng muộn rồi anh à...
Khi em cần anh...anh không đến...anh vui bên bạn bè anh...em gọi cho anh...anh không nghe máy...em đã mong anh về bên em lúc đó.rất mong...nhưng anh không về.
Em buồn...
Buồn vì anh không thay đổi chút nào,vẫn ham chơi...buồn vì đây là lần thứ hai anh để em đón tết trong chờ đợi anh...buồn vì người ta có bạn trai bên cạnh mà em có như không...buồn vì người lắng nghe,chia sẻ nỗi buồn với em lúc đó không phải là anh mà là một người khác-người không hề thân thiết với em bằng anh...
Em ghét...
Ghét cái mặt anh lúc đó...ghét cái thái độ của anh...ghét những câu nói giữa anh với bạn bè của anh...ghét cái con người mà bao lâu nay em bất chấp em mất tất cả để yêu...ghét chính con người em ...vì đứa bạn gái như em không hiểu bạn trai mình thế nào...
Em từng ước...từng mong...
Mong mình không bao giờ xa nhau...mong anh sẽ như tờ giấy bay ngược chiều gió...bay lên...bay xuống...uốn lượn thế nào cũng rơi xướng chân em...như anh có đi xa hay gi` đi chăng nữa cũng về bên em...mong tình yêu mình sẽ là vĩnh cửu như những viên kim cương...
Đó là ước mong...nên chỉ có trong suy nghĩ riêng em...sẽ không là sự thật...em và anh xa nhau rồi...xa nhau vì em không đủ lòng tin nơi anh để có thể cho anh cơ hội...em có nhớ anh...có cảm giác trống trải trong em...nhưng em sẽ coi anh như người xa lạ...sẽ không chờ đợi anh đâu..vì em đã hiểu...anh không bao giờ thay đổi...anh không bỏ được cái tính chơi bời của anh...anh cũng đã không thật với em...anh nói anh nghĩ đến những lời em nói...không muốn chơi gi` cả vì sợ em buồn...do bạn anh cho vào miệng anh...anh làm gì anh phải nhận chứ...có bạn bè nào chó chết đến mức như thế đâu...biết sức khoẻ bạn mình không tốt...bạn mình không muốn mà cố ép như thế đâu...ở anh hết anh à...nhưng nói bây giờ ý nghĩa gì nữa đâu...
Mong thời gian qua đi...em quen cuộc sống không có anh...anh sẽ vui với cuộc sống không em...sẽ không ai trách anh...càu nhàu về việc anh đi chơi nữa...không giận dỗi để anh phải dỗ dành...anh sẽ không phải như xe ôm của em...không ai bảo anh sợ người yêu nữa...
Tạm biệt anh .. :)
 
to:........

This time, This place
Misused, Mistakes
Too long, Too late
Who was I to make you wait
Just one chance
Just one breath
Just in case there's just one left
'Cause you know,
you know, you know


That I love you
That I have loved you all along
And I miss you
From far away for far too long
I keep dreaming you'll be with me
and you'll never go
Stop breathing if
I don't see you anymore

On my knees, I'll ask
Last chance for one last dance
'Cause with you, I'd withstand
All of hell to hold your hand
I'd give it all
I'd give for us
Give anything but I won't give up
'Cause you know,
you know, you know

That I love you
That I have loved you all along

And I miss you
From far away for far too long
I keep dreaming you'll be with me
and you'll never go
Stop breathing if
I don't see you anymore

So far away
Been far away for far too long
So far away
Been far away for far too long
But you know, you know, you know

I wanted
I wanted you to stay
'Cause I needed
I need to hear you say
That I love you
I have loved you all along
And I forgive you
For being away for far too long
So keep breathing
'Cause I'm not leaving you anymore
Believe it
Hold on to me and, never let me go
Keep breathing
'Cause I'm not leaving you anymore
Believe it
Hold on to me and, never let me go
Keep breathing
Hold on to me and, never let me go
Keep breathing
Hold on to me and, never let me go


e ko giỏi văn, ko biết diễn tả cảm xúc của mình ntn cho thật hay
và e cũng muốn giữ 1 cái j đó gọi là riêng tư cho mình
thế nên đành poz tạm lời bài hát vậy:)...........
 
If you dont want to talk to me, dont talk to me anymore! I dont want to be the only one who talk. Even when we're arguing, I dont want to talk to myself and have people look at me as a stupid person even they dont really understand what im talking about. They probably dont even know that who im talking to anyway and they dont even care what mood i am in like somebody is always afraid.PEOPLE DONT KNOW AND THEY DONT CARE! Why do you keep thinking that people know we are arguing? Why dont you just think that they would look at me and wondering who I am talking to? Im pretty disappointed today when you left me at the train and kept going ahead, didnt even care that i was behind or wherever I would go. I hate the way that you act like Im the one who is the most stupid and pretend like Im not there. I hate the way that you never be the one who talk first and that all the faults are mine. I just hate that way. I just wonder why you keep thinking that I always want to show off to people to see that we are fighting. You think I think fighting in front of people is that interesting? Whatever! Now, if you dont want to talk to me, so dont talk to me anymore. I wont talk to you first, and I wont leave it. Im just so sick of silence between us. Im a talkative person and you know that better than i do. Maybe a talkative person like me shouldnt stand by a nice person like you. Maybe you think when I show you some of my disagreement that I want to embearrass you. Whatever. Who cares about some stranger talking in the train in foreign language? Do you care? Do you care when you see some Mexicans talking? Do you care to see whats going on on their faces? Do you even care to try to figure out what they are thinking? I would say "whatever" if you say that you care cuz thats such a lie.
I hate this silence going on arround me. I even hate it more when I cant do anything for it. I already told, I wont leave it, I wont just pretend that it never happened cuz now I do care about self-respect, cuz Im not a easy person, cuz Im pretty like a bitch if you can say it that way. Thats the way I am and I cant change it. You already know me so well and you may be the one who know me the best. But everytime, you act like you dont even know who I am. Lets dont talk anymore!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
... Nhớ... và quên... tồn tại song song với nhau... Người ta có thể lưu lại 1 kỉ niệm nào đó trong đầu mình rất lâu nhưng đồng thời cũng quên đi 1 kí niệm khác. Và khi ng` ta cố gắng nhớ lại thì nó đã chẳng còn tồn tại nữa. Có chăng cũng chỉ là kí ức vụn vặt, như những mảnh ghép trong trò chơi ghép hình...


... Mình thử tìm chúng
... những kí ức
... nhưng tất cả những j mình có chỉ là những mảnh ghép, 1 cách chắp vá
... ko hoàn chỉnh
[/SIZE]
 
baby. I'm telling you, it's perfectly ok to be weird. you don't need to be normal. we weren't born to be normal. we were born to be very different. our values come against what society holds. we ought to feel proud, not ashamed for it, because whoever is intellectual out there will accept us the way we are. the rest are retarded and boring and we don't need to give two figs about them. why do you care about conformity? why do you beg for acceptance? why do you drain your energy trying to fit in? it's not worth it at all, no it's not.

I see you, those cold Southern nights see you battling with yourself, crying in vain, trying to step away from the edge of breaking down. I have seen you in the past half a year giving up, bit by bit, your own characteristics, with the hope of being able to mix in with those white preppy kids. I have seen you pretending to be happy; you thought complainers were all losers; you thought people who could not find harmony in the surroundings were losers; you scorned them, you derided them. your over-unique personality forbade you to complain. it directed you towards the feeling of happiness, fake or not.

people give you money to go to school. they expect you to feel happy. Mom and Dad love you. they expect you to feel happy. friends are waiting stories about a wonderland. they expect you to feel happy. you thought so. yes, you thought that you ought to feel happy. so you date guys. so you go out. so you work. so you study. so you do all the extra-curricular available. it is still a huge question. why the feeling of rejected?

baby, it's the woman's goal to find harmony within herself, not out there, not with anyone, but within herself. you know you are freaking cool. you don't need saving by anyone. you don't belong here, that's fine, you don't have to feel ashamed for that. you don't need to love people, because, Vietnamese or American, they are all a bunch of egoista chicos y chicas, so ready to betray you, so ready to let you down. you just need yourself, and your room, and you can make history. get over them. they aren't worth loving. baby. me and you and the room. and the world against us.
just want to let you know , there's nothing worse than being just like everyone else. dead fishes flow with the stream. and even such kind of "dead fish" sometimes want to go against the so-called conformity but they don't have the guts to do that (they are dead , lol). what is conformity anyway that we have to follow , or choose to follow?
look at the matters from a different view: for things you can't avoid, just learn to enjoy. i think wherever you are (vietnam or us), you're gonna face such feelings , question yourself, question the people, question the everything around you but then to some points in your life, you will realize how we should be madly in love with ourselves for being so not normal, so not typical, so not a dead fish.
and i will come back for a real e-mail to you . just suddenly feel the urge to say these stuffs.

Didn't read it until today. And first, you are not a DEAD FISH. Hell, no!!! A dead fish can't choose to do what it wants but you CAN. Why have to push yourself so hard, why have to care about conformity, about fitting in and all the stuff? You don't have to love those plp/ pretend you love those plp if you don't want to. Is it worth trying IN VAIN to please them by saying words that you think will make make them happy/love you more or doing the things that everyone else is doing? It's best when you are yourself- weird, crazy, fun-loving, mysterious, scary, sensitive, complex, strong and INDEPENDENT. So you have the CHOICE.
 
gửi em,
đôi khi hết yêu rồi , nhưng người ta ko đủ can đảm để chấm dứt :D
anh là người ko đủ can đảm :D
 
@ Mẹ :

Tự nhiên ngồi đây con thấy nhớ mẹ quá mẹ à.. Trước đây khi đọc những bài viết về mẹ cảm động của người khác hay những lời lẽ văn hóa khi nói về mẹ, con thấy nó là điều xa vời hết sức, đôi lúc là sự xáo rỗng..

Nhưng lúc này đây con lại thấy thật sự rất yêu mẹ, và cả bố nữa.. Con rất yêu cái gia đình của mình.. Và đặc biệt yêu nhớ nhà mình 13 năm về trước, nhà mình tuy nghèo nhưng mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Bữa cả nào cũng đủ mặt bốn người, đầm ấm..

Mẹ ạ, mẹ có biết ko? Người ngoài nhìn vào họ nghĩ con rất sung sướng. Con học giỏi, ngoan ngoãn, xinh xắn, dễ thương, gia đình khá giả. Họ đều những tưởng phía sau cuộc sống của con lúc nào cũng chỉ có niềm vui, nhưng có ai biết đâu đằng sau tất cả cuộc sống của con là những gì..?

Con chỉ mong có một gia đình để nghĩ về những lúc bấp bênh thôi, con cần một gia đình để tìm trong đó sự an bình.. nhưng dường như đấy là điều ko có với con thì phải..

Con thèm một gia đình như thế, thật sự :)

Con xin lỗi vì những lúc con cãi mẹ, vì những lúc làm mẹ buồn, vì nhiều lúc thế này thế kia.. Mỗi lần nghĩ lại con đều thấy con tồi tệ vô cùng. Giá mà con có thể tốt hơn con bâyh :). Để rồi bâyh, con nhận thấy mỗi ngày mẹ già hơn, nhanh đến mức con có thể nhận ra rõ rệt.. Để rồi bâyh, có khi thời gian ở bên mẹ và cạnh gia đình mình chẳng còn mấy nữa, con lúng túng chẳng biết phải làm sao bâyh ??

Con muốn xin lỗi bố. Xin lỗi bố vì những khi bố đùa con toàn nhăn nhó, cáu gắt với bố. Xin lỗi bố vì khi bố cáu ai con cũng bênh người ta.. Con biết bố luôn vất vả đi làm, giành dụm từng đồng để cho con và anh được bằng bạn bằng bè, hơn ai hết để ước mơ của con ko baoh phải bỏ ngỏ.. Con biết bố là người yêu con nhất, mỗi khi đi xa về, người đầu tiên bố muốn gặp luôn là con.. Con biết..

Và xin lỗi cả anh Long nữa. Anh lúc nào cũng thật sự là một người anh đúng nghĩa của em :).. Cám ơn anh vì anh luôn nỗ lực hết mình để làm gương cho em. Cám ơn anh vì luôn tìm cách tự xoay sở mình trong cuộc sống để bớt gánh nặng cho bố mẹ.. Cám ơn anh vì luôn ở bên em, động viên và nhắc nhở em mọi lúc rất kịp thời..

Nhưng còn con, còn em, con đã làm được gì ?? Em chẳng làm được gì..

Mẹ ơi, năm anh Long đi, nhà mình đã khóc rất nhiều, ít nhất là 1 tháng đầu tiên lúc nào cũng trong tình trạng mắt ướt và luôn miệng nhắc về anh. 2 tuần con đi Pháp, mẹ cũng ở nhà khóc chẵn 2 tuần.. Sau này khi con đi xa, mẹ sẽ còn thương con hơn anh, và chắc sẽ còn khóc cho con nhiều hơn anh.. Con phải làm gì để cuộc sống của mỗi người có thể cân bằng ?? Làm gì để xứng đáng với tình cảm của mọi người ?? Làm gì để cải thiện cái tình hình bâyh ..

Con phải làm gì bâyh ?? Khi mỗi ngày mẹ càng già đi, và thời gian cạnh mẹ càng rút ngắn lại ??

Con làm được gì ??

..
 
gửi em,
đôi khi hết yêu rồi , nhưng người ta ko đủ can đảm để chấm dứt :D
anh là người ko đủ can đảm :D

bây h thì anh nói ra rồi
anh muốn nghỉ 1 thời gian
em ko cần hỏi anh là anh dang yêu ai
vì ko nhất thiết phải có người khác thì anh mới nói chia tay
đấy ko phải lý do duy nhất em ạ :)
 
Biển đêm

Nửa đêm....
Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm lặng yên phơi mặt ngắm sao trời
Nửa đêm....
Hàng thông xanh gọi gió
Giờ mệt nhoài trơ mình nghe biển thở ngoài khơi

Anh biết không anh?
Em cô đơn ngàn vạn lần trước biển
Nghe vị mặn nồng trào dâng lên đắng chát
Từ biển đêm
Hay từ khoé mắt em?

Biển đêm...
Lặng lẽ trở về theo bước em qua
Con còng nhỏ ẩn mình sâu trong hố
Hàng dương xanh gục đầu như nằm ngủ
Biển đã ngủ rồi
Em vẫn còn thức vì anh

Nơi xa vời anh có biết không anh?
Em gọi tên anh cồn cào tiếng sóng
Nếu nơi ấy anh thấy lòng xao động
Là tình em vang vọng ngóng trông anh

Một ngày với biển dài lê thê!
Một ngày xa anh còn vạn lần hơn thế!
Đêm nay em về cùng muôn ngàn giọt lệ!
Nghe biển tràn về mưa lũ cõi lòng em!

:)
 
Gửi các bạn:
***, tao *** muốn chửi bọn mày đâu nhưng mà tao ghét nhất cái thể loại đi câu bài ở HAO.
Đối vs tao HAO ko phải là 1 cái forum bt, tao không thể giải thik nhưng tao trân trọng HAO và tao không thik nhìn thấy nh~ con người vào HAO sổ 1 tràng nhạt toẹt *** có nội dung rồi mặt cứ nhơn nhơn vênh lên.
Bọn mày nghĩ thế là hay ho lắm à.
Bọn mày có biết cảm giác khi vào 1 topic mình thik rồi nhìn cái đống bọn mày type ra nó bực mình thế nào không.
Nếu não bọn mày chỉ dùng để cân bằng trọng lượng giữa đầu và chân cho khỏi bị ngã thì cũng không cần phải thể hiện rõ ra như thế này đâu.
Mở mồm ra nói thì cứ như "em chẳng có tội j` mà bọn nó cứ ghét em".
HAO này mọi ng` chẳng ai ghét bỏ ai cả, nhưng cái j` nó quá đáng quá mà *** biết dừng lại thì nó gây ức chế đấy.
Chẳng nhẽ cứ phải gõ ra 1 đống thì mọi ng` mới biết bọn mày tồn tại chắc.
Nói thì bảo là thik gây sự nhưng ko nói thì các bạn cứ tung tăng spam.
Vãi chưởng nhà các bạn.
Tỉnh ra thì dừng lại đi là vừa.

----------

ơ, chị Dung sửa bài em.
em sửa lại thành *** vì bọn đấy nhìn abc lại ko biết là bọn nó bị chửi đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
... Ôi, bây h mới thấy lớp mình hay đến mức nào :):x

... Hôm qua lớp tổ chức kịch Romeo & Juliet remix bằng tiếng anh hẳn hoi (để cô còn xem xét mà cho điểm 1 tiết :))). Chẳng hiểu bọn nó chuẩn bị từ bao h nữa, thế mà lúc diễn hay phết :x. 2 nhân vật chính diễn hay nhất, ngoài ra các nhân vật phụ cũng đã góp phần tăng tính hay của vở kịch :) (ko ngờ chúng nó đặt tên 2 ng` hầu là omo & viso =))). Đúng tính chất remix, cuối cùng Romeo đi theo tình yêu mới, còn Juliet thì đã nhảy xuống sông Hồng chết :))

... Sau vụ này thì h đây Quang đã trở thành hotboy của lớp (bằng chứng là h đây đứa nào cũng đua nhau lấy hình Quang làm theme :))). Và đặc biệt là có những đứa (trong đó có mình) đã để link blog lớp (post ảnh hôm diễn) lên blast, kèm theo mess hết sức dễ thương :x.

Công nhận, tớ là tự hào về lớp mình lắm. 1 tập thể gồm nhiều thành phần ko khác j tạp phí lù 8-}, học thì cũng được thôi, lúc chơi thì thôi rồi, nhắng ko chịu được :)). Nhưng thế lại hay. 3 năm cấp 3 trôi nhanh lắm, ko tận dụng là chết, là phí, là tiếc lắm :). Vì thế cố có được càng nhiều kỉ niệm càng tốt, về sau còn cảm thấy ko hối hận :x


Ôi, yêu lớp mình, yêu D6 :x:x:x
 
Back
Bên trên