Phạm Hoàng Quỳnh Phương
(bamboo)
Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
Hôm nay lang thang thế nào, em lại vô tình bước chân vào blog của anh....
Cảm giác đầu tiên em được hưởng, đó chính là sự háo hức...Phải....Em háo hức nghĩ đến chúng mình, nghĩ đến 7 năm bên nhau....Em nuôi hi vọng mình sẽ là người bạn quan trọng nhất của anh....Em luôn cố gắng tin là như thế dù chúng ta có đôi lần phủ nhận....
Cảm giác tiếp theo...anh biết là gì ko????? Đó là thứ mà mọi người hay gọi là sự thất vọng anh ạ.....Phải...Em thất vọng...vô cùng thất vọng.....Em lật giở từng trang blog, cố gắng tìm lấy dù chỉ một dòng tên mình thôi.....Và em cuối cùng cũng tìm được....Nhưng anh biết ở đâu ko? Ở 5 trang đầu tiên, chỉ là giới thiệu về bức ảnh mà 2 chúng ta chụp....chỉ vậy thôi......quá ít cho 1 tình bạn.....nhưng có lẽ quá nhiều cho sự thất vọng nơi em .....
Em và anh...chúng ta đã từng có thời gian bên nhau.....quãng thời gian ấy em ko bao h có thể quên được.....khi quanh em ko còn ai...thì em vẫn có anh...Em nhớ đã từng có lần chúng ta tưởng như tan vỡ tựa như bong bóng xà phòng vậy, vào ngày sinh nhật em....nhận được lá thư chia tay cùng những lời dặn dò vội vã...Em khóc..em đã khóc....khóc òa lên như đứa trẻ con...tiếng khóc nấc anh ạ.....và chúng mình hiểu ra rằng...khi bên nhau cuộc đời vẫn tươi đẹp hơn phải ko anh??
Em biết có thể h đây, những người bên anh luôn là mối bận tâm lớn nhất của anh...và em luôn chỉ lặng lẽ ngồi yên lặng trong một góc của trái tim anh mà thôi.....nhưng em vẫn luôn coi anh là người bạn tốt nhất của em....
Cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã mang đến cho em, cả tình cảm và trách nhiệm nữa....2 cái đó luôn đi song song với nhau...nhưng em muốn anh hiểu rằng...em cần trái tim của anh hơn là lòng thương hại....
Luôn yêu anh....người bạn của em....
Cảm giác đầu tiên em được hưởng, đó chính là sự háo hức...Phải....Em háo hức nghĩ đến chúng mình, nghĩ đến 7 năm bên nhau....Em nuôi hi vọng mình sẽ là người bạn quan trọng nhất của anh....Em luôn cố gắng tin là như thế dù chúng ta có đôi lần phủ nhận....
Cảm giác tiếp theo...anh biết là gì ko????? Đó là thứ mà mọi người hay gọi là sự thất vọng anh ạ.....Phải...Em thất vọng...vô cùng thất vọng.....Em lật giở từng trang blog, cố gắng tìm lấy dù chỉ một dòng tên mình thôi.....Và em cuối cùng cũng tìm được....Nhưng anh biết ở đâu ko? Ở 5 trang đầu tiên, chỉ là giới thiệu về bức ảnh mà 2 chúng ta chụp....chỉ vậy thôi......quá ít cho 1 tình bạn.....nhưng có lẽ quá nhiều cho sự thất vọng nơi em .....
Em và anh...chúng ta đã từng có thời gian bên nhau.....quãng thời gian ấy em ko bao h có thể quên được.....khi quanh em ko còn ai...thì em vẫn có anh...Em nhớ đã từng có lần chúng ta tưởng như tan vỡ tựa như bong bóng xà phòng vậy, vào ngày sinh nhật em....nhận được lá thư chia tay cùng những lời dặn dò vội vã...Em khóc..em đã khóc....khóc òa lên như đứa trẻ con...tiếng khóc nấc anh ạ.....và chúng mình hiểu ra rằng...khi bên nhau cuộc đời vẫn tươi đẹp hơn phải ko anh??
Em biết có thể h đây, những người bên anh luôn là mối bận tâm lớn nhất của anh...và em luôn chỉ lặng lẽ ngồi yên lặng trong một góc của trái tim anh mà thôi.....nhưng em vẫn luôn coi anh là người bạn tốt nhất của em....
Cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã mang đến cho em, cả tình cảm và trách nhiệm nữa....2 cái đó luôn đi song song với nhau...nhưng em muốn anh hiểu rằng...em cần trái tim của anh hơn là lòng thương hại....
Luôn yêu anh....người bạn của em....
Chỉnh sửa lần cuối: