Gửi: HPvn
Gin chẳng post lên diễn đàn, vì có lẽ, Gin chưa muốn chia sẻ lên trên ấy. Diễn đàn đang đổi mới, làm lại từ đầu, Gin không nghĩ rằng Gin post bài ở đó lại là 1 ý kiến hay.
2 năm đã trôi qua...
Hpvn đã gắn bó với Gin đã được 2 năm rồi đấy, từ cái ngày Gin còn post bài trong Nhà và làm bài tập trên tháp lớp học. Sau đó anh Táo câu kéo Gin vào ban tổ chức, và Gin đã tổ chức được 1 buổi offline quy mô đầu tiên. Hạnh phúc lắm. Gin nhìn thấy nụ cười ấy và những con người ấy, Gin thấy họ nhìn Gin, một cảm giác mà chưa bao giờ Gin từng nhận được trong đời, Gin thấy như mình trở thành người lái 1 con tàu lớn, chở những con người cùng chung một tình yêu dành cho thế giới pháp thuật của J.K.Rowling.
"I love HP And God Send Me An Angel It's HPVN"
Có lẽ Gin đã mơ rất nhiều lần, sẽ có ngày Gin nhận được lá thư "Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Học viện Hogwarts", khi Gin còn là 1 Hpvner, thì Gin còn là 1 cô phù thủy, cũng biết pháp thuật như tất cả mọi người, cùng tham gia Muggle học, Phù thủy học, Tâm lý học, Lịch sử pháp thuật... Gin đã sống thật sự trong một thế giới pháp thuật đẹp đẽ và hạnh phúc.
Rồi tất cả vỡ nát trước mặt Gin.
Tình yêu đến với Gin cũng ngọt ngào và hạnh phúc đấy, nhưng sự ngọt ngào hạnh phúc ấy tan biến nhanh chóng. Nụ cười ấy làm Gin nghẹt thở, nụ cười ấy đánh cắp đi trái tim của Gin, và nụ cười ấy giờ đây chỉ làm Gin đau nhói. Tất cả vỡ nát cùng với nụ cười ấy. Có lẽ rằng tình yêu đến là một điều xui xẻo, thế giới pháp thuật đẹp đẽ mà Gin đã từng mong ước hòa mình vào, tan biến vào, giờ đây cứ vỡ ra từng mảnh, thật khó để hàn gắn.
Gin lần đầu nhận ra, thế giới ảo này thật nguy hiểm. Nó khiến gin lần đầu tiên biết thế nào là những tâm hồn thiếu thốn, thiếu sót, và thương tật. Gin đã đấu tranh, đã cố gắng cứu họ ra khỏi cái lưới ảo đó, để sống thật và bình thường, nhưng Gin thì quá bé, mà thế giới ảo này thì quá lớn. Gin từng yêu nó, và giờ đây Gin thù ghét nó, Gin ghen với nó. Nụ cười ấy không dành cho Gin, nụ cười ấy rạng rỡ nhưng xa xăm, như thể cái thế giới ảo mà Gin đã từng đặt chân vào, tồn tại nhưng không thể nắm bắt.
Tình yêu vỡ nát, tất cả những mối tình trong HPVN đều kết thúc nhanh chóng và tẻ nhạt, để rồi những con người từng yêu thương nhau lại quay sang thù ghét nhau, hoặc đơn giản nhất chỉ là những điều ngại ngùng.
Bữa tiệc dù vui đến mấy cũng phải có lúc tàn.
Gin đã hết sức cố gắng, Gin đã phải trả giá bằng cả máu và nước mắt cho tình yêu ấy, Gin đã ngã gục, rồi lại cố đứng lên, rồi lại cố vực cả những người khác. Nhưng không có bàn tay nào nắm lấy tay Gin để đứng lên cả. Gin gào thét, Gin khóc hoài khóc hoài, nhưng họ không đi cùng với Gin. Gin cố gắng, họ lại càng tránh xa Gin. Và cuối cùng, khi tất cả đã chẳng còn gì nữa, vỡ vụn cả rồi, Gin đứng dậy hẳn và không ngoái lại nữa. Không vực ai dậy nữa, Gin bỏ cuộc và bỏ đi. Tất cả đã kết thúc.
Cho dù cái thế giới ảo này nó có rộng lớn đến mấy kì diệu đến mấy với kho vô tận của trí tưởng tượng, thì nó không phải là sự thật. Sự thật có thể nhận biết, còn thế giới ảo này thì không. Chẳng bao giờ ta nắm bắt được nó cả.
Chìm đắm trong nó để làm gì, yêu thương nó để làm gì? Khi nó cứ cướp đi tình yêu của mình. Và khi ấy "Hãy để tất cả quay trở về sơ khai".
Còn được nữa ko đây?
Tất cả đâu có kết thúc đâu. 2 năm rồi đấy, nhưng khi gặp lại, ta vẫn đau đớn.
Thế giới ảo này vẫn tồn tại như thế, người nào chìm đắm thì mãi không tỉnh, người nào tỉnh được thì lại rũ bỏ phũ phàng ra đi với một nỗi tổn thương lòng không sao tả siết.
Gin không còn là một cô phù thủy trong thế giới phép thuật ấy nữa, gin trở về là 1 người bình thường, sống với hiện thực bên ngoài và lãng quên dần những điều quá vãng.
Nhưng trái tim Gin thì không bao giờ trở lại bình thường như cũ được.
Nỗi đau còn đó.
Thế giới ảo thì là ảo, còn tình cảm thì là thật.
Khi đã tổn thương rồi, thì mãi mãi mang theo tổn thương đó.
Bây giờ khi Hpvn quyết định hoạt động lại từ buổi đầu sơ khai, buổi dạ vũ Mùa Hè chính là tiếng chuông cuối cùng báo hiệu sự kết thúc của cả "1 thời đại cũ".
Ban tổ chức cũ ra đi, từng thành viên đã rời xa tổ chức và xa lẫn nhau, mỗi người về một phương trời với những cuộc sống riêng, chúng ta dường như chưa từng quen biết nhau. 1 năm, 2 năm, thậm chí 5, 10 năm sau, chúng ta cũng vẫn là những người ở những phương trời khác nhau thôi.
Buổi off cuối cùng, Gin buồn khi những mem cũ thì ít mà toàn những mem mới. Từng người một đứng dậy ra về, đến cuối cùng chỉ còn hơn 2 chục người, ngậm ngùi nhìn nhau, lắng nghe tiếng thời gian lặng lẽ trôi qua. Tất cả kết thúc khi King nói lời tạm biệt, khi Táo đứng lên chào tất cả. 2 năm, tình yêu, nỗi đau, những con người, đã kết thúc tại đó. Tôi muốn khóc, mà không sao khóc được nữa. Tổn thương còn đó khiến nước mắt của tôi như cạn khô cả.
Tôi đã góp những viên gạch đầu tiên để tổ chức cho những con người ấy tìm gặp nhau trong thế giới bên ngoài, và bây giờ, tôi chỉ là khách mời danh dự, dự buổi ofline cuối cùng của HPVN. Có lẽ không bao giờ có một buổi off nào nữa. HPVN miền Bắc, mãi mãi đã về riêng 1 góc trời.
Tôi nhìn anh, nhìn tất cả những thành viên ban tổ chức 1 thời, chúng ta đã phải tạm biệt nhau rồi. Ước mơ còn dở dang, nhiệt tình đã cạn, sức đã hết, chúng ta chỉ còn khiêu vũ với nhau trong tâm tưởng thôi. Em nắm tay Becks và nhảy, tay em run, không phải vì đứng trước đám đông, mà vì em biết rằng, tất cả sẽ kết thúc. Buổi off bắt đầu nhưng với em, em như nhìn thấy nó kết thúc. Em sẽ mãi yêu mọi người.
Tất cả đã trôi qua và không bao giờ quay trở lại nữa. Gin và mọi người sẽ chia tay nhau ở đây, và sống trong thế giới thật này, cho dù không được thân thiết với mọi người nữa, nhưng Gin sẽ không dừng lại, Gin sẽ đi và không níu kéo.
Tạm biệt HPVn. Chúc may mắn cho những con người mới muốn xây dựng lại ngôi nhà này. Gin sẽ không bao giờ quên mọi người.
Gửi đến HPVN tình yêu của Gin. Cám ơn và xin lỗi.
Ginnie Ams