my friend,sleep the sleep that knows not breaking
12 h đêm.ko ngủ được.Cũng chẳng biết làm gì.Giở đống ảnh cũ ra xem.Buồn....đã hơn một năm rưỡi rồi.Tự dưng thấy gió thôi ngoài trời,lại nhớ đến câu"thấy hiu hiu gió thì hay chị về".Thấy mắt mình cay cay.Có ai hiểu được cái cẳm giác mất một người bạn,mà là mất vĩnh viễn àl thế nào ko.Chia tay thì cũng còn có ngày gặp lại,nhưng còn mất vĩnh viễn...
12 năm,đủ để cho con bé suốt ngày đi đánh nhau với trèo cây ngày nào lớn hơn,dịu dàng và hiền hơn.Mọi thứ thay đổi,con người cũng thay đổi,nhưng có những cái người ta ko thể nào quên.12 năm mà thấy chỉ như mới ngày nào thôi....thấy nhớ chị LA quá.nhớ hồi bé hay đi bắt chuồn chuồn,đi bơi với sang nhà chị chơi,nhớ hồi chị đi thi hoa hậu còn khoe mình cái váy mua để đi thi,nhớ mới cách đây 2 năm xem mặt người yêu chị rồi khen sao đẹptrai thế.Thế mà......Còn nhớ cái hôm dự đám tang,mình như người mất hồn,có ai ngờ được..19 tuổi,xinh xắn,trẻ trung yêu đời,thế mà..nhìn bố mẹ chị đưng đấy nét mặt ko chút biểu cảm,có lẽ chỉ vì đám tang của chị nên họ mới quay về.Thấy cuộc đời sao bất công.Chẳng nhẽ cuộc dời này ko có chỗ cho nhwũng ngưòi tốt đẹp như chị.Chị đã làm gì sai,những tháng ngày lớn lên chứng kiễn cảnh bố mẹ như vậy,chẳng nẽh dã chưa đủ hay sao.Trách ai....Có lẽ đó là định mệnh sao.Con người quá nhỏ bé,chẳng thế làm gì đê chống lại số phận.buồn....