Ăn cướp cái này trong trang web của sinh viên VN ở Nhật, dành để đọc lúc nào bị stress nhé.
Tản mạn về cách xả xì chét
tôi là 1 nguời lạc quan và yêu đời...1 ngày mà tôi o nói chiện,thì ắc hẳn là ngày đó tôi xì líp âu đây hay là tôi bị bệnh rồi.
mà chắc gì khi xì líp âu đây tôi lại o nói chiện nhỉ?tôi nhớ hồi ở VN,má tôi nói là:
" thằng quỷ,bộ mày ngủ mà không ngậm miệng lại đuợc hả?
ngủ mà cũng nhiều chiện là sao???
...giống tao"
rồi má cuời khà khà....chẳng phải sao,tôi giống má nhất là ở chổ cái miệng suốt ngày lách cha,lách chách hoài mừ...
có nguời nói là tôi là nguời o bao giờ biết buồn,lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát,đi đến đâu cũng nổi đình nổi đám,là 1 cây đinh trong các buổi tiệc tùng hay nhóm họp...
chẳng qua là tôi có những cách xả xì chét theo kiểu điên khùng nhất của tôi mà thôi...
lúc bạn gặp những vấn đề nan giải,không có lỗi mà bạn bị vu oan,đi làm thì bị xếp chửi vô cớ,bị bạn bè hiểu lầm vì những lý do củ cải mặn hay 1 năm thất tình bảy tám chục lần như tôi chẳng hạn...
bạn muốn nổi điên lên đuợc...
đôi khi bạn muốn nổi loạn,bạn muốn phá tan cái không gian đáng ghét đó...bạn muốn hét thật to:" a là thằng khốn nạn,đi chết đi" hay *trời ơi,sao ông sinh ra bill gates gòi còn sinh ra tui chi"...
nhưng cái bạn cần là 1 không gian để trút bỏ những điều đó...
dĩ nhiên là con nguời thì ít nhiều gì ta cũng phải biết mắc cỡ,hong lẽ đóng cửa phòng lại rồi la hét um sùm trong đó,để gòi nghe tiếng má nói dzầy nè:con gái lớn rồi,ai lại trong phòng la hét như con điên vậy" hay" mày khùng hả,trời ơi là trời,nuôi con mấy chục năm,hồi nhỏ nó không khùng,lớn lên nó mới khùng nè trời,biết vậy hồi đó tao đẻ ra cái hột vịt ăn cho rồi"
bạn thấy đó,đôi khi bị ức chế,muốn la hét cho khuây khỏa cũng không có chổ xả,mà kể cho bạn bè nghe cũng không dám...vì bạn bè giờ toàn là yêu quái,chằn tinh chứ đuợc như lý thông cũng đỡ...mơ chi tới thạch sanh dữ vậy...
thôi thì xả xì chét như tôi,truớc hết làm theo cách dung tục truớc rồi mới tới cách lãng mạn sau nghen:
đại loại cách dung tục vầy nè:bạn lấy giấy viết ra,viết những gì mà bạn bực mình,như là "đồ quỷ,biến đi cho đẹp trời" ,"bực mình quá,đi chết hết đi"...bạn có thể chửi thề,văng tục tá lả gì cũng đuợc,viết hết ra cho nhẹ nhõm...
sau đó,khúc quan trọng nè...chui vào trong toa lét,bỏ miếng giấy vào toallet
xí nha,phải đọc câu thần chú nữa "cho mày chết,cho mày chôn chung với mấy thứ đó cho mày vĩnh bất siêu sinh luôn nghe con"
bạn cứ đứng đó,nhìn những bực bội của mình tan biến...vừa nhìn vừa cuời 1 cách nham hiểm như cái cách cuời của tôi,khi ghi tên ông xếp vào và cầu nghuyện"đi vui vẻ nghen xếp...cho dù mày có xài dove cũng chết àh con"
có nguời đang cuời kà, cuời mà cũng o dám cuời lớn nữa,cứ thoải mái coi nào,miễn đừng ghi tên tui vào là đuợc gòi hén
dung tục không?nếu thấy ghê ghê thì làm theo cách lãng mạn nghen...có điều phải đi hơi xa,phải đi ra biển mới đuợc...cũng những tờ giấy đó,nhưng lần này chúng ta đang sử dụng cách lãng mạn,cho nên ngôn từ cần phải đuợc thay đổi chút...
như cái lần nguời yêu của tôi đi lấy chồng " cầu chúc e hạnh phúc,ly dị nhớ kiếm anh"
hay " ghét ngô thanh vân quá ...bởi vậy ghét của nào trời nhớ trao của đó cho con nghen"...
cột những mảnh giấy vào cục đá,ném nó ra biển...
nhìn những đợt sóng cuốn trôi đi tất cả phiền muộn đó đi...
vậy đó...bạn làm thử xem...
sống trong cái cuộc đời này,bạn phải biết làm cho cuộc sống đuợc cân bằng..vì bạn cũng hiểu,khi bạn gặp khó khăn hay vấp ngã thì sẽ o ai giúp đỡ mình đuợc ngoài chính bản thân mình tự đứng dậy...
cơm áo gạo tiền...mưu sinh...sẽ làm cho con nguời,đôi khi mất thăng bằng,muốn buông xuôi...