Nhân vật lịch sử “anh hùng Lê Văn Tám” hoàn toàn không có thật

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Chuyện LVT và rất rất nhiều điều khác đều là dối trá. Nhưng những sự dối trá đó đã góp một phần quan trọng để làm nên chiến thắng. Điều mà những kẻ thiển cận không thể hiểu được.
Còn bây giờ, hy vọng Nhà nước ta có đủ dũng cảm để công bố sự thật và ghi công cho những anh hùng thật sự. Mặc dù chắc chắn họ không chiến đấu để được ghi công.
 
Sao lắm người xóa bài thế nhỉ.
Quay lại vụ anh Tám, không có thật có khi hợp lý hơn. Chứ như chuyện kể thì chắc anh Tám đầu bị hỏng nặng lắm mới dũng cảm như thế. Cứ nghĩ đơn giản là đốt cái gì với ngọn lửa trên tay sẽ dễ dàng hơn là lửa trên người nhiều, lửa trên người nóng, khó nhìn, đau, không đi xa, không định hướng tốt, cháy không lâu lắm nữa. Nếu ai có thể đốt cái gì đó với đống lửa trên người thì chắc chắn đốt nó với ngọn lửa trên tay sẽ dễ hơn nhiều. Giờ thách kẹo ai châm lửa lên người mà chạy có chủ hướng được quá 10 mét đấy (không chạy về hướng có nguồn cứu).

Có người còn lưu truyền một truyền thuyết khác về anh Tám là anh thực ra đi ăn trộm đạn gì đó, chẳng may lớ ngớ thế nào rơi phéng lửa nên toi cha nó mất. Lửa cháy trên người là lúc chạy ra chứ không phải là chạy vào :|. Chắc là trộm đạn cho bộ đội ta, thế cũng đáng mặt là anh hùng trẻ tuổi rồi :)>-. Còn như kể trong sách thì hơi quá đáng...

Thực sự là nếu trong thời chiến tranh thì tôi cũng bịa chuyện như thế. Xét cho cùng thì cũng là vì lý tưởng.

Những chuyện kể cho bọn thiếu niên nhi đồng VN còn vài chuyện cũng toàn người đầu hỏng nặng lắm, kể ra nghe thì vui tai thôi chứ còn ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bác Tâm quên vụ hòa thượng tự thiêu rồi sao, sức chịu đựng của con người ghê lắm đây.
Em tưởng ông Phan Huy Lê đã nói thế thì chắc chắn 100% là không có thật rồi chứ. Mà vụ này cách đây đã lâu cũng được nói đến rồi, còn giải thích cái tên "Tám" là để kỉ niệm CMT8 1945.

Chuyện cụ thể thì có rất nhiều version : như là anh LVT tự châm lửa rồi chạy vào, hay là anh LVT vác xăng vào đốt kho và bị cháy theo, hay cái kho thì lúc là kho xăng lúc là kho đạn... Thật ra thì dù kho xăng hay đạn thì trong bối cảnh lúc đó cũng đều phải được bảo vệ cẩn thận đề phòng tập kích, thùng xăng, thùng đạn cũng phải được cất thế nào để pháo bắn trúng cũng khó gây cháy nổ chứ không thể có chuyện dễ dàng lọt vào và đốt thế được.

Chuyện về Phan Đình Giót, Tô Vĩnh Diện... cũng tương tự.
 
Tớ đã nói rồi .
Đồng chí nào khăng khăng rằng Lê Văn Tám là giả dối thì xin chứng minh hộ .
Cái bài viết trên của ông gì gì đó thì tớ đã nêu lý do "bật " lại rồi .
Bây giờ ai bằng Suy diễn chứng minh được rằng LVT ko có thực thì tiếp tục .
Có một người như tớ ko công nhận thì đừng cho rằng sự kiện LVT là giả dối .
Nói cho đúng lịch sử chứ . :))
 
Troài ,tưởng vớ bở được quả Tự thiêu , ko ngờ thằng cha Giang Sơn lại nói hóng hớt mất .
Cho tớ hỏi ,sao mọi người ko nghĩ rằng đó chỉ là một kho Quân nhu nhỉ . Và bên trong đó thì binh lính Cộng hòa tập luyện ,canh phòng như bình thường . Một chú bé bán lạc rang vào trong đó bán do khá quen với các anh lính . Rồi tình cờ có một lô hàng ( xăng , thuốc nổ ... ) đi qua , bật chợt trong tâm trí LVT nảy sinh ý định "lớn " . Và thế là một sự kiện lớn đã xảy ra . Tuy vậy mọi chuyện được giữ bí mật ( bí mật chiến tranh ) .
Sau này do điều kiện nên ko ai nhớ rõ "đồng chí nhỏ " này là ai .
 
toàn là đoán mò nói làm gì cho mệt người
ông bác sĩ bảo sức 1 người bị cháy ko chạy được như thế cũng chỉ là phỏng đoán, ông í có làm được thí nghiệm trên người xem chạy được mấy mét ko? dựa vào mấy cái suy đoán đó thì hơi buồn cười
giờ ngồi đợi bác Phan Huy Lê công bố chính thức trên báo chí, ko thì thôi coi như chả có gì
còn mấy cái chuyện "có khi LVT vào kho ăn cắp" tớ nghĩ ko nên nói, đấy là cái kiểu đàn bà ngồi tán phét nghĩ ra nói với nhau cho sướng miệng
 
Quay lại vụ anh Tám, không có thật có khi hợp lý hơn. Chứ như chuyện kể thì chắc anh Tám đầu bị hỏng nặng lắm mới dũng cảm như thế. Cứ nghĩ đơn giản là đốt cái gì với ngọn lửa trên tay sẽ dễ dàng hơn là lửa trên người nhiều, lửa trên người nóng, khó nhìn, đau, không đi xa, không định hướng tốt, cháy không lâu lắm nữa. Nếu ai có thể đốt cái gì đó với đống lửa trên người thì chắc chắn đốt nó với ngọn lửa trên tay sẽ dễ hơn nhiều. Giờ thách kẹo ai châm lửa lên người mà chạy có chủ hướng được quá 10 mét đấy (không chạy về hướng có nguồn cứu)
Hehe, anh Tâm, châm lửa vào tay thì cũng là vào người rồi còn gì. Châm vào người cũng có phải nó lên đầu ngay được đâu :p

CÒn em nhớ hồi đi học, thì câu chuyện nó thế này cơ: "Cậu bé LVT hàng ngày đi bán đậu phộng rang cho mấy tên gác kho của địch. Nhớ đó mà dò la được tin tức, biết được giớ giấc, rồi chỗ ra vào ở đấy. Thế là nảy sinh ý tưởng lớn... "

Hi`, nhưng mà cá nhân thì em vẫn nghĩ, ông Phan Huy Lê đã nói thế thì chắc chắn đúng rồi chứ nhỉ. Ông ý mà nói linh tinh thì ông ý chết từ lâu rồi :p. Vấn đề là mình chưa công bố rộng rãi thôi. Kể ra thì cũng ko nên im ỉm đi như thế. Còn về cá nhân em mà nói thì chả ảnh hưởng gì sau khi biết cái tin này cả. Hơi bất ngờ 1 tý nhưng lòng yêu nước vẫn lớn lắm. Vẫn đang học tập và phấn đấu để được đứng trong hàng ngũ của Đảng ;)

Còn định nói mấy điều nữa nhưng thiết nghĩ ko cần :).

P/s: thật sự phục em Phan Trường Sơn về sự hiểu biết của em. Từ rất nhiều topic rồi :)

:x
 
Phan Trường Sơn đã viết:
Chuyện về Phan Đình Giót, Tô Vĩnh Diện... cũng tương tự.
Sơn giải thích ý nghĩa của câu này hộ.
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
P/s: thật sự phục em Phan Trường Sơn về sự hiểu biết của em. Từ rất nhiều topic rồi :)

:x

Yes, đồng chí Sơn này có vẻ chịu khó nghiên cứu lịch sử một cách nghiêm túc và có hệ thống đấy nhỉ, anh mà có thể thì chắc đã tặng chú vài điểm rồi. Mà hình như ở đây chỉ cộng điểm cho bài viết thôi, chứ không có tặng điểm cho những người chịu khó trả lời câu hỏi và đem lại hiểu biệt cho nhiều người b-)
 
Nguyen Hoang Duy đã viết:
Sơn giải thích ý nghĩa của câu này hộ.
Mấy chuyện này tôi nghĩ là khó nói được chính xác lắm , tất cả chỉ là những suy đoán thôi . Nó có thật hay là bịa chỉ có trời biết :D
 
Chuyện Tô Vĩnh Diện, đây là theo lời 1 cựu binh cùng đơn vị và tận mắt chứng kiến hoàn cảnh hy sinh của TVD (đã được xuất bản, tiếc là em quên tên sách). Ông cụ kể là lúc bị đứt dây kéo pháo, Tô Vĩnh Diện và Nguyễn Văn Ty là 2 người phụ trách chèn bánh xe đã cố gắng lái khẩu pháo vào vách núi để chặn nó lại. Ông Diện bị cuốn vào gầm pháo và bị bánh xe chèn qua, còn ông Ty bị càng pháo kẹp nghiến vào vách núi. (Tất nhiên là cả hai đều hy sinh). Theo cụ cựu binh thì còn rất nhiều trường hợp hy sinh dũng cảm tương tự, như Nguyễn Văn Chức của trung đoàn pháo 105mm hy sinh trước trong tình huống giống TVD nhưng không được phong anh hùng, hoặc một người khác cùng đơn vị với ông, đang mang giỏ lựu đạn trên lưng thì lựu đạn bị vướng vào cây và kích hỏa, ông này đã nhảy luôn xuống vực để tránh thương vong cho đồng đội. Cũng theo ông cụ, dù không ai phủ nhận chuyện TVD đã rất anh hùng nhưng nên thay câu "TVD lấy thân chèn pháo" thành "TVD quên mình và hy sinh khi cứu pháo.
 
vậy ở đây mọi người băn khoăn gì ?:-/ Băn khoăn các anh hùng có thật không hay băn khoăn ai xứng đáng và không xứng đáng làm anh hùng? hay cả 2?
Thứ nhất là Lê Văn Tám có thật hay không, chưa biết được. Cái nguồn bài viết đầu tiên lấy ở đâu? hay không xác định?
Thứ hai là thế nào là 1 anh hùng? Giết người ta đi rồi mới phong anh hùng thì được cái gì? 1 anh hùng vì hành động của người ta, giờ cố sống cố chết phủ nhận người ta, mình được lợi gì?

Nếu quả thật mình/em biết sự thật này thì cũng không nói ra đâu. Được lợi gì cơ chứ?
Quá khứ là quá khứ. Nếu không thật sự cần đến thì đừng bới nó ra.
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Hehe, anh Tâm, châm lửa vào tay thì cũng là vào người rồi còn gì. Châm vào người cũng có phải nó lên đầu ngay được đâu :p

CÒn em nhớ hồi đi học, thì câu chuyện nó thế này cơ: "Cậu bé LVT hàng ngày đi bán đậu phộng rang cho mấy tên gác kho của địch. Nhớ đó mà dò la được tin tức, biết được giớ giấc, rồi chỗ ra vào ở đấy. Thế là nảy sinh ý tưởng lớn... "

Hi`, nhưng mà cá nhân thì em vẫn nghĩ, ông Phan Huy Lê đã nói thế thì chắc chắn đúng rồi chứ nhỉ. Ông ý mà nói linh tinh thì ông ý chết từ lâu rồi :p. Vấn đề là mình chưa công bố rộng rãi thôi. Kể ra thì cũng ko nên im ỉm đi như thế. Còn về cá nhân em mà nói thì chả ảnh hưởng gì sau khi biết cái tin này cả. Hơi bất ngờ 1 tý nhưng lòng yêu nước vẫn lớn lắm. Vẫn đang học tập và phấn đấu để được đứng trong hàng ngũ của Đảng ;)

Còn định nói mấy điều nữa nhưng thiết nghĩ ko cần :).

P/s: thật sự phục em Phan Trường Sơn về sự hiểu biết của em. Từ rất nhiều topic rồi :)

:x


Ừm, lửa trên tay của anh ý là như kiểu dùng đuốc hay là diêm ấy, là dụng cụ châm lửa. Giả sử nhé, em chuẩn bị vào đốt kho đạn của địch. Em biết giờ giấc canh phòng của lính canh. Em sẽ chọn lúc nào ? Coi như là em chọn được lúc có chỉ có 1-2 lính canh hoặc là chẳng có ai cả. Nếu anh nhớ không nhầm thì anh Tám chọn buổi đêm, xong chuyện kể là làm rung chuyển thành phố, sáng ra mọi người mới biết v.v... Tự đốt mình xong lao vào giữa buổi đêm thì hơi bị sáng quá bọn nó nhìn thấy từ lúc sắp đốt ... :|

Em đang ở ngoài, nếu không có lính canh, em sẽ làm thế nào : tự đốt mình xong lao vào hay là chui vào trong kho đạn rồi mới đốt ?

Nếu có lính canh, em sẽ tự đốt mình trước hay là tìm cách vào trước rồi mới đốt ?

Trong trường hợp vào được rồi, có 2 khả năng, em sẽ tìm làm gì trước, đổ dầu lên bản thân xong đốt bản thân hay là dùng dụng cụ châm lửa (để tự đốt mình) cho đạn dược đi trước.

Mà cháy thế này còn phải mặc khá quần áo vào nữa thì mới cháy lâu được, không cháy một phát mà toàn cháy da thì toi nhanh lắm.

Anh tạm không nói chuyện sức chịu đựng của con người vì em Sơn bảo thế :d ( hay trong trường hợp này "em bé" du kích của chúng ta). Nhưng nói thực người cháy đứng/ngồi yên hay vật vã thì dễ hơn là lao qua mấy đứa lính canh có vũ trang nhiều :|.

Khi đặt ra tình huống thực tế để làm thì cũng hết hơi lắm. Nấp xung quanh kho nhé. Chờ chúng nó mở cửa lao vào nhé, lao vào xong tìm cái đốt nhé. Mà đốt đạn cũng không dễ nổ lắm đâu :| (ai không tin lôi 1 viên đạn ra đốt thử, cưa dễ nổ hơn nhiều, đây là một lầm tưởng phổ biến mọi người có, nghĩ là đốt thì dễ nổ vì nó là đạn, có thuốc nổ, ...đốt thì lâu lắm lắm), người ta để hòm hộp mà không dễ cháy mà :|. Coi như là bọn nó để đạn trong hòm gỗ, đạn đểu nên hở dễ nổ và bọn lính nguỵ hèn nhát thấy người cháy trong kho chúng nó sợ chạy, không cản lại vậy :)), bọn hèn. Anh Tám trong đấy nằm một lúc là đạn bị hâm nóng, cả kho rồi nổ bùm. Chuyện này nếu mà là đốt kho xăng dầu thì sẽ đơn giản hơn nhiều (dễ tin hơn).

Nói thế thì có vẻ bỏ qua yếu tố đáng nói nhất của truyện là ý chí anh hùng, lòng quyết tâm hi sinh. Nhưng dù cộng thêm yếu tố đó vào chăng nữa ... :|.

Còn vụ anh LVT ăn cắp thì đúng là hơi quá đáng thật :d, xin lỗi tự nhiên lôi ra. Ăn cắp ai đi ăn cắp đồ chẳng bán được cho ai mà còn dễ chết nữa.

Dù nói là chuyện này có thật hay không cũng không có nghĩa là ta nên phủ nhận bất cứ phần nào giá trị của cuộc chiến tranh anh hùng của ta.
 
hẹ, thay mặt anh hoàng tùng em nói trước.
thứ nhất là chuyện này nó như truyện cười dân gian, tức là truyền miệng =)) ===> bị chỉnh sửa, thứ nữa mọi người sống bằng ấn tượng, ấn tượng chuyện như thế, tưởng mình nói đúng, nhưng thật ra ấn tượng + nhớ nhầm.
- Nó là kho đạn +dầu
- Anh Lê Văn Tám quen lính ngụy vì bán đậu phộng cho nó, không phải anh hùng núp =)).
- Anh Lê Văn Tám vì quen nên bọn nó để ra vào thoải mái để bán đậu phộng cho chúng nó.
- Vào được trong rồi, 1 thời gian dài lấy lòng tin bọn nó, thế nào chẳng tìm được chỗ hở mà phát hỏa.
Bác Phan Huy Lê cũng nhớ nhầm là "vào trong mới đốt" với "đốt rồi chạy vào trong" nhỉ.
- Dự định có từ bao giờ chưa biết, có thể lúc đầu bán kiếm sống, sau thấy tình hình nên có ý định anh hùng.

- Chẳng phỏng đoán được gì nếu ngồi đây cả :)) =)).
 
vậy ở đây mọi người băn khoăn gì ? Băn khoăn các anh hùng có thật không hay băn khoăn ai xứng đáng và không xứng đáng làm anh hùng? hay cả 2?
Thứ nhất là Lê Văn Tám có thật hay không, chưa biết được. Cái nguồn bài viết đầu tiên lấy ở đâu? hay không xác định?
Thứ hai là thế nào là 1 anh hùng? Giết người ta đi rồi mới phong anh hùng thì được cái gì? 1 anh hùng vì hành động của người ta, giờ cố sống cố chết phủ nhận người ta, mình được lợi gì?

Nếu quả thật mình/em biết sự thật này thì cũng không nói ra đâu. Được lợi gì cơ chứ?
Quá khứ là quá khứ. Nếu không thật sự cần đến thì đừng bới nó ra.

Anh không đồng ý với chú. Sự thật vẫn cần được công bố. Trước đây vì hoàn cảnh mà người ta phải nói dối, bây giờ đã khác. Vấn đề là nói thế nào và vào lúc nào thì hợp lý.
Còn với riêng anh thì dù thế nào lòng kính trọng với các cụ vẫn không thay đổi.
 
thế anh đi mà làm nhiệm vụ tuyên bố ấy? =)), ý anh muốn thế nhưng lòng mọi người không thích thì ai hơi đâu rỗi việc đưa ra làm gì. Kể cả không có thật cứ để thế cho sướng đẹp hơn không =))?
Thôi mệt lắm, thích nữa em cũng nghỉ thôi
Chào các bác.
 
thế anh đi mà làm nhiệm vụ tuyên bố ấy? =)), ý anh muốn thế nhưng lòng mọi người không thích thì ai hơi đâu rỗi việc đưa ra làm gì. Kể cả không có thật cứ để thế cho sướng đẹp hơn không =))?

kô thì nói kô, có thì nói có...Như Sơn đã nói, ngày xưa do tình hình nguy cấp, bây giờ thì đã khác.

Lịch sử phải đóng 1 vai trò trung gian, kô thiên vị, chỉ rõ sự thật để nói lên những cái hay để bảo tồn, cái dở để học tập... Xã hội, đất nước nào mà kô có sai lầm, cái hơn người là xã hội đất nước đó có học tập gì và thay đổi gì về sai lầm của mình kô. chỉ là 1 ví dụ, mình nghĩ vụ LVT kô phải là 1 sai lầm, chỉ là 1 chiến lược, nhưng khi chiến lược đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, thì nên trả lại sự thật...nếu có sự thật thì sao nào?...LVT kô có thật? thì sao? nó là 1 hình tượng của các chiến sĩ ngày trước chiến đấu cũng như các bạn đã nói.

Nhưng mình thiết nghĩ, đúng hay sai, hãy để cho mọi người tự quyết định cho bản thân họ, lịch sử thì chỉ có nghĩa vụ ghi chép lại sự việc đúng theo sự thật, kô cần phải phán xét cái nào đúng, cái nào sai...
 
Dù câu chuyện về lê van 8 có thật hay không thì việc hé mở ra "sự thật" này quả là một sai lầm lớn của các nhà sử học. Bởi vì những vị anh hùng như vậy đã đi vào lịch sử, đã trở thành tấm gương cho nhiều em nhỏ VN.
Câu chuyện này cũng tương tự như câu chuyện về người anh hùng lấy thân chèn pháo. Phải chăng đây chỉ là một cách để bôi nhọ các anh hùng VN.
 
Chán mấy chú phản động lém. Vụ người VN bị ảnh hưởng bởi chất độc da cam đi kiện rùi bị nó bác đơn thì chẳng thấy bác nèo nói năng cái rì. Vụ người VN bị TQ bắn chết thì chỉ thấy các bác chửi chính sách VN, chửi chế độ TQ. Nói chung là cái rì đụng đến cái trò "tự do, dân chủ" thì chúng nó ầm ĩ hết cả lên. Nhưng những cái liên quan trực tiếp đến người VN, liên quan trực tiếp đến đất nước thì chúng nó cứ ỉm đi cơ. Thậm chí hôm trước còn thấy 1 bài ở asiafinest có thèng người Việt đang ở Mỹ lại còn đại ý là: "Mỹ làm thế chẳng có rì sai cả, chiến tranh thì phải thế, miền Bắc cũng giết bao nhiêu người miền Nam còn rì" ---> đúng là cái dạng bán nước rùi.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên