Trần Thiên Phước đã viết:
Thứ nhất, "chị" bao nhiêu tuổi rồi mà kêu em bằng "em"?
Thứ hai, không thích nói, hay là không dám nói?
Chị 21 tuổi rồi em ạ.
Vấn đề tự do ngôn luận. Nếu hiểu theo kiểu công tắc, hoặc là có hoặc là không, thì ở đâu cũng có quyền được nói. Về nhà nói chuyện với chồng con những điều bất công hoặc bực tức mà không bị ai la ó, hẳn là tự do ngôn luận. Chuyện người ở trong nước có dám nói hay không, em đừng suy đoán. Chị có thể nói chuyện với bạn thân, với những người mà chị cho là an toàn những điều chị nghĩ, hẳn là chị dám nói phải không? Và những điều không được dám nói luôn tồn tại, ví dụ như "nách mày hôi lắm" chẳng hạn.
Nếu em chỉ trích về mức độ công khai thì ừ, chỗ này mức độ công khai của thái độ phản đối chính quyền có thể không mạnh bằng chỗ khác. Nhưng lý do của việc này không phải và không chỉ là do người ta không dám nói. Đó có thể là lý do về văn hóa và tập quán, sở thích cá nhân v...v... Và em cũng hiểu chưa sâu về mối quan hệ giữa tự do ngôn luận và chính quyền. Người dân ở một nước công khai hơn trong việc phản đối chính quyền không tỉ lệ thuận với việc họ có thể làm thay đổi chính sách. Không nơi nào trên thế giới việc tự do được đảm bảo tuyệt đối. Bản chất của chính quyền là bảo về quyền lực mà nó có. Những chính quyền kinh nghiệm thường rất giỏi tạo cảm giác tự do (một kiểu propaganda), chình quyền ít kinh nghiệm và những nơi dân trí thấp, việc này được làm kém khéo léo hơn. Một khi việc ngôn luận gây ảnh hưởng đến quyền lực, nó sẽ bị hạn chế. Ở Mỹ em không thể ủng hộ Al-Queda, ở Phi em không được tự do ủng hộ Abu Sayaf v..v.. Nếu em cảm thấy quyền lợi của mình mâu thuẫn với một chính quyền nào đó, theo chị có hai giải pháp, một là theo John Locke đi lật đổ chính quyền, hai là đi nơi khác sống.
Có thể anh em mình nên xem từ điểu tiếng việt (có một số bài viết có cãi nhau tùm lum về chuyện này) về từ "nhồi sọ".
Theo định nghĩa của em: nhồi sọ tức là cá thể ở thế bị động, và bị một thế lực có quyền lực hợp pháp (chính quyền) nhồi nhét tư tưởng dù muốn hay không và có ít cơ hội có chính kiến riêng của mình. Bây giờ thì anh hãy xem lại ví dụ của anh đưa ra có hợp lý hay không?
Chị hiểu ý của em là dịch nguyên chữ propaganda từ tiếng Anh sang tiếng việt là "nhồi sọ". Nhưng trong tiếng Việt, từ nhồi sọ mang sắc thái mạnh và mang ít tính trừu tượng hơn propaganda.
Một lần nữa, chị thấy em không được mềm dẻo trong suy nghĩ lắm. Quyền lực hợp pháp có thể là chính quyền, báo chí v..v... Thường sức mạnh của nó bao trùm lên một con người nhỏ nhoi. Vậy thì một người, bất kỳ sinh ra ở đâu, đều bị "nhồi sọ" từ khi đẻ ra cả. Như vậy, làm sao biết được hồi một đứa bé mới sinh ra, nó muốn được nhồi sọ hay không. Nhất là việc này được tiến hành ở mọi nơi trên thế giới trong trường học. Học có nghĩa là nhồi sọ. Bất cứ ai đều có sự hạn chế về mặt thông tin. Và con người đưa ra nhận định dựa trên kinh nghiệm của mình. Một người Việt Nam chủ yếu xem VTV chắc chắn suy nghĩ khác một người Mỹ suốt ngay xem CNN. Chị có thể lấy ví dụ về việc nhối sọ ở Mỹ: Tại sao có sự kỳ thị chống lại người Ả Rập bây giờ? Nếu em học lịch sử cũng biết chuyện propaganda những thời thế chiến và chiến tranh lạnh. Cái mindset của bọn mỹ là dân chủ là tốt, tự do là tốt, tiền nhiều là tốt... vậy thì phải kiếm tiền đem tự do và dân chủ đến nơi khác mặc kệ việc đấy có được người khác thích hay không, hay có tình hình từ một nơi trật tự biến thành một nơi đổ máu, sống trong vô chính phủ (anarchy) hay không.
Vậy à, vậy anh xin lấy ra 3 (như vậy có nhiều không), bài báo của 1 tòa soạn được chính quyền công nhận (that's the whole point isn't it?) đưa ra ý kiến chống đối "Xã hội chủ nghĩa" và "Kinh tế thị trường theo đường lối xã hội chủ nghĩa".
Chẳng chịu đọc VNN gì cả.
"...Thứ nhất là cụm từ “nền kinh tế thị trường với định hướng xã hội chủ nghĩa”.. Thực ra cụm từ “định hướng xã hội chủ nghĩa” có dụng ý tốt vì nó thể hiện nguyện vọng của chúng ta muốn có một xã hội bình đẳng. Tuy nhiên cụm từ này làm cho mọi người khó hiểu, hay gây tranh cãi, và có thể tạo cho các nhà đầu tư còn đang lưỡng lự nghi ngờ về quyết tâm của Việt Nam vì nó quá gắn với nền kinh tế tập trung mệnh lệnh thời trước.
Bài học thực tế của mấy năm vừa rồi: chúng ta đã phải trả giá cao trong các vụ kiện cá Ba Sa với Mỹ và giày da với các nước châu Âu chỉ để chứng minh rằng Việt Nam là một nền KTTT. (thực ra, công bằng xã hội được thực hiện qua các chính sách điều tiết thu nhập của Chính Phủ. Điều này sẽ được nói đến trong trong phần Tăng cường vai trò vĩ mô của nhà nước). Vì vậy, tôi kiến nghị chỉ dùng “nền kinh tế thị trường”.
"
http://vietnamnet.vn/vanhoimoi/ctdod/2006/03/549057/
"Mục tiêu của Chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản là cao đẹp. Song không thể bỏ qua quy luật giá trị và các giai đoạn phát triển của quy luật giá trị. Phải có nền kinh tế thị trường, phải có các nhà tư bản, phải có giàu, có nghèo… Mọi việc phải được phát triển đúng quy luật. Chúng ta nên học tập mô hình phát triển kinh tế của Bắc Âu và Cuba. Ở đó con người được quan tâm hàng đầu bằng Phúc lợi xã hội. Thụy Điển đã giải quyết công bằng xã hội bằng chính sách thuế và làm giàu bằng kinh tế trí thức. Tầng lớp làm ra của cải nhiều nhất là các kỹ sư, các nhà khoa học, các nhà kinh tế, các doanh nhân. Họ là người lao động trí óc."
http://vietnamnet.vn/60nam/2006/02/545792/
"Tôi nghĩ rằng đa nguyên với nghĩa đúng đắn của nó là một điều kiện không thể thiếu được của thực hiện và phát huy dân chủ. Tôi cũng thừa nhận nếu không có hệ thống đa nguyên, việc chống tha hóa trong hệ thống chính trị và trong toàn bộ đời sống của đất nước có những khó khăn hoàn toàn khác và không thuận lợi như ở các nước có chế độ chính trị đa nguyên.
Đồng chí đảng viên Trần Xuân Bách vừa mới mất, lúc sinh thời còn đặt dân chủ ở tầm cao hơn nhiều: “Dân chủ không phải là ban ơn, không phải là mở rộng dân chủ hay dân chủ mở rộng… Dân chủ là quyền của dân, với tư cách là người làm nên lịch sử, không phải là ban phát - do tấm lòng của người lãnh đạo này hay người lãnh đạo kia. Thực chất của dân chủ là khơi thông trí tuệ của toàn dân tộc và đưa đất nước đi lên kịp thời đại…”.
Còn để hiểu kỹ hơn nữa thế nào là dân chủ, phải quay lại học người thầy vĩ đại của chúng ta là Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong Tuyên Ngôn Độc Lập, trong Hiến pháp 1946, trong Di chúc, trong nhiều trước tác khác của Người, Chủ tịch Hồ Chí Minh còn có một câu nói vô cùng đơn giản: “Dân chủ có nghĩa là để cho người dân được mở mồm ra nói!”.
....
Dù là hệ thống chính trị chỉ có một đảng, yếu tố bảo đảm vai trò lãnh đạo của Đảng không phải là bảo hộ vị thế độc quyền của nó, mà trước hết và duy nhất là nâng cao phẩm chất và năng lực lãnh đạo của nó. Không có phẩm chất và năng lực ngày một nâng cao này, thì dù có độc quyền tới mức chuyên quyền độc đoán như thế nào chăng nữa, số phận diệt vong của nó đã được cài đặt sẵn như một lẽ tất yếu ngay trong cái chuyên quyền độc đoán này.
...
Lý lẽ còn lại chỉ đơn giản là: Một đảng mà tha hóa thì cũng mất, đa đảng mà ưu việt nổi trội thì luôn giành được vị trí lãnh đạo (Cách Mạng Tháng Tám đã cho những bài học vô cùng quý báu cho vấn đề này), mà đa nguyên thì trước sau sẽ là kết quả tất yếu của dân chủ và đến một mức nào đó là đòi hỏi không thể thiếu được của phát triển.
...
Nói một cách khác, ngay từ bây giờ Đảng ta đã phải chủ động chăm lo nâng cao phẩm chất và năng lực lãnh đạo của mình thuận với dân chủ và phát triển, tới một lúc nào đó khi ở đất nước ta xuất hiện một hệ thống chính trị đa nguyên như một lẽ tất yếu, thì đấy sẽ phải là đa nguyên do những thành quả của dân chủ và phát triển đem lại"
http://vietnamnet.vn/60nam/diendan/2006/02/541804/
Bên Tuổi trẻ cũng có nữa. Không biết Phước có biết là cả hai báo này đếu được chính quyền công nhận không?
Chị chỉ muốn khuyển em đừng bị định kiến và suy nghĩ cứng nhắc. Cũng nên trau dồi cập nhật tình hình để luận điểm trở nên sắc sảo hơn.