Con Thủy Minh có ở trên này không đới. Tao còn giữ bài viết tao viết tặng mày trong lưu niệm hôm tốt nghiệp ra trường, giờ tao pót lên đây cho mọi người. Mày ạ, mày vớ vẩn lắm, mày bảo tao low tech là sao. Tao thấy mình cũng kỹ thuật rất cao.
Ngày xưa mày nhớ lớp mình có chuyện bài thơ này không:
Ấy sao cho trúng mới tài
Ấy trật ra ngoài rất mất vệ sinh
....
Vệ sinh thì mặc vệ sinh
Kỹ thuật trung bình chỉ có thế thôi
....
Thế thôi thì hãy lên đồi
Ấy cho xong rồi thì hãy về đây
Ấy ở đây là cái gì???
Còn đây là bài viết 19 năm trước tao bỏ ôn thi đại học, ngồi viết 2 ngày để tặng mày. Năm ấy tao tý thì trượt đại học vì mày, Minh ơi!!!
Trưa 26.5.1990
Thế là ngày hôm qua chỉ còn là dĩ vãng, là cái đốm nhỏ của ký ức một mảnh đời đi học - thôi, chẳng còn gì hết cả, chỉ còn có trái tim của con người.
Bầu trời đêm, đã bao lần tôi đứng trước người, đã choáng ngợp cái huyền bí vĩnh hằng của người, đã nháy mắt với muôn ngàn tia mắt nháy - những vì sao...
Thế mà tôi đã nhìn người với tia mắt khác, bầu trời vẫn cao thẳm và huyền bí thế, nhưng cái bao la thì tôi sắp bước vào - tôi chợt thấy mình như đi sâu giữa trời đêm, hút vào cái mênh mông, chợt thấy cái cô đơn thơ mộng của mình - có thế nói là niềm đam mê duy nhất.
Cả một mảnh đời, một phần tư đời người mới trải qua 3 năm - đối với tôi, hình như chưa có một niềm say mê nào là thực sự và bền vững, chỉ có một nỗi niềm yêu thương thầm kín, một chút mộng mơ, cái khao khát được bay vào bầu trời - trong những đêm trời trong trong đến thế này. Tôi chìm ngập vào trong cái tôi, trên nền trời đêm hoang vắng - và thấy đó là niềm say mê, là nhu cầu để sống - là một mảnh đời ngắn ngủi và trong sạch đến vô biên của bầu trời tôi. Tôi đã sống bên người - chỉ 3 năm biết nghĩ, nhưng tôi đã nghĩ về người không chỉ 3 năm...
Tôi sắp bước vào cái bao la, như cái bao la mà lòng người đã có... bầu trời đêm lồng lộng... những ánh sao nhấp nháy như là cố giấu ta điều gì bí mật... Thôi, hôm nay là đêm cuối cùng, ta từ giã đời học sinh từ ngày hôm nay, ta giã từ ngày hôm nay không phải với bạn bè, xung quanh ta là cái im lặng nặng nề của giấc mơ thành phố, ta cô đơn đi giữa phố, và cảm tưởng những ý nghĩ của mình đang hát lên trên phố vắng - đang làm lay động cái lặng im của trái đất trong đêm, của bầu trời...Thôi, còn gì nữa đâu, ta chia tay với chính ta, vui buồn lẫn lộng, ta đếm từng giây, lưu luyến với cái ra đi của ngày chia biệt - chia biệt một mảnh đời. Thôi, còn gì nữa đâu, bầu trời thăm thẳm quá, ta muốn hoá làm một vì sao...
Những vì sao trong đêm cứ nháy mãi, cứ lấp lánh mãi, tôi đã từng có lúc nhắm thật chặt mắt lại, rồi từ từ hé mắt, mong được thấy những vì sao tròn như người ta thường bảo, nhưng mà thất vọng, muôn ngàn ánh kim xuyên đến tận đáy lòng tôi. Niềm khát vọng của con người như những vì sao, muôn ngàn niềm khao khát đã dệt nên bầu trời sao lồng lộng, dệt nên ánh sáng của trời. Tôi không rõ từ khi nào tôi lại yêu những đêm đầy sao như thế, tôi ngắm mãi, trong cái im lặng, hư vô, ảo ảnh, ma quái, tôi lại ngạc nhiên vì sao lại còn nhiều khoảng đen đến thế, lại thầm so sánh, giá bầu trời đặc kín những vì sao, thì màn đêm sẽ sáng như ban ngày, sẽ giống một ngày trời đẹp... Chao ôi tuổi thơ...
Đó có phải là một niềm khát vọng không, bầu trời chẳng bao giờ mất đi cái sắc đen như thế, thì ra, niềm khát vọng dù có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng chỉ là những lỗ vải thưa trên một tấm vải lớn - cuộc đời; thì ra con người vẫn là vô vàn những khoảng trống bí ẩn mà ánh sáng khát vọng không che nổi, vẫn luôn đen một màu huyền bí - đen suốt cả màn đêm, đen đến tận chân trời, mênh mông vô tận, còn sắc xanh vẫn chỉ thật là bé nhỏ li ti...
Đêm không trăng - dù sao vầng trăng cũng sẽ tô sáng hơn cái màn đen khủng khiếp kia, vầng trăng bao giờ cũng dịu hiền và sáng một màu bàng bạc, làm cho bầu trời sà xuống gần mặt đất hơn. Đêm không trăng, bầu trời hun hút đến rợn người. Chẳng biết từ bao giờ tôi lại nghĩ lạ lùng, mơ mộng viển vông đến thế, hay cái tuổi của mình bắt phải mộng mơ. Không, tuổi chỉ là cái gì ước lệ, mà trái tim mình, có lẽ trái tim mình luôn muốn phiêu diêu. Vầng trăng kia có phải là trái tim của bầu trời... giữa vô vàn niềm khát vọng - khát vọng thì xa xôi và lạnh lẽo, còn trái tim thì gần gũi và đầm ấm xiết bao. Có phải vầng trăng là trái tim, soi sáng cho màn đen mà biết hàng tỷ những vì sao không soi nổi. Trái tim của trời, trái trim lang thang của tôi, tròn theo mùa, khuyết theo mùa... một năm có mấy lần trăng tròn, bao nhiêu lần trăng khuyết, bao nhiêu đêm không có trăng, nhưng vầng trăng của tôi ơi, tôi chỉ nhớ người hình như là ở những đêm trăng tròn, thế là đủ - tôi chỉ biết người mãi tròn, mãi sáng trong, thế là đủ cho tôi yêu, cho tôi sống trong suốt bao mùa, dù là trăng khuyết, dù chỉ có một màn đen vô tận, như là hôm nay...
Lang thang trong đêm là một niềm vui thú lạ lùng, người cứ nao nao một cảm giác lâng lâng, dường như chỉ muốn khóc trước bầu trời, làm sao có thể gần người, làm sao có thể hiểu người, bầu trời xa xôi của tôi. Tôi cứ ngước nhìn người như một cái gì thành kính và cao siêu, như là cái mà tôi hướng tới. Tôi quên hết mọi nỗi âu lo, quên đi mọi thứ ban ngày, thanh thản đến lạ lùng trước người, bên người.
Màn đêm của tôi, tôi là cái chấm nhỏ của đời, là vì sao nhỏ của người, là giọt nước của biển, tôi yêu người, nhưng không bằng cái nhỏ bé, mà bằng cả trái tim của tôi, trái tim sáng cả lòng tôi trước bầu trời hôm nay...
Chia tay người, không, chia tay với chính tôi, không, chia tay với ngày hôm nay của tôi, không, chia tay với các bạn của tôi, cũng không, tôi đang chia tay với những gì không nói của tôi, nó cứ dâng lên trong lòng tôi, tôi xin gửi lại người... Để mai sau này không bao giờ còn gặp lại những người " ngày xưa ấy", dù cho ngày hôm nay có qua đi, dù tôi không còn " thơ mộng của ngày xưa thơ mộng", tôi vẫn có người. Đêm đêm tôi sẽ ngóng trông người để tìm lại mình, để thấy lại mình ở chính những vì sao hôm nay, ở chính niềm khát vọng hôm nay...
Thôi, ngày hôm nay qua rồi, tự mình chia tay với mình, âm thầm lặng lẽ, vĩnh biệt quá khứ, thôi, chẳng còn gì hết cả, chỉ còn có trái tim của con người...
---------
Minh, có phải là Minh đã nói " Đừng vì mặt trời mà quên đi những vì sao". Thân tặng Minh...
Tao type vào Blog Yahoo360 để giữ lại cho hậu thế. Tiên sư nhà chúng nó, thế mà chúng nó sắp đóng cửa Yahoo Blog, tao lại phải copy vào trong này. Lạy trời forum này đừng đóng nhé!!!^
^