thằng Vinh mày vu khống thế này thì chết cha tao rồi
(. Zai nhà tao mà mò được vào đây thì thằng bóp cam lại bị ăn đấm oan mất thôi
(
Nga ơi, chuyện mối tình đầu của tao nó thế này, tao copy lại cho mày đọc nhé. Đọc xong cấm khóc dù xúc động
:
----
Nhân ngày tình iu sắp đến, kể chuyện tình iu
Tớ nói chung là đa tình từ bé. Cái này chắc do gen di truyền (là do bố tớ tự khai đấy nhé). Mối tình đầu của tớ chắc là từ năm lớp 6. Hồi đấy tớ thích bạn Kim da trắng môi đỏ, đã kể trong một entry nào đấy ở blog cũ. Tình iu của tớ và bạn ấy bắt đầu đơn giản như bài hát, như Tagore đã viết . Hay nói đúng hơn, như một bài thơ mà kẻ nào đó đã viết: "Đố ai định nghĩa được tình iu. Có nghĩa gì đâu một buổi chiều. Rủ nhau vào hàng xơi bún ốc. Rồi chan rồi húp, thế là iu" . Nhưng hỡi ôi, bởi vì cuộc đời đâu là thơ, nên mối tình muôn phần giản đơn của tớ dành cho bạn ấy bỗng nhiên kết thúc không hẹn trước vào một ngày đẹp giời kia, khi mẹ tớ chuyển tớ sang học trường khác . Đó là vào năm lớp 8.
Sự đời đúng là trớ trêu thế nào ấy. Mấy ai học được chữ "ngờ". Sang trường mới được ít hôm tớ đã phải lòng ngay một bạn giai khác. Bạn này tên là Tuấn Anh. Bạn Tuấn Anh không da trắng môi đỏ mà là da tái môi thâm. Tuy nhiên bạn lại học Toán rất siêu. Bạn lại còn giỏi tiếng Nga nữa chứ. Ngày ấy tớ rất chi là ngưỡng mộ các bạn xì xồ tiếng ngoại quốc. Thế nên là tớ iu bạn Tuấn Anh ghê lắm, kiểu vừa iu vừa ngưỡng mộ, hay nói theo cách ngày nay thì tớ là fan của bạn ấy. Cái kiểu tình iu này nó kinh lắm, không đơn giản như một bài hát, mà là phức tạp như một ám ảnh. Mặc dù chưa nắm tay nhau chưa ngồi sát lại một tí nào đâu đấy. Về phần bạn í, tớ nghĩ bạn í cũng iu tớ. Mặc dù bạn í chả nói gì cả nhưng tớ vẫn biết. Thế mới gọi là sự nhạy cảm của người đang iu chứ . Tuy nhiên, đã bảo rồi, cuộc đời này chông gai lắm. Ngần ấy tuổi đầu, làm sao ngày ấy tớ đã biết đời sống buồn tênh? Thường thì hàng ngày bạn ấy vẫn ra đứng bên hàng rào nhà tớ (để câu tôm). Thế rồi một hôm đang lúc ngó nghiêng thì vô tình bạn ấy bắt được quả tang mẹ tớ đang lôi tớ ra ... chải chấy (các bạn đừng cười nhá, hồi bé tóc tớ dài lắm, mà đi học lại toàn ngồi cạnh bọn có chấy) . Thế là từ sau lần ấy, bạn Tuấn Anh nhất định không chịu ngồi cạnh tớ nữa. Còn tớ chỉ biết câm nín nhìn bạn ấy khóc hức hức . Thật đau lòng làm sao!
Rồi tớ lên cấp ba và tình iu lại đến với trái tim tớ. Bạn ấy da còn trắng hơn bạn Kim, tuy môi không đỏ bằng. Tuy nhiên bù lại, bạn ấy lại biết chơi bóng ném. Và còn có cái xe cuốc sờ po rờ tờ của Liên Xô. Nên nói chung bạn ấy thực sự xứng đáng là mối tình đầu thứ ba của tớ . Tình iu (của tớ dành cho bạn ấy) có từ nơi đâu thì tớ chịu. Chỉ biết rằng lớp bạn ấy ở đầu cầu thang, lớp tớ ở cuối cầu thang, ngày nào đi toilet tớ và bạn ấy cũng phải dừng lại nhìn nhau mấy lần . Chỉ nhìn thôi mà không nói. Cần gì phải nói, đúng không? Đôi khi you say everything when you say nothing at all! Chỉ có điều when you say nothing at all, gái khác nó sẽ cướp mất người yêu dấu của you mà thôi . Và trường hợp của tớ là thế. Vì bạn ấy đẹp trai như A-lanh Đờ Lông, lại còn là giai chuyên Lý (chả hiểu sao giai chuyên Lý lại đắt hàng nhất trường), nên gái đẹp cứ lao vào ầm ầm. Tớ chả biết phải làm gì, đành bắt tay chúng nó chúc mừng hạnh phúc rồi chui vào một bụi rậm nghe chim hót, tiếng hót kinh khủng của sự mất mát, hic . Anyway, c'est la vie, c'est l'amour, đời là thế đó, tình là thế đó. Biết làm thế dek nào được bây giờ?
Đấy, những chuyện tình iu của tớ là như thế. Đầy mộng mơ và cay đắng. Cứ từng người tình bỏ ta đi như những con bồ câu nhỏ. Tớ chỉ đủ sức kể đến đây thôi. Còn các tập tiếp theo thế nào, để khi nào xin được kinh phí đã nhé .