Bùi Phương Thanh
(thanhsoi89)
New Member
thấy cái này hay wa',post cho mọi ng cung đọc và suy ngẫm... :x
Để giấc mơ bay đi…
Không biết vì sao cô có cảm giác trống rỗng khi nghĩ tới anh. Cô ngồi và cố tưởng tượng ra khuôn mặt anh, nhưng không hiểu vì sao tất cả cứ nhạt nhoà trong cô.Ngày mai có lẽ cô phải lấy ảnh của anh ra xem lại mới được. Nhưng tấm ảnh nào của anh cũng nhỏ xíu và nụ cười của anh xa vời nơi đâu.
Không khí xung quanh cô đông đặc lại. Cô tự hỏi vì sao cô nhốt mình mãi trong giấc mơ được bên anh? Cô phải tự mở cửa để thoát ra ra khỏi giấc mơ ấy. Hôm nay cánh cửa đang hé dần ra. Bầu trời ngoài kia xanh ngắt, những đám mây trắng bay về gọi cô, ngập ngừng một chút rồi cô đẩy bật cánh cửa và đi ra ngoài.
Làn gió mát rượi thổi qua làm cô bừng tỉnh, giấc mơ đã rời khỏi cô.Giờ đây cô chỉ còn một mình và trước mặt cô là con đường dài hun hút, gập ghềnh, bụi mờ và nắng, nắng vàng chói chang.
Cô sẽ đi trên con đường đó, có thể sẽ vấp ngã, có thể sẽ sai lầm, nhưng cô sẽ tự đứng dậy, bước tiếp, cô biết là không dễ dàng, nhưng cô sẽ đi được bằng chính đôi chân của mình, không đi trong mơ, không đi trên mây, không có anh ở bên cạnh.
Cô biết rằng quá khứ đã rời xa và anh thuộc về phần quá khứ ấy. Quá khứ đau đớn hay quá khứ ngọt ngào?Dù sao thì nó đã khép lại sau lưng cô.
Ở nơi nào đó anh vẫn sống, làm việc, yêu thương và không có cô, không cần cô. Anh chắc đã quên cô, quên tình yêu cô dành cho anh, như anh đã có lần nói với cô “Anh không yêu em, anh không thể nhận tình yêu của em...". Cũng đúng thôi, anh chưa bao giờ yêu chính cô, anh đã từng yêu con người khác trong cô, còn cô lại muốn anh yêu chính cô, chính con người hiện tại của cô và điều đó là không thể đối với anhTình yêu đó chỉ là giấc mơ, là những gì cô cố ép nó phải diễn ra đúng theo mong muốn của mình. Tiếc thay cô đã lầm, đã sống trong mơ và anh cũng thế.
Ngày xưa cô vẫn thường hay nghĩ tới anh, hay mơ những giấc mơ có anh, hay cố nắm lấy những cái gì thuộc về anh mà cô có. Bây giờ cô vẫn nghĩ tới anh, dẫu sao cô vẫn là người nặng lòng,nhưng cô lướt qua những kỷ niệm về anh, lướt qua ký ức ngọt ngào, lướt qua hình bóng anh, cô lướt qua quá khứ, chạm khẽ vào nó, mỉm cười và quay đi.
Ngày xưa cô quay quắt trong nỗi nhớ, bất cứ điều gì gợi nhớ về anh cũng khiến lòng cô đau nhói. Ngày xưa cô vẫn hay tự hỏi anh có nhớ cô không? Có còn yêu cô không?Bây giờ cô chỉ còn hay tự hỏi anh đang làm gì, anh có khoẻ không? Cô vẫn quan tâm tới anh, nhưng những cung bậc tình cảm thì đã khác xưa nhiều lắm.
Anh đẩy cô ra xa, anh lặng lẽ rời khỏi cô, né tránh cô, anh im lặng trước mọi cố gắng liên lạc của cô và cô cũng thôi không còn cố tiến tới gần anh nữa.
Cô hiểu chứ, cô hiểu mình, cô hiểu anh, hiểu vì sao, hiểu phải thế nào. Cô vẫn luôn biết cách chấp nhận, chịu đựng và vượt qua.
Có quá nhanh để quên anh không? Cô đang tự hỏi mình. Thật ra cô không quên anh, anh đã là một phần trong cuộc đời cô, phần thân thương mà cô nâng niu trong tim, nhưng tình yêu cô cho anh không có ý nghĩa gì nữa, nó chỉ làm anh khổ sở vì thấy mình hình như yêu thương không đúng cách và nó làm cô đau đớn. Vậy cô quên nó đi cũng đúng thôi, cho cả hai thanh thản. Cho anh ra đi không phải quay lại, cho cô đón nhận những gì cuộc sống mang tới một cách nhẹ nhàng.
Cô vẫn đam mê, vẫn ngọt ngào, vẫn biết yêu thương và còn hơn thế nữa. Tại sao lại không chứ?Cô là gì nhỉ, à dòng suối xanh dịu dàng, như cô vẫn nói với anh về cái nickname dễ thương của mình, cô là dòng suối đã đi qua anh, tưới mát cuộc đời anh, cô là dòng suối dịu dàng mang tới cho anh niềm vui, tình yêu ngọt ngào và cô xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp cho mình, xứng đáng được yêu thương.
Dù cô biết không có anh trong đời cô nữa, không bao giờ có anh, nhưng cô không tiếc nuối.
Cô đã mở cửa cho giấc mơ bay đi, bay xa mãi, cô không còn muốn sống trong mơ, dù giấc mơ ấy ngọt ngào biết bao
Để giấc mơ bay đi…
Không biết vì sao cô có cảm giác trống rỗng khi nghĩ tới anh. Cô ngồi và cố tưởng tượng ra khuôn mặt anh, nhưng không hiểu vì sao tất cả cứ nhạt nhoà trong cô.Ngày mai có lẽ cô phải lấy ảnh của anh ra xem lại mới được. Nhưng tấm ảnh nào của anh cũng nhỏ xíu và nụ cười của anh xa vời nơi đâu.
Không khí xung quanh cô đông đặc lại. Cô tự hỏi vì sao cô nhốt mình mãi trong giấc mơ được bên anh? Cô phải tự mở cửa để thoát ra ra khỏi giấc mơ ấy. Hôm nay cánh cửa đang hé dần ra. Bầu trời ngoài kia xanh ngắt, những đám mây trắng bay về gọi cô, ngập ngừng một chút rồi cô đẩy bật cánh cửa và đi ra ngoài.
Làn gió mát rượi thổi qua làm cô bừng tỉnh, giấc mơ đã rời khỏi cô.Giờ đây cô chỉ còn một mình và trước mặt cô là con đường dài hun hút, gập ghềnh, bụi mờ và nắng, nắng vàng chói chang.
Cô sẽ đi trên con đường đó, có thể sẽ vấp ngã, có thể sẽ sai lầm, nhưng cô sẽ tự đứng dậy, bước tiếp, cô biết là không dễ dàng, nhưng cô sẽ đi được bằng chính đôi chân của mình, không đi trong mơ, không đi trên mây, không có anh ở bên cạnh.
Cô biết rằng quá khứ đã rời xa và anh thuộc về phần quá khứ ấy. Quá khứ đau đớn hay quá khứ ngọt ngào?Dù sao thì nó đã khép lại sau lưng cô.
Ở nơi nào đó anh vẫn sống, làm việc, yêu thương và không có cô, không cần cô. Anh chắc đã quên cô, quên tình yêu cô dành cho anh, như anh đã có lần nói với cô “Anh không yêu em, anh không thể nhận tình yêu của em...". Cũng đúng thôi, anh chưa bao giờ yêu chính cô, anh đã từng yêu con người khác trong cô, còn cô lại muốn anh yêu chính cô, chính con người hiện tại của cô và điều đó là không thể đối với anhTình yêu đó chỉ là giấc mơ, là những gì cô cố ép nó phải diễn ra đúng theo mong muốn của mình. Tiếc thay cô đã lầm, đã sống trong mơ và anh cũng thế.
Ngày xưa cô vẫn thường hay nghĩ tới anh, hay mơ những giấc mơ có anh, hay cố nắm lấy những cái gì thuộc về anh mà cô có. Bây giờ cô vẫn nghĩ tới anh, dẫu sao cô vẫn là người nặng lòng,nhưng cô lướt qua những kỷ niệm về anh, lướt qua ký ức ngọt ngào, lướt qua hình bóng anh, cô lướt qua quá khứ, chạm khẽ vào nó, mỉm cười và quay đi.
Ngày xưa cô quay quắt trong nỗi nhớ, bất cứ điều gì gợi nhớ về anh cũng khiến lòng cô đau nhói. Ngày xưa cô vẫn hay tự hỏi anh có nhớ cô không? Có còn yêu cô không?Bây giờ cô chỉ còn hay tự hỏi anh đang làm gì, anh có khoẻ không? Cô vẫn quan tâm tới anh, nhưng những cung bậc tình cảm thì đã khác xưa nhiều lắm.
Anh đẩy cô ra xa, anh lặng lẽ rời khỏi cô, né tránh cô, anh im lặng trước mọi cố gắng liên lạc của cô và cô cũng thôi không còn cố tiến tới gần anh nữa.
Cô hiểu chứ, cô hiểu mình, cô hiểu anh, hiểu vì sao, hiểu phải thế nào. Cô vẫn luôn biết cách chấp nhận, chịu đựng và vượt qua.
Có quá nhanh để quên anh không? Cô đang tự hỏi mình. Thật ra cô không quên anh, anh đã là một phần trong cuộc đời cô, phần thân thương mà cô nâng niu trong tim, nhưng tình yêu cô cho anh không có ý nghĩa gì nữa, nó chỉ làm anh khổ sở vì thấy mình hình như yêu thương không đúng cách và nó làm cô đau đớn. Vậy cô quên nó đi cũng đúng thôi, cho cả hai thanh thản. Cho anh ra đi không phải quay lại, cho cô đón nhận những gì cuộc sống mang tới một cách nhẹ nhàng.
Cô vẫn đam mê, vẫn ngọt ngào, vẫn biết yêu thương và còn hơn thế nữa. Tại sao lại không chứ?Cô là gì nhỉ, à dòng suối xanh dịu dàng, như cô vẫn nói với anh về cái nickname dễ thương của mình, cô là dòng suối đã đi qua anh, tưới mát cuộc đời anh, cô là dòng suối dịu dàng mang tới cho anh niềm vui, tình yêu ngọt ngào và cô xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp cho mình, xứng đáng được yêu thương.
Dù cô biết không có anh trong đời cô nữa, không bao giờ có anh, nhưng cô không tiếc nuối.
Cô đã mở cửa cho giấc mơ bay đi, bay xa mãi, cô không còn muốn sống trong mơ, dù giấc mơ ấy ngọt ngào biết bao