Nguyễn Thu Trang
(Dô)
New Member
Lại ngứa miệng rồi
:|
Đây nhé , tr'c hết là chị ko có ý nói j` em Ngọc , vì mục đích em viết bài văn cũng chỉ là nộp cho cô chứ chả phải để mang lên đây nghe mọi ng` phán xét
Cái chị muốn nói là mấy ông net nủng báo chí cứ rùm beng lên nên chị ngứa ngáy thôi
1. Đề văn mở => thik viết thế nào thì viết . Đối với 1 đứa dân chuyên văn viết thế này là bt , ko có j` đặc sắc . Chị ghét nhất là đ.c giao đề bài vớ va vớ vẩn, bắt mình phải học thuộc , viết như thế có mà phát điên lên ; nhưng ở đây em may mắn là đ.c viết tự do , đề mở , đ.c quyền sáng tạo < do đó cũng chả có j` là dũng cảm hay dám nộp cả ) > . Hồi tr'c phân tích chiếc lá cuối cùng, chị đưa từ ngoài vào trong , đại khái là dẫn dắt như kiểu lời 1 ng` chị kể chuyện và phân tích cho đứa em , xưng hô trong bài là em , kiểu em có biết , em có hiểu , em có thấy là cuộc sống , là chiếc lá blah blah này nọ ko ) hmm đến bây h thực ra chị vẫn thik nhưng mà hồi í bị cô sổ toẹt , bảo là ko đ.c lìu tìu . Lên lớp 9, thi tốt nghiệp , cô bảo là ko có sáng tạo sáng tủng j` hết, thik sống hay chết. Bài văn đầu tiên lớp 9 của chị là 6. : ) . Ừ thì học thuộc.
2. Bài văn của em Ngọc chắp vá quá. Quá nhàm . Mỗi chỗ rút ra 1 tí . Nghe mãi rồi . Đọc mãi rồi . Ko có j` mới hơn đ.c à ? Chị đọc HHT thik cái ấu thơ trong tôi là ... lắm. Lời lẽ giản dị , cứ tui tui rồi bà Tám này này nọ nọ . Thế mà sâu sắc và chị vẫn nhớ đến bây h . Chị nói thật bài của em í chị đọc mỗi khổ 1 câu đầu 1 câu cuối , đoán đ.c đoạn giữa và ko đủ kiên nhẫn để đọc hết . Chị vẫn nhớ HHT hồi tr'c có chuyện Ả ìa âu . Đọc xong ngồi khóc rấm rứt . Câu chuyện cũng chả có j` to tát . Chỉ là 2 chị em , và 1 con chó mà 2 chị em yêu quý bị chết , đứa em khóc . Thế thôi . Nhưng chị đọc cách đây 5,6 năm rồi . Rồi truyện Em trai tôi < ờ tiện thể nói luôn HHT xuống cấp quá , nhạt , ko có chiều sâu >. Cũng chả có j` to tát cả , nhưng n~ j` nó mang lại cho chị đến h chị vẫn ko quên .
Ờ thực ra thì em viết nt này cũng chả sao , bài văn của tôi kệ tôi tôi thik thế nào viết thế ấy , nhưng mà mấy bố quảng cáo qua net làm chị hẫng quá , thổi phồng vớ vẩn , hơi khó chịu.
:|
Đây nhé , tr'c hết là chị ko có ý nói j` em Ngọc , vì mục đích em viết bài văn cũng chỉ là nộp cho cô chứ chả phải để mang lên đây nghe mọi ng` phán xét
Cái chị muốn nói là mấy ông net nủng báo chí cứ rùm beng lên nên chị ngứa ngáy thôi
1. Đề văn mở => thik viết thế nào thì viết . Đối với 1 đứa dân chuyên văn viết thế này là bt , ko có j` đặc sắc . Chị ghét nhất là đ.c giao đề bài vớ va vớ vẩn, bắt mình phải học thuộc , viết như thế có mà phát điên lên ; nhưng ở đây em may mắn là đ.c viết tự do , đề mở , đ.c quyền sáng tạo < do đó cũng chả có j` là dũng cảm hay dám nộp cả ) > . Hồi tr'c phân tích chiếc lá cuối cùng, chị đưa từ ngoài vào trong , đại khái là dẫn dắt như kiểu lời 1 ng` chị kể chuyện và phân tích cho đứa em , xưng hô trong bài là em , kiểu em có biết , em có hiểu , em có thấy là cuộc sống , là chiếc lá blah blah này nọ ko ) hmm đến bây h thực ra chị vẫn thik nhưng mà hồi í bị cô sổ toẹt , bảo là ko đ.c lìu tìu . Lên lớp 9, thi tốt nghiệp , cô bảo là ko có sáng tạo sáng tủng j` hết, thik sống hay chết. Bài văn đầu tiên lớp 9 của chị là 6. : ) . Ừ thì học thuộc.
2. Bài văn của em Ngọc chắp vá quá. Quá nhàm . Mỗi chỗ rút ra 1 tí . Nghe mãi rồi . Đọc mãi rồi . Ko có j` mới hơn đ.c à ? Chị đọc HHT thik cái ấu thơ trong tôi là ... lắm. Lời lẽ giản dị , cứ tui tui rồi bà Tám này này nọ nọ . Thế mà sâu sắc và chị vẫn nhớ đến bây h . Chị nói thật bài của em í chị đọc mỗi khổ 1 câu đầu 1 câu cuối , đoán đ.c đoạn giữa và ko đủ kiên nhẫn để đọc hết . Chị vẫn nhớ HHT hồi tr'c có chuyện Ả ìa âu . Đọc xong ngồi khóc rấm rứt . Câu chuyện cũng chả có j` to tát . Chỉ là 2 chị em , và 1 con chó mà 2 chị em yêu quý bị chết , đứa em khóc . Thế thôi . Nhưng chị đọc cách đây 5,6 năm rồi . Rồi truyện Em trai tôi < ờ tiện thể nói luôn HHT xuống cấp quá , nhạt , ko có chiều sâu >. Cũng chả có j` to tát cả , nhưng n~ j` nó mang lại cho chị đến h chị vẫn ko quên .
Ờ thực ra thì em viết nt này cũng chả sao , bài văn của tôi kệ tôi tôi thik thế nào viết thế ấy , nhưng mà mấy bố quảng cáo qua net làm chị hẫng quá , thổi phồng vớ vẩn , hơi khó chịu.