anh Hưng bốt truyện Tình nhân hay vợ chồng đi
) truyện này em không thích, cơ mà chú Hiệp nhà mình may ra thích, nhỉ. quà năm mới tặng chú nhá. quý lắm mới tặng đấy nhá.
Đây thì Tình nhân hay Vợ chồng:
....
Anh đến. Như cơn gió mát lành đến từ Thảo Nguyên bao la ngút ngàn. Bồ Công anh trở mình… Mùa đông lạnh lẽo trôi qua. Gió vi vu chở những giọt nắng yêu thương trải khắp bao ngọn đồi khô cằn, phủ lên đó hai màu xanh vàng mượt mà óng ả. Em có thể nhìn thấy em mơn mởn khoe sắc rực rỡ, hừng hực lửa và đầy khiêu khích.
Anh bảo "Anh chưa bao giờ tin vào định mệnh, cho đến ngày anh gặp em..."
Anh viết "Chỉ là một chuyện tình. Dù muốn hay không, nó cũng đã đến. Anh không thể trốn chạy dù đã cố vẫy vùng..."
Anh nói "Trên đời có 3 thứ qua rồi không lấy lại được: Thời gian - Lời nói và Cơ hội". Nên anh không muốn tình yêu này vuột mất tầm tay...
Thế là ta "trèo đèo vượt suối" để đến với nhau...!
Sống với nhau 1 năm. Chúng ta có những đêm quay cuồng hổn hển khát khao. Những ngày nắng hừng hực yêu đương. Những buổi chiều nồng nàn cháy lửa. Chúng ta quấn lấy nhau từng giờ từng phút có thể, trong bất cứ tình huống nào. Và bao giờ cũng là giây phút tột đỉnh. Chúng ta có điều tuyệt vời mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự hòa hợp trong đời sống ái ân!
Sống với nhau 1 năm. Chúng ta có những ngày quay cuồng cùng việc mưu sinh. Chúng ta kiếm được nhiều tiền và cũng tiêu tiền theo kiểu "trưởng giả". Không ai than phiền cùng ai vấn đề tài chính, tiền nong. Chúng ta có điều đặc biệt mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự hòa hợp trong quan niệm về Tiền (cụ thể là kiếm tiền và tiêu tiền!)
Sống với nhau 1 năm. Chúng ta có những ngày đưa nhau đi khắp nơi mỗi đêm sau giờ làm việc nào là xem kịch, uống bia, dạo phố, gầm rú trong sàn nhảy, vu vơ trong mưa. Sau đó về nhà nằm ôm nhau xem một đoạn phim tình cảm (em thích) hay phim hành động (anh thích)..và ôm nhau ngủ. Chúng ta có điều quý hiếm mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự lãng mạn.
Em mang thai ngoài ý muốn. Đêm em nằm lên ngực anh thỏ thẻ điều ấy, tim anh không "lỗi nhịp". Nó bình thản như lời anh nói:
- Chúng ta chưa có gì cả, kể cả đám cưới…
- Thế chúng ta cưới nhau đi! Chúng ta chỉ còn thiếu giấy đăng kí và lễ cưới thôi mà!
- Ngủ đi em, mai mình nói chuyện tiếp nhé, khuya rồi...
Từ hôm ấy, giữa chúng ta như có một lằn ranh. Anh ngượng nghịu nói cùng em những lời yêu thương, làm cho em những điều tình tứ. Nhưng chưa bao giờ thấy anh xoa tay lên bụng em như bao người chồng khác lúc vợ mang bầu. Mỗi đêm, em phờ phạc đến trắng mắt nghĩ đủ điều. "Tại sao anh lại như thế? Tại sao anh không cho em được làm vợ?". Và em ghét mầm xanh trong bụng em, tại nó mà chúng ta ra thế...
Một buổi sáng, em xin nghỉ làm, vào bệnh viện một mình...
Một buổi chiều, em hớn hở nói với anh "Em bỏ rồi! Chúng ta sẽ sống vui vẻ như ngày xưa, anh nhé!"
Anh quay phắt lại nhìn em bằng ánh mắt hung tợn và quày quả bỏ đi sau tiếng đóng "RẦM!!!" thật to của cánh cửa.
Buổi tối đầu tiên anh không về nhà, không điện thoại, không tin nhắn...
Sáng hôm sau trời không nắng. Một email được gửi vào inbox cho em. Trời buông màu xám xịt.
" Em yêu thương,
Với những tháng ngày chúng ta đã có, anh không nghĩ với anh rồi nó sẽ trôi qua như một giấc mơ. Nhưng anh không thể đánh lừa chính mình để rồi chúng ta làm khổ nhau cả đời. Em nói đúng, chúng ta có tất cả mọi thứ mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: SEX - TIỀN - LÃNG MẠN. Thế nên khi viết thẳng 3 điều ấy lên trên giấy, anh hoảng hốt nhận ra chúng ta không có gì cả! Bởi một thứ quan trọng nhất đã chẳng được ghi lên. Nó mang tên TÌNH YÊU! Vì thế, chúng ta không thể là vợ chồng...
TÌNH YÊU là gì em biết không?
Anh đã phải giành nhiều ngày trong quỹ thời gian làm việc của mình để ngẫm nghĩ. Và với anh :
- Tình yêu là bữa cơm nghi ngút khói em nấu mỗi chiều đợi anh về sau giờ làm, là chiếc áo phẳng phiu được em ủi và mắc lên cẩn thận, là căn nhà ngăn nắp xinh tươi chúng ta cùng nhau dọn dẹp mỗi cuối tuần.
- Tình yêu là chúng ta nhắc nhở nhau chi tiêu dè xẻn, giành tiền cho con cái sau này. Là một account bank có tên hai đứa với những kế hoạch rõ ràng cho tài chính trong tương lai.
- Tình yêu là em và anh sẵn sàng đổ lên đầu nhau những cơn giận dữ, để rồi sau đó em òa khóc, anh bỏ đi uống rượu, rồi lại quay về dỗ dành vợ. Sau những lần như thế, chúng ta biết yêu cả cái xấu của nhau.
- Tình yêu là những khi anh và em gặp vấn đề khó khăn trong công việc hay buồn phiền, chúng ta chỉ muốn về nhà, ôm chặt lấy người kia hay nằm trong lòng nhau thủ thỉ. Anh không phải ngồi hàng giờ một mình trước computer để tìm lời an ủi từ những người bạn online. Em không phải đi khắp phố cùng đứa bạn thân để than vãn điều phiền não.
- Tình yêu là... nhiều nhiều thứ khác nữa mà có lẽ chúng ta chưa bao giờ nghĩ hoặc chưa bao giờ hiểu. Nhưng quan trọng nhất và cuối cùng nhất mà anh muốn nói cùng em: Tình Yêu là chúng ta phải biết nâng niu và yêu thương giọt máu của chúng ta! Em, và cả anh nữa, đã không làm được điều đó...
Chúng ta tạm xa nhau một thời gian em nhé... Rồi ta sẽ quay về, nếu thật sự yêu nhau! Xin lỗi em..."
Em khóc. Em gào. Em đập phá. Trong cơn hoảng loạn em nhìn quanh căn nhà của chúng ta. Phòng bếp chỉ toàn ly, đĩa , rượu và thức ăn nhanh. Phòng khách là ghế sofa đầy tàn thuốc lá vung vãi, vài cái áo phông anh thay vội đã hơn tuần. Phòng ngủ như một mớ hỗn tạp không định dạng. Phòng tắm ngổn ngang bộn bề...
Cuối cùng. Em chưa bao giờ nấu một bữa cơm nào cho anh, có chăng chỉ là mì gói. Em chưa bao giờ ủi cái áo nào cho anh, có chăng chỉ là đem đi tiệm. Em chưa bao giờ phàn nàn thói quen ở bẩn của anh, có chăng chỉ là bỏ tiền mướn người ta dọn dẹp...
Em thẫn thờ nhìn xuống bụng mình, nước mắt giàn rụa theo từng dòng anh viết... Sao em có thể không nghĩ rằng nó sẽ rất giống anh, người mà em luôn miệng nói yêu thương? Em có yêu anh không? Ta có yêu nhau không?
(trích từ truyện của Vân Lam, do một người bạn gửi cho).