Chuyện của Chu Thường và Thu Vân
24/7/2010
Ngày xưa, hai năm giời Thường ngồi cạnh Thu Vân trong lớp Hóa 1.
Chí chóe, chành chọe, hấm hứ, nũng nịu, giận dỗi, làm lành, này nhé cái loại mày tao không thèm chấp, rồi cười như điên...
Ôi thôi thì mọi nhẽ. Đủ cả ái ố hỉ nộ.
Thường ngồi cạnh Vân.
Có nhiều cái Thường thường xuyên nghĩ đến, cả trong giờ học, lẫn lúc đêm về.
Nhưng nói ra Thường còn không dám nói, nữa là đến làm.
Tuy Thường nổi tiếng là tay ngổ ngáo hào hùng bất cần đời nhất khóa.
Vân ngồi cạnh Thường.
Vân cũng nghĩ, cũng cảm thấy, lắm lúc có thể gọi là gì nhỉ.... xốn xang chứ chẳng chơi.
Cái thằng này tuy hâm đơ lập dị dở hơi thế nhưng mà lắm lúc sao mình cứ hay hình dung về nó thế nhỉ.
Eo ơi linh tinh quá.
"Thôi. Thôi mà... " Vân bụng bảo dạ. Thằng này nó dở hơi quá thể. Nó chỉ được cái hay linh tinh mà. Nó thì làm gì có gì nghiêm túc.
Có khi đúng là nó thích cái con XYZ thật đấy chứ lị...
"Thôi. Thôi mà... Cuộc đời này, có gì quan trọng đâu". Thường nghĩ thế.
Chàng chợt ngâm câu "Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ / Một đôi người u uất nỗi trơ vơ"...
Ra trường.
Vào đại học.
Tuổi trẻ băn khoăn.
Cuộc đời lôi xềnh xệch Thường đi qua nhiều ngã rẽ bất ngờ.
Người bạn mang tên "Cô đơn" đầy thi vị đầy hay ho gặp lần đầu khi 15 - 16 tuổi thế nào mà ở lại trung thành với Thường đến thế.
Thường đã quá quen với bạn ấy mất rồi. Bây giờ bạn ấy mà đi thì cũng tệ...
Còn Vân, sau đó người ta chẳng nghe gì về Vân nữa.
Mỗi lúc có chợt nghĩ về Vân, Thường cũng chỉ còn biết đoán. Hay hồi tưởng lại tị tẹo chuyện nọ chuyện kia.
Tình cảm quá vu vơ để cất công lặn lội tìm gặp lại, chí trai chưa thỏa gặp nhau nói lại chuyện cũ phỏng có ích gì.
Hai mươi năm sau.
Họp mặt khóa 87-90. Thường mải mốt bay ra Hà Nội.
Thường lẩm bẩm đếm: "Ngày mai đây, có mấy người này... tao thực sự rất muốn gặp lại."
Đêm, Thường cứ khấp khởi nghĩ mãi tới cuộc gặp mặt sáng hôm sau.
Thường dậy từ rõ sớm. Tay mân mê chiếc mũ Esprit mà trong cơn say hai hôm trước chàng đã mua để đội đi họp mặt hôm nay.
Thường gặp lại lớp Hóa 1. Thường gặp lại một số người Thường thực sự muốn gặp.
Song Bình Lý 1 (học với Thường từ cấp 1) sau 20 năm vẫn còn dễ thương như hồi ấy, khẩu khí vẫn như ngày nào.
Nhưng khuôn mặt sao là lạ.
Lúc Song Bình ôm lấy Thường rồi lắp bắp chuyện trò, Thường cũng phải hơi len lén nhìn vào name tag trên ngực bạn,
chỉ để thật chắc chắn thôi mà.
Nhìn thấy nhiều bóng hình của 20 năm trước, Thường đâm chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn bạn ấy cười, gật gật đầu, hay nắm chặt tay...
Thường cứ khen ngợi lớp Hóa 1 của mình bây giờ lớn lên sao mà giỏi quá, trưởng thành quá, thành công quá.
Thường vui lắm. Thường muốn uống thật say.
Lúc Hiệp và Mai gọi tên Thường ở trên sân khấu, mời Thường đi làm mẫu cho chiếc áo có chữ ký của khóa mình,
cũng là lúc Thường thấy đầy cảm hứng.
Bia từ từ ngấm rồi.
Thường nhẩy cẫng trên sân khấu, nhiệt tình hò hét, trong ánh mắt trìu mến của bao nhiêu người.
Thường lại càng vui khi đấu giá chiếc áo đầu tiên về tay Hóa 1.
Lê Tử Dương, đại gia, phẩy tay một cái, trả 12 triệu. Chuyện đơn giản mà. Thường cười ngất...
Thường lại gần Vân. Từ nãy giờ Thường biết là ánh nhìn của hai người đôi lúc vẫn hay gặp nhau.
Vân cười nói hết cỡ hàn huyên tám chuyện cùng các bạn.
Cái nụ cười ấy sao đến giờ còn tươi thế nhỉ, Thường nghĩ, không biết sau nụ cười này là những gì.
Bất giác chàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, và thở dài.
Chàng nghĩ đến brand story chàng phải nghĩ cho một hãng mỹ phẩm là khách hàng của chàng.
Ngắm nhìn Vân, chàng phác thảo trong đầu về vẻ đẹp của người phụ nữ trên 35 tổi, khi nhan sắc mặn mà với thời gian.
Khi người ta không còn xinh, mà Đẹp. Cái sự sâu sắc, đằm thắm, nồng nàn và quyến rũ chỉ có thời gian mới đem lại được.
Bạn gái ơi, bạn muốn níu giữ lại vẻ thanh xuân của mình như Elizabeth Taylor hay Cher bằng vô vàn phẫu thuật,
hay bạn muốn tuổi tác làm sắc đẹp của mình thêm tỏa sáng, như Sophia Loren,
bạn có muốn mình trở thành một Catherine Deneuve thứ hai?
Dứt dòng suy tưởng, Vân lại ở trước mặt Thường. Sinh động hơn bao giờ hết.
Bao nhiêu tình cảm hòa lễn đan xen vào với nhau.
Tiếng cười của các bạn.
Tiếng nhạc của ngày xưa văng vẳng
"...It's a tragedy for me, to see the dream is over. And i never want to forget they day we met, girl am gonna miss you..."
Mọi sự trước mắt Thường bỗng hơi nhòa đi. Có nhẽ mình uống quá nhiều rồi chăng.
Mình biết nói gì bây giờ đây nhỉ. Ta quá say rồi, sắc ngả mầu trôi, gian phòng như sụp đổ, có ai ghì hư ảnh sát kề môi?...
Thường và chiếc mũ của chàng.
20 năm nay, lần đầu tiên loài người nhìn thấy mình đội mũ (mà không phải mũ bảo hiểm xe máy) đấy.
Vân: Thường ơi, tao đội mũ mày, có xinh không nhỉ.
Thường: Mũ này không phải mũ bình thường đâu Vân ạ. Ai đội mũ này của tôi là khơi nhiều duyên nợ đấy.
Vân: Mày chỉ được cái luyên thuyên. Phét lác nó vừa vừa thôi!... (bất giác Vân lại im lặng)
Rồi Vân lại cười ngất. Hai người bọn họ chẳng nói gì.
Thường: Ông ạ, người đàn bà này...
Thường, mắt nhìn xa xăm.
Vân vẫn cười.
Cái miệng cười ấy, cái tiếng cười giòn ấy, xoáy mãi vào tâm can chàng.
Mình xin lỗi cả hai nhân vật bạn Thường và bạn Vân nhé, mình viết linh tinh mình mạo muội mình đăng béng nó lên đây.
Ngày 24/7, theo như Thường nói, là sáng kiến của một số thằng điên con điên và rất nhiều thằng điên con điên đâm đầu vào tham gia.
Và Chu Thường của chúng ta, vẫn là Chu Thường của ngày xưa.