Nguyễn Thu Hiền
(Hien-12van)
Điều hành viên
Bài thơ "Em ơi Hà Nội Phố" của Phan Vũ hay quá chị Việt Anh ơi...
Em được sinh ra ở Hà Nội, lớn lên giữa lòng Hà Nội. Ký ức tuổi thơ tràn ngập những hình ảnh của một Hà Nội cổ kính, xinh xinh, nho nhỏ, buồn buồn... Một Hà Nội ẩm ướt rêu phong, cái gì cũng nhỏ bé cũ kĩ... Rồi em đi xa Hà Nội, thật xa, thật lâu... mà vẫn chưa có dịp quay về... Có chăng Hà Nội chỉ trở về trong những giấc mơ....thấy mình được quay về, chạy nhảy, nói cười giữa lòng phố cũ... và cũng như bao người khác, em luôn tìm kiếm cơ hội để được nhìn thấy những bóng hình Hà Nội của riêng em... Những năm xa nhà , đã có những khoảnh khắc hạnh phúc gặp lại Hà Nội của mình trong văn thơ, tùy bút viết về Hà Nội hay nghe nhạc Phú Quang, những bài hát rất hay mang đặc trưng của Hà Nội...
Rồi em cũng nhận ra rằng nếu chỉ được đọc, nghe... về Hà Nội thôi thì vẫn là chưa đủ, em vẫn muốn được nhìn thấy chính Hà Nội của em... Trở về Hà Nội sau bao năm xa cách, bỗng nhiên thật sự sững sờ trước những đổi thay và ngậm ngùi nhận ra rằng hình như những hình ảnh của một Hà Nội mà em vẫn hằng thương nhớ và tưởng tượng đã mãi mãi không còn nữa... Biết đi tìm Hà Nội ở nơi đâu...???
Hà Nội của em, một Hà Nội mà em đã bao năm thương nhớ, kiếm tìm, Hà Nội của những ký ức tuổi thơ ... Một Hà Nội với những ngôi nhà mái ngói liêu xiêu xô dạt, những mảnh tường vôi rêu phong loang lổ, một ánh đèn vàng cô độc hắt qua khung cửa sổ, một mảnh trăng non trong đêm lạnh, những cột đèn mang đầy tâm trạng, ngọn đèn đường chao đảo trước một con ngõ thẳm sâu, một tiếng đàn dương cầm vang lên đâu đây từ một ô cửa nhỏ... Và những khoảnh khắc giao mùa. Những sắc màu của một ngày trên phố: tươi tắn trong buổi sáng, nắng gay gắt ban trưa và dịu dàng một màu trắng lung linh trong những đêm trăng sáng... Những con phố ấy còn chứa đựng những điều không nhìn thấy: hình bóng những con người của một thời xa vắng, những tâm tư, kỉ niệm đã mãi mãi chia xa không bao giờ quay trở lại... Và chỉ còn loáng thoáng đâu đó những con người cố gắng duy trì đời sống cũ trong một không gian mới...
Uống cà phê là một thói quen không thể thiếu của người Hà Nội. Thật là tuyệt khi vào mùa đông rét mướt được ngồi trong một quán cà phê nhỏ nhắn, xinh xắn và ấm cúng để nghe nhạc, nói chuyện với một vài người thân quen hay có khi chỉ để ngắm nhìn thành phố, người qua lại, tận hưởng một chút "không khí" và để cảm thấy cuộc sống không có gì hạnh phúc, thú vị bằng những giây phút ấy... Đặc biệt có những hôm trời vừa mưa xong, nước nhỏ giọt từ vòm cây xuống sân, trời vẫn hơi sẫm tối, cà phê nhỏ giọt xuống ly và không gian có một mùi ẩm ướt đặc trưng, đứa bạn gái trở nên xinh lạ lùng với gương mặt xanh xao và mái tóc ướt lướt thướt...
Nói về Hà Nội cũng như tình yêu Hà Nội thì cũng chỉ là cố tìm cái gì đó mới trong những điều đã cũ, đã trôi xa và đã hoàn toàn thay đổi!!!
Em được sinh ra ở Hà Nội, lớn lên giữa lòng Hà Nội. Ký ức tuổi thơ tràn ngập những hình ảnh của một Hà Nội cổ kính, xinh xinh, nho nhỏ, buồn buồn... Một Hà Nội ẩm ướt rêu phong, cái gì cũng nhỏ bé cũ kĩ... Rồi em đi xa Hà Nội, thật xa, thật lâu... mà vẫn chưa có dịp quay về... Có chăng Hà Nội chỉ trở về trong những giấc mơ....thấy mình được quay về, chạy nhảy, nói cười giữa lòng phố cũ... và cũng như bao người khác, em luôn tìm kiếm cơ hội để được nhìn thấy những bóng hình Hà Nội của riêng em... Những năm xa nhà , đã có những khoảnh khắc hạnh phúc gặp lại Hà Nội của mình trong văn thơ, tùy bút viết về Hà Nội hay nghe nhạc Phú Quang, những bài hát rất hay mang đặc trưng của Hà Nội...
Rồi em cũng nhận ra rằng nếu chỉ được đọc, nghe... về Hà Nội thôi thì vẫn là chưa đủ, em vẫn muốn được nhìn thấy chính Hà Nội của em... Trở về Hà Nội sau bao năm xa cách, bỗng nhiên thật sự sững sờ trước những đổi thay và ngậm ngùi nhận ra rằng hình như những hình ảnh của một Hà Nội mà em vẫn hằng thương nhớ và tưởng tượng đã mãi mãi không còn nữa... Biết đi tìm Hà Nội ở nơi đâu...???
Hà Nội của em, một Hà Nội mà em đã bao năm thương nhớ, kiếm tìm, Hà Nội của những ký ức tuổi thơ ... Một Hà Nội với những ngôi nhà mái ngói liêu xiêu xô dạt, những mảnh tường vôi rêu phong loang lổ, một ánh đèn vàng cô độc hắt qua khung cửa sổ, một mảnh trăng non trong đêm lạnh, những cột đèn mang đầy tâm trạng, ngọn đèn đường chao đảo trước một con ngõ thẳm sâu, một tiếng đàn dương cầm vang lên đâu đây từ một ô cửa nhỏ... Và những khoảnh khắc giao mùa. Những sắc màu của một ngày trên phố: tươi tắn trong buổi sáng, nắng gay gắt ban trưa và dịu dàng một màu trắng lung linh trong những đêm trăng sáng... Những con phố ấy còn chứa đựng những điều không nhìn thấy: hình bóng những con người của một thời xa vắng, những tâm tư, kỉ niệm đã mãi mãi chia xa không bao giờ quay trở lại... Và chỉ còn loáng thoáng đâu đó những con người cố gắng duy trì đời sống cũ trong một không gian mới...
Uống cà phê là một thói quen không thể thiếu của người Hà Nội. Thật là tuyệt khi vào mùa đông rét mướt được ngồi trong một quán cà phê nhỏ nhắn, xinh xắn và ấm cúng để nghe nhạc, nói chuyện với một vài người thân quen hay có khi chỉ để ngắm nhìn thành phố, người qua lại, tận hưởng một chút "không khí" và để cảm thấy cuộc sống không có gì hạnh phúc, thú vị bằng những giây phút ấy... Đặc biệt có những hôm trời vừa mưa xong, nước nhỏ giọt từ vòm cây xuống sân, trời vẫn hơi sẫm tối, cà phê nhỏ giọt xuống ly và không gian có một mùi ẩm ướt đặc trưng, đứa bạn gái trở nên xinh lạ lùng với gương mặt xanh xao và mái tóc ướt lướt thướt...
Nói về Hà Nội cũng như tình yêu Hà Nội thì cũng chỉ là cố tìm cái gì đó mới trong những điều đã cũ, đã trôi xa và đã hoàn toàn thay đổi!!!