Có cánh chuồn nào trên vai em...

Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Cây ước nguyện :( đọc xong lại nhớ truyện Hoa lựu cuối hạ :( Nhưng mà mình viết thật không hay bằng :(
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Truyện hay thật ... Nhưng chỉ là truyện thôi ... Ngoài cuộc sống khó có lắm nhỉ .. :)
Đúng rồi đấy chị ạ.
Chỉ có bản thân mình mới tự take care được bản thân mình thôi.
Chả có ai chăm lo cho người khác từng tí được cả.

Con người sinh ra đã ích kỷ và chỉ biết bản thân mình thôi (pride).
Nếu một ai đấy ví dụ như là người yêu mình ý, lúc nào cũng take care mình từng tí 1, thì chả qua là vì dục vọng của họ thôi thôi ( lust ).

Ví dụ như đêm qua em nằm sốt 39 độ, trước khi đi ngủ bạn bè cũng hỏi thăm đấy, cũng khuyên mình đủ thử nhưng rốt cuộc nửa đêm. Tỉnh giấc chỉ có 1 mình.
Lạnh >"<
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Đúng rồi đấy chị ạ.
Chỉ có bản thân mình mới tự take care được bản thân mình thôi.
Chả có ai chăm lo cho người khác từng tí được cả.

Con người sinh ra đã ích kỷ và chỉ biết bản thân mình thôi (pride).
Nếu một ai đấy ví dụ như là người yêu mình ý, lúc nào cũng take care mình từng tí 1, thì chả qua là vì dục vọng của họ thôi thôi ( lust ).

Ví dụ như đêm qua em nằm sốt 39 độ, trước khi đi ngủ bạn bè cũng hỏi thăm đấy, cũng khuyên mình đủ thử nhưng rốt cuộc nửa đêm. Tỉnh giấc chỉ có 1 mình.
Lạnh >"<
Uh .. chị cũng nghĩ thế mà .. hồi trước ngây thơ .. Lúc nào cũng tin vào huyền thoại cổ tích ... Lúc nào cũng nghĩ đến 1 ngày sẽ có hoàng tử nào đấy chăm sóc mình như trong truyện .. take care mình ... sẵn sàng làm mọi thứ cho mình mà ko vì 1 lý do nào cả ... Nhưng rồi lớn lên cũng biết là cái gì cũng có lý do của nó .. Chẳng ai cho không ai cái gì em ạ .. có qua có lại mà .. đời là thế .. Công chúa với hoàng tử chỉ có trong mơ với cổ tích thôi mà mơ thì phải tỉnh còn cổ tích thì mãi là cổ tích .. :)
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

:-?? :-??
làm tí thơ cũ nhé ...

Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Đàn chim bỏ đi mỏ cắp theo mùa
Dùng dằng lá giữa hai phiến gió
Trong mắt chiều ngấn ướt một cơn mưa

Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Lớp chia tay bạn nghẹn nửa môi cười
Trái đất nghìn triệu năm xưa cũ
Cũng không hiểu hết mình bao nhiêu sự sinh sôi

Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Một vệt sông tối sẫm bóng dài
Con đò ấy chẳng thể nào cập bến
Để rồi chìm trước một ban mai

Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Cổ tích ngày xưa xin buộc cọng rơm vàng.
Kỷ niệm gởi vầng trang cất giữ
Trôi qua đời những bong bóng thời gian.
- Đàm Huy Đông-


tự thấy mình chẳng thể yêu ai nữa :)
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Tự nhiên tâm trạng thôi :)


Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.


Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Nhạn khâu- Mô Ngư Nhi

-Nguyên Hiếu Vấn-

Vấn thế gian tình thị hà vật
Trực giáo sinh tử tương hứa
Thiên nam địa bắc song phi nhạn
Lão sí kỷ hồi hàn thử
Hoan lạc thú
Ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ
Quân ưng hữu ngữ
Diểu vạn lý tằng vân
Thiên sơn mộ tuyết
Chích ảnh hướng thùy khứ
Hoành Phần lộ
Tịch mịch đương niên tiêu cổ
Hoang yên y cựu bình Sở
Chiêu hồn Sở ta hà ta cập
Sơn quỷ ám đề phong vũ
Thiên dã đố
Vị tín dữ
Oanh nhi yên tử câu hoàng thổ
Thiên sầu vạn cổ
Vi lưu đãi tao nhân
Cuồng ca thống ẩm
Lai phóng nhạn khâu xứ​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Post cái lời bài hát em thích lên đây -.-

http://www.youtube.com/watch?v=Js086y8qx1g

Những ngăn cách khó gỡ đã làm tổn thương oan uổng tình ta.

Chẳng có gì đáng trách, bởi thay lòng đổi dạ đâu phải tội không cách thứ tha?



Cô ấy là kẻ thứ ba đáng thương rơi vào đời ta

Cho dù cô ấy biến mất, thì em cũng đâu vớt lại được gì?

Cho dù em cuồng nộ, em cũng hiểu

Em sẽ sai nếu bắt cô ấy gánh mọi lỗi lầm.


Này cô bé hãy nhớ, cuộc tình cô rồi cũng có kẻ tranh giành

Nên tôi không hận thù, dù đời tôi thay đổi từ đây.

Anh ấy vẫn luôn là người đàn ông tốt,

Nên sự lựa chọn tình yêu của hai ta không phải tình cờ.

Cô dùng tuổi trẻ để giành lấy

Còn tôi, thứ mất đi là thứ tôi được nhận.


Và anh, trước khi cô ấy xuất hiện, giữa đôi ta đã có rạn nứt.

Phải thế không?"
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

.........Cho tớ nhớ ấy thêm 1s thôi.....!!!!!
.......để cuộc đời tớ có ấy thêm 1s.........

Ấy à.....!!!
.........Cho tớ nhớ ấy thêm 1s thôi.....!!!!!
Để tớ thôi thổn thức mỗi đêm!!! Để những cơn nhớ nhung nao lòng đi hết.........
Để giọt nước mắt thôi không còn rơi nữa..........Để bóng hình ấy in đậm vào tim tớ........


........Cho tớ nhớ ấy 1s thôi.......!!!!!!!!
Để tớ thôi hạnh phúc khi nghĩ về cảm giác bên ấy !!! Để tớ được ấy hỏi có nhớ tớ ko????? Và tớ sẽ trả lời là có.........để những vết xước lành lại......
Để nguồn sống trong tớ quay về.........Để không còn mộng nồng đêm sau...........


.........Cho tớ nhớ ấy 1s thôi.....!!!!!
Để rồi sau đó những kỉ niệm chôn vùi dĩ vãng!!! Để dáng ấy đi, tiếng ấy nói sẽ bay mãi xa tớ !!!! Cho lòng tớ nhẹ nhàng......Cho tim tớ thảnh thơi.....Cho mình thôi hết nhớ......
Để rồi sau đó tớ thôi không còn hoang mang tìm kiếm trên con phố cũ.......Những kỉ niệm ngày xưa ấy.......Để tớ được bình yên mãi mãi........


.......Cho tớ nhớ ấy 1s thôi........!!!!!!!
Để những âm hưởng, lời ca quay về trong chốc lát rồi sẽ ra đi!!!!!!
Tớ sẽ thôi không còn giật mình chợt tỉnh giấc vào mỗi đêm!!!! Khi chờ đợi những hồi chuông......ngân dài.... thật dàiiiiiiiiii........những dòng tin nhắn ...những cuộc nói chuyện thật buồn ..... những lúc cãi nhau thật lâu ........
Để nước mắt sẽ kìm lại..........và nụ cười sẽ mở ra.......


.....Cho tớ nhớ ấy 1s thôi.......!!!!!!!!
Để tớ sẽ quên ấy 1 đời......Chỉ cần ấy cho tớ nhớ ấy thôi........Đừng bắt tớ.......nhưng hiện tại......Để ấy biết.........tớ yêu ấy nhiều đến bao nhiêu......Để con tim tớ ........ nói.......có còn muốn bên ấy hay ko..........
Để những tình cảm vương đọng........Những mảnh tình chắp vá........sẽ tan biến vào hư không......


........Cho tớ nhớ ấy 1s thôi.....!!!!!!!
......chỉ 1s thôi...... ấy nhé........rồi tớ hứa........sẽ ko nhớ thêm nữa.......!bắt đầu đếm nhé.....1s.....


Và tớ quên ấy rồi.........
Quên 1 lần........và sẽ quên mãi mãi..........
Sẽ cố quên ........như chưa bao giờ nhớ.......

............Cho tớ nhớ ấy 1s thôi...............
để tớ biết tớ yêu ấy nhiều thế nào ... !!!

............Cho tớ nhớ ấy 1s thôi...............
.... chỉ 1s thôi ấy nhé ... !!!
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

Có một chú mèo vằn đã được sống một triệu cuộc đời, chú đã chết một triệu lần, và sống lại một triệu lần. Nhưng chú mèo chưa bao giờ thích ai.

Có một lần, mèo là mèo của đức vua, đức vua thích mèo lắm, làm một chiếc giỏ xinh đẹp, đặt mèo nằm trong. Mỗi dịp chinh chiến vua đều mang mèo theo bên mình. Nhưng mèo không vui, có một trận đánh, mèo trúng tên qua đời, vua ôm lấy mèo, khóc tan nát, đau lòng vô cùng, nhưng mèo không hề khóc, mèo ghét vua.

Có một lần, mèo là mèo của bác đánh cá, bác đánh cá yêu mèo lắm, mỗi lần ra khơi bắt cá, bác đều mang mèo theo, nhưng mèo vẫn phiền muộn. Có một lần đang đánh cá, mèo rơi xuống biển, bác đánh cá vội dùng lưới vớt mèo lên, nhưng mèo đã chết mất rồi. Bác đánh cá ôm lấy chú mèo khóc lóc thảm thiết, đau đớn, nhưng mèo thì chẳng khóc, mèo ghét bác.

Có một lần, mèo là mèo của đoàn xiếc. Nhà ảo thuật của đoàn rất thích biểu diễn phép thuật, tức là nhét mèo vào hòm, xẻ đôi cả mèo lẫn hòm ra, rồi lại ghép hai nửa lại với nhau, và mèo lại biến thành một chú mèo sống nhảy nhót, nhưng mèo thấy nhạt nhẽo lắm, có một lần khi nhà ảo thuật biểu diễn trò này, đã vô tình cắt đôi mèo ra thật, mèo chết. Nhà ảo thuật ôm lấy chú mèo bị cắt làm hai nửa, khóc ròng ròng, đau khổ, nhưng mèo không hề khóc, mèo ghét đoàn xiếc.
Có một lần, mèo là mèo của một bà già, mèo không vui sướng gì, bởi bà già thích im lặng bế mèo, ngồi trước khung cửa sổ ngó người lại qua, cứ thế mà sống từ ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác. Có một ngày, mèo nằm bất động trong lòng bà già, mèo đã chết, bà lão ôm lấy mèo khóc đau đớn, rất đau đớn, nhưng mèo không hề khóc, mèo ghét bà già.
Có một lần, mèo không phải là mèo của ai cả, mèo là một chú mèo hoang, mèo rất vui, ngày nào mèo cũng có cá ăn không hết, ngày nào cũng có những cô mèo cái đến tặng cá cho mèo vằn. Vây quanh chú mèo luôn là đám đông các cô mèo cái xinh đẹp, nhưng mèo không hề thích họ. Lần nào mèo vằn cũng kiêu ngạo nói: "Ta là một chú mèo đã sống một triệu đời đấy nhé!"
Có một ngày, mèo gặp một cô mèo trắng, mèo trắng chẳng thèm liếc mèo lần nào, mèo rất giận dữ đi đến trước mặt mèo trắng, chú nói: "Ta là một chú mèo đã sống một triệu đời đấy nhé!" Mèo trắng chỉ thờ ơ đáp nhẹ: "Ờ!" rồi quay đầu đi. Sau này, mỗi lần gặp mèo trắng, chú mèo đều cố ý chạy đến trước mặt mèo trắng bảo: "Ta là một chú mèo đã sống một triệu đời đấy nhé!" và mèo trắng lần nào cũng chỉ thờ ơ đáp nhẹ: "Ờ!" rồi quay đầu đi.
Chú mèo trở nên buồn rầu, một ngày, mèo gặp mèo trắng, ban đầu, mèo nhảy nhót chơi đùa xung quanh mèo trắng, rồi dần dà tới bên, nhè nhẹ hỏi một câu: "Chúng mình sống cùng nhau nhé?" và mèo trắng cũng nhè nhẹ gật đầu: "Ờ!", mèo vui làm sao, vui làm sao, chúng ngày nào cũng sống bên nhau, mèo trắng sinh ra rất nhiều mèo con, mèo rất cẩn thận chăm sóc cho lũ mèo con, lũ mèo lớn lên, từng con một rời xa, mèo rất kiêu ngạo, bởi mèo biết: Lũ mèo con là con cái của một chú mèo đã sống một triệu đời!
Mèo trắng già dần, mèo rất chăm sóc mèo trắng, ngày nào mèo cũng ôm lấy mèo trắng kể chuyện cho mèo trắng nghe, cho đến khi thiếp ngủ. Một ngày, mèo trắng nằm bất động trong lòng mèo, mèo trắng đã chết rồi. Mèo ôm lấy mèo trắng khóc, mèo cứ khóc mãi, cứ khóc mãi, cứ khóc mãi, cho đến một ngày, mèo không khóc nữa, mèo không bao giờ động đậy nữa, mèo chết cùng mèo trắng, mèo cũng không bao giờ sống lại một lần nào nữa.
Sống một triệu đời không tình yêu, cũng không thể nào bằng sống một đời yêu thương; sống một triệu đời mà không cảm nhận được cuộc sống, càng không thể nào bằng sống một đời nhưng được yêu thương. Mà mỗi chúng ta liệu đều cảm nhận được giá trị của cuộc sống? Tôi nghĩ chưa chắc, có người không biết cảm nhận giá trị cuộc sống, có người không biết tận hưởng cảm giác "trao tặng yêu thương", tôi thấy sao giống mèo thế, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Mèo sau khi sống một triệu đời, cuối cùng mèo tìm thấy mèo trắng. Vì sao mèo trắng cho mèo những cảm xúc đặc biệt ấy, đó là vì mèo trắng cuối cùng đã làm cho mèo phát hiện ra giá trị của cuộc sống, giá trị đó chính là việc bạn trao tặng những yêu thương, yêu người thân bạn bè, thậm chí yêu những kẻ yếu ớt. Bởi lẽ đó, mèo bắt đầu tận hưởng cuộc sống mà từ xưa đến nay mèo chưa từng ngộ ra, và một đời ấy đã ý nghĩa bằng cả triệu đời.
Trong đời mỗi người, rồi sẽ ít nhiều gặp những chuyện cho bạn cảm xúc sâu sắc, làm bạn hạnh phúc bởi bạn đã được sống trên cõi đời này, làm bạn hiểu ra cuộc sống đẹp tươi. Tôi nghĩ những điều đó có thể làm bạn thấy bạn đã sống đủ đầy, đáng sống, không bạn nhầm rồi!
Trong cuộc đời vẫn còn những điều sâu sắc hơn đang chờ bạn- bạn trao tặng yêu thương, yêu người thân bạn bè, thậm chí yêu kẻ yếu ớt - nếu bạn nghĩ là không có, tôi tưởng hẳn bạn chưa từng ngỡ ngàng gặp mèo trắng nào. Hoặc có thể nếu bạn chú ý một chút, quanh bạn bao nhiêu mèo trắng!
Nếu bạn đủ may mắn, trong suốt đời mình, bạn sẽ bắt được những chiếc chìa khoá có thể mở cánh cửa trong tim bạn. Nhưng bao người đã đi trọn cuộc đời, trái tim chưa từng mở cửa. Thật sự có rất nhiều người đã không biết rằng, chiếc chìa khoá lại nằm trong tay mình.
Mèo đã sống một triệu đời, nhưng chưa từng thực sự sống, mèo luôn bị người ta bế trong tay, bị người khác yêu thương, nhưng nó chưa từng hạnh phúc, cho đến khi mèo bắt đầu yêu, bắt đầu cảm nhận cuộc sống, có gia đình, có vợ, có những đứa con, bắt đầu trao tặng những thương yêu.
Tôi vẫn nghĩ: Người ta có thể cũng như mèo! Nghĩ kỹ, từ khi chào đời đến giờ, bạn hạnh phúc không? Phải bạn luôn kiếm tìm một thứ cảm xúc, một thứ cảm động, một thứ cảm động trong sâu thẳm tâm can, để thực sự sống cuộc đời của chính mình, cho đến lúc tóc bạc phơ, hồi tưởng lại cả cuộc đời, có thể yên lòng tự nhủ với mình: "Tôi, không hề sống phí hoài!" trao tặng yêu thương, yêu người thân bạn bè, thậm chí dành tình yêu thương cho người yếu ớt, trong lòng vương vấn, cho dù đó là gánh nặng, nhưng nó là gánh nặng ngọt ngào, cho bạn vui lòng sống trọn cuộc đời như thế, cho bạn yên lòng chết.
Tôi chỉ muốn được sống một lần hạnh phúc.


-no comm.-
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

"... à ơi trôi qua hết rồi, cất vào đây nhé những - giấc - mơ ..."
Hôm nay em nhìn vào trong gương, lâu lắm rồi em không nhìn em ở trong gương, thật đấy
Em thấy mình già đi, ừ, thì tại lâu lắm rồi em mới nhìn em ở trong gương mà, mà con người ta thì già đi từng ngày, nên em thấy mình già đi cũng phải
Em định viết cho anh cái gì đó, định nói với anh những câu bâng quơ, anh à, anh ơi, hôm nay trời đẹp, hôm nay sáng sớm ra có gió mùa đông bắc, thế rồi đến giữa trưa thì trời hửng nắng, đẹp lắm, em xúng xính áo đẹp, em cười rất tươi, nhưng em chẳng có anh ...
Em lại nhìn em ở trong gương, thật nhạt nhẽo với cái điệp khúc này anh nhỉ, em thấy mình già đi, lại thế ! nhưng thực sự thì em già đi mà, lạ lắm, con gái hay lo lắng lắm, đôi lúc em cứ băn khoăn những gì thật sự rất không đâu, thế rồi ngồi cạnh anh, anh cười một cái, hiền lắm, vậy là em hết buồn, em hết nghĩ, em chỉ còn thấy bình yên thôi ...
Em lại kể tiếp cho anh nhé, trời nắng đẹp, em xúng xính đi chơi, rồi em lại ngồi quán quen của bọn mình, tay em cứ xoắn mãi những lọn tóc, để rồi ngọn nến bên cạnh bện cả hơi lửa vào tóc lúc nào mà em chẳng biết, em bị cháy một dúm tóc anh ạ, có đáng làm cho ngày hôm nay mất vui không anh ...?
Không ! Nhất định hôm nay em sẽ vui, dù chỉ là cố gắng, hôm nay là sinh nhật của em, cũng là sinh nhật của anh, lạ anh nhỉ, cả trăm đôi yêu nhau mới thấy có mình bọn mình trùng ngày sinh kiểu này, ấy thế mà anh hơn em hẳn 2 tuổi, anh chín chắn và già dặn lắm, anh là chỗ dựa của em nhiều lắm, nhưng giờ thì sao nhỉ, em chẳng có anh ...
Anh đi rồi, ngày anh đi, cứ nghĩ ôi dào 3 năm anh đi du học, chả là cái gì cả, anh bảo anh chẳng về giữa chừng đâu, em cũng chỉ cười, bảo chẳng thèm nhớ, thế mà bây giờ em thì sao ...? và anh thì sao ...?
Bây giờ em nhớ anh nhiều lắm, nhớ anh kinh khủng, 3 hôm đầu anh mới đi vẫn cứ nghĩ là anh chỉ đi chơi thôi, rồi mấy ngày nữa anh sẽ về tặng quà cho mình, còn kèm cả bó hoa nữa, để đền những ngày em nhớ anh, thế mà giờ thì sao nhỉ, chắc anh phải mua tất cả hoa của Hà Nội rồi, thế mới đền được từng ấy ngày em nhớ anh, tại vì ... đã 2 - năm - rồi - đấy !
Ngày anh đi cũng như thế này, ý em là cũng ngày sinh nhật của bọn mình, em ra tiễn anh, ôm chầm anh một cái, định nói với anh những câu uỷ mị đúng kiểu con gái tiễn người yêu đi xa mà em vẫn hay đọc trong tiểu thuyết, ấy thế mà đến lúc người yêu của em đi thật, em chỉ ôm anh mà thôi, chẳng nói gì được hết, để rồi tối về nhà thì ngồi nghĩ ra bao nhiêu là thứ, và ước gì "giá mà" có thể ở lại cái lúc ấy, cái lúc anh đi đấy, để nói tất cả với anh, nói cho anh muộn giờ bay thì thôi. Nhưng sự thật, em đã chẳng nói được gì, chỉ ôm anh, ừ, chỉ thế ...
Có đôi lúc em bâng quơ nghĩ, có khi nào khi anh về, không phải là em nhìn thấy, rồi chạy lại ôm chầm lấy anh, mà là anh, anh sẽ nhìn thấy em, ôm chầm lấy em, như cái - ôm - rất - chặt của em hồi đấy ... Có khi nào thế không, anh nhỉ ...?
Nếu như những điều đó là sự thật, thì chỉ làm cho em hạnh phúc thêm thôi, thật đấy, nhưng em chỉ sợ ... thôi, có khi chỉ là nghĩ ngợi bâng quơ thôi anh nhỉ, em nghĩ chắc sẽ không thế đâu, không thế đâu ...
Em sợ, sợ cái ôm của bọn mình, sẽ chẳng còn chặt nữa, sẽ chẳng còn ấm thật là ấm nữa, vì anh thì đã khác, và em cũng vậy, không ít thì nhiều, nhưng chắc chắn chúng mình đã khác cái hồi đầu mới yêu nhau ấy, khi mà những cái ôm bất ngờ nhưng thật chặt, và ấm lắm, anh ạ ...
anh, ..., có khi nào rồi cái ôm của chúng mình, sẽ lạnh không anh ... ?
Anh sắp về rồi, cái sinh nhật lần thứ 3 của chúng mình kể từ ngày anh đi, sẽ vui thật là vui, vì khi ấy em có anh, vì anh về đúng vào ngày đặc biệt ấy. Em chỉ còn biết sung sướng chết mất, em vui đến nghẹt thở khi biết anh sẽ về, anh sẽ về mà, cuối cùng anh đã về ...
Em đợi anh, ba năm rồi em đợi anh, và giờ thì chỉ còn 3 tiếng, em điên khùng tới mức tới trước chuyến bay của anh những 3 tiếng, em muốn đợi mà, vì em đã đợi lâu quá rồi, nhưng 3 tiếng này, thì là sự chờ đợi đặc biệt, không phải sự chờ đợi vô vọng, mà ở cuối đường băng, có anh, anh chạy lại, ôm em ...
anh kìa ! Em vui sướng, em ào tới ôm chầm lấy anh, em - ôm - chầm - lấy - anh, anh cũng ôm em, có phải không, anh - cũng - đã - ôm - em ...?
Anh đã ôm em bằng một cánh tay, bằng nửa trái tim, và bằng nhiều rất nhiều sự lạnh lẽo, ...
Đột nhiên, em sợ ...
Vậy là anh lại đi, lần này, không phải em tiễn anh, mà là một người con gái khác, người con gái ấy sẽ đi cùng anh tới một chân trời khác, ở nơi ấy, không có em, không có nỗi nhớ, chỉ có tình yêu anh dành cho người con gái ấy mà thôi ...
Lạ thật, đến bây giờ, lâu lắm lắm rồi kể từ cái lần đầu tiên anh đi đúng vào ngày sinh nhật của bọn mình, em vẫn không thể hiểu nổi tại sao lại chính là em nói lời chia tay, không phải anh, là em, em - nói - lời - chia - tay ...
rồi khi em biết anh có người yêu khác, em bình thản đón nhận, như thể em biết trước rồi mọi chuyện sẽ là như thế, sẽ diễn biến như thế ...
bởi vì sao anh nhỉ, bởi đó là tình yêu, thứ khó nắm bắt nhất trên đời, bởi đó là vì em, vì em quá nhạy cảm, và bởi đó là vì những cái ôm, những cái ôm cho em biết, anh đã khác, và em cũng đã khác ...
Chỉ vì một cái ôm, mà đến giờ, em - vẫn - đợi ...
Em vẫn đợi và không quên tự huyễn hoặc mình, rồi một ngày, sẽ là một - ai - khác không phải anh, đến ôm em, những - cái - ôm - rất - chặt ...
P.s: anh, ..., đã có người con gái nào khác không - phải - em, ôm anh thật chặt chưa ...

à hóa ra còn có người ngốc hơn mình
à hóa ra con gái cũng phải có người si tình đến thế
à hóa ra con gái chả ngu đâu
à hóa ra con gái chưa bao giờ đơn giản
à hóa ra mình mới là người chả biết gì

ừ ... bỗng nhiên trốn tránh tất cả
ừ ... bỗng nhiên buồn, bỗng nhiên vui
ừ ... hôm nay gió mênh mang, chuông gió kênh lanh canh cả trưa, ôm cún bông ngủ, ôm gối, ôm nhạc, ôm hình bóng ai, ôm nỗi nhớ ai, ôm tình cũ, ôm tình yêu mới hé, ôm cả nắng nhạt gió non, ôm cả mộng cả mị ... ngủ ... thấy muốn ôm mỗi người một cái, những người gió cuốn qua mình ... mới đây thôi!!!

giờ tỉnh quá, những hình bóng chưa nhạt bước ra từ giấc mơ lởn vởn trong đầu ...
trót yêu khổ làm sao :((
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

:) bắt chước mấy thằng bạn ngồi search bằng google một chút :)

oOo

hãy yêu anh em nhé :) 77 kết quả
hãy yêu em anh nhé :) 1 kết quả

hic tỏ tình mà chênh lệch quá >.<

oOo

anh yêu em :x 714000 kết quả
em yêu anh :x 436000 kết quả

khi yêu nhau rồi mà vẫn chả thay đổi gì cả :( con gái diễn đạt kém quá nhỉ

oOo

tha lỗi cho anh nhé : 27 kết quả
tha lỗi cho em nhé : 10 kết quả

con gái ít mắc lỗi hơn :-/ hay bởi vì con trai độ lượng hơn ... dù sao cũng chênh lệch quá :-s

oOo

anh luôn yêu em :x 687 kết quả
em luôn yêu anh :x 2024 kết quả

điều an ủi duy nhất :"> bởi khi yêu , con trai bay bổng hơn , con trai không nói nhiều nhưng tim luôn hướng về con gái :D

oOo

anh nhớ em :x 247000 kết quả
em nhớ anh :x 126000 kết quả

vẫn thế mà thôi :( con gái cần gì nhớ nhung , bởi con gái biết , con trai đang nhớ mình ^^ vô tâm mà vẫn đc yêu :p

oOo

hãy lấy anh nhé :) 1080 kết quả
hãy lấy em nhé :) 313 kết quả

no comment :) bởi vì anh luôn yêu em , luôn nhớ em , luôn hướng về em ... rất nhiều , rất nhiều lần hơn em nghĩ , nên kết quả này là hệ quả tất yếu của tiên đề .... con trai phải yêu con gái ^^

****

thế đấy :D con trai luôn chịu bất công :( cái gì cũng phải chịu đựng này , tiên phong này :D thế mà con trai vẫn yêu con gái
bây giờ anh đã hiểu vì sao anh vẫn phải chờ em :)
3 năm nữa em nhé :) hay 10 năm nữa nào :D ... hết tuổi gái nó theo của anh bi h :(

****

mà cũng chả bất công lắm đâu

oOo

chồng yêu vợ :x 616 kết quả
vợ yêu chồng :x 569 kết quả

gần bằng rồi này :x
hãy yêu anh bằng với anh yêu em nhé :x
sinh nhật ngu ^^ vừa tròn 19 tuổi , đã biết yêu 5 năm :"> và sẽ yêu suốt cuộc đời :D yêu em :x :x :x :*

"Chồng nhớ vợ" 477 kết quả
"Vợ nhớ chồng" 1.540 kết quả

~> Chứng tỏ đàn ông lấy vợ xong là hết nhớ vợ, phụ nữ thì ngược lại. Kể ra phụ nữ cũng vô lý nhỉ, lấy nhau rồi hàng ngày gặp nhau đến phát chán mà vẫn nhớ mới sợ chứ!

“Anh không thích” 953 kết quả
"Em không thích" 9.310 kết quả

~> con gái khó tính thế, chả biết đường nào mà lần

"Anh hứa" 20.100 kết quả
"Em hứa" 860 kết quả

~> sao lại có sự chênh lệch đến thế này? chứng tỏ phụ nữ rất sợ hứa hẹn để rồi phải chịu trách nhiệm! Đàn ông lúc nào cũng phải gánh vác, chẹp

“Làm vợ anh nhé” 7.580 kết quả
“Làm chồng em nhé” 2 (?!) kết quả


~> Cái này thì có lý rồi, người cầu hôn lúc nào chả là con trai (thế mà có 2 bạn gái mạnh dạn thế!)

“Anh không yêu em”: 18.100 kết quả
“Em không yêu anh”: 10.400 kết quả

~> Sao con gái lại bị từ chối nhiều hơn nhỉ?

“Anh không xứng đáng” 46.400 kết quả
"Em không xứng đáng" 48.000 kết quả

~> Câu trả lời đây chăng?

Câu này mới là kinh khủng này

"Anh có người khác" 309.000 kết quả
"Em có người khác" 9 kết quả

~> Mình đã phải search đi search lại 2 cụm từ này, vì 1 kết quả công minh, và hy vọng vớt vát cho cánh mày râu. Nhưng mà sự thật đúng là thế cũng phải chịu thôi, con trai hay phụ bạc hơn con gái nhiều. (quả đúng thật như các mẹ, các chị hay kể --> không shock mấy!)

“Lỗi tại anh” 5.560 kết quả
“Lỗi tại em” 7.760 kết quả

~> Con gái hay mắc lỗi nhỉ!

“Anh xin lỗi” 14.200 kết quả
“Em xin lỗi” 12.600 kết quả

~> Thế nhưng mà lại cứng đầu, ít chịu nhận lỗi hơn

“Anh buồn” 19.400 kết quả
“Em buồn” 35.100 kết quả
~> Có gì mà buồn nhỉ? có ai biết không

“Đừng quên anh nhé” 2.050 kết quả
"Em đã quên anh" 21.200 kết quả

~> Tàn nhẫn nhỉ, ôi con gái!

“Đừng quên em nhé” 2.740 kết quả
“Anh đã quên em” 8.870 kết quả

~> Tỉ lệ này rõ ràng là thấp hơn hẳn bên trên

“Đừng, em” 5.860 kết quả
"Đừng, anh" 9.160 kết quả

~> Đừng làm gì nhỉ???

"anh sắp lấy vợ" 1.610 kết quả
“em sắp lấy chồng” 10.400 kết quả

~> thế thì hết hi vọng rồi chứ còn chờ đợi gì nữa, xác định đi là vừa!

"anh đã có vợ" 103.000 kết qủa
“em đã có chồng” 116.000 kết quả

~> giới nữ vẫn chiếm số đông

"anh muốn có con" 541 kết quả
“em muốn có con” 48.500 kết quả

~> đàn ông không muốn vướng bận chuyện con cái đâu

“Đừng làm khổ anh” 1.120 kết quả
"đừng làm khổ em" 3 kết quả

~> đề nghị con gái k làm khổ con trai nữa

“anh đánh em” 184 kết quả
“em đánh anh” 70 kết quả

~> con trai thô bạo hơn con gái

“tha cho anh” 205.000 kết quả
"tha cho em" 352 kết quả

~> trời ạ, tha cho anh em đi chị em ơi!

“Hôn anh đi” 28.700 kết quả
“Hôn em đi” 30.800 kết quả

~> con gái thích hôn nhỉ,hơ hơ

"em cần tiền" 10.800 kết quả; “em cần tình” 2.130 kết quả
“anh cần tiền” 7.480 kết quả; “anh cần tình” 1.410 kết quả

~> có vẻ như con người cần tiền hơn là cần tình nhỉ, mà con gái lại cần nhiều hơn chứ

“Chào anh” 51.000 kết quả
“Chào em” 22.400 kết quả

~> Con gái giỏi xã giao hơn con trai
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

http://vietimes.vietnamnet.vn/default.aspx?tabid=427&ID=6443&CateID=258

Đám cưới trong nhà tù

Một ngày, Pamela Dowden lái xe tới nhà tù Folsom State Prison ở bang California. Người gác cổng dẫn cô vào trong. Cô nhìn lên bức tường bằng đá granite cao vòi vọi, cánh cổng sắt và cái tháp canh trông giống như ngôi nhà của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Robert ở sân nhà tù.

“Chào Bait”, Robert nói và vòng tay qua người cô. Bait, là tên viết tắt của Dragon Bait, có nghĩa là “công chúa”. Họ lấy tên này từ cuốn tiểu thuyết của Tom Robbins về một cuộc tình giữa một cô công chúa và một kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Robert “Blinky” Griffin mặc quần bò và áo sơ mi xanh của nhà tù. 36 tuổi, anh ta khét tiếng nhất trong hệ thống nhà tù ở California. Anh ta có đôi vai rộng, lông mày rậm, có ria quặp và những hình xăm chạy dọc cánh tay. Trong khi đó, Pam, 34 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất của trường Luật. Cô mảnh dẻ và khá đẹp với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt mầu lục nhạt. Trong vòng tay của Robert, cô giống như một bức tượng sứ mong manh. Nhưng điều cô biết rõ nhất là cô cảm thấy an toàn ở đây.

“Em thực sự muốn làm chuyện này chứ?”, Robert hỏi.

“Vâng”, cô trả lời.

Họ bước vào sân, nơi các bạn bè và luật sư của nhà tù Denny Wipf đã chờ sẵn. Pam không mời ai cả. Đây là đám cưới thứ 2 của cô và cô sẽ phải giải thích quá nhiều nếu thông báo về đám cưới này. Cô không muốn bất cứ ai hỏi cô về lý trí hay sự tỉnh táo. Cô không muốn nói với cha mẹ mình ở Kansas, với 2 anh trai hay bất cứ người bạn nào. Đây là nơi mà cuộc sống bí mật của cô bắt đầu.

Denny bắt đầu nói: “Chúng ta ở đây để chứng kiến cuộc hôn nhân của Robert Lee Griffin và Pamela Dowden".

1-pam(1).jpg

Pamela Dowden và Robert


Từ trên tháp canh, người lính gác nhìn xuống với khẩu súng trường cỡ 30.

"Tôi nhắc nhở các bạn rằng tình yêu, sự chung thủy và hiểu nhau là nền tảng của một ngôi nhà hạnh phúc và bền lâu. Không có lời thề nào quan trọng hơn những lời mà các bạn đã hứa... Nếu bạn giữ được những lời hứa này, ngôi nhà của các bạn sẽ hạnh phúc và tràn ngập niềm vui".

Robert trao cho cô chiếc nhẫn do một người bạn tù tự chế. Họ hôn nhau nhưng không có bánh cưới và các điệu nhảy. Kết thúc đám cưới, Pam lái xe về nhà, nấu bữa tối và ở một mình trong đêm tân hôn.

Đó là một ngày mùa hè năm 1984. Pam đã không thể tưởng tượng được cuộc hôn nhân đó lâu bền đến thế nào.

Lâu cho đến lúc cô trở thành đối tác của một công ty luật danh tiếng và là cố vấn cấp cao cho tập đoàn First Data Corp, công ty xử lý các giao dịch tài chính lớn nhất thế giới. Còn chồng cô được xác định là trùm một trong những băng đảng bạo lực nhất nước Mỹ có tên Aryan Brotherhood. Ủy viên công tố nói rằng anh ta có biệt danh “Cái nháy mắt” bởi vì anh ta có thể ra lệnh giết một người bạn tù chỉ bằng một cái nháy mắt.

Lâu cho đến lúc cô mua một căn nhà đẹp ngợp cây cối ở, còn chồng cô sống 12 năm trong một phòng giam bé xíu không cửa sổ ở một nhà tù khắc nghiệt nhất bang California.

Lâu cho đến lúc cô đi tập yoga, đi nghe opera và đi du lịch với bạn bè ở khắp các nước trên thế giới còn chồng cô bị còng tay đưa đến tòa Los Angeles trong một vụ án nổi tiếng nhất nước Mỹ. Ở đó, chồng cô có nguy cơ bị xử tử hình.

Suốt từng ấy thời gian, họ chỉ viết thư cho nhau và gặp nhau qua lớp cửa kính khi cô đến thăm chồng ở nhà tù. Đằng đẵng suốt 2 thập kỷ, cô đã không chỉ ở bên cạnh Robert mà còn tiến hành một quy trình pháp lý cố gắng giúp chồng ra khỏi nhà tù.

………….

Những bức thư tình yêu

Pam lớn lên ở Kansas trong một gia đình rất giáo lý và nghiêm khắc. Cô là một học trò giỏi, thích đọc sách và chơi piano. Nhưng tính cách của cô tiềm ẩn sự ưa phiêu lưu, mạo hiểm. Khi vào học trong trường đại học, cô thích thể hiện mình, thích tranh luận và chơi với những người có phong cách khác lạ. Đến năm thứ 2, cô bỏ học và làm việc ở một quán bar.

Tại đây, cô gặp Gerry Griffin, một người lính vừa trở về từ Việt Nam. Họ quyết định cưới nhau và chuyển đến sống gần gia đình Gerry ở California. Pam khi đó mới 23 tuổi, đã tiếp tục học đại học để lấy nốt tấm bằng cử nhân xã hội học.

Trong các trò chuyện, mẹ chồng Pam thường nhắc đến một người em của Gerry đang phải ở tù vì tội cướp có vũ trang. Bà rất thương cậu vì đó là cậu con nhạy cảm và chu đáo nhất nhà. Cậu thanh niên đó là Robert. 12 tuổi, Robert đã hút cần sa và 14 tuổi đã tự trích heroin. Vào năm lớp 11, anh ta đấm 1 giáo viên và bị gửi đến trại giáo dưỡng. Năm 1970, khi mới 21 tuổi, anh ta đã phải vào tù vì một loạt tội ăn cướp, mua bán heroin, với một mức án không xác định từ 6 tháng đến chung thân.

Ở nhà tù, Robert nhanh chóng nổi lên là một tay anh chị có máu mặt. Hắn ngay lập tức được gia nhập một băng đảng khét tiếng nhất trong nhà tù, và các vụ bạo lực liên tiếp xảy ra, 4 quản giáo bị giết, đốt phá, cướp bóc trong nhà tù là chuyện thường xuyên. Hắn được gửi tới nhà tù khắc nghiệt nhất nhưng hắn vẫn là kẻ đầu trò trong mọi vụ bạo loạn và giết người tại đây.

Số phận trớ trêu đã khiến mẹ chồng nhờ Pam là người thay mặt gia đình viết thư thăm hỏi Robert.

Bức thư đầu tiên toàn những chuyện tầm phào và tin tức về gia đình. Nhưng không biết từ lúc nào cô bị cuốn hút bởi khát khao thể hiện mình của Robert. Cô đã từng rất sợ phát biểu trước đám đông và cô cũng sợ phải thú nhận điều đó, nhưng rồi cô đã thổ lộ điều đó với Robert. Anh ta cho rằng nỗi sợ hãi của cô chính là một phần trong những thất bại của nhân loại mà bản thân anh ta cũng đang vướng phải. Dần dần, những bức thư của họ trở thành một diễn đàn để họ thể hiện cuộc đấu tranh nội tâm của mình.

Robert tìm cách tự trau dồi kiến thức cho mình và thích thảo luận về lịch sử và triết học. Đôi khi những bức thư của anh ta có một sự nuối tiếc, như thể anh ta đang kể lại vở bi hài kịch của chính đời mình. Đôi lúc lại giống như sự trầm ngâm mô phạm của một sinh viên mới vào trường đại học và có khi lại giống như một giai điệu jazz.

Năm 1974, anh ta đã viết về một cái giá treo cổ cũ, bị bỏ quên như thế này: “Phòng treo cổ ảm đạm như địa ngục. Nghe thì có vẻ bệnh hoạn nhưng nơi đó đã trở thành phòng của tôi, nơi tôi chiêm nghiệm về vũ trụ này. Chỉ 13 bước là tới giá đó, và bước thứ 14 sẽ đưa bạn lên tới nơi…. Bạn không biết cảm giác dễ chịu thế nào khi ở trên đó, nơi không có một linh hồn nào khác…”

Trong một bức thư khác, Robert châm biếm bài hát Rocky Mountain High của John Denver và một bài thơ Wordsworth về sức mạnh tinh thần của thiên nhiên vượt xa trí tuệ của con người. Wordsworth “cảm thấy rằng không cần đến sách nhưng ở đây, tôi sống và nhìn nhận điều đó qua sách… Để nói rằng bạn không thể mất cái mà bạn chưa bao giờ có là một lời nói dối. Tệ hơn nữa là cái điều đó mỗi ngày lại rời xa bạn hơn. Tôi nghĩ đôi lúc tôi cảm thấy như tôi đã chết 5 năm trước”.

Đối với Pam, tìm hiểu một người qua thư từ là một việc tạo nên mối thân tình sâu sắc. Trong khoảng không gian trừu tượng bé nhỏ mà họ chia sẻ với nhau, không có lấy 1 giây phút tồi tệ, không có sự ba hoa để giết thời gian.

Pam gửi cho Robert những cuốn sách và sau đó họ cùng thảo luận về nó.

3 đêm hiếm hoi được thực sự là vợ chồng

Trong khi đó cuộc sống vợ chồng của Pam không được suôn sẻ lắm. Cô tốt nghiệp đại học và làm thư ký cho một công ty xây dựng. Chồng cô - Gerry - là kỹ sư đường ray tàu, anh đi suốt ngày và họ không thể nói chuyện hay chia sẻ được với nhau. Cô cảm thấy như đang bị mê ngủ. Cô viết cho Robert: “Có thể tại vì tôi phải ở một mình quá nhiều. Tôi đoán là tôi chưa bao giờ có nhiều tự do như vậy. Tôi luôn đề cao sự riêng tư của mình nhưng tôi cũng luôn coi trọng mối bang giao của tôi với mọi người. Nó giống như là khi nào tôi muốn ở bên những người bạn của mình, tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi xuống và viết thư cho cậu”.

Sau đó, Robert được chuyển đến một nhà tù gần nơi Pam sống và cô thường thăm anh ta vào cuối tuần. Cô nói về mong muốn được học luật và Robert khuyến khích cô làm việc đó. Đôi khi họ ngồi trên vỉa hè và cùng đọc một cuốn sách. Mỗi lần rời nhà tù, cô đều cảm thấy khoảng trống tình cảm của mình được lấp đầy.

Một lần, khi Pam đến thăm, Robert xuất hiện và nói toàn những ngôn ngữ của băng đảng. Pam đã bỏ về sớm. Robert cảm nhận được sự thất vọng nơi cô. Một ngày tháng 6/1981, Robert nói với cô anh ta đã cai nghiện. Chỉ cần nhìn vào mắt Robert là cô hiểu anh ta làm việc đó là vì cô. Anh ta rũ bỏ dần cuộc sống tội phạm của mình là để gỡ bỏ dần những rào cản trên con đường tình cảm của họ.

Năm 1983, cô quyết định ly hôn với Gerry. Năm 1984, giấu tất cả bố mẹ và bạn bè, đồng nghiệp, cô làm lễ thành hôn với Robert tại nhà tù. Một năm sau cô tốt nghiệp trường Luật McGeorge ở Sacramento và làm việc tại Omaha.

Từ khi kết hôn, họ chỉ được có 3 cuộc hội tụ gia đình tại một căn hộ trong nhà tù ở Folsom. Đó là những dịp rất hiếm hoi mà họ được ở bên nhau mà không có ai khác làm phiền. Họ nấu ăn, xem ti vi, ngủ cùng nhau và làm những việc mà một đôi vợ chồng mới cưới cần làm.

Có lần Pam đã mua đến 1 con cua lớn để nấu bữa tối nhưng lại quên không mang cái kìm để có thể bẻ con cua đó. Và Robert đã mất cả buổi tối đập vỡ con cua bằng cái mở bia. Đó cũng là kỷ niệm bên nhau hiếm hoi của họ. Robert đã mơ về cuộc sống gia đình, về một điệu nhảy bên bàn ăn và cả chuyện đoạn tuyệt với giới tội phạm.

Sau đó, Pam đã viết cho Robert: "Em tỉnh dậy với hình ảnh anh trong đầu em. Đó là anh với vòng tay ôm chặt lấy em và nổi bật là nụ cười của anh, anh có một nụ cười ngọt ngào nhất trên khuôn mặt mình. Cái tôi của em trong hình ảnh đó không thể nhìn thấy gì, bởi vì đầu em còn đang ngả vào vai anh, nhưng cái tôi lúc nào cũng mang hình ảnh đó thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Em đã nhìn thấy nụ cười đó từ trước đó rồi, chỉ là sự chuyển động của khoé miệng anh cũng thể hiện sự ưu tư về hạnh phúc với những xúc cảm trong trái tim anh. Vâng, em yêu anh, em yêu anh vì thế".

Tin vui đến khi Robert thoát được lời cáo buộc về tội giết người nhưng với luật an ninh mới áp dụng cho các băng nhóm tội phạm, Robert không những không được tha mà còn bị buộc phải ở trong xà lim, rất hiếm được ra ngoài. Pam lại miệt mài viết thư và 1 tháng 1 lần đến nhà tù thăm chồng. Cũng theo luật mới, họ chỉ được nhìn nhau qua tấm kính.

Số phận của những hòn sỏi nhỏ bé

Cũng đã có lúc Pam tự hỏi mình họ sẽ sống thế nào nếu Robert được ra khỏi tù. Liệu anh ta có phù hợp với thế giới trí thức mà cô đang sống không. Liệu đồng nghiệp, bạn bè cô sẽ nhìn cô với ánh mắt thế nào? Song cô chỉ biết rằng cô rất nhớ người chồng tội phạm của mình và với kiến thức luật của mình, cô đã đấu tranh không mệt mỏi để Robert được ra khỏi tù.

Năm 1989, Pam nộp đơn lên tòa án quận Kern cho rằng bang đã vi phạm quyền con người của Robert khi giam anh ta trong hố, với lý do không phải vì hành vi tồi tệ nào của anh ta mà chỉ vì muốn ép anh ta trở thành kẻ chỉ điểm trong tù. Tòa bác đơn mà không đưa ra lời giải thích nào. Khi Pam bắt đầu kháng án là lúc Robert bị đưa đến nhà tù hẻo lánh Pelican Bay State Prison. Đó là một nhà tù mới với hệ thống an ninh được tăng cường ở mức tối đa. Song không mất mấy thời gian để Robert nhận ra rằng cái đáng sợ hơn ở đây là sự chết dần về mặt tâm hồn. Nơi được mệnh danh là "cái móng" khủng khiếp nhất này sẽ khiến cho những kẻ tội phạm ghê gớm nhất rơi vào tình trạng trống rỗng trì trệ. Sự cách biệt sẽ dần dần hạ gục bất cứ một tù nhân nào.

Nơi ở mới của Robert, khi đó đã 42 tuổi, là căn phòng rộng 2,4m và dài 3,6m. Robert phải ở đó 22 tiếng rưỡi mỗi ngày. Tường và giường ngủ là những tấm bê tông. Cửa là một tấm thép có khoan một lỗ nhỏ ở trên. Mỗi ngày, Robert được phép ra khỏi xà lim tối đa là 90 phút. Nơi duy nhất anh ta được ra ngoai là một cái sân bê tông nhỏ với tường bao kín xung quanh. Sân này không bao giờ có ai, không có thiết bị gì và thứ duy nhất có là 1 cái cống. nhưng đây là nơi duy nhất Robert thư giãn đầu óc, nơi anh ta có thể cảm nhận được cơn bão đang đến gần, nhìn thấy sương mù hay khói bốc lên từ đâu đó. Một nửa sân được che bằng tấm kính bẩn và nửa còn lại được che bằng những tấm lưới để không khí có thể lọt vào. Đây là khoảng trời duy nhất Robert nhìn thấy để có thể tưởng tượng về một bài thơ của Oscar Wilde mà anh ta ưa thích, "Khúc hát của nhà giam tri thức".

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người

Nhìn với cặp mắt đăm chiêu như vậy

Lên cái lều bé nhỏ mầu xanh

Mà người tù nhân đó gọi là bầu trời

Và nhìn chăm chú vào mọi đám mây hình cánh diều bạc bay qua

Viết thư cho Pam cũng là cách giúp Robert thư giãn đầu óc. Việc kể lại mỗi ngày của mình khiến cho tư duy của Robert sống lại, giúp anh ta hiểu anh ta vẫn còn có mặt ở thế giới thực này.

Pam phải mất một hành trình dài hết máy bay rồi đến ô tô mới đến thăm chồng được 6 tuần/1lần. Trong phòng thăm thân này, cô ngồi bên này tấm kính, còn Robert ngồi bên kia, bị nhốt trong một chiếc cũi. Họ sẽ xả hết những buồn bực trong cuộc sống hàng ngày mà họ phải tích lại trong mình kể từ cuộc thăm lần trước. Cô nói về công việc còn anh ta nói về nhà tù. Sau những giây phút hồi hộp này, họ trở nên vui vẻ hơn. Robert sẽ ngốn ngấu tin tức về gia đình mình, về bố mẹ Pam và những chuyến công tác, du lịch của Pam.

Robert thích thú tới từng chi tiết trong mọi câu chuyện của Pam. Cô có sự tò mò của một đứa trẻ trong cách cảm nhận thế giới bên ngoài. Họ nói về việc biển đã cuốn cát đi như thế nào, về một thanh củi trắng trôi giạt trên biển giống như xác một chú cá voi nổi lềnh bềnh. Hay một chương trình phát thanh mô tả một con sâu bướm biến thành chất lỏng trong một cái kén như thế nào, và rồi chui ra ngoài thành một con bướm với một xung lực mạnh mẽ.

Robert trở nên hốc hác và nhợt nhạt do sự rối loạn tuyến giáp và bệnh viêm gan C. Bộ râu của anh ta biến thành mầu xám. Pam lo lắng cho chồng mình. Cô nhìn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt anh ta. Anh ta đã làm mọi thứ có thể để thể hiện sự chuộc lỗi.

Anh ta đã đề nghị được xóa bỏ những hình xăm trên người, đăng một quảng cáo trên tờ báo địa phương thông báo giải tán những băng nhóm tội phạm trong tù. Anh ta cũng hoàn thành 1 khóa học hàm thụ để trở thành một trợ lý luật sư.

Pam cũng dần dần tiết lộ với những người thân nhất của mình về Robert. Cha mẹ cô trở nên lạnh lùng nhưng cũng chấp nhận. Bạn bè cô thì vui mừng vì họ có cái gì đó để buôn chuyện với nhau và đi tìm lời giải cho mối tình bí hiểm này. Gerry, chồng cũ của cô, lúc đầu rất tức giận nhưng cuối cùng cũng làm lành với bọn họ. Pam cảm thấy được thoải mái đôi chút khi giải toả được sự căng thẳng của việc giấu giếm này. Cô nhanh chóng trở thành cố vấn cao cấp của tập đoàn First Data Resources, chi nhánh ở Omaha nhưng ông chủ của cô không hề biết rằng chồng cô đang ở trong tù.

Đơn kháng cáo của Pam không được chấp nhận. Trước đây họ thường tâm sự với nhau về những việc họ sẽ làm khi Robert được ra tù. Họ sẽ ngồi phía sau nhà, ngắm những con chim lửa trên cây tần bì, đọc báo chủ nhật. Họ sẽ làm vườn, đi cắm trại và đi du lịch ở Ireland. Nhưng giờ đây họ không còn nói về điều đó nữa. Pam đã 56 và Robert 58 tuổi. Khi họ già hơn, Pam đã học được cách cẩn trọng hơn với những hy vọng của mình.

Pam dự định sẽ về hưu vào năm tới. Cô không có con. Mẹ cô đã mất. Bố cô đã rất ốm yếu. Cô không muốn tưởng tượng về những ngày còn lại trong cuộc sống thực của cô. Nhưng một hình ảnh cứ mỗi lúc lại lướt qua đầu cô: Robert và cô nói chuyện trong căn bếp của cô, cùng nấu bữa tối. Và cô không muốn chỉ có một mình mình trong hình ảnh đó. "Suốt gần 20 chục năm qua, tôi đã không được hôn anh ấy, giờ tóc tôi đã bạc, tôi rất muốn được ôm anh ấy một lần", Pam nói. Cô có lý do để hy vọng. Robert đã thụ án 32 năm và thời hạn đó đã đủ cho tội tấn công bạn tù mà anh ta mắc phải.

Nhưng một tin dữ hơn còn đến với cô, năm 2002, thành phố Los Angeles đã kiện các băng nhóm tội phạm vì tội làm tiền giả. Mặc dù Robert của cô đã xa rời băng đảng này 15 năm nhưng suốt thời gian trước đó, anh ta đã có ảnh hưởng rất lớn tới băng nhóm. Nếu bị kết án mức nặng nhất, anh ta sẽ bị tử hình.

Pam đã theo chồng hết từ phiên tòa nọ đến phiên tòa kia để rồi phải nghe một kết cục cuối cùng là Robert có tội và phải tiếp tục ở trong tù đến hết đời. Đến lúc này, Pam mới hiểu rõ được chữ "không bao giờ". Cô sẽ không bao giờ được nắm tay chồng nữa, không bao giờ được hôn chồng, không bao giờ được ăn bữa tối cùng Robert nữa. Tấm kính nhà tù sẽ mãi mãi ngăn cách họ.

3 ngày sau, Pam viết cho Robert: "Tình yêu của em. Em cảm thấy thật khó khăn khi phải đặt bút viết. Con đường chúng ta đã đi rất cay đắng và không chắc chắn. Nhưng đó là con đường chúng ta đã đi cùng nhau, tay trong tay.... Sẽ có những khát vọng được viết lại, những giả thuyết phải bị xóa bỏ. Giấc mơ của chúng ta về những đứa con và những đau đớn đến tận xương tuỷ... Em vẫn biết chân lý ngay cả khi nó đã không còn tồn tại xung quanh chúng ta. Anh yêu quý, chúng ta sẽ tìm được đường đi của mình. Em nhớ rằng nhiều năm trước, em đã đi dọc bãi cát ở bờ biển Thái Bình Dương, nhìn những hòn sỏi nhỏ tí, bóng loáng và nghĩ làm sao thời gian và nước biến có thể xé tan những tảng đá to thành những mảnh nhỏ xíu như thế này. Chúng ta cũng bị xé như vậy bởi thời gian và nước biển. Chúng ta có thể trở nên rất nhỏ bé, Robert, nhưng những gì còn lại sẽ rất quan trọng với chúng ta, và sẽ không có gì sai trái ở đó cả - Em yêu anh, Robert - Pamela".

Trong một lần khám nhà Pam liên quan đến vụ án của Robert, cảnh sát đã tìm thấy 44 thùng to đựng những bức thư mà họ đã viết cho nhau. Giờ đây họ sẽ nhiều thời gian để tiếp tục viết những bức thư tình đầy cảm động của mình.

đọc xong bỗng nhiên thấy mình nhỏ bé, nhỏ bé cả về tầm vóc và bản chất
 
Re: Có cánh chuồn nào trên vai em ...

muốn đổi lại anh và em
nhưng hình như những lời này chẳng nên dành cho đàn ông nói ra
cứ cho là mình post hộ một ai đó

à

post cho một người có lẽ là muốn đọc

Nếu ta gặp nhau ở định mệnh

Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen
Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin
Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.
Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân.


Anh!
Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,
Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi...
* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”
Nhói…
Vì em - không - phải – là - người –anh - yêu - nhiều - nhất.
Không là người đặc biệt nhất.
Không là người anh thương nhất.
Không là người anh lo nhất.
Không là người anh sợ mất nhất.
Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…
* SMS : “Anh hết yêu em rồi”

Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.

Và…anh ra đi!

Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…
Lặng lẽ khóc…

* SMS: “Anh không tin em”
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”
Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!

Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ? Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…
Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?




Anh!

Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.
Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?
Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?
Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.
Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!
Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...

Anh!
Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?
Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…

Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…




Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!

Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.

Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.
Anh!

Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?

Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh ?

“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”
Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!
Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?
Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu”

Tạm biệt anh!
 
Lần mò trong những ngày xưa… Dù biết hôm qua đã trôi đi từ lâu, dù biết tình yêu đã tuột khỏi tay…, vẫn cố tìm lại,… để rồi còn lại bên ta chỉ là niềm đau…

“Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình một thủơ còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngắt"


Tôi chưa bao giờ nói rằng mình yêu anh. 5 năm bên nhau, tình cảm của chúng tôi bị bao phủ bởi một thứ màn bảo vệ vô hình mang tên “tình bạn”. Người ta thường gọi chúng tôi như thế! Còn tôi, dù đôi khi muốn trở nên thật gần gũi, muốn cho cả thế giới biết rằng chúng tôi đang trong một mối quan hệ, tôi vẫn phải kìm nén… Vì anh không muốn thế! Anh nói tình yêu của anh chỉ dành riêng tôi, nhưng anh có những lý do đặc biệt buộc anh phải là một chàng trai độc thân điển trai và đa tài… Yêu anh, tôi chưa bao giờ thắc mắc và chỉ ngoan ngoãn là “một-người-bạn-rất-thân” của anh…

Tôi từng nhìn thấy nhiều người con gái vì anh mà điên đảo. Thậm chí còn có một cô bạn theo đuổi anh suốt hơn 8 năm trời. Chẳng hiểu cô bạn ấy bằng cách nào lấy được số điện thoại và nick yahoo của tôi-người bạn thân nhất của anh. Cô ấy bắt đầu chat và nhắn tin cho tôi thường xuyên. Dù thấy khó xử nhưng tôi chẳng thể làm khác. Là bạn thân của anh, tôi có lý do gì để ghen tuông và buồn bã đâu… Những câu chuỵên tình cảm cá nhân của cô ấy chân thành đến nỗi nhiều khi nó khiến tôi tủi thân cực độ… Cô ấy đã yêu anh 5 năm, vô điều kiện, dù anh lạnh nhạt và phũ phàng… Cô ấy đã quên đi nhiều người con trai khác chỉ để đợi anh. Còn anh, anh chẳng bao giờ trả lời những tin nhắn hay những cuộc điện thoại của cô. Thậm chí anh còn nói rằng anh thực sự không muốn có một người bạn phiền toái như cô ấy. Tôi không nhớ đã bao lần cô ấy gọi cho tôi và khóc… Những lúc như vậy, tôi cảm thấy mình thật là một con bé ích kỷ… Đôi khi tôi còn nghĩ giá mình có thể chia sẻ anh cho cô ấy… Anh cũng thật lạ, sao lại lạnh lùng với một cô gái đã vì mình đến vậy được? (Thực ra, nếu anh không lạnh lùng với cô ấy, liệu bây giờ anh có là của tôi???)

Thời gian trôi, anh bên tôi, quan tâm và ấm áp dưới cái mác một người-bạn-rất-thân… Tôi chỉ được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh mỗi lần chúng tôi đến những nơi xa lạ, những nơi không có người quen của anh hay của chúng tôi. Phải chịu đựng việc không được nhìn anh trìu mến, quan tâm đến anh hay nhìn những người con gái khác đến bên tán tỉnh anh khiến tôi mệt mỏi. Nhưng anh khiến tôi quên đi tất cả mỗi lần anh nhắn cho tôi những lời chân thành, nói rằng với anh, tôi mới là tất cả và anh yêu tôi rất nhiều. Anh luôn nói với tôi những lời hứa hẹn, luôn khẳng định tôi là người duy nhất, là người anh sẽ gắn bó cả cuộc đời. Có phải tôi đã quá ngốc nghếch khi tin tất cả những điều đó không?

Anh là một doanh nhân thành đạt, hay là vừa mới thành đạt. Tôi đã bên anh từ ngày anh bắt đầu sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng anh trải qua mọi đau khổ và mất mát trong công việc. Tôi đã từng nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ má anh nóng ấm. Thấy anh như vậy, tôi thật rất đau lòng… Anh, dù bận khởi nghiệp, dù luôn phải chạy đôn đáo khắp nơi tìm người hợp tác đáng tin,… nhưng mỗi lần thành công hay thất bại, anh luôn quay về bên tôi. Mỗi khi vui hay buồn, anh thường ôm tôi rất chặt. Tôi nghe anh nói nhỏ: “Ôm em thế này, niềm vui trong anh sẽ truyền sang trái tim em, còn nỗi buồn của anh sẽ được tình yêu của em xóa tan đi hết…” Tôi im lặng, khẽ nở một nụ cười rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh. Tưởng như tôi có thể vĩnh viễn ngủ trong vòng tay anh được…

Thời gian cứ trôi… Sự nghiệp của anh ngày càng khởi sắc. Công việc bắt đầu trở nên bận rộn. Anh đã có một công ty riêng với nhiều trợ lý giỏi. Tôi chỉ đôi khi ghé qua văn phòng anh. Là một người bạn thân thì cũng không nên can thiệp quá nhiều vào công việc của bạn mình, phải không? Anh có một cô thư ký rất dễ thương. Cô ấy thường kể cho tôi những câu chuyện bên lề trong công ty và kể những cô gái “dưới trướng” bị anh hấp dẫn ra sao. Tôi và cô bé gần như đã trở thành hai chị em thân thiết đến mức tôi phải thú nhận rằng chưa bao giờ tôi cảm thấy an tâm hơn thế khi để cô bé là thư ký của anh. Không phải qua công ty nhưng vẫn luôn biết anh làm gì và ở đâu. Cô thư ký của anh hẳn phải được nhiều người yêu quý. Cô bé dễ thương đén thế cơ mà!

_____

Những tin nhắn, những cuộc gọi và tình yêu của anh dành cho tôi đầy đủ đến mức có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh đã dành tình yêu của mình cho một người con gái khác. Và cái ngày tôi tìm thấy sự thật, có lẽ đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác cả đất trời như quay cuồng và sụp đổ…

Đó là ngày anh tổ chức một party nhỏ mừng dự án mới thành công. Tôi chọn một bộ cánh màu hồng nhạt và trang điểm nhẹ. Anh vẫn thường nói thích tôi make-up nhẹ vì anh nói tôi quá đẹp để phải dùng mỹ phẩm rồi. Anh cũng thật biết nịnh người anh yêu!

Tôi không biết nhiều người trong công ty anh. Anh bận rộn với những lời chúc mừng, còn tôi chỉ loay hoay tìm cô thư ký. Nhưng tìm khắp nơi mà tôi không thấy cô bé dễ thương của mình đâu cả. Lạc lõng, dù vậy tôi vẫn thấy hạnh phúc khi đứng giữa thành công của anh. Rồi anh đưa tôi chiếc điện thoại nhờ tôi chụp ảnh cho anh cùng vài đồng nghiệp. Chiếc điện thoại tôi đã mua tặng khi anh kí được hợp đồng lần đầu tiên. Anh luôn nói cả đời này anh sẽ chỉ dùng một chiếc điện thoại là chiếc tôi tặng mà thôi.

Bỗng điện thoại kêu lên một tiếng “pip” nhỏ. Tôi chạy đi tìm anh để đưa anh chiếc điện thoại cùng tin nhắn mới nhận. Tìm mãi chẳng thấy anh, tôi chợt nhìn màn hình. Tôi thoáng giật mình. Điện thoại hiển thị một dòng tin nhắn nhỏ: “Anh à, anh sắp tan tiệc chưa? Em nh…” với tên người gửi là “Em yêu”… Tôi bước chậm lại. Một dòng điện xẹt qua trí óc. Run run, tôi mở máy.

“Tin nhắn từ “Em yêu”: Anh à, anh sắp tan tiệc chưa? Em nhớ anh quá… Tiễn mọi người về rồi anh qua nhà em luôn nhé, được không anh? Em yêu anh!”

Tôi không hiểu!

Tôi hoàn toàn không hiểu!

Thế này là thế nào?

Hay là tôi cầm nhầm điện thoại của một người khác???

Tôi luống cuống vào Inbox. Đúng điện thoại của anh rồi! Tin nhắn tôi mới gửi cách đây 3 tiếng trước giờ mở tiệc… Tên tôi… Anh ấy chỉ lưu tên tôi… Đúng điện thoại của anh rồi! Ngoại trừ việc trong tổng số 243 tin nhắn đến, khó khăn lắm tôi mới tìm thấy một dòng mang tên tôi. Còn lại… còn lại tất cả là của “Em yêu”.

- Anh à, em thực sự không biết phải làm sao nữa… Em e rằng em đã yêu anh mất rồi… Em không thể chịu đựng được việc phải giấu giếm cảm xúc của mình nữa. Chúng mình hãy là người yêu của nhau đi anh… Em cần anh! Thiếu anh, em không biết mình sẽ phải làm gì nữa…
- Tình yêu của em, ngủ ngon nhé anh! Em yêu anh nhiều! Anh biết không, em là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này vì có anh đấy!
- Muốn ôm anh. Em nhớ anh!
- …




Loạng choạng vá choáng váng, tôi lần giở Sent Items. Các tin nhắn vấn còn đây… Và chẳng khác gì Inbox cả. Tin nhắn gửi đến “Em yêu” cũng nhiều và dày kín màn hình điện thoại…

Tôi không dám đọc… Tôi sợ nếu những tin nhắn kia đúng như tôi nghĩ, tôi sẽ ngất ngay ở đây, ngay tại nơi này mất… Tôi không dám. Nhưng tôi phải đối mặt. Đây là sự thật mà tôi phải đối mặt!

Tôi nhắm mắt, quờ quạng tay lần giở một tin nhắn bất kỳ. Số lượng tin nhiều đến nỗi tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu…

- Anh xin lỗi, anh đã để em phải đợi quá lâu. Anh cũng yêu em nhiều như tình yêu em dành cho anh vậy. Đừng buồn nhé tình yêu của anh. Anh yêu em!
- Sao em ngủ muộn vậy? Lại làm nũng rồi. Thôi nghe lời anh, ngủ ngoan nào. Anh cũng nhớ em nhiều lắm. Mai mình lại gặp nhau nhé. Yêu em!

Từng chữ, từng chữ một cứ cứa vào tôi như vết roi của những kẻ tra tấn quất vào người tù tội nghiệp. Tôi choáng váng tìm một chỗ bám. Một chàng trai chạy đến chỗ tôi vẻ mặt lo lắng hỏi liệu tôi có ổn không. Tôi cố ép mình nở một nụ cười. Nụ cười dối trá nhất tôi từng có kể từ ngày tôi được sinh ra trên cõi đời này… “Cảm ơn, tôi ổn!”…

Và thật trớ trêu! “Em yêu” của anh không ai khác chính là cô thư ký nhỏ dễ thương của tôi… À. Phải rồi, thật trớ trêu!...

Lúc bấy giờ, tôi mới liếc mắt tìm anh. Khuôn mặt tôi từng gắn bó và khao khát biết bao giờ như trở thành một người khác. Anh là ai? Anh thực sự là ai sau nụ cười kia?

Tôi bước chậm ra phía cửa phòng. Chàng trai lúc nãy chạy đến bên người-bạn-thân-nhất của tôi nói điều gì nho nhỏ. Anh chạy đến bên tôi, vẻ mặt lo lắng đến mức tôi muốn khóc oà… Anh lo cho tôi ư? Lo cho tôi vì điều gì? Tôi mở cửa bước ra ngoài. Anh chạy theo và kéo tôi lại…
- Em sao thế? Em không khoẻ ở đâu à?
- …
- Sao thế em? Anh đưa em về nhé…
- Lúc nãy anh có tin nhắn…
- Thế à? Thôi kệ đi em, em sao rồi? Ổn không? Em uống nhiều rượu quá chăng?
- Anh đọc tin nhắn đi…
- Để sau đi. Sao em không trả lời anh? Em ổn chứ?...
- Em ổn!... Đọc tin nhắn đi anh!
- …
Và trong lúc anh cầm lấy điện thoại, tôi bắt đầu ép mình bước đi. Tôi không thể ở lại nơi này. Tôi cần ra ngoài. Tôi muốn về nhà… Về nhà…
- Ơ… Em… Khoan đã, để anh giải thích!
Anh lại chạy theo và kéo tôi lại. Tôi gần như không nhận thức được những gì đang diễn ra quanh mình. Tôi nhắm chặt mắt để không phải thấy anh. Từ hai khoé mắt tôi, một thứ nước gì ấm ấm tuôn ra. Họng tôi nghẹn lại. “Giải thích”. Tôi cần nghe một lời giải thích!...
- Đó chỉ là… chỉ là… chỉ là đùa thôi em!
Tôi mở mắt, nhìn anh…
- Là do cô ấy… Bọn anh chỉ đùa với nhau thôi, không có gì đâu mà em. Thật mà… Hãy tin anh!
Tôi thấy mắt trái của anh nháy nhanh. Da anh bợt đi trông thấy. Tay anh run run… Ngớ ngẩn! Tôi còn nghe lời giải thích này để làm gì?
- Hãy nhìn em… và trả lời em… thật lòng… Một câu thôi… Anh… yêu … cô ấy không?...
- Em…
- Hãy chỉ trả lời em thôi, có được không?
- …
- Hết rồi! Hết rồi! Chúng ta hết rồi, anh à!.............
Rồi tôi chạy đi, khóc oà! Chạy rồi ngã, rồi lại chạy, rồi lại ngã…… Nước mắt cứ tuôn ra xối xả…

Hết rồi!...
______
Ba tuần sau, tôi tình cờ gặp chàng trai ở bữa tiệc hôm nọ trên phố. Anh ấy rất quan tâm và hỏi tôi đã khá hơn chưa. Trông tôi có vẻ nhợt nhạt hơn hôm ở bữa tiệc. Tôi nhếch mép cười vô cảm, cảm ơn anh rồi bước tiếp. Bước được vài bước, tôi đột ngột quay lại và nghĩ mình cần hỏi anh ta một vài câu… Tôi đuổi theo chàng trai ấy rồi luống cuống hỏi về anh và cô thư ký…
- À, anh Hoàng và My yêu nhau lâu rồi mà. Tôi thấy họ hay đến công ty cùng nhau. Hôm Valentine, hình như anh Hoàng còn tặng My một chiếc nhẫn. Từ hôm đó, tôi thấy họ đeo hai chiếc giống nhau ở cùng ngón áp út. Chắc họ yêu nhau lắm. Tôi tưởng chị là bạn thân thì phải biết những chuyện này chứ. Anh Hoàng không kể cho chị sao?
- À, không, anh Hoàng không kể… Chắc tại tôi ít qua công ty và dạo này cũng không gặp Hoàng... Cảm ơn anh nhiều…

Valentine. Nhẫn….

Tôi còn nhớ hôm đó anh qua nhà tôi muộn. Tôi đã làm một chiếc bánh lớn chờ anh. Còn anh đến với một bó hoa to và nói với tôi rằng anh xin lỗi vì không thể đến sớm hơn. Quà cho tôi anh cũng chưa kịp lấy. Anh hẹn ba ngày nữa sẽ có một bất ngờ lớn cho tôi. Và ba ngày sau… chính là cái ngày anh tổ chức bữa tiệc ấy….

Vậy là anh đã dành buổi tối và chiếc nhẫn “có lẽ là cho tôi” cho My – cô thư ký tôi vẫn luôn tin tưởng…?

Anh. Tôi phải định nghĩa anh thế nào đây?...

Từ sau ngày hôm đó, anh không nhắn tin, cũng không gọi cho tôi để giải thích về một điều gì cả. Có lẽ, anh đã khẳng định tất cả… Tất cả những điều tôi đang nghĩ… Tất cả những gì tôi chưa bao giờ tin rằng nó sẽ xảy ra, dù chỉ là một phần nghìn của một tích tắc….

À, ra vậy! Con trai thì đều như nhau cả thôi mà. Sao người ta nói mà tôi lại không tin?...
_____

Tôi hẹn gặp My. Cô gái ấy vẫn xinh xắn và dễ thương như ngày nào. Cái vẻ hiền dịu và thơ ngây của cô khiến tôi phát ớn. Đểu giả! Gặp lại tôi, cô ta vẫn cười hiền và tâm sự như thể cô ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí cô ta còn hỏi có phải tôi bị ốm? Sắc mặt tôi không được tốt, hay để cô ta đưa tôi đi khám… Ồ! Thật tốt quá. Có người bạn biết quan tâm như cô ta, lẽ ra tôi phải thấy hạnh phúc chứ nhỉ? Nhưng sao tôi lại thấy ghê tởm và đau đớn thế này?...

- My à, chị phải hỏi em một chuyện… Em trả lời chị chân thành nhé, được không?
- Vâng, có chuyện gì chị cứ nói, sao phải làm khách vậy?
- Em và anh Hoàng yêu nhau lâu chưa?
- À… Ngại quá, sao tự nhiên chị lại hỏi chuyện này?
- Chị tò mò thôi, em cứ trả lời đi.
- Uhm… khoảng hơn 1 năm rồi chị.

Hơn 1 năm… Tức là từ khi chúng tôi còn đang rất-yêu-nhau… Tức là từ khi ….từ khi nào đó mà tôi không hề biết…….

- Lâu thế rồi cơ à?! À.. ý chị là, chúc mừng em!
- Ơ, thế anh Hoàng không kể cho chị sao? Em cứ nghĩ anh Hoàng nói cho chị nên cũng không dám khoe chị nữa. Không tin được chị ạ! Em cứ nghĩ anh ấy đã có người yêu rồi, anh ấy đẹp trai và tài giỏi thế cơ mà. Không ngờ anh ấy nói với em anh ấy còn độc thân… Và chẳng hiểu sao em cứ nghĩ mình phải có bằng được anh ấy. Rồi… chị biết đấy… Em hạnh phúc quá chị ơi! …
- Thế à?... À… ừ…chị hiểu… Chúc mừng cô bé nhé!... Thôi chết, chị quên còn có việc phải làm, chị đi trước nhé. Gặp em vui quá. Lần khác chúng mình nói chuyện lâu hơn nha em! Thôi chị đi đây. Bye em!

Cô ấy chân thành đến nỗi tôi không biết phải đối diện với cô bé ra sao… Ánh mắt cô ấy, nụ cười của cô ấy khi cô ấy kể về anh… Chúng hoàn toàn không phải là giả dối! Tôi biết! Và tôi tin điều đó…

Còn anh…. Anh là ai?....
Ừ… Tôi đã mất anh… Ai bảo tôi là người-bạn-rất-thân của anh cơ chứ?....

Tôi quyết định thôi tìm kiếm câu trả lời. Anh như một toa tàu đã rẽ đi một đường ray khác và biến mất khỏi cuộc đời tôi từ giây phút ấy…. Biết câu trả lời để làm gì… khi biết chắc rằng chúng sẽ làm ta đau….? Hơn nữa, tôi đã biết quá nhiều rồi… Người ta bảo, biết quá nhiều là không tốt. Cũng phải!

Nhưng làm sao quên được anh?... Câu hỏi này tôi cần được giải đáp…

Thậm chí tôi còn muốn níu kéo anh,… Và rồi lại tự ép mình đau… Anh không trả lời tin nhắn của tôi, càng không nghe điện của tôi… Là vì anh lạnh lùng hay anh không dám đối mặt? Tôi chợt nhớ đến cô bạn ngày trước yêu anh, thường nhắn tin cho tôi và khóc vì sự vô cảm của anh… Tôi thấy rùng mình. Chỉ có điều, tôi sẽ không nhấc máy và gọi cho My… Không bao giờ!.

Bao yêu thương tan vỡ… Giấc mộng về tình yêu của tôi nhoà đi trong nước mắt… Tôi thật ngốc vì đã tin anh… Nhưng hối hận vì đã yêu anh? Tôi không biết…

Thơ thẩn tìm vào facebook của anh… Ảnh anh và cô ấy giờ ở khắp nơi giữa những hình trái tim và những lời yêu tha thiết… Rồi lại như phản xạ, tôi type email và password của anh và nhấn log in……..

Và những tin nhắn lại hiện ra… Tại sao biết là đau mà tôi vẫn tò mò đến thế?...

Không còn là tôi và anh – một khái niệm chìm trong hư ảo.
Giờ là anh và cô ấy – điều mà ai cũng biết!...

Ra đây là lý do anh không muốn chúng tôi là người-yêu của nhau ư?...

Bản nhạc buồn khiến tôi bật khóc. Nước mắt rơi xuống bàn phím, ướt nhoà…

“Những đêm vắng mình em mà thôi
Ai nào đâu biết chăng em buồn?..."
 
nếu anh chung thủy, anh đoán là anh viết chữ này đúng chính tả, anh cam đoan với em 80% đàn ông cái hành tinh này đủ tiêu chuẩn làm đức bố đồng trinh ... hoàn toàn không phải một lời thú tội hay bỡn cợt ... đơn giản, anh, cần em hiểu anh ...

năm tháng vùn vụt, trường đã không còn là trường, lớp đã mang biển số khác, anh không còn ngồi trước cửa phòng chơi game trên điện thoại nữa, em cũng không trốn nhà đến sớm để đứng trên hành lang hóng gió nữa ... đôi khi nhớ lại, cũng tự hỏi mình, sao lại quen nhau ... hành lang tháng mười một, sau tiếng chuông áp chót, tối om ... anh ngẩng lên một cái rất nhanh, chạm mắt em, khe khẽ cười

trời đổi mùa ...
lá bàng rớt đỏ khoảng sân rộng anh đứng chờ em, nắng chảy xuống mặt, anh nheo mắt nhìn em đạp vội xe vào bãi ... có lẽ, nhà em không muốn em yêu anh ...
từng ngày trôi,
em chưa lớn kịp, em yêu thơ trẻ
anh lang thang, yêu cũng lang thang ... có khi gió vụt qua, có khi gió ở lại ... nhưng ngày nào, anh cũng trông em lớn ... đợi tình yêu lớn, bao giờ đủ lớn, anh sẽ ngừng lang thang
từng tháng trôi,
có khi anh đứng trên mép nước, cho gió lùa vào tóc, sóng liếm gót chân ... dùng dằng mãi không biết nên chạy về tìm em hay xuống nước tìm những dòng nước mát ... nước thấm vào da, mát lịm rồi cũng khô ... sau này anh biết, chỉ có nước mắt em chẳng chịu khô ...

từng năm trôi,
cô gái nhỏ lớn lên thành thiếu nữ rồi thành phụ nữ, theo nhiều nghĩa, người con trai lang thang vài năm trước, cũng đã dừng lại rất lâu ... những cơn gió đứng lại trước khung cửa kính quán cafe ... một cái siết tay rất chặt, một nụ hôn, có gì đó không đúng, em mong anh hạnh phúc ...
tự dưng anh biết, mối tình nhiều vết rạn, không vì năm tháng mà liền lại, đến hôm nay đã vụn vỡ ... điều mà nhiều lúc anh thấy trong mơ ... em mong anh hạnh phúc ... còn em, em sẽ biết ơn anh rất nhiều ... những ngày tháng đó, em lớn lên trong vòng tay anh, tình yêu anh ... thứ tình yêu lớn từ bên trong ... đủ lớn để phá nát lớp vỏ yếu mềm nhiều tổn thương, chảy tràn trề ra bên ngoài và khô trước một cơn gió ...

một cơn gió ào qua ...
anh có đánh rơi mất điều gì không nhỉ ... anh vẫn yêu em ...

năm tháng vùn vụt,
ngày đó, em biết không nhỉ, anh yêu em và yêu em, dưới ngăn bàn anh có một cặp nhẫn, chưa đem ra ướm lên tay ai bao giờ, anh cứ nghĩ nhiều năm sau sẽ có lúc cần đến nó ... cỡ số 8 và 10.5, ngón áp út của anh rất to, số 10 rưỡi, còn em, anh biết chắc, nhỏ hơn anh hơn hai số ...

nếu anh chỉ có một mình em, chắc 80% đàn ông trên thế giới này không biết đến người phụ nữ nào ngoài mẹ của họ ... nhưng nếu những năm đấy anh yêu ai khác hơn em ... thì chắc chắn Romeo không bao giờ chết ...

nhiều tháng trước anh dừng nghe những khúc nhạc vui
nhưng bây giờ, anh sẽ nghe và để dành hát cho người khác ...
anh chúc em hạnh phúc ...
 
Back
Bên trên