1964 - A HARD DAY'S NIGHT BEATLES FOR SALE
Trong làng nhạc rock và pop, Anh và Mỹ được coi như hai cái nôi sản sinh ra các hội nhạc nổi tiếng nhất. Mỹ sản sinh ra ông vua rock-n-roll Elvis Presley, rồi Chuck Berry, Bob Dylan, các ban nhạc Beach Boys, The Eagle hay The Doors... Còn với nước Anh, có lẽ cũng không phải tốn thêm nhiều lời vì thực tế ta đang chẳng nói về đứa con ưu tú nhất của nó hay sao. Trong mối quan hệ như vậy, việc chiếm được vị trí số 1 ở cả hai nước này là niềm mơ ước của mỗi ban nhạc.
Ở Anh lúc đó Beatles đã trở thành những người hùng, ai ai cũng biết họ. Còn ở Mỹ, người Mỹ còn biết quá ít về họ, về thứ nhạc mới được Beatles sáng tạo. Hai đãi đơn xuất bản ở Mỹ đã không gây được một tiếng vang nào. Phải chờ đến đĩa đơn thứ 5 với ca khúc I Want To Hold Your Hand thành công mới đến với họ. Với bài hát này, Beatles cuối cùng đã dang được cánh tay của mình tới bên kia bờ Đại Tây Dương để nắm lấy thế giới nhạc POP ở đó, thống trị đất nước của nhạc rock và swing. Hãng Capitol - một trong những hãng sản xuất đĩa hát đầu đàn tại Mỹ đã bỏ ra cả nửa triệu dollars để quảng cáo cho chuyến viếng thăm của ban nhạc và phân phát tới 5 triệu băng dán quảng cáo "The Beatles đã đến". Tháng 2/1964, Beatles đã tới Mỹ với tâm trạng phần nào bị ức chế bởi thành công rất hạn chế tại Paris (Pháp), nơi minh tinh màn bạc Sylvia Vantan, cô gái tóc vàng gốc Bungari đã làm lu mờ họ. Khi họ hạ cánh xuống phi trường Kennedy - New York (Mỹ), mười nghìn cổ động viên nhiệt thành đã chờ sẵn họ. Những nhân viên phục vụ tại sân bay Kennedy đã nhớ lại: "Thật kỳ lạ! Chưa bao giờ chúng tôi được chứng kiến cảnh như vậy, ngay cả trong các chuyến viếng thăm của vua chúa và hoàng hậu các nước". Thủ tướng Anh thời đó, ông Douglas - Home đành phải hoãn chuyến đi của ông ta tới Washington cũng chỉ vì Beatles.
Beatles biểu diễn ra mắt công chúng Mỹ qua chương trình TV của Eda Sullivan. Có tới 73 triệu người theo dõi chương trình này. Người dẫn chương trình biểu diễn của Beatles đã thông báo thời gian theo phút Beatles và nhiệt độ theo thang đọ Beatles. Các buổi biểu diễn tiếp theo họ tại Coliseum (Washington) và Carnegie (New York) hôm 11 và 12/2 không còn có thể tìm được một chỗ trống. Xung quanh sự kiện Beatles công diễn lần đầu ở Mỹ, các nhạc sĩ hàng đầu của Mỹ đã đưa ra những lời bình trái ngược nhau. Frank Sinatra, một ca sĩ con cưng của người Mỹ cho rằng: "Trước tiên là phải để cho họ cắt tóc đi đã". Ý ông muốn nói tới những mái tóc trùm kín tai, một điều trước đây chưa từng có và ông ta hoàn toàn không ý thức được kiểu tóc ấy sẽ trở thành mốt thời thượng suốt trong hai thập niên 60 và 70 của thanh niên Âu - Mỹ.
Còn thiên tài nhạc Folk và Country, nhạc sĩ đồng thời là ca sĩ Bob Dylan, thì lại có ý kiến khác: "Tất cả đều nghĩ rằng Beatles chỉ hợp với những chàng trai và cô gái mới lớn và rồi cũng như những loại mốt quần áo, nó sẽ đi vào quên lãng. Nhưng tôi thì lại cho rằng âm nhạc của họ sẽ tồn tại mãi mãi và chính họ đã chỉ ra con đường mà âm nhạc sẽ phải trải qua".
Trong cuộc họp báo ngay tại sân bay Kennedy, các chàng trai đã khiến các ký giả hết sức ngạc nhiên bởi tính trẻ trung bằng những câu trả lời hóm hỉnh:
- Anh giải thích thế thành công của ban nhạc như thế nào?
John:
- Nếu biết được thì chúng tôi đã lập ngay một hội khác và chúng tôi sẽ là ông chủ.
- Khi nhìn vào hàng triệu khuôn mặt thính giả anh nghĩ gì?
John:
- Anh quả thực muốn biết sao?
- Làm thế nào các anh có thể biểu diễn trong tiếng gào thét hỗn độn của khác giả?
Paul:
- Khi chúng tôi không còn nghe thấy nhau nữa thì chúng tôi ngừng hát và chỉ đều đặn đóng và mở mồm mà thôi.
Ngoài hàng loạt buổi biểu diễn ở nhiều nơi, Beatles còn thực hiện bộ phim đen trắng dài 100 phút đầu tiên về họ. Đạo diễn cuốn phim A Hard's Day Night là Richard Lester. Ông đã thành công trong việc tận dụng âm thanh tuyệt vời và tính cách trai trẻ, năng động của họ. Khung cảnh vui nhộn đến điên loạn của bốn chàng trai trên một cái sân xi măng hay cái khung cảnh toa xe lửa, nơi Beatles vừa chơi bài vừa cùng nhau ca hát thật hợp với tinh thần của Can't Buy Me Love và I Should Have Known Better. Tất cả những ai đã xem cuốn phim chắc chắn sẽ không phản đối việc nhận xét này. Ringo Starr, bằng diễn xuất của bản thân đã biểu lộ một tiềm năng về điện ảnh. Từ ngày 2/3 đến 24/4/1964, Beatles tề tựu để cùng nhau thu album thứ ba của họ - đĩa A Hard Day's Night hay nhiều nơi còn gọi là Yeah Yeah Yeah theo chính đơn đặt hàng của EMI. Cũng như 2 album đầu, album số 3 cũng được xuất bản dưới nhãn đĩa của hãng Parlophone. Tại Anh, từ cuối năm 1963 và đến 1964, Beatlemania, cơn sốt về ban nhạc Beatles, bắt đầu nổi lên. Đâu đâu, ở bất kỳ lĩnh vực nào người ta cũng đều có thể bắt gặp cái tên Beatles. Giới trẻ, đặc biệt là thiếu nữ Anh, say mệ điên dại các bài hát của Beatles và cả chính bản thân ban nhạc. Beatles ngập đầu trong những đơn đặt hàng, thư từ tới tấp đến từ mọi chân trời góc biển và chương trình làm việ đã được bố trí sát sao nhất.
A Hard Day's Night (Đêm của một ngày làm việc vất vả) - riêng cái tên album đã toát lên bầu không khí và cơn sốt Beatlemania đang bao trùm quanh Beatles. Album là một bước ngoặt ghi nhớ trong lịch sử của ban nhạc. Chỉ đến khi này, Beatles mới đủ sức làm trọn một đĩa lớn và tất cả 14 bài hát có mặt trên đĩa này đều là các sáng tác của các thành viên ban nhạc. Nhiều nhà phê bình âm nhạc nhất trí coi đây là một tổng thể hoàn thiện và làm một trong những album thành đạt nhất của nhóm. Ta có thể cảm nhận ở đây tính trữ tình qua các bài hát như If I fell; And I Love Her. Cách xây dựng lời cho các bài hát đã tỏ ra một phong cách rất riêng, chỉ Beatles mới có. Kỹ năng hòa thanh của John và Paul, hai giọng hát chính của hội, đã đạt đủ đọ chín. Giọng hát của họ hòa quyện vào nhau, tôn nhau lên và nhiều chỗ ta khó có thể nhận ra đâu là John, đâu là Paul. Còn George Harrison với cây guitar 12 dây Rickenbacker cũng góp phần không nhỏ để tôn vẻ đẹp của các bài hát lên một bước. Phong cách chơi guitar của anh khá độc đáo và chính nó đã gây ảnh hưởng mạnh tới ban nhạc Byrds - một ban nhạc nổi tiếng ở Mỹ.
Bước ngoặt lịch sử do Hard Day's Night đem lại không chỉ diễn ra với Beatles mà với cả toàn bộ lịch sử âm nhạc thế giới. Album số 3 đã đóng một cái dấu chấm hết thời đại rock-n-roll và từ đây nhạc pop chuyển sang trang lịch sử mới: thời đại của nhạc rock.
Sau thành công vang dội của album A Hard Day's Night và một số ban nhạc phẩm tuyệt vời khác trên các đĩa đơn, các nhà làm đĩa ở EMI lo ngại các cậu bé vàng của họ sẽ kiệt sức. Do vậy EMI quyết định phải khai thác dè xẻn Beatles và đưa vào album tiếp theo của họ một vài sáng tác của các tác giả khác mà ban nhạc đã từng biểu diễn trong thời kỳ ở Hamburg. Ngay cả tựa đề của Album cũng thật ngộ nghĩnh: Beatles For Sale - "Beatles để bán". Trong tổng số 14 bài có mặt trên đĩa thì Beatles sáng tác 8 bài và 6 bài là của người khác. Ngày 27/11/1964, đĩa bắt đầu được phát hành rộng rãi ở Anh. Album thứ tư tất nhiên không thể đạt tới sự hoàn thiện về tổng thể như album trước nó. Chắc chắn đó là hậu quả của ý định thuần túy thương mại của những nhà tài chính ở Parlophone và EMI. Người nghe có thể dễ dàng nhận thấy ở đây vết tích của sự mệt mỏi, vội vã và một bầu không khí không còn tươi tắn như trước. Tuy nhiên Beatles vẫn kịp để lại những dấu ấn không hề sợ bị thời gian phai mờ qua các ca khúc trữ tình tuyệt đẹp như: I'll Follow the Sun, Eight Dáy a Week, Baby's in Black, hay Every Little Thing. Trên phương diện phối khí và hòa âm, họ cũng đạt được những tiến bộ mới. George Harrison cho đến lúc này vẫn chưa có sáng tác riêng nhưng kỹ thuật chơi guitar của anh đã tiến vượt bậc. Lần đầu tiên trong lịch sử POP và ROCK, anh là một trong số những người đầu tiên sử dụng phơ với hiệu ứng Feedback (phản hồi) trên guitar điện và cụ thể là trong bài: I Feel Fine. Beatles làm quen với Bob Dylan, ông trùm nhạc Folk và Country ở Mỹ, bằng chứng là sự ảnh hưởng của phong cách Dylan tới John qua bài I'm a Loser.
Đĩa Beatles for sale đứng đầu danh sách các đĩa bán chạy nhất ở Anh liên tục bốn tháng liền và chỉ sau hai buổi ra mắt, nguời ta đã bán được 750.000 đĩa. Trong danh sách 100 dĩad đơn bán chạy nhất tại Mỹ. Beatles chiếm giữ các vị trí từ 1 - 5, vị trí 16, 44, 49, 69, 79, 84, 88. Vào tháng 5/1964, họ thực hiện chuyến viễn du dài ngày qua nhiều châu lục và lần lượt biểu diễn tại: Đan Mạch, Hà Lan, Hồng Kông, Úc, New Zealand. Trong lần đó Ringo Starr bị ốm và Jimi Nicol đã thay anh trên vị trí trống. Tiếp theo đó Beatles lại biểu diễn ở Mỹ và Canada, họ đã có tới 31 buổi biểu diễn tại 24 thành phố vào tháng 8 và 9/1964. Cuối cùng, trước khi năm 1964 kết thúc, họ còn thực hiện một chuyến đi biểu diễn vòng quanh nhiều thành phố ở Anh cùng nữ ca sĩ da đen Mary Wells vào tháng 10 và 11. Lần hai, Beatles biểu diễn một chương trình riêng đón lễ Noel trên truyền hình Anh. Người đời vẫn thường nói: Mỗi một sự vật bao giờ cũng có mặt trái và mặt phải, ngay cả vinh quang cũng vậy. Cuộc sống của những chàng trai "vàng" không phải không có những khó chịu. "Chúng tôi càng nổi tiếng bao nhiêu thì lại càng phải tiếp xúc nhiều hơn với những việc sáo rỗng và người ta lại càng đời hỏi nhiều hơn từ phía chúng tôi, đến mức độ chúng tôi không chìa tay ra trước để bắt tay bà vợ một ông thị trưởng chẳng hạn thì lập tức bà ta chửi rủa và kêu là chúng tôi: "Chúng nó tự cho phép thế à!". John Lennon kể lại: "Một lần ở Mỹ, sau buổi biểu diễn, chúng tôi về nghỉ ở một khách sạn và bà vợ ngài thị trưởng đến chỗ chúng tôi, hống hách nói với ông bầu Epstein: "Anh hãy đưa những chàng trai ấy ra đây cho tôi làm quen với chúng!". Bryan trả lời: "Tôi không thể đánh thức họ dậy được". Và thế là bà ta kêu toáng lên: "Anh hãy đưa chúng ra đây nêu không tôi sẽ đưa các anh lên báo". Bao giờ cũng vậy, khi chúng tôi không muốn phải gặp gỡ với những đứa con gái hư đốn của họ, những cô gái kim cương đeo đầy người, thì bao giờ họ cũng đe dọa sẽ đưa chúng tôi lên báo chí. Chúng tôi liên tục gặp phải, lúc thì con gái người cảnh sát trưởng, khi thì con gái ông thị trưởng v.v... đại loại là những đứa trẻ không lấy gì làm dễ chụ bởi một lẽ đơn giản là ông bố bà mẹ chúng cũng một loại như vậy. Những loại này cứ bám đeo lấy chúng tôi. Tôi luôn phải dùng đến rượu say lướt khướt rồi nguyền rủa họ. Không thể chịu nổi!"
John Lennon đã tâm sự về mặt trái trong cuộc sống của Beatles như thế đấy. Còn sau đây là một vài trích dẫn các câu hỏi - trả lời các cuộc phỏng vấn vào thời kỳ nóng bỏng nhất của cơn sốt Beatlemania từ 4/7 đến 10/11/1964, Beatles đã biểu diễn tại 50 thành phố trên 4 lục địa.
- Tại sao các anh nói như người Anh mà lại hát như người Mỹ?
John: - Làm như thế dễ bán đĩa hơn.
- Ringo, tại sao anh đeo mỗi tay tới hai chiếc nhẫn thế?
Ringo: - Bởi tôi không sao đeo được bằng mũi.
- Các anh nghĩ thế nào nếu trong lúc máy bay hạ cánh ngày hôm nay động cơ bỗng dưng bị cháy?
Ringo: - Beatles, đàn bà và trẻ con, theo thứ tự đó mà ưu tiên.
- Có phải các anh không biết hát à?
John (chỉ tay sang Ringo): - Tôi biết còn anh kia thì không.
- Làm Beatles các anh có thích không?
John: - Có, khi mà chúng tôi không còn có thể là Rolling Stones được nữa.
- Các anh chuẩn bị sẽ cho ra các bài hát chống chiến tranh?
John: - Tất cả các bài hát chúng tôi đều chống chiến tranh.
- Khi hoàn thành một bài hát mới, làm thế nào quyết định được ai sẽ lĩnh xướng?
John: - Chúng tôi gặp nhau và ai thuộc bài hát hơn thì người đó sẽ lĩnh xướng.
- Sự hâm mộ của các cô gái trẻ có ảnh hưởng gì đến các anh không?
John: - Mỗi khi thấy hóng mặt, tôi liền nhìn sang Ringo và lập tức tôi biết rằng chúng tôi chẳng phải là những siêu nhân nào cả,
- Các anh đã nghĩ ra kiểu để tóc này ở đâu thế?
John: - Chúng tôi đã phải bịa ra biêt bao câu chuyện và bây giờ tôi chẳng nhớ nỏi một câu chuyện nào nữa.
- Các anh nghĩ sao về các chàng trai cô gái trẻ đeo những bộ tóc giả kiểu Beatles.
John: - Họ không bắt chước nổi chúng tôi bở chúng tôi không hề đeo tóc giả.
- Các anh sẽ hát cho chúng tôi nghe chứ?
Tất cả: - Không
- Bởi vì các anh không biết hát?
John: - Không phải như thế mà trước tiên là tiền đã.
- Các anh sẽ làm gì khi Beatlemania trôi qua?
John: - Đếm tiền.
- Ai đã nghĩ ra cái tên Beatles?
Paul: - Tôi.
- Tại sao là anh?
Paul: - Tại sao lại không?
- Có phải các anh hoàn toàn không biết đọc và ghi nốt nhạc không?
Paul: - Chẳng ai trong số chúng tôi biết đọc và ghi nốt nhạc. Chúng tôi soạn nhạc bằng cách huýt sáo. Tôi huýt sao cho John nghe và ngược lại John huýt sáo cho tôi hiểu.
Năm 1964 qua đi và ca sĩ Frank Zappa đã tổng kết lại như thế này: "Nếu như anh không chơi giống hoặc gần giống như Beatles thì các anh sẽ không thể tìm được kiểu nào khác."
Hay như lời tuyên bố của John Lennon vào tháng 11/1964: "Không thể tưởng tượng nổi là chúng tôi đã giữ được nhịp độ đó hơn một năm trời".
Để bước qua năm 65, cũng không nên quên rằng cơn sốt Beatlemania bùng lên và lan tràn khắp nước Anh trong năm 1964 thì đến nửa năm sau đó nó bắt đầu lan tới Mỹ và sẽ đạt tới đỉnh điểm trong năm đó.