THE BEATLES
Một người bạn thân từ thuở bé có kể với người viết bài này về những ký ức của anh về nhóm The Beatles: " Hồi ấy tớ mới dược9, 10 tuổi gì đó. Nhà sống ở xứ lạnh nên bố tớ cho tớ để tóc dài che ót, che tai. Cứ ba, bốn tháng mới đến tiệm hớt tóc, ngồi vào chiếc ghế bành cao, to cho người ta tỉa sơ sơ thôi. Ông thợ hớt tóc khoảng 30 tuổi lần nào thấy bố dắt tớ đến cũng nói oang oang lên rằng: "Bác để tóc Beatles cho em nó hả?". Tớ nghe thế bực lắm, chẳng hiểu Beatles là ai, là cái gì mà người ta lại cứ tưởng bố tớ muốn tớ để tóc Beatles. Hồi ấy, dì tớ còn trẻ cũng rất mê nghe nhạc. Dì tớ thường nghe Elvis Presley, Cliff Richard, Pat Boone, Paul Anka, Nat King Cole, Dean Martin. Nhưng sau đó dì tớ quên hết những ca sỹ này mà chỉ còn nhắc đến hai từ Bít- tơn mà thôi".
THUỞ BAN ĐẦU
So với Rolling Stones thì The Beatles ko những hiền lành hơn mà còn thuộc giai cấp " lao động" nhiều hơn. Trẻ trung, để tóc dài, họ chơi nhạc với trang phục là những bộ veston đen lịch thiệp. Họ gồm 4 chàng trai cùng sinh trưởng tại thành phố cảng Liverpool ở miền duyên hải Tây- Bắc của Anh Quốc. Đó là John Lennon, Paul McCartney, George Harrison và Ringo Starr.
John Lennon sinh năm 1940. Bố anh là thủy thủ và bị mất tích khi John còn rất nhỏ, Không may cho John là sau đó ko lâu thì anh lại bị mất đi người mẹ. Mồ côi sớm, và phải tự lo cho bản thân nên John nhanh chóng trở nên láu lỉnh và khi cần thì cũng có thể ra tay chôm chỉa để có tiền ăn uống& giải trí, vì dì của anh, người lo nuôi anh ăn học cũng chẳng giàu có gì. John Lennon lúc ấy là một chàng trai rất dễ cáu giận, thỉnh thoảng còn mang lòng hận đời. Âm nhạc là thú tiêu khiển và cũng là niềm an ủi duy nhất đối với anh.
Tuy nhỏ hơn John Lennon 2 tuổi nhưng Paul cũng đã trải qua một mất mát lớn: mẹ anh qua đời vì ung thư khi anh còn đang ở tuổi vị thành niên. Và như John, Paul cũng chỉ có âm nhạc là niềm vui trong đời. Tuy nhiên, Paul ko hận đời như John và tính tình của anh cũng dễ thương, con người anh cũng niềm nở, rộng rãi hơn.
John đứng ra thành lập nhóm Quarrymen vào năm 1957. Năm sau, Paul McCartney và bạn của anh là George Harrison ( lúc ấy mới 14 tuổi) nhập ban và Quarrymen chuyên chơi nhạc tại Liverpool. Thứ nhạc nhóm hay chơi thời ấy là một sự pha trộn các loại nhạc Anh thời thập niên 50 gồm pop, folk và nhạc phòng trà. Nhưng họ lại chủ yếu nghe và thích thể loại Rock'n'roll Mỹ những năm cuối thập niên 50, và các thần tượng của họ là Chuck Berry và Buddy Holly. John và Paul cùng nghe rock Mỹ và rồi cùng nhau tập tành sáng tác rock Anh ngay từ năm 1957. Đến năm 1960, nhóm chính thức đổi tên thành Long John & The Silver Beatles, và thưởng chơi nhạc ở quán Cavern Club tại Liverpool.
Giữ nhịp trống cho nhóm lúc ấy là Peter Best trong khi guitar bass thì do Stuart Sutcliffe đảm trách. Họ dần trở thành một ban nhạc trẻ và thường trình diễn ở các club và quán bar địa phương. Họ thường trình diễn những ca khúc của các rocker Mỹ thập niên 50 như Chuck Berry, Little Richard, Buddy Holly, Eddie Cochran. Thỉnh thoảng họ cũng xen vào vài ca khúc của riêng John và Paul. Chơi nhạc ở Liverpool ko đủ tiền sống, cả nhóm bay sang diễn ở các club chuyên phục vụ binh lính Mỹ đồn trú tại thành phố Hamburg. Năm 1962, Peter Best được thay chỗ bởi một chàng trai khác cũng sinh trưởng tại Liverpool, Ringo Starr ( tên thật là Richard Starkey, sinh năm 1940). Stuart Sutcliffe sau khi tách khỏi band đã chết sớm ( 21 tuổi) bởi xuất huyết não. Cũng năm ấy, qua sự dẫn dắt của ông bầu Brian Epstein, Long John & The Silver Beatles có cơ hội được ghi âm single đầu tiên với nhánh Parlophone của hãng EMI. Đó là bài Love Me Do, 1 thành công vừa phải cho một nhóm nhạc hoàn toàn mới lạ với đám đông giới trẻ Anh. Tháng 1/1963, single thứ hai của họ, bài Please Please Me vọt lên hạng nhất trên hit Parade ở Anh. Phong trào cuồng nhiệt Beatles ra đời khiến cả nước Anh phải xáo động
* * *
TỪ ANH, CƠN SỐT BEATLEMANIA LAN SANG MỸ VÀ ĐI KHẮP THẾ GIỚI
Khởi đầu năm 1963 từ xứ sở của Hoàng gia Anh, phong trào cuồng nhiệt 4 chàng trai tuyệt với ( Fab Four), tên gọi thân mật mà các fan và giới báo chí ANh dành cho nhóm The Batle, đã nhanh chóng lan sang Mỹ vào mùa đông năm 1964. Tháng giêng năm ấy, ca khúc I Wanna Hold Your Hand, một trong những bài rock'n'roll chủ chốt đánh dấu sự thành công ban đầu của Beatles, đã nhảy vào Topten nước Mỹ trước sự ngạc nhiên xen lẫn ghen tị của nhiều nghệ sỹ, ban nhạc Mỹ khác( đĩa này được tung ra tại Mỹ ngày 29/12/1963 và đến ngày 18/1/1964 đã có mặt trên Top it Mỹ). Họ sẽ còn phải sửng sốt và bực tức nhiều hơn khi chỉ 1 tuần sau đó She Loves U của Tứ Quái lại leo lên Top. Chưa hết, một tuần sau lại đến bài Please Please me. Đến tháng 4/1964, cả năm ca khúc đứng đầu Top Ten Singles ở Mỹ đều là những ca khúc của những chàng trai nước Anh. Và đến cuối năm 1964, tổng cộng Beatles đã có 29 ca khúc lọt vào Top ở Mỹ ( và nếu tính đến hết năm 1966 thì Beatles có tất cả 12 ca khúc đứng đầu Top Ten Mỹ)- điều ko thể tưởng tượng nổi và cũng là điều ko thể chấp nhận được với giới nghệ sỹ và giới kinh doanh biểu diễn Mỹ. Nhưng đó lại là sự thật và cũng là mô hình chìa khóa mởi đường cho sự ham muốn rồi sự ra đời trong những thập niên sau này của những ban nhạc trẻ muốn được như The Batles. 4 chàng trai tuyệt vời được giới trẻ Mỹ đón nhận nồng nhiệt như thế có phần nhờ vào công lao của Ed Sullivan, 1 chuyên gia của ngành kinh doanh biểu diễn Mỹ, chủ nhiệm chương trình tạp kỹ cùng tên trên truyền hình Mỹ. Tháng 10/1963, trong một lần ghé ngang Luân Đôn, Ed đã chứng kiến cảnh đám đông thanh thiếu niên Anh nháo nhào mừng rỡ khi đón T.Beatles tại sân bay Heathrow. " T.Beatles là cái quái gì thế này!" Ed Sullivan với cái lưng gù đặc biệt đã thắc mắc như thế. Và rồi ông tìm cách mời họ sang Mỹ diễn trong show truyền hình của ông. Những ngày cuối tháng 1/1964, Beatles lần đầu tiên được mới diễn trên Olympia Stage ở Paris. Tại đây, 1 bức điện của hãng đĩa gửi đến báo tin vui cho họ: chỉ trong thời gian 5 weeks T.Beatles đã bán được hơn 1,5 triệu bản đĩa I Wanna Hold Ur Hand riêng tại Mỹ. Kết quả là vào ngày 7/2/64, T. Beatles lần đầu tiên bay sang Mỹ để có mặt trong The Ed Sullivan Show. Cả New York đều biết tin họ đang trên đường đến Mỹ diễn vì các áp- phích quảng cáo đã được dán đầy các con đường trong khi các đài phát thanh thì cứ ra rả nói mãi cũng chỉ về tin nóng hổi này. Tại N.York, TBeatles được đưa đến nghỉ tại Plaza Hotel. Từ một suite có 10 fong` lớn, thỉnh thoảng các chàng trai bước ra bao lơn nhìn xuống đường, nơi đang tụ tập đám đông mấy ngàn thanh niên nam nữ Mỹ. Thấy bóng dáng một chàng Beatles nào là đám đông ấy la hét, tung hô. Beatlemania đang dâng lên ngay tại NYork. Ngày T.Beatles trình diễn là 1 ngày thời tiết rất lạnh. Mọi người dân NYork dường như đều đóng cửa và ngồi ở nhà bật tivi theo dõi The Beatles xuất hiện trong The Ed Sullivaan Show. Ước tính đêm ấy đã có khoảng 73 triệu khán giả Mỹ theo dõi show này. Mở đầu buổi trình diễn, người ta đã đọc cho khán thính giả nghe lá thư mà Vua Rock'n Roll Elvis Presley viết ngợi khen các chàng trai Beatles. Cả nước Mỹ dường như lên cơn sốt Beatlemania từ sau đêm diễn đáng nhớ ấy, chỉ có riếng giới báo chỉ Mỹ vẫn ngờ vực ko tin rằng T.Beatles sẽ kéo dài thành công to lớn ấy lâu hơn một năm.
Sau hai tuần ở Mỹ, ngày 22/2/64, T. Beatles lên đường trở về Luân Đôn và sau đó là về Liverpool, quê hương của họ. Ngày hôm sau, hình ảnh của họ đã xuất hiện trên trang bìa tuần báo thời sự quốc tế Newsweek, tờ báo ghi nhận " sức trẻ và tài năng của các chàng trai trong Hiện tượng Những Con Bọ". Nhưng T.Beatles đã bắt đầu nổi tiếng hơn cả thần tượng lớn nhất của thế giới trẻ Mỹ thời đó là Elvis Pesley. Và sau đó ko lâu, cùng với Rolling Stones, Beatles đã khởi xướng cho làn sóng nhạc Anh " xâm lược" Mỹ, nay thường được nhắc đến như là trào lưu British Invasion. Theo gương Beatles, tất cả các nghệ sỹ, band Anh sau này dù có thành công lớn đến đâu chăng nữa ở chính quốc và chưa qua được Mỹ biểu diễn và chinh phục các tai nghe khó tính Mỹ thì xem như họ cũng chưa là những nghệ sỹ thực sự lừng danh.
" Bạn của người viết kể tiếp: "Mãi đến năm 1969, tớ mới lần đầu biết Bít-tơn là gì. Lúc ấy tớ khoảng 14,15 tuổi và đang học ở trường Tây. Trường rất rộng, học sinh đông nên để tiện cho các thầy cô giáo ko phải di chuyển nhiều từ phòng học này--> phòng học khác, sau mỗi giờ dạy, học sinh lại phải cuốc bộ qua các hành lang dành cho tiết học sau. Và ở lớp học nào của học sinh tụi tớ cũng khắc đầy tên những ca khúc và tên họ các thành viên của Bít-tơn. Nào là hey Jude, Come Together, Let It be, Ob-la-di Ob-la-da, Get Back, Michelle And I Love Her, She Loves U, All My Loving, Can't buy Me Love,Yesterday....Và trong một buổi chiếu film cho cả trường xem vào chiều t7, lúc giải lao, người ta đã để cho học sinh nghe bài Don't Let me Down. Đấy là lần đầu tiên tớ thưởng thức giọng ca của Bít-tơn mà lúc ấy giới trẻ gọi vui là Bít-lù-bít-lèo

"
Theo First News