Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Nguyễn Thị Kiều Minh đã viết:Bác nào trả lời cho em với, tại sao sinh viên lại ngủ trên giảng đường nhiều như vậy? Có phải vì họ lười? Hay vì họ thiếu ngủ (do thức đêm học bài)? Hay do bài giảng không hấp dẫn?
Em thì nghĩ vấn đề ở bản thân hết chị ạ. Người nào có ý chí vươn lên thì khó khăn thế nào cũng thành công thôi.Em nghĩ sinh viên VN mình tràn đầy nhiệt huyết lắm chứ. Nhưng có lẽ là tại cái nền giáo dục nước nhà bác ạ. Chẳng hiểu sao em càng ngày càng thấy chán chán bác ạ. Những ngày đầu, khi mới bước chân vào giảng đưởng đại học, em cũng "máu" lắm chứ. Đi học đúng giờ, chẳng bùng buổi nào, ngồi học là không chú ý đến những thứ gì khác ngoài bài học. Nhưng cứ nhìn thấy những đứa khác gà gật rồi gục đầu ngủ vùi rồi em lại thấy chán. Lúc mình máu me tham gia các hoạt động tình nguyện thì những đứa bạn em nó lại "thôi, được ích lợi gì đâu". Không biết có phải em nhầm không, nhưng em thấy không thích lắm những sinh viên ngoại tỉnh. Bọn nó cứ ỉu xìu xìu thế nào ấy, chẳng được cởi mở như những sinh viên người Hà Nội. Bọn nó luôn muốn thu mình lại. Không biết có phải tất cả đều vậy không? Hay chỉ bọn bạn em mới thế? Bây giờ thì lên giảng đường là em cũng gật gù, gật gù, có khi gục hẳn (mặc dù đã cố gắng "nhoi" lên bàn đầu. ) Tại sao lại thế nhỉ?
em thích câu này của anh Hải. Em thì em chẳng thấy việc sống hưởng thụ có gì sai trái cả, suốt ngày làm quần quật mà chả được vui chơi giải trí thì chán bỏ mẹ. Cái chính là đa số sinh viên học sinh mình chơi không ra chơi, làm không ra làm, chẳng có mục đích, tư tưởng sống gì cả. Bố mẹ bắt đi học đại học thì đi học, học xong làm gì thì cứ chờ đến lúc đấy bố mẹ lo cho. Chọn ngành nghề thì cứ nhằm ngành nào hot thì đâm đầu vào, đến khi tốt nghiệp thì mỗi ngày đến chỗ làm thì làm vớ vẩn cho xong...Khi còn ở đại họ thì chưa xác định rõ cho mình con đường tiếp theo sau đại học là gì, chưa thật sự sẵn sàng chuẩn bị kiến thức ra ngoài đời ngay khi còn là sinh viên.
Hạnh eo sexy đã viết:em thích câu này của anh Hải. Em thì em chẳng thấy việc sống hưởng thụ có gì sai trái cả, suốt ngày làm quần quật mà chả được vui chơi giải trí thì chán bỏ mẹ. Cái chính là đa số sinh viên học sinh mình chơi không ra chơi, làm không ra làm, chẳng có mục đích, tư tưởng sống gì cả. Bố mẹ bắt đi học đại học thì đi học, học xong làm gì thì cứ chờ đến lúc đấy bố mẹ lo cho. Chọn ngành nghề thì cứ nhằm ngành nào hot thì đâm đầu vào, đến khi tốt nghiệp thì mỗi ngày đến chỗ làm thì làm vớ vẩn cho xong...
Tống Minh Tuấn đã viết:Giải lao, mời bà con nghe tạm ca khúc giữa giờ nghỉ..
[music]mms://210.245.24.59/Music/NhacTre/VietQuang_ConTimLangQuen/wma[/music]
Test
(ơ sao HAO ko có media player để chơi trực tiếp nhỉ.. / )
Bác Tống ạ, thế này thì em có không muốn lăn tăn cũng không được.[-x Tự ái rồi đấy nha! X( Em yêu cầu bác sì tốp vấn đề này.[-x Bác nói ai ở trên ai ở dưới hử? Em vừa mới khen bác được 1 câu. Hứ![-( Bác không thích nhạc Trịnh thì thôi, bác đừng nói người khác như thế. Em xin nhắc lại là bác là người lớn rồi đấy ạ![-xBác Nghĩa em vẫn lăn tăn vụ Trịnh Công Sơn nhỉ? Nói thật với bác là Trịnh là thứ nhạc mà ai cũng có thể nghe được, từ anh đạp xích lô, cô bán cá, em Kiều Minh, chú Xuân Bách.. đến người như bác Nghĩa em và hội HOà bình thế giới nghe đều khen hay, thế mà thằng Tuanbass cứ bảo đé.o là thế x nào) .
Buồn cười hồi trước em đọc bài một người ví về sự thẩm âm nhạc như là một cái tháp, càng lên cao nhạc càng kén người nghe, trên đỉnh tháp là Beethoven, Mozart, Magic Flute, Beatles... đòi hỏi người ta phải có một vốn văn hóa khá cao, dưới đáy thì có Mạnh, Trịnh, Chấn, Trường, Phúc...
Nói chung thì người ở trên người ở dưới thì cũng khó lòng cùng quan điểm với nhau được..:x. Bác thích nhạc Trịnh là hơn được nhiều ngươờ rồi đó..
bác Tuấn 8 đã viết:Quay lại chủ đề, nhân tiện đọc bài chú Hải có đề cập đến bọn Nhật, anh thấy nhận xét của chú khá chí lý. Có nhiều người tìm cách trả lời câu hỏi tại sao nước Nhật lại có thể hùng mạnh về kinh tế như bây giờ. Tất nhiên có nhiều cách giải thích khác nhau, nhưng một trong những cách người Nhật thành công, đó là họ rất thực tế, biết mình biết ta, và đã có cách dạy nhau khác hẳn với những gì mà VN chúng ta đã từng chỉ bảo con trẻ..
Chúng ta từng nhớ rằng, sau đại chiến II, nước Nhật vô cùng bi thảm, đất nược bị tàn phá, 2 quả bom nguyên tử thả xuống 2 thành phố làm chết hàng triệu người, nợ nần chồng chất sau chiến tranh của Nhật. Nước Nhật chìm đắm trong đống tro tàn và kiệt quệ..
Tuy nhiên, ngay sau đó, những gì mà sau đó thế hệ ông cha của Nhật bản giáo dục con cháu là: “Từ đống đổ nát này, hãy biết cúi đầu nhẫn nhìn mà làm lụng, phấn đấu, để nước Nhật sau này có thể ngẩng mặt lên với thế giới”. Lời hiệu triệu này có một tác dụng to lớn, nó thể hiện khát vọng ko ngừng vươn lên của người Nhật, ước muốn vươn lên ko ngừng, nhìn vào thực tại khách quan để mà gắng sức, chứ ko phải tự kỉ ám thị rằng mình là một cái gì đó hay ho để mà lạc quan tếu. Và chỉ một thời gian ngắn sau đó, Nhật bản trở thành một siêu cường về kinh tế. Những con chip siêu nhỏ của Nhật nổi tiếng toàn thế giới, và nó là biểu tượng thể hiện cho sự luôn muốn hoàn thiện ko ngừng của người Nhật. Điều đó có được từ việc người Nhật luôn được giáo dục ko được hài lòng về bản thân mình, phải phấn đấu hơn nữa, học tập hơn nữa, làm việc hơn nữa, để non sông có thể được vẻ vang với thế giới, đó cũng chính là lời Bác Hồ đã từng nói với các thế hệ sinh viên học sinh chúng ta..
Thế mà sau chiến tranh, trẻ em Việt nam ta được học những điều ko tưởng, đôi khi hoang tưởng, nào là Rừng vàng biển bạc, đói cho sạch rách cho thơm, tung tăng em ca có Đảng cuộc đời nở hoa, hoặc to tát hơn là bắt trẻ con hô vang những điều mà chúng chưa bao giờ hiểu hoặc chưa muốn hiểu như vì lý tưỏng XHCN, hãy sẵn sàng, em lớn lên trong lò cách mạng, tư bản giãy chết, tự lực cánh sinh XHCN…
..
Nguyễn Hoài Anh đã viết:Ko hiểu hoạt động tình nguyện độc hại ở chỗ nào? Nếu ko muốn chia sẻ khó khăn giúp đỡ người khác hoặc coi công việc tình nguyện là dở hơi phí thời giờ anh Tuấn cũng ko cần buông 1 câu như thế. Câu nói của anh là xúc phạm đến những người muốn đem sức lực làm cái gì đó cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh nghĩ sinh viên "tốt" là ko làm tình nguyện ư?? Anh có cách nhìn thú vị thật đấy.