Ý mỏng đêm dài thơ viết vội

Chị nguyệt cả thơ và chữ kí đều đọc đáo nhỉ? Nhẹ nhàng, nữ tính thế :">
Em thì chỉ toàn để ý chuyện thời tiết thôi :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
haha, cái sau chị không dám nhận, chứ cái "độc đáo" thì chắc nói về "hoàn cảnh ra đời bài thơ" em ạ :)) (cảm tác trong giờ Tư tưởng Mao Trạch Đông :">)
 
hàng xóm thơ hay thế :x
VN có tư tưởng Hồ Chí Minh, TQ cũng đú tư tưởng Mao Trạch Đông à :))
 
:x hàng xóm viết truyện thì mình làm thơ :">
chả hiểu là ông TQ hay ông VN nữa :-j nhưng ông nào thì mình cũng phải học tư tưởng :))
 
Ven sông

Ven bờ sông nhỏ có dấu chân qua
Lã chã sương rơi ngập đường ngập lối
Những giấc mơ xưa sao về rất vội
Trong một chiều êm, một khúc nhạc êm

Ven bờ sông nhỏ có tiếng êm đềm
Gió hát la đà, nắng buông nhè nhẹ
Mây trôi lững lờ và ta như thể
Phiêu diêu chốn nào, uống giọt tình say

Ven bờ sông nhỏ có dáng em gày
Hai vai thon nhỏ dặt dìu những bước
Em, người tôi yêu, nhạt nhòa phía trước
Giờ một bóng hình phảng phất ven sông
 
thơ của bạn Long có hơi hướng "hoài cổ" nhỉ ;;) toàn thấy thiên nhiên đầy ắp trong thơ thế
kết luận là tớ thích nhất bài "chiều" :x
 
Hì hì, cảm ơn bạn Nguyệt. Bài Chiều tớ cũng thích lắm. Bố tớ đọc xong liền bảo: Con không ở quê mà sao miêu tả về quê đúng thế? Tớ bảo là: 18 năm, mỗi năm ở quê có nửa tháng thì nó cũng đã là 9 tháng rồi :D

Tớ cũng không hiểu vì sao thơ tớ bài nào cũng đầy ắp thiên nhiên? Nhưng rõ ràng tớ rất thích thiên nhiên. Làm các bài thơ gần gũi với thiên nhiên luôn cảm thấy rất thú vị, thoải mái. Có lẽ do cuộc sống cần sự giải tỏa, nên không gì bằng thiên nhiên :)
 
Lặng thầm những phút suy tư
Niềm riêng một thoáng hóa thật hư
Miên man nỗi nhớ thời cắp sách
Trung học tuổi thơ vụt mất rồi

Bạn bè tri kỷ còn bao đứa?
Ba năm phổ thông sắp trôi xa
Mùa thu sắc vàng theo màu lá
Chớp mắt thân ta bỗng hóa già

Nơi ấy khảong trời riêng nắng hạ
Nơi ấy một mình thanh thản hồn ta
Hiện hữu về nơi ấy trước bao la
Chợt, Mấy chốc quay về trong quá khứ!
 
Untitled 15-07-2007

Mí mắt hờ, nắng che.
Ngây ngất tinh khôi, có gì ngân lên khẽ?
Vạt sáng buông tình, mây đành bẻ màu phôi...
Tựa đầu, ôm gối.
Em ngước lên bầu trời gió quăng nôi,
Im lặng trong sự ồn ào trôi vội..
Đánh dấu khúc tâm tình, tim trắng bôi vôi.


GHL.

( mấy điều cũ, gói lại, quăng đi.)
 
Chút gì để lại

Họa bức tranh thu, chiều nghiêng bóng
Se cõi lòng, em dặt dìu tay
Lạnh lùng cởi bỏ chút heo may
Nhìn người, thầm nhớ dòng kí ức

... Mấy hôm trước có đọc được vài dòng thơ của người bạn. Những câu thơ đầu thì cũng bình thường thôi, nhưng câu thơ cuối rất hay: Lá thay màu, lòng chẳng đổi thay. Tự nhiên, có chút gì đó miên man. Họa theo những vần thơ ấy.
 
2004111921153_Thu.jpg





Thu

Nắng rơi một nửa con đường
Em đi một nửa nhớ thương vọng về
Cỏ vàng một nửa bờ đê
Tay cầm một nửa câu thề …
Nửa buông
Gió lay một nửa cánh chuồn
Lá thu một nửa nỗi buồn
Nửa thôi
Hoàng hôn một nửa chân đồi …

Trăng lên một nửa
Cuối trời
Nửa rơi .

(Báo Áo Trắng số 10,ngày 2.10.2007))


Thanh Trắc Nguyễn Văn




20041121211440_at.jpg
 
...Ta hôm nay trong nhợt nhạt cơn chiều
Ngồi viết vội dăm mảnh hồn lên giấy
Nước mắt rơi theo dòng đời trôi chảy
Ngỡ mơ màng ai khóc ở hoang vu...​
 
Viết cho cuộc tình đi

Tình nhân đi khi mùa chưa lên sắc
Bỏ mặc em ngồi lặng giữa trời chiều
Nghe thẫn thờ vị nhạt của hương yêu
Tìm ngơ ngẩn những tiêu điều vụng dại

Thương nhớ ơi đừng bay về ngây dại
Xin bình yên ôm chặt lấy hồn em
Lòng ưu tư nhan nhản những yếu mềm
Mong manh lắm những tình duyên dang dở

Em ngoan ơi đừng có mong chờ nữa
Đứng dậy đi bước đến những ngày vui
Để một mai khi thắm lại môi cười
Ta được thấy cả hồn em rạng rỡ

Em ngoan ơi đừng có mong chờ nữa!

Viết bài này để an ủi một đứa bạn gái
Nhân dịp thằng người yêu nó đi lấy vợ
Chán mớ đời!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Âm thanh thời gian

Bóng mây tĩnh lặng trôi qua thềm
Tiếng ca thời gian vọng vào đêm
Chìm vào giấc ngủ trong sâu thẳm
Nghe đâu lời hát rất êm đềm

Bóng trăng tĩnh lặng soi đường vắng
Thoáng trong giấc mộng, con đường trắng
Con đường mù sương - đêm về khuya
Chập chờn cơn mê trong im ắng

Gió đông tĩnh lặng trải lạnh lùng
Mây theo làn gió đến tận cùng
Tận cùng sâu thẳm trong nội tâm
Tận cùng sâu thẳm trong thâm tâm

Tiếng ca tĩnh lặng của thời gian
Khoảnh khắc bất ngờ giữa không gian
Chợt nhận ra mình hiu quạnh quá
Âm thanh thời gian bất chợt tan

... Có những ước vọng xưa trong làn sương khói. Hiện về bất chợt giữa một không gian vô thanh. Màu sắc hư ảo làm con người say mê. Giật mình thảng thốt, thực hay mơ?
 
Nơi ấy có khoảng trời thầm lặng,
Anh có không, những buổi chiều tàn
Ngồi bàng hoàng nhìn về phía chân nhang
Nỗi đau xót trào lên trong tâm trạng
 
Tang tóc

Nghi ngút khói bay, mùi hương đậm
Chiều tà lênh láng mảng tình ca
Những người ngồi than khóc kêu la
Hồn vơ vẩn tìm về chốn cũ

Một mùa đi, hai mùa lá rủ
Ba bốn mùa hiu hắt trời xanh
Khói vẫn bay, hương chẳng thơm lành
Hoàng hôn vẫn tìm về ký ức

Người mẹ già đêm đêm thổn thức
Đàn con thơ ngây mắt kiếm tìm
Trông xa có người vợ im lìm
Dõi hướng Bắc chờ chồng xa lắc ...
 
Ước

Tôi bước đi dưới lòng Hà Nội
Gió khẽ lùa thoảng vị mùa thu
Đêm thu lạnh lòng người xao xuyến
Nhớ ước mơ nhỏ bé hôm nào

Ước trở thành 1 người bay bổng
Ước biến thành cánh bướm xinh xinh
Ước là mây, là mưa, là gió
Để thả hồn vào chốn hư vô...
 
Dư âm

Ta ngủ gật nơi làn may hiu quạnh
Nhẹ buồn trôi một đám nắng chiều tà
Mây thướt tha ôm vạt gió đưa qua
Đàn ai giục một nỗi buồn lên mới

Có chút lá rơi khô như rất vội
Cỏ xanh kia đỡ lấy những giọt buồn
Ta bâng quơ tay gột những hạt sương
Tắt nắng rồi, âm u trời hư ảo

Thấp thoáng người có đôi ba vạt áo
Trắng tâm hồn, nhuộm trắng cả trời đêm
Em lướt dài, ta nhẹ bước êm êm
Tìm rồi kiếm, cho nhòa lòng nhung nhớ

Nêu em khóc, ta là niềm che chở
Nếu em đau, ta làm dịu nỗi đau
Nhưng giờ đây, khi em đã qua mau
Ta ngồi lặng, ngắm sao trời đoạn tháng

Ta yêu em, nên phiêu du lang bạt
Thấy đêm qua, ánh sáng có chói ngời
Ta chờ trông, ta độc bộ chơi vơi
Dư âm nhạt, tâm hồn ta cũng nhạt
 
untitled 27.10.07

Nắng thả bàn tay, vén màn nhung đang say một màu nhạt.
Tách trà lạnh đêm qua, em thả chút hương cúc dại và nâng niu.
Giọt tháng mười trôi qua,
Giọt mười một vội vã,
Đợi chờ làn đông,
Thổi khói để bừng giấc mộng...
Lẽ vì sao nụ cười trong nắng lại đóng băng?


GHL.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trăng kia còn có bạn bè
Là ngôi sao nhỏ lắng nghe tâm tình
Riêng tôi chỉ có một mình
Cô đơn một cõi tâm tình với ai?
Mình ên cùng với đêm dài
Thả hồn trang giấy khoan thai hơn người
Sắc hoa có lúc thắm tươi
Nhìn hoa muôn vẻ tôi cười với hoa
Trăng kia còn có non-già
Núi kia mãi mãi vẫn là núi non!
 
Back
Bên trên