Nguyễn Vũ Hoàng
(Nguyễn Vũ Hoàng)
New Member
Thơ viết vội...
Phố vẫn nhạt nhòa, và mưa vẫn rơi
Anh chẳng thể gột đi những nỗi buồn đến vậy
Ngày tự do, không lẽ nào che đậy
Khi bóng tối về, mang đến nỗi cô đơn
Có thể biết rằng lạnh lẽo vẫn là hơn
Trong cuộc sống, nên dùng lý trí
Nhưng dường như, đôi khi, có lẽ
Ta cần thức dậy trong ánh nắng ngọt ngào
Của những con người biết sẻ chia
Của những con tim biết hy vọng
Của những niềm tin, dù chỉ là hoài vọng
Khi xa rồi,
ta mới biết yêu ta
Phố vẫn nhạt nhòa, đường mưa lắng xa
Nếu một mai, anh không làm thơ nữa
Có lẽ nào, con tim tự mỏi
Em sẽ biết gì, khi xuân ghé thăm anh
Đất vẫn mát lành, trời vẫn trong xanh
Hoa vẫn ngập đường tình thương khắp lối
Gió vẫn buông lơi, ngày vui qua vội
Mây biếc ngập tràn
Chim hót hoan ca
Vậy thì đâu biết yêu xa
Mưa thì mưa vậy
Nắm chút tình thương qua vội
Thả xuống làm lành
Phố vẫn nhạt nhòa,
mình anh
vẫn xanh...
Phố vẫn nhạt nhòa, và mưa vẫn rơi
Anh chẳng thể gột đi những nỗi buồn đến vậy
Ngày tự do, không lẽ nào che đậy
Khi bóng tối về, mang đến nỗi cô đơn
Có thể biết rằng lạnh lẽo vẫn là hơn
Trong cuộc sống, nên dùng lý trí
Nhưng dường như, đôi khi, có lẽ
Ta cần thức dậy trong ánh nắng ngọt ngào
Của những con người biết sẻ chia
Của những con tim biết hy vọng
Của những niềm tin, dù chỉ là hoài vọng
Khi xa rồi,
ta mới biết yêu ta
Phố vẫn nhạt nhòa, đường mưa lắng xa
Nếu một mai, anh không làm thơ nữa
Có lẽ nào, con tim tự mỏi
Em sẽ biết gì, khi xuân ghé thăm anh
Đất vẫn mát lành, trời vẫn trong xanh
Hoa vẫn ngập đường tình thương khắp lối
Gió vẫn buông lơi, ngày vui qua vội
Mây biếc ngập tràn
Chim hót hoan ca
Vậy thì đâu biết yêu xa
Mưa thì mưa vậy
Nắm chút tình thương qua vội
Thả xuống làm lành
Phố vẫn nhạt nhòa,
mình anh
vẫn xanh...