Bố mắng chửi con . Con khóc . Có sao đâu . Vài giờ sau con sẽ ngừng
Bố tát con đến chảy máu . Ko sao . Ngày mai nó sẽ khô . Con sẽ khỏi
Bố đốt sách vở của con . Ko sao . Con có thể mua lại đc sách vở
Bố bắt con liếm sàn nhà . Chẳng sao . Sự kinh tởm nơi cuống họng rồi cũng sẽ phải trôi đi .
Bố cố tình để con đứng ở ngoài chờ , kể cả dưới mưa , vài tiếng đồng hồ , đến gần ngất . Ko sao . Nằm nghỉ 1 tí rồi con sẽ khỏi
Bố đánh con bằng tất cả những thứ có thể . Cũng ko sao cả . Vài tuần sau nó sẽ hết thâm tím , vết thương sẽ lặn . Dạ vâng , con sẽ khỏi
Cả đời này dù có chết con cũng ko sẽ ko bao h , ko bao h quên đc . Nhưng với con mang vác những kí ức đấy và tiếp tục chịu đựng nó cũng ko sao . Con chấp nhận là con của bố . Vì điều đấy chẳng thể chối bỏ đc.
Bố quát : Tại sao mày lì lợm cứng đầu như thế . Mày nói đi xem nào . Bố đánh con , bố đốt tủ sách của con , để bắt con phải mở mồm . Con vẫn im . Dạ , có quá khó hiểu nếu con trở nên chai lì ko ? 17 năm rồi bố ạ
Ko ít đâu . Rất nhiều năm rồi . Đến da thịt con người , phải lao động nhiều , trong vòng mấy tháng , còn biết chai , huống chi là mười mấy năm trời . Hồi còn nhỏ tí , con đau thì con khóc , trong đầu con còn biết nghĩ . Là tại sao lại thế , con làm j sai , con còn biết ghét , còn biết trách bố . Nhưng giờ trong đầu con thật sự là rỗng tuếch . Con chẳng có j để nói với bố , vì con chẳng trách chẳng giận , chẳng bất mãn , chẳng phản kháng . Vì con biết là con sẽ ổn . Con vẫn sống thôi mà . Nó đã đang và vẫn sẽ như thế . Phản kháng để làm j , tức giận trách móc để làm j ? Vâng , con lì , con vô cảm , vì con đã bão hoà với căm hận và oán hờn . Vắt kiệt sức để chống đỡ từng ngày từng giờ , hỏi sao còn sức để mà căm ghét
) Nên giờ , tình cảm của con đối với bố là ….. rỗng tuếch . Bố vẫn là bố , ko thể oán ghét , nhưng trong tình cảnh này , hỏi làm sao có thể giả tạo ép ra 1 cái tình yêu từ đáy lòng đc . Bố mẹ có công sinh thành , con thực ra cũng chỉ là một cục thịt đc bố mẹ đổ bao công sức để nuôi nấng giáo dục cho có học đến ngần này tuổi =)) Dạ , con chưa có j để trả cho bố mẹ cả , h con chỉ có duy nhất 1 tấm thân này để trả thôi . Dù bố có đánh chết con con cũng ko kêu than 1 lời . Vâng , con chấp nhận . con ổn
Con chỉ ko hiểu đc tại sao mẹ lại chối bỏ con như thế . Tại sao hả mẹ ? Vâng , ít ra là con đang trách . Con trách mẹ vì ko hiểu đc tại sao mẹ lại ko thông cảm đc cho con như vậy . Từ bé con đã ko bao h đòi hỏi j . Con ko khóc lóc đòi mua đồ chơi , mua búp bê , đồ hàng , mua quần áo đẹp . Mỗi lần tết đến dọn dẹp nhà cửa nhà mình chẳng có mấy thứ để dọn . Những ngày mẫu giáo của con ko có j ngoài sáng đến nhà trẻ tối về thu mình 1 góc trong nhà . Lên cấp 1 , con chỉ nhớ con đã rất rất cố gắng làm 1 đứa bé ngoan . Thực ra thì con vẫn luôn cố gắng , kể cả bây h vẫn thế . Con nhớ 1 lần bị đánh xong , con lôi tai con chuột bông màu đen xềnh xệch và mếu máo : con xin lỗi , con xin lỗi , con sẽ ngoan mà . Nhưng chẳng ai nghe . Từ lớp 5 con đã bắt đầu nấu cơm . Vâng , sau mỗi lần bị ném bát cơm vào mặt con cũng chỉ biết cố gắng hơn thôi . Lên cấp 2 con bắt đầu hiểu ra là , 1 đứa con ngoan ko đủ làm hài lòng , dù con có cố gắng đến mấy thì bố vẫn như thế mà thôi . Lên cấp 3 con chẳng còn muốn làm j nữa . Con bị “câm” . Với bố mẹ im lặng là dấu hiệu của phản kháng , còn với con im lặng là vô cảm . Con ko ngây ngô như những người rơi vào hoàn cảnh tương tự nhưng khóc lóc kêu : có lẽ bố mẹ ko yêu mình , mình ko phải con của bố mẹ blah blah
) con khác ! Con cũng chẳng dạt nhà vài đêm để về sau lại phải lếch thếch đi về xin lỗi bố mẹ :-j con biết là con chưa tự lập đc
Tất cả những j con làm đc là ko để chuyện này ảnh hưởng đến chuyện trường lớp của con . Và vẫn tôn trọng những ng sinh thành ra mình , ( in some ways ) , con ko hỗn , ko láo ( nếu định nghĩa của bố hỗn và láo là dám đáp lại lời của bố
) ) Dù nói thế nào thì con vẫn khát khao đc hạnh phúc 1 lần . Con người ai cũng khát khao yêu thương vậy thôi . Đó là điểm cơ bản , mà đứa trẻ con chục năm về trc , và con bây h , vẫn ko khác nhau là mấy . Hạnh phúc thật sự là 1 thứ ngọt ngào như kẹo . Ai cũng thik "kẹo" , muốn có "kẹo" . Trẻ con lại càng khao khát . Chỉ tiếc là chẳng mấy nữa con sẽ 18 . 1 mốc mà ng ta gọi là "ng lớn" . Vậy là sắp đi qua hết thời thơ ấu rồi , nhưng con vẫn ko có "kẹo" . Con vẫn thiếu thốn cái thứ quan trọng nhất đấy
Đâu cần phải mồ côi cha mẹ , đâu cần phải nghèo túng rách rưới thì mới biết đau khổ , đúng ko ạ . Chục năm trời , hàng nghìn ngày , đau khổ nó vẫn ở quanh con đấy thôi .
Đăng có nghĩa là ngọn đèn , Quang có nghĩa là sáng . Quang Đăng tức là 1 ngọn đèn chói sáng , 1 cái j đó nổi bật và xuất chúng hơn người . Tên của anh có ý nghĩa như vậy đó
Có đôi khi , như lúc type những dòng chữ này , em nhớ anh đến ứa nước mắt . Em tự hỏi bát cơm anh ăn có ngon như bát cơm em ăn ko . Em tự hỏi cái cây anh trồng đã ra hoa chưa . Em tự hỏi ko biết cuộc sống của anh có đc đầy đủ , hạnh phúc ko . Anh có hạnh phúc vì đã tự do ko ? Anh là người chưa bao h giả dối với em . Dù anh em mình sống với nhau nào có nhiều , chỉ vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi khi em còn ẵm ngửa , rồi mẫu giáo . Chục năm nay , mình có gặp nhau đc mấy lần . Em chưa bao h coi anh là đồ vô dụng như lời bố nói . Với em , anh hiền lành , ít nói , khờ khạo 1 tí , và yêu em
Thật nghịch lí
) Đáng nhẽ anh phải căm ghét em mới đúng
) sự sinh ra của em chỉ làm anh thêm khổ sở , thêm đau đớn . Thế nhưng chắc anh cũng chẳng đành lòng trách 1 đứa bé con . Anh vẫn bế em và ôm em hằng ngày . Đối với 1 đứa chưa từng đc mẹ bế lấy 1 lần như em , đó là 1 niềm an ủi nho nhỏ , đủ để bù đắp . Anh hãy sống tự do và hạnh phúc như anh muốn . Đâu cần phải bon chen xô bồ nơi đô thị thành phố , đâu cần phải trí thức , công chức , đâu cần phải nhà cao cửa rộng , đâu cần phải tranh đấu giành giật , để giành đc địa vị cao , chỉ để phục vụ cho cái sĩ diện của người khác . Với bố , anh là đồ vứt đi . Với em , anh là khát vọng mãnh liệt về tự do , làm những cái ko muốn , ko phải cho bố , ko phải cho ai cả . Chỉ mình em mà thôi . Nghĩ đến cảnh anh hàng ngày đi làm , rồi về nhà tranh thủ chăm chút những chậu cây cảnh để bán , em biết là anh hạnh phúc . Cuộc sống nó cứ bình lặng vậy thôi , anh sống , 1 gia đình nhỏ bé của riêng anh, giữa đồng lúa , bờ ao …. Có 1 lần hiếm hoi , cách đây cũng đã phải vài năm rồi , anh gọi điện về nhà , anh hỏi thăm em , dạo này bố thế nào . Em hiểu ý của anh
Nhưng có sao đâu anh , anh chịu đc thì em cũng có thể chịu đc . Đừng lo cho em , em sẽ ko nông nổi bỏ nhà đi như anh hồi trc đâu
Em bảo em thik hoa chứ chẳng thik mấy cái cây toàn lá với dáng của anh , anh bảo uh để khi nào anh trồng cho Nấm 1 cây ra nhiều hoa nhé
Giữa chốn Hà Nội hối hả bận rộn ko ngừng nghỉ , gửi đến anh lời nguyện cầu và chúc phúc từ đáy lòng , của 1 đứa em gái đã quá xa xôi .
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Mình đã taste cái vị ngọt của "kẹo" 1 lần . Nhưng ko hiểu ngu si làm sao , mình đã trót đánh rơi nó xuống đất . Mình đang phải tìm cách thổi thổi cho bụi bay đi . Vì mình thật sự thật sự thật sự rất rất rất muốn bỏ 1 cái kẹo còn dở .
I was "ok" in some ways before u turned up . No . Sorry . I mean , I pretended , successfully , that I was "ok" before u turned up . I succeeded in deceiving my feelings , my agony , that I was "ok" . And I thought , I could live that "happily" ‘till I’d go down to hell . I swear I thought I could live that "well" for my whole life. Then , ur appearance made me face the truth that how unhappy , miserable I am . It made my craving for the strange "happiness" once locked in the box , pound away at the door and scream violently to break free . And I even don’t have the time to mourn over ur soon-being-far-away cuz the clock is ticking , ticking . Sincerely I just want to make ur last few days sweet and memorable . Forget about ur barriers , forget about what we can be – completely done or back . Right now I only want the chances to make it count . If God refuses to give us chances , I’ll make my own . As I realize time won’t come back for us to regret it , I’ll stop wasting our time like this school year . I’ll pause all my sorrow at another year without ur shoulder ‘till u’ve gone already and save all sweetness for ur last days .
I read a quote when google-ing for a SAT essay : History only repeats itself for those who are unwilling to change it
I’m a summer girl . And see ? It’s now summer babe :x