Yêu, và không yêu

Vậy ta hãy iu nhau đi
...Anh yêu em

Cô bé xoay phắt lại. Trợn tròn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.

- Anh vưà thì thào cái gì thế???

- Anh yêu em! – Tôi nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một mình cô bé nghe.

Nhưng hình như thất bại, anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.

- Thậm chí ta chỉ vưà gặp ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?

- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ anh dễ dãi. Thật ra anh không phải là con người đó… Anh biết thế này là nhanh… nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau khi trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn cười khi nhìn tôi.

- Nhưng anh đang show ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi và nhún vai – Anh đâu biết gì về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?

- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn không! Ý anh là anh sẽ không như thế và trên đời này làm gì có cặp tình nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp nhau ấy… - tôi chẳng hiểu mình đang noí cái quái gì.

- Cô bé ngừng một chút, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi* Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần.
Anh có chấp nhận không?

- Tại sao? Cho anh một lý do?

- Không có lý do nào cho câu noí ấy cả.

- Anh có thể làm em chấp nhận wen anh hơn 1 tuần chứ?

- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá
trước. – cô bé lắc đầu dứt khoác.

- Tôi suy nghĩ, suy nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!

- Anh hứa chứ?
Tôi gật đầu.

- Vậy ta yêu nhau đi…
---
Ngày thứ nhất

Như đã hẹn ngaỳ hôm qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody. Hình
như cô bé đến từ sớm và cũng chẳng ngạc nhiên mâý khi cô bé là khách duy nhất vào giờ này.

- Chào bé! – tôi ngồi phịch xuống.

- Thứ nhất, em không phải là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy
cộm với cái tên Another Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn miệng noí.

- Thế em tên gì?

- Chưa noí anh biết, một ngày anh chỉ được hoỉ em 7 câu hoỉ. Sau đấy, em có quyền không trả lời. Và, em tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.

- Anh hoỉ tên thật mà? – tôi nheo mài

- Thì đó là tên thật. 5 câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.

- Ăn gian thế? Không đươc tính. Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng cãi.

- Không ăn gian và có, em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian. Nhưng nếu anh vẫn hoỉ những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn còn 5 câu. – Ki noí mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.

- Thế anh tên Văn, 18 tuổi. – Tôi bắt đầu chịu thua – Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi? Học trường nào thế?

- Hôm nay em muốn anh dẫn em đi xem phim và chơi game ở Diamond plaza. Em gần 18 tuổi. Cách đây 3 tuần em học ở BIS. Anh còn 2 câu, chúng ta đi hay anh hoỉ rồi mới đi? – Ki đã chịu để quyển sách xuống, nhìn tôi cười và trả lời.

- Thế đi nhé? Mà trời ạ… - tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra mình vưà chỉ còn đúng 1 câu hoỉ cho sự lỡ miệng này.

Ki phá lên cười khi mặt tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rõ ràng. Tôi chợt nhận ra em cười trông thật xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai đó, không nhớ rõ. Nó làm tôi cũng cười khẩy vì sự ngu ngốc của mình.

Lấy tay gãi đầu, tôi hưá từ nay sẽ chẳng bao giờ lỡ miệng nữa.
Sau đấy chúng tôi đi bỏ xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước vài bước qua con đường nhỏ. Sài gòn muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp nập, nhưng… không sao. Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà bò. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của mình. “Anh điên à? Đừng cười kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em ra ngay.” _ Ki đánh vào vai tôi. “ Anh có nên dùng luật 7 câu hỏi như em không?”

Tôi ra vẻ huýt sáo, mặt ngước lên trời. “Thế anh nghĩ em có nên tính câu hoỉ naỳ vào không?”. “Xem như anh chưa noí gì nhé!” _ tôi gãi đầu lắp bắp, lung túng. “Đồ anh ngốc!” _ Ki nhoẽn miệng cười. “Ngốc thế có…yêu không?”_ Tôi thì thào dù đã cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn. “Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!”. “Vẫn cứ hoỉ, không hoỉ hôm nay nữa cũng được. Thế có yêu không?” _ Tôi cố chấp lặp lại. “Có lẽ…” _ Ki lẩm nhẩm. Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từ lúc nào.

Rồi chúng tôi đi xem một bộ phim hài. Cả hai đưá cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.

Ki chứng tỏ mình nhảy Pump kém hơn tôi qua việc hai đưá battle bài Beethoven Virus. Tôi được S còn Ki được A. “Cũng không tệ!” _ tôi giơ tay chữ V và noí với Ki sau khi hiện ra điểm. “Phải noí là không được quá giỏi.” _ Ki lắc đầu. “Đúng vậy thưa chị Ki.” _ Hai đưá cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dõi tụi nó nhảy nãy giờ một cách chăm chú.

Chơi chán và cả mệt. Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo biết đi, noí, cười và… yêu nhau.

Thắng xe trước cổng nhà Ki. Tôi gãi đầu, lúng túng. Miệng định hoỉ “em vào nhà nhé?” nhưng cũng thắng lại kịp vì tôi còn một câu khác quan trọng hơn.

- Anh vẫn còn một câu đấy. – Ki ngừng lại một tí – không hoỉ là em vaò nhà nhé! – Ki bắt đầu bước đi về phiá cổng.

- Khoan, Ki… - tôi như tỉnh giấc – à, ừm… ừ. Anh có thể hôn em không? – tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng.

- Nếu em noí không thì sao? Ngốc. Lần sau phải noí “Để anh hôn em nào” và sau đó mới hoỉ “Anh có thể thử lại 1 lần nữa không?” nhé! - Rồi không để tôi kịp phản ứng, Ki bước đến đặt môi tôi vào bờ môi mềm đến ngọt lịm của em.

Cô bé đứng nhìn tôi, mỉm cười. Trong khi tôi đứng ngơ ra đó, dường chẳng hiểu chuyện gì xãy ra.

- Còn chưa hỏi nữa à? – Ki lườm tôi lẩm bẩm.

- Anh… anh có thể hôn em… một lần nữa không? – Tôi lúng túng nhìn vào mắt em nói.

Ki chẳng noí gì. Gật đầu và nhắm mắt. Tôi buông hai tay nãy giờ nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén vài sợ tóc vương trên má em. Rồi nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc hôn em – như tôi đang giữ một cuộc tình với em vậy…

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm và ngaỳ thứ sáu. Chúng tôi đã đi khắp Sài gòn, những nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn hết những món ăn mà Ki thích. Xem hết những bộ phim Ki chưa xem, đã xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài gòn lại đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây… Sài gòn có em bên tôi vẫn đẹp như nhau.

Mưa, tôi và Ki chạy xe không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần tôi định đem đi rửa lại nhưng em không cho.

Nắng, Tôi và Ki ra công viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo gòn. Như hai đưá con nít cao trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe răng cười và bấm chụp…Tackk… Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm hình ấy ra, nhưng em cài password khoá nó lại và không cho.

Trời mây, không bị lạnh bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây kem đi khơi khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy khăn tay lau mà chẳng nhớ là khăn tay em màu trắng còn kem chúng tôi đang ăn là Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi noí mình sẽ giặt nó, nhưng em không cho.
~~~

01 : 30 sáng ngày thứ bảy.

Tôi đưa em về đến cổng nhà sau khi đánh mấy vòng Nguyễn Trãi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ biệt chẳng cần hoỉ nữa. Vì thật sự hôm nay tôi cũng đã xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hoỉ chỉ trong 1 giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng xe về. Ki bắt đầu noí.

- Hôm nay là ngày cuối.

- Ngày cuối…

- Em noí chỉ quen anh 1 tuần thôi mà?

- Chẳng lẽ những gì anh làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?
- …
- Em trả lời anh đi!!!

- Anh đã hết câu hoỉ cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ noí cho anh nhưng…–

Ki mĩm cười, nụ cười như ngày đầu tôi gặp em ở quán café – À, cho câu hoỉ đầu tiên. Em tên Như, Quỳnh Lâm Như. Em học Lê Quí Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh vẫn còn một câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh…

- … - Tôi vẫn chống chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?

- Ngaỳ mai em chết.

- Em điên hả Ki? Sao lại noí gỡ như thế? – Tôi gần như hét lên.

- Em không giỡn. Đó là sự thật. Mai em chết. Em bị ung thư. – Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có cảm giác bất an gấp nghìn lần – Thật ra lần ở quán café là lần thứ 43 em gặp anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đã cười với em ngaỳ đầu tiên em vào trường, đi ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đã trả cho em ly nước vì em quên tiền. Lần thứ 3 là…

- …đừng noí nữa…. – tôi cắt ngang – anh…

- Hôm nay là lần thứ 50 em gặp anh, anh đã hoỉ em 49 câu hỏi. Anh cho em câu thứ 50 nhé? – Ki lay tay tôi naì nỉ.

- Ừ, em cứ hoỉ - tôi noí trong vô thức vì mãi lẩn quẩn vì những chuyện em noí nãy giờ. Tôi chẳng hiểu.

- Em thật sự bị ung thư, và không sống đến hết ngaỳ mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em chứ?

Ánh mắt Ki đã đỏ hoe. Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, vì bản thân thật sự chẳng biết noí gì… Bất thình ***h Ki móc trong túi ra một lá thư. Bảo tôi về suy nghĩ và đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến thì xem như câu trả lời là có. Tôi phóng xe như điên về nhà…

Đó. Lá thư trước mặt đó. Tôi đã ngồi nhìn nó. Hình như moị chuyện diễn ra quá nhanh, quá vội và quá ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của mình là gì. “Thôi, tới đâu tới…!” _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.
"Anh, cảm ơn anh đã mở lá thư này.

Em nghĩ mình đã noí với anh moị chuyện rồi. Tên em, trường em, và moị thứ thật sự.

Ừ, em bị bệnh ung thư. Em không sống qua hai mươi bốn giờ sau khi anh đọc bức thư này. Cảm ơn anh vì những nơi em đã đến, những thứ em đã ăn và cả những gì em và anh đã cùng trãi qua. Một tuần qua thật sự là những gì đẹp nhất của quãng đời ngắn ngủi của em. Em biết, em biết em có lỗi. Đáng lẽ em không nên gặp anh lần thứ 43, đáng lẽ em không nên cho anh biết 49 điều về em. Và đáng lẽ em không nên hoỉ anh câu hoỉ thứ 50. Nhưng… em làm sao để chết mà không thấy anh lần cuối? Em làm sao chết khi mỗi ngày em cứ nhớ đến anh nhiều hơn mỗi ngày…? Anh sẽ trả lời sao… em không cần biết kết quả. Vì anh đã cho em nhiều hơn niềm vui cả đời em trước một tuần nay.

Ngaỳ mốt là sinh nhật của anh. Em không thể chính tay tặng quà cho anh. Anh hãy đi rửa chiếc xe của mình vào ngày đó nhé Văn. Xem như là món quà em tặng cho anh vào sinh nhật đầu tiên chúng ta quen nhau. Ngày mốt, vào năm sau, anh hãy đi rưả tấm hình chúng ta đã chụp, pass của nó là “Kikivanvan”, ngố quá nhỉ? Nhưng đành chịu, em đã đặt rồi… rưả xong rồi thì cười lên, đây là món quà năm thứ hai sinh nhật anh của em đấy. Còn năm thứ ba, anh có nhớ chiếc khăn trắng đầy chocolate của em tặng anh không? Đem nó ra và giặt đi. Em tin những vết chocolate sẽ phai mau thôi.

Và…kết thúc nhé! Sau ba năm em nghĩ rồi mối tình này sẽ phải phai như vết chocolate ngày nào. Sinh nhật năm thứ tư, anh phải có một cô gái xinh hơn em, cho anh hoỉ nhiều câu hoỉ trong 1 ngày hơn em, và… yêu anh hơn em. Anh nhé!
Ừ, chào anh."

18 năm nay là giấc mơ, 1 tuần qua là giấc mơ hay 1 giờ đồng hồ trở lại đây là giấc mơ???
~~~

Tôi thẩy chiếc piaggo ra khỏi cổng. Chạy một mạch lại nhà Ki. Tôi đủ tĩnh táo để biết bây giờ là sớm quá nhưng… tôi không đủ dũng cảm để chờ đến ngaỳ mai. Biết đâu bây giờ Ki đang cần tôi nhất? TÔI KHÔNG ĐỦ 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ CHO EM!!! Tôi thật sự không còn đủ thời gian…

Ki đã đứng trước cổng từ lâu trước khi tôi đến. Tôi buông xe, ôm chầm lấy em.

- Anh sẽ bên em dù em sẽ xa anh 1 giây sau câu noí này – tôi noí, vô thức – còn em? Em có bên anh không???

- Em… em… có… - Ki lắp bắp, nước mắt chảy rơi vào lưng tôi.

- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi đẩy Ki để nhìn thẳng vào mắt em.

Bất giác Ki cười. Cười thành tiếng. Cười với thái độ không dừng được. Tôi tròn xoe, một người chỉ còn sống hai mươi bốn giờ nữa thì lý do gì để cười như thế?

- Tại sao em cười? – tôi hét lớn, lay em.
Chi ngước lên, nhìn tôi. Đôi mắt em đầy nước mắt. Em vẫn cười.

- Vì anh… tất cả vì anh. Anh đã làm em hạnh phúc và nước mắt cứ rơi. Anh đã làm em… buồn cười đến không kềm chế được mình, chàng ngốc à!

- Em nói gì? Ai ngốc? Anh… không hiểu…

- Anh có bao giờ thấy ai ung thư mà cả tuần này có thể dãi nắng dầm mưa với anh không? Anh có bao giờ thấy một người gần chết có thể đứng chờ anh 30 phút nãy giờ không? Không chứ gì? Ừ, em không bị ung thư. Em chỉ thử anh…

- CÔ ĐIÊN À??? – Tôi gần như không tự chủ, hét toáng lên – Sao em có thể lấy chuyện này ra đuà? Sao em có thể làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Em điên à Ki???

- Ừ… em điên… - Ki nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt ướt đẫm, và khóc lên từng tiếng - Vậy… ta yêu nhau đi…

Ki chạy đến ôm chầm và hôn tôi. Bất giác tôi thấy mình yêu Ki là vô hạn bằng cảm giác nhẹ lòng khi moị chuyện là không có gì…
- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi thì thầm vào tai em…


CHuyện này em lấy từ HoangClub, có thể nó hơi sến, hơi giống 1 vài chuyện khác nhưng em vẫn post lên. Mỗi người một suy nghĩ, tuy biết là sến nhưng vẫn thấy 1 cái cảm xúc ji đấy là lạ khi đọc...
 
Back
Bên trên