Phương đã viết:
Mọi người thấy cái kết truyện này như thế nào ạ? Em thấy nó hơi đột ngột quá Giải quyết mọi việc bằng cái chết như vậy có dễ dàng quá không?
Nếu không chết, cuộc đời Hạ Âu tiếp theo sẽ thế nào?
Hạ Âu đã chứng minh được mình không hề là đĩ, nhưng Tiểu Mãn là một cô vợ tốt, Bân không thể vì Hạ Âu mà bỏ vợ. Không phải vợ Bân, liệu nếu truyện kết thúc là Hạ Âu lấy 1 ông chồng mới, sinh sống hạnh phúc với đứa con, thì có làm người đọc thoải mái hơn không? Hoặc nếu theo hướng khác, Hạ Âu tiếp tục gặp 1 hoặc nhiều thằng đàn ông tồi tệ, thì chẳng phải sẽ càng thêm đáng thương?
Cái chết là một kết cục cay nghiệt mà không ai muốn nó xảy đến cho một người tốt. Nhưng ở hoàn cảnh của Hạ Âu, tiếp tục sống liệu có tốt hơn không?
Hạ Âu là nhân vật nữ có số phận đáng thương, mà việc đưa nhân vật này tới cái chết có lẽ không phải điều khiến tác giả thấy thoải mái, không phải một việc dễ dàng như em nghĩ đâu.
Chính vì thương Hạ Âu, tác giả mới để cho cô ra đi như thế, để Hạ Âu sống mãi trong lòng người đọc.
Trước khi đọc truyện này, có bao giờ anh thèm để ý mà suy nghĩ tới chữ "đĩ" đâu. Cứ nghĩ tới là thấy chữ "hèn hạ" to đùng rồi. Nhưng Hạ Âu là thế, mà lại không hề thế. Truyện ngắn đã thay đổi được cái nhìn của đa số người đọc phải không?
Hưng đã viết:
Đặt nhan đề là "món canh tình yêu "nghe có vẻ văn vẻ hơn nhưng làm mất
chất thô của truyện .Nhưng dù sao tác giả đặt thế nào mình theo vậy ^^.
Dù gì nó cũng là 1 chi tiết quan trọng trong truyện, nhắc về bài thơ của Hạ Âu, anh thấy đặt là "món canh tình yêu" không làm mất bất cứ ý nghĩa nào của truyện hết.
Hưng đã viết:
Sự kết thúc của câu truyện cũng chỉ nói thêm 1 điều : tác giả vẫn chưa vượt qua được định kiến của xã hội , vẫn chịu 1 ảnh hưởng nhất định về cái gọi là dư luận , xã hội , chính vì vậy mới có kết cục : cho dù có một cuộc tình thật tuyệt đẹp , đĩ không bao giờ có được 1 người chồng đàng hoàng như anh Bân . Nhân sinh quan của con người quả là ghê gớm , chưa có một ai vượt qua được điều tiếng của xã hội cả , thật là buồn quá .
Không cho Hạ Âu đi tới kết thúc bi thảm ấy, liệu còn con đường nào cho người phụ nữ này? Không lẽ để Tiểu Mãn nghe xong câu chuyện thì cảm động quá, cho phép Bân lấy Hạ Âu về làm vợ lẽ à? +_+
Anh thấy, nếu cái nhìn tác giả chưa vượt qua được định kiến của xã hội thì đâu thể khiến độc giả bọn mình có cái nhìn sâu sắc hơn về nhân vật Hạ Âu như thế?
Còn Bân, nếu không phải đang có Tiểu Mãn, thì anh dám chắc là Bân sẽ không từ chối Hạ Âu thẳng thừng khi nhận được điện thoại đâu.
Mà em cho Bân là 1 người chồng đàng hoàng à?
Bân là người có lòng trắc ẩn, nhưng chẳng phải người đàng hoàng. Nếu Bân đàng hoàng thì đã chẳng có câu chuyện đẹp như thế với Hạ Âu trong suốt 2 năm. Nếu Bân nặng tình hơn thì sẽ không sớm để cho quan hệ với Tiểu Mãn tiến triển nhanh thế, và biết đâu đã cứu được Hạ Âu khỏi kết cục đau thương kia.
Nhưng tác giả đã để Bân tồn tại như hình ảnh một người đàn ông có thật trên đời này: Bân có ham muốn giới tính, có thói tung tiền mua tình, có lòng trắc ẩn, có biểu hiện ích kỉ..., cho nên sau cùng, truyện cũng phải quay lại con đường của sự thật, và tác giả chọn con đường ấy là bớt đau khổ nhất cho Hạ Âu rồi.
Hic, để Hạ Âu sống thêm, mà dây dưa với thằng nào bị bệnh thì đúng là thảm cảnh.
Hưng đã viết:
Thật chua xót cho Hạ Âu !!! Chua xót quá
Em thấy không, đấy chính là mục đích của tác giả đấy!