Tháng ba, là tháng của mùa xuân. Gió vẫn lạnh, nhưng sẽ phải ấm. Trời vẫn xám, nhưng sẽ phải xanh. Mặt trời vẫn sụ mặt lầm lì, nhưng sẽ phải cười tươi gieo nắng.
Cây cối vẫn xương xẩu gày gò một màu củi khô. Nhưng sẽ đến lúc nở hoa. Trông hàng cây trơ trụi, không đính một chiếc lá con nào che xương, nhìn bên này, xuyên qua đám cành thưa, thấu sang tận bên kia, thì không thể tưởng tượng được một lúc nào đó, cũng chính chúng lại làm cả bầu trời sáng rực lên màu hồng trắng của hoa anh đào. Mà một lúc nào đó, đâu có xa xôi gì, chỉ độ một hai tuần nữa thôi.
Nhìn cây, và mong chờ, và bỡ ngỡ, và không thể không thoáng chút nghi ngờ, làm sao mà như thế được nhỉ? liệu năm nay cây khô rồi có lại nở hoa? điều kỳ diệu liệu có lặp lại?
Sao lại phải hỏi? Có chứ, chắc chắn chứ!
Biết là chắc chắn vậy, sao vẫn kỳ diệu thế?
Cây cối vẫn xương xẩu gày gò một màu củi khô. Nhưng sẽ đến lúc nở hoa. Trông hàng cây trơ trụi, không đính một chiếc lá con nào che xương, nhìn bên này, xuyên qua đám cành thưa, thấu sang tận bên kia, thì không thể tưởng tượng được một lúc nào đó, cũng chính chúng lại làm cả bầu trời sáng rực lên màu hồng trắng của hoa anh đào. Mà một lúc nào đó, đâu có xa xôi gì, chỉ độ một hai tuần nữa thôi.
Nhìn cây, và mong chờ, và bỡ ngỡ, và không thể không thoáng chút nghi ngờ, làm sao mà như thế được nhỉ? liệu năm nay cây khô rồi có lại nở hoa? điều kỳ diệu liệu có lặp lại?
Sao lại phải hỏi? Có chứ, chắc chắn chứ!
Biết là chắc chắn vậy, sao vẫn kỳ diệu thế?