Văn học 08-11

Thú thật sở trường của mình ko phải là truyện tình cảm nhẹ nhàng mà là truyện...đá đểu và khích đểu.Một ví dụ là truyện dưới đây.Chương đầu của một truyện dài kì.Ko hay đâu.Đọc vui là chính.
Chương 1

Bây giờ thì Ngọc đang ngồi trong thư viện với cả một chồng sách cao ngất. Nghĩ đến thảm cảnh phải mang cái đống của nợ này lên tầng bốn. Quả thật là ác mộng. Nhưng còn ác mộng hơn khi phải lục tung cái đất nước Việt Nam “nhỏ bé” này chỉ để tìm cho được một thằng bạn trai với đầy đủ mọi tiêu chí của một hotboy.(Thế này thì không còn gì để nói.)
Nhớ lại cuộc nói chuyện “định mệnh” của nó và Thư,thật tình nó thấy hối hận là tại sao lại đi quen Thư làm chi cho hôm nay phải hối hận:
-Hạn chót nhớ! Đúng 1 tháng nữa mày phải dẫn cái thằng cha người yêu của mày về đây diện kiến tao và cả lớp!
-Điên à? Làm sao tao kiếm được thằng nào như thế??
-Cái đấy là việc của mày.Tao chỉ chỉ biết ra đề và chấm bài.Còn làm bài như thế nào là việc của mày.
Thật không thể nào tưởng tượng được một con bé “còn đang muốn bay nhảy” như nó phải kiếm bạn trai trong vòng 1 tháng. Mà thật tình thì nó có háo hức gì với chuyện có bạn trai đâu chứ?Ít nhất thì việc có bạn trai sẽ làm nó phải từ bỏ hai sở thích đã trở thành nghiện: Soi zai và hâm mộ các anh đẹp trai.( Đau lòng toàn tập)
-Làm gì thì làm mình cũng phải chiến đấu tới cùng!Nó giơ nắm đấm quyết tâm, rồi đứng dậy bê chồng sách lững thững đi ra ngoài.
“Bây giờ thì mình có thể làm gì nhỉ? Nó vừa đi vừa nghĩ. Điểm mặt trong số tất cả những bạn có thể có khả năng là hotboy mà nó quen, ờ, chả có ai mà nó thấy có thể tiến xa hơn mức tình bạn. Mà xét cho cùng triết lí của đời nó chẳng phải là: “Những thằng đẹp trai và học giỏi (hotboy) chỉ để ngắm và thần tượng không phải để yêu.”
Nó vừa đi vừa suy nghĩ lung tung.

Oạch oạch, bộp bộp, cheng cheng.Một tràng những tiếng động “êm ái” vang lên và sau một giây bị kích động,nó mới nhận ra mình đang nằm sóng xòai trên mặt đất và chồng báo, ừm,tung bay như chim.
-Are you Ok?Giọng một thằng con trai và rõ ràng là một lời hỏi thăm nó.
-Oh,I think that I’m Ok. But, đau đến chết mất. Nó kêu lên một cách man rợ.
-Thế là tốt! Bạn nam tốt bụng nói.Thét to như thế anh hiểu là nhóc không làm sao!
“What?Nó nghĩ thầm,không thể tin được một thằng cha nào đó dám gọi nó-1 “chị” học sinh lớp 11 là nhóc”.
Ngay lập tức,nó ngước đôi mắt hình viên đạn lên nhìn bạn nam tốt bụng,giờ đã thành thằng cha xấu tính rồi ngay lập tức trầm trồ (trong lòng) vì tại sao lại có người đẹp trai như thế.
Sau chừng 5s thằng cha xấu tính but đẹp trai nhìn nó chăm chú (Chắc vì không hiểu tại sao con nhóc cứ nhìn mình chằm chằm như thế) thằng cha xấu tính but đẹp trai nhún vai bỏ đi.

-Thật không thể nào tin được,nó vừa nhặt sách vừa lầm nhẩm,sao tên đời lại có thằng đểu giả như thế nhỉ? Hỏi thăm để trêu tức mình rồi lại bỏ đi ngay không thèm nhặt sách hộ hay làm bất kì hành động gì nghĩ hiệp.Cầu trời cho thằng cha ấy cũng ngã chổng kềnh như mình đi,ngã làm sao mà gẫy mấy cái răng cửa ý!Nhưng xét một cách công bằng,zồi ôi,thằng cha ấy đẹp trai thật. Nhưng thôi, mình cũng chẳng so đo với loại người ấy làm chi cho mệt! Nó nhặt nốt quyển sách cuối cùng,vặn vẹo cái xương sườn hình như chuẩn bị gẫy rồi leo lên cầu thang.

Trên lớp.
-Sao mày đi lâu thế?Thư hỏi một câu xanh rờn như nước rau muống.
-Vác cái đống của nợ này lên hộ bọn mày chứ đi đâu!Mà tại sao lại bắt lớp trưởng như tao đi làm cái trò như một ôsin thế hả? Nó tức tối nói.
-Thì cụ Hồ nói rồi còn gì,lãnh đạo là gì gì đó của nhân dân, đại ý là giúp việc ý.Mày là lớp trưởng, phải noi gương cụ Hồ chứ!
-Noi gương cái đầu mày ấy.Nó phì cười.
-Thật tình tao biết mày đã phải chịu nhiều cú shock trong hôm nay.Thư nói với giọng điệu “chia buồn và cảm thông một cách sâu sắc”, nhưng tao vẫn phải báo cho mày một tin buồn. Mày ơi, tao và mày sẽ phải…..lìa xa nhau mãi mãi.
-What?Nó nhảy dựng lên.Sao, mày làm sao? Chuyển nhà à ? Hay ung thư giai đoạn cuối?
-Thật không hiểu nổi sao tao lại làm bạn với người như mày.Thư thở dài,Thưa chị,em vẫn đang khoẻ mạnh ầm ầm!Chưa chết được đâu.Em chỉ chuyển đi chỗ khác thôi ạ!
Nó thở phào nhẹ nhòm,hỏi:
-Ờ, thế mày chuyển đi đâu?
-Ừm, xuống ngồi cạnh Mai.Thư nói khẽ. Làm bạn với mày bao năm giờ phải rời xa, tao thật không “nỡ nòng nào”.thật tình tao vô cùng yêu yêu quý mày,nhưng dù có thế nào đi chằng nữa,chúng ta vẫn là bạn tốt,mày nhé, với lại cái vụ tìm bạn trai,Thư dằn giọng nhớ là vẫn phải hòan thành,rõ chưa!
Nó không buồn. Thật sự là nó không buồn, mặc dù Thư là con bạn chí cốt thân của nó 6 năm trời.Và cũng đúng 6 năm ấy, 2 đứa luôn ngồi cạnh nhau.Chẳng phải nó tức tối gì vụ Thư bày ra cái trò linh tinh sáng nay,chỉ là Thư chỉ chuyển từ ngồi cạnh nó xuống ngồi dưới nó thôi mà,có phải cách xa nửa vòng trái đất đâu mà buồn.
-Suýt quên,Thư nói vội vã,lớp mình có bạn mới !

Huy lên lớp với một vết bẩn to ành trên áo cộng thêm một cục u to đúng bằng quả bưởi trên đầu. Hậu quả của một cú ngã điệu nghệ trong phòng hội đồng mà nguyên nhân là do …một bãi nước chè. Chắc tại sáng nay nó ra ngoài đường gặp một con mèo cái, lại đụng độ ngay một con nhóc-cũng ngã rất chi là.. đẹp ở sảnh nên trời trừng phạt nó. Nó nghĩ thầm:”Chết thật,chắc bây giờ mình phải năng làm việc thiện thôi.Thiện tai thiện tai.”

Cái biển 11 toán đập ngay vào mắt nó,suýt chút nữa làm nó mù luôn.
Một cái biển hoa hoét và loè loét nhưng khá chất .
Nó lẩm nhẩm :“Đúng là dân toán”.

Huy,ngay lập tức được đón tiếp một cách vô cùng trịnh trọng. Sau khi được(nói đúng hơn là bị) gây ấn tượng(thật ra là sốc toàn tập) với màn pháo giấy và bông bọt xà phòng, Huy đồng thời bị dí cho một chỗ ngồi quan trọng và trịnh trọng nhất lớp(Theo lời Thư thì là chỗ cạnh bạn lớp trưởng). Đến lúc này thằng bé tội nghiệp cảm thấy vô cùng…sung sướng và vui mừng (thật ra là hoàn hồn).

Hoa hoét, bánh kẹo, côca, nem chua rán….thậm chí còn cả pháo bông và pháo giấy. Huy dám thề rằng nó đã thấy cái bảng trong phòng bảo vệ:
….Điều n:Không ăn uống hay tổ chức ăn uống dưới bất kì hình thức nào trong phạm vi nhà trường.
Điều n+1:Cấm nghịch lửa, diêm, pháo, các đồ vật gây cháy nổ trong lớp.
Nó khều thằng Kiên đang cố gắng bóc một cái kẹo mà mãi không xong.
Kiên, mặt nhăn nhó quay sang: -What ?
-Tớ tưởng trường cấm tiệc tùng và các loại pháo cơ mà!
-Ờ trường cấm!Kiên gật gù.Nhưng mình làm thì trường cũng có cấm nổi đâu chứ!..Yên tâm đi,Kiên vỗ ngực,kinh nghiệm đầy mình,một tháng làm ba bốn cái tiệc không bao giờ bị…….
Cánh cửa bật mở cắt ngang lời Kiên.Bác bảo vệ hiên ngang đứng trước cửa lớp nói:
-Tôi biết ngay mà.Thấy mấy anh chị dấm dấm dúi dúi ôm ba lô đi ra ngoài biết ngay lại tổ chức tiệc tùng trong lớp cho mà xem.
-Cháu cho bác xem luôn đấy!Thư,vẻ mặt”Ngây thơ hồn nhiên” trả lời.
Đến lúc ấy,bộ mặt song song với trần nhà mới hạ xuống một góc 90 độ, quay ngang quay ngửa 360 độ và nhận ra lớp đang ngồi rất nghiêm chỉnh.Trên bàn sách vở bừa bộn.
Dù đã là lần thứ 100 bắt hụt bọn này,nhưng lần naỳ vớt vát,BBV cũng có cớ khép tội một thằng. Bác bảo vệ chỉ thằng mặt Huy,hùng dũng nói.
-Anh kia, ai cho anh ăn bim bim trong lớp hả?
Huy đang cắm cúi ăn,thấy một không khí im lặng khác thường liền ngẩng đầu lên,thấy cả chục con mắt đang nhìn chăm chăm về phía nó. Hồn nhiên,thằng bé chìa gói bim bim ra:
-Bác có ăn không ạ?
Huy bị lôi ra ngoài không kịp giải thích một lời.Bóng bác bảo vệ vừa khuất.Thư rút gói bim bim trong ngăn bàn ra ăn tiếp.
-Nếu bác ấy còn giữ thói quen để mặt song song với trần nhà như thế thì còn lâu mới bắt được bọn mình.Mai vừa nhai kẹo vừa nói.
-Kì thực thì trình độ của bọn mình cũng tăng lên trông thấy rồi mà. Kiên nhận xét.Nhưng cái bạn mới vào… hình như bị xuống phòng hội đông rồi thì phải…
-Ờ thì…kệ,kiểu gì chả phải thả ..What?Thư nhảy dựng lên.Tìm ngay con Ngọc về cho tao không bạn Huy ra cám đấy!

Phòng bảo vệ….
-Như cháu đã giải thích rất nhiều, Ngọc nói, rằng trường cấm tiệc tùng nhưng đâu có cấm học sinh ko được ăn quà trong lớp.
-Đấy là lí luận của mấy cô cậu,Bác bảo vệ điềm nhiên uống chè nói.Nhưng mang bim bim lên lớp cũng là vi phạm kỉ luật tội ăn quà.Tôi sẽ trình bày vấn đề này với thầy Tuấn.
-Theo điều tra của cháu,một ngày mấy bác căng tin bán khoảng 200 gói bim bim. Nó bắt đầu chém (Bạn bè với mấy bác căng tin quả thật là lợi thế).Đó là chưa kể số lượng bimbim đầu lậu được tuồn từ ngoài trường vào. Như thế sẽ có ít nhất 200 người ăn bim bim mỗi ngày ở trường.Lí luận như bác thì mỗi ngày bác đi bắt 200 người chắc.
-Đấy là tôi không biết để mà bắt.Tôi mà biết kiểu gì tôi cũng gô cổ hết.BBV lí sự cùn.
-Nhưng trường đâu có cấm! Nếu trường cấm có mà căng tin sạt nghiệp. Nó gắt lên. Nói như bác sinh ra căng tin để làm gì?
-Thì máy cô cậu toàn ra đấy học với buôn dưa chuột còn gì?
-Thế sinh ra cái thư viện làm gì ?
Bác bảo vệ cứng họng.Sau một hồi lí sự cùn với con nhóc không nổi.Lại bị con bé mang thầy hiệu trưởng ra dọa,BBV đành thả thằng bé tội nghiệp trong sự nuối tiếc……
 
ơ.....thế Thư vs Huy ko nhận ra nhau ak :|.....truyện hay lắm Thảo ạ....post típ đi \:d/.....đag li kì :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
topic hay thế, thích thế, nhưng mà mấy truyện đầu buồn thế
 
topic hay thế, thích thế, nhưng mà mấy truyện đầu buồn thế

Cho thêm 1 truyện buồn nữa này:


Người Mẹ Điên​


Vương Hằng Tích
Dịch giả: Trang Hạ



Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể. Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.
Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.
Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không? Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"
Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện. Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn. Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!" "A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"
Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh . Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."
Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.


Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

Lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.
Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"
 
Truyện này có đọc 1 lần rồi
Công nhận hay :)
Post 1 chuyện

CON MÈO ĐÃ CHẾT 1 TRIỆU LẦN
Có một con mèo đã một triệu năm rồi mà vẫn chưa chết.

Nó đã từng chết đi một triệu lần, rồi sống lại một triệu lần.

Một con mèo vằn bảnh bao.

Có một triệu người đã yêu thương con mèo ấy, và một triệu người đã khóc khi con mèo ấy chết.

Mèo thì chưa khóc lần nào cả.

Có khi người chủ của mèo là một ông vua. Mèo ghét nhà vua lắm.

Nhà vua giỏi chiến trận, lúc nào cũng bày chuyện đao binh. Và ngài nhốt mèo vào một cái cũi thật sang trọng để đem theo mình khi ra trận.

Một ngày nọ, mèo trúng phải một mũi tên bay tới, lăn ra chết.

Nhà vua đã ôm mèo vào lòng mà khóc giữa trận chiến.

Rồi nhà vua bèn ngưng chiến, quay về thành, chôn mèo trong vườn ngự.
saga_catlove_1.jpg


Có khi người chủ của mèo là một thủy thủ. Mèo ghét biển lắm.

Người thủy thủ đã đem mèo theo anh ta đi khắp các đại dương và ghé lại tất cả các hải cảng trên thế giới.

Một hôm, mèo bị rơi từ trên tàu xuống biển. Mèo không biết bơi. Người thủy thủ vội vàng thả lưới vớt mèo lên, nhưng mèo đã chết vì ướt sũng.

Người thủy thủ ôm mèo vào lòng, giờ đây bèo nhèo như chiếc giẻ rách ướt mèm, mà khóc òa lên. Rồi anh ta chôn mèo dưới gốc cây trong công viên nơi một thành phố cảng xa lạ.

Có khi người chủ của mèo là một người làm trò ảo thuật trong gánh xiếc. Mèo ghét gánh xiếc lắm.

Ngày ngày, người làm trò ảo thuật nhốt mèo vào một cái hộp, rồi dùng cưa cưa chiếc hộp ra làm đôi, sau đó lại lấy mèo từ trong hộp ra, vẫn còn nguyên vẹn, và khán giả vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.

Một hôm người làm trò ảo thuật đã lỡ tay cưa mèo đứt làm đôi thật. Ông ta cầm xác mèo đã bị đứt làm đôi, mỗi tay một nửa, mà khóc rống lên.

Không ai vỗ tay cả. Người làm trò ảo thuật đã chôn mèo ở đằng sau rạp xiếc bé như cái chòi .

Có khi người chủ của mèo là một tên kẻ trộm. Mèo ghét tên trộm lắm.

Tên trộm đem mèo theo bên mình khi hắn đi rón rén như mèo vòng quanh những góc phố tối tăm.

Tên trộm chỉ vào những nhà có nuôi chó. Trong lúc chó mải gầm gừ với mèo thì tên trộm cậy tủ sắt.

Một hôm, mèo bị chó cắn chết.

Tên trộm ôm mèo cùng với những viên kim cương mà hắn đã ăn trộm được, vừa khóc vừa lầm lũi đi giữa phố khuya. Rồi hắn về nhà chôn mèo trong khu vườn nhỏ.

Có khi người chủ của mèo là một bà cụ già sống cô độc một mình. Mèo ghét cay ghét đắng bà cụ già .

Bà cụ ngày ngày ôm mèo mà nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ.

Mèo nằm ngủ suốt ngày trên đùi của bà cụ.

Rồi mèo chết vì già yếu. Bà cụ già lụ khụ đã ngồi khóc suốt một ngày bên xác mèo đã già khụ.

Bà cụ chôn mèo dưới gốc cây trong khu vườn nhỏ.

Có khi người chủ của mèo là một cô bé. Mèo ghét cay ghét đắng cô bé.

Cô bé cõng mèo trên lưng, và ôm mèo thật chặt trong tay khi ngủ. Cô chùi mặt vào lưng mèo mỗi khi khóc.

Một hôm, mèo bị sợi dây của chiếc địu sau lưng cô bé vướng vào cổ mà chết.

Cô bé ôm mèo với cái đầu đã bị thắt gẫy nơi cổ mà khóc suốt một ngày. Rồi cô chôn mèo dưới gốc cây trong vườn.

Mèo đã chết không biết bao lần nhưng chẳng hề chi.

Một lần mèo chẳng phải là của ai cả, mà là mèo hoang.

Đó là lần đầu tiên, mèo được là của chính mình. Mèo yêu chính mình lắm.

Là vì mèo đã trở thành một con mèo vằn bảnh bao.

Mèo cái nào cũng mong được mèo để mắt tới.

Có con đem đến cho mèo một con cá lớn. Có con tặng mèo một con chuột hảo hạng.

Có con đem đến tặng mèo cả quả matatabi quý hiếm mà giống mèo rất thích. Lại có con còn liếm cả những đường lông vằn vện của mèo.

Mèo nói:

-Ta đã từng chết một triệu lần rồi chứ bộ. Đâu phải đợi tới bây giờ. Vớ vẩn!

Là vì mèo chỉ yêu chính mình hơn bất cứ ai khác.

Chỉ có một con mèo duy nhất đã không ngó ngàng tới mèo, một con mèo trắng thật đẹp.

Mèo đến bên mèo trắng, bảo:

-Ta đã từng chết một triệu lần rồi đó nghe.

Mèo trắng chỉ đáp :

-Ờ.

Mèo hơi tức mình. Vì mèo yêu chính mình mà lại.

Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, mèo tới chỗ mèo trắng, hỏi :

- Chưa sống trọn một lần nào, phải không?

Mèo trắng chỉ đáp :

-Ờ.

Một hôm, mèo đến trước mặt mèo trắng, nhào lộn luôn một lúc ba vòng, rồi bảo :

-Ta đã từng ở với một người làm xiếc.

Mèo trắng chỉ đáp:

-Ờ.

-Ta đã ..một triệu lần..

Mèo ấp úng, rồi đánh tiếng hỏi mèo trắng

-Cho ở bên cạnh nghe ?

Mèo trắng đáp:

-Vâng.

Thế là mèo ở lại bên cạnh mèo trắng

Mèo trắng sinh được một đàn mèo con xinh xắn.

Mèo cũng không bao giờ còn nói:

-Ta đã ..một triệu lần..

Bây giờ mèo đã yêu mèo trắng và bầy mèo con hơn cả chính mình.

Chẳng bao lâu đàn mèo con lớn lên và đi đâu hết cả, mỗi con một ngả.

Mèo mãn nguyện bảo:

-Lũ chúng nó đã khôn lớn cả rồi.

Mèo trắng đáp :

-Vâng.

Và dịu dàng kêu nho nhỏ trong cổ .

Mèo trắng đã hơi có dáng vẻ của một bà cụ. Mèo cũng kêu nho nhỏ trong cổ, ra chiều âu yếm đáp lại.

Mèo chỉ mong sẽ sống lâu, mãi mãi cùng với mèo trắng.

Rồi đến một ngày, mèo trắng nằm yên bất động bên cạnh mèo.

Lần đầu tiên trong đời, mèo khóc. Mèo đã khóc từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, rồi lại từ sáng đến tối và rồi lại từ tối đến sáng, cứ thế... Mèo đã khóc một triệu lần.

Trời sáng, rồi lại tối, mèo cứ khóc mãi, cho đến một hôm mèo không còn khóc nữa.

Mèo đã yên nghỉ bên cạnh mèo trắng.

Mèo không bao giờ còn sống lại một lần nào nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trang Hạ dịch hầu như truyện nào cũng buồn
Địa chỉ blog Trang Hạ, nếu có đọc blog Trang Hạ thì chuẩn bị sẵn 1 ít giấy ăn http://blog.360.yahoo.com/trangha75

Bài bút ký đầy nước mắt​

(Một chuyện có thật, do Liên Thục Hương chỉnh lý, dựa theo lời thuật miệng của cô Rodi).

Những hiểu lầm vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi cái thòng lọng của số mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng.

1. Khi đưa mẹ chồng về đây an hưởng tuổi già, ai ngờ đó là gốc rễ sự chia ly của chúng tôi.

Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.

Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.

"Khổ đau cay đắng" bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.

Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: "Đi đón mẹ chúng ta thôi!".

Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thânh hình mảnh mai bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo.

Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi sợ hãi van xin anh thả xuống. Nỗi sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.

Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi.

Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: "Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!"

Tôi cười: "Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ".

Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: "Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!"

Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn. Chồng tôi véo mũi tôi nói: "Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?"

Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trỗi những âm điệu không êm đềm.

Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó?

Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà. Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất đấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.

Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đập cửa phòng đánh "sầm" một cái, nằm trong phòng khóc ầm ĩ.

Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: "Thế em rốt cục đã làm sai cái gì nào?"

Anh trừng mắt nhìn tôi nói: "Em không chịu nhường mẹ đi một chút, ăn bát chưa sạch thì cũng có chết đâu?"

Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói chuyện với tôi, không khí trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm vui lòng ai trước.

Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong đảm nhận "trọng trách" nấu bữa sáng. Mẹ chồng tôi ngắm con trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi làm.

Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: "Rodi, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở nhà?". Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề.

Cuối cùng, chồng tôi thở dài: "Rodi, thôi em cứ coi như là vì anh, em ở nhà ăn sáng được không?". Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.

Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc ăn cháo bằng đũa, không dùng thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ vào toa-lét, nôn oẹ hết.

Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu có cố ý. Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.

2. Đón chào sinh mệnh mới, nhưng mất đi tính mệnh bà!

Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: "Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào".

Kết quả khám của bác sĩ là tôi đã có thai. Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn oẹ, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi. Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, nhưng trông anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như không quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự căm thù, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương.

Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua.

Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: "Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!" và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mơ ước nó không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm rơi xuống.

Vì sao một vụ cãi nhau đã làm tình yêu trở nên tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền. Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại "ồn ào" lăn xuống.

Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy nghĩ của mình, đi tìm chồng nói chuyện một lần cho rõ.

Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: "Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn xe cộ, đang trong viện."

Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi tìm được chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất rồi. Chồng tôi không nhìn tôi, mặt anh rắn lại.

Tôi nhìn gương mặt gầy gò trắng bệnh xanh tái lại của mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều mang một nỗi thù hận sâu sắc. Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại khái là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một chiếc xe bus đã đâm thẳng vào bà...

Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không cãi nhau, nếu như... trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh.

Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị lòng tự trọng đáng thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được, muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bới tôi một trận còn hơn, cho dù tất cả đã xảy ra không phải do tôi cố ý.

Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái thòng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.

Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn thấy chồng tôi ngồi đối diện trước một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả.

Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng trước mặt chồng, nhìn anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi chẳng còn muốn nói gì, cũng không thể nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nhìn tôi, không hề thua kém. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế này mãi, tôi và đứa bé trong bụng tôi sẽ cùng ngã.

Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, tình yêu của chúng tôi cũng đã chết rồi.

Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ quần áo bị động vào, chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, mỗi lần thấy những người chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra, coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi. Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, khói thuốc mù mịt khắp phòng, trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi đã biết tờ giấy viết gì.

Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được cách bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: "Anh chờ chút, tôi ký!". Chồng tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi.

Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn mình: "Không khóc, không khóc...". Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép nước mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, ký lên đó cái tên tôi, đẩy lại phía anh.

"Rodi, em có thai à?"

Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ "tới tấp" giàn xuống má.

Tôi đáp: "Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được rồi!". Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy lấy người tôi, nước mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, rất nhiều thứ đã mất về nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng không thể với lại.

Không biết chồng tôi đã nói "Anh xin lỗi Em!" với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo chồng tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Do tôi, là vô ý; Còn anh, là bởi cố tình.

3. Mong ước hoá giải những ân hận cũ, nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!

Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng, không ăn bất cứ thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà gì, không nói chuyện với anh. Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Có hôm chồng tôi thử quay về phòng ngủ, anh vào, tôi ra phòng khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ ở phòng mẹ.

Trong đêm thâu, đôi khi từ phòng anh vẳng tới tiếng rên khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm lấy tôi cười ha hả. Anh đã quên rồi, tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh, còn bây giờ, giữa chúng tôi còn lại gì đâu?

Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa bé chào đời. Dường như ngày nào anh cũng mua gì đó cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em, ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh. Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy tính "lạch cà lạch cạch", có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.

Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên, chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo đi ngủ, vì đang chờ đón giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấp áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: "Cả cuộc đời này, còn ai có thể yêu tôi như anh nữa không?"

Anh đẩy cửa phòng phụ sản, nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén cơn đau nhìn lại anh một cái nhìn ấm áp.

Từ phòng đẻ ra, chồng tôi nhìn tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh... Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt mỏi... Tôi đã tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào chảy vì chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.

Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đã vào giai đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: "Phải chuẩn bị hậu sự đi!"

Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi nghĩ đó là...

Có hai trăm nghìn chữ trong máy tính, là lời dặn dò chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi:

"Con ạ, vì con, bố đã kiên trì, phải chờ được đến lúc nhìn thấy con bố mới được gục ngã, đó là khao khát lớn nhất của bố... Bố biết, cả cuộc đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui sướng biết bao, nhưng bố không thể. Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố... Con ơi, viết xong hơn 200 nghìn chữ, bố cảm thấy như đã đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy, bố rất mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu con nhất, cũng là người bố yêu nhất..."

Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu đương, anh đều viết hết.

Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:

"Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha thứ cho những gì anh làm tổn thương em, tha thứ cho việc anh giấu em bệnh tình, vì anh muốn em giữ gìn sức khoẻ và tâm lý chờ đón đứa con ra đời... Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đã tha thứ cho anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh... Những quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà, trên các gói quà anh đều đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi..."

Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: "Anh mở mắt cười một cái nào, Em muốn con mình ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm trong lòng bố..."

Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn nằm trong lòng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy ảnh "lách tách", để mặc nước mắt chảy dọc má...

(Trang Hạ dịch)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nhiều bài hay qá:x
Mỗi tội mọi ng post liên tiếp đọk ko kịp:D
 
Câu chuyện gần như 1 bài phóng sự, mọi ng` hãy đọc và cho ý kiến nhé(truyện tớ viết ạh )

Nó là một cô gái Sài Thành vô cùng cá tính, xinh xắn. Nó thực sự được đánh giá là một thiếu nữ đẹp, đẹp bởi chính sự thanh tú trong gương mặt nó, dáng người thon gọn cao gầy của nó. Nó học cũng rất giỏi, toàn xếp thứ hạng nhất, nhì trong trường.
Người ta bảo nó học giỏi, ừ, công nhận.
Nhưng cũng một điều khác phải công nhận...nó hư.
Không hiểu tại thiếu thốn tình thương yêu cha mẹ trong một ngôi nhà khá giả có thuộc bậc có tên tuổi ở cái đất Sài Thành hay tại cuộc đời nó là một chuỗi những tính toán mà nó trở nên như vậy.
Lên 10 tuổi, nó đã không coi cha mẹ nó ra gì, nó ngang nhiên cãi lại, đập vỡ hết bát đĩa ngay cả trong bữa cơm nếu nó bực tức, rồi nó bỏ nhà đi dạt, chuyện này cũng là quá bình thường với nó.
Đã 8 năm, năm nay nó đã là một thiếu nữ 18 tuổi xinh xắn, cái tuổi mộng mơ, cái tuổi đẹp nhất của thời con gái thì 8 năm đấy, chưa một lần nó hiểu được tiếng “gia đình” là gì, dường như những con người mà nó gọi là “ba”, “má” lại quá xa lạ với nó.
Nó xinh, nó giỏi,nó cá tính. Nét các tính toát ra từ cách nó ăn mặc đến dáng điệu nó đi cùng với những điệu nhảy vô cùng bốc lửa của nó.
Và cũng sẽ không là điều lạ nếu như hàng bao nhiêu chàng trai xếp hàng dài để làm quen với nó.
Và cuộc đời nó, tính cho đến bây giờ, chắc cũng không đếm được bao nhiêu chàng trai đã từng được nó gọi bằng cái tên âu yếm: “bạn trai”.
Ai cũng thế, chỉ cần nó thấy có cảm tình với vẻ đẹp trai, ga lăng hay nhà giàu của bất cứ một anh chàng nào, nó cũng có thể ra làm quen, và cũng chưa một lần nó thất bại, nó thích ai, ừ thì cho là thích, thì người ấy chắc chắn cũng sẽ quay lại say nó như điếu đổ.
Cũng chắc vì lẽ đó mà bên nó không có một cô bạn gái thân thiết nào để trút bầu tâm sự, có lẽ bọn con gái ghét nó, hoặc ghen tị với nó, nhưng nó tự thấy chẳng cần, cần quái gì bọn con gái cơ chứ.
Và cuộc đời nó dần trôi với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng với những chàng “vệ sĩ” của nó. Không một bar nào mà nó chưa đến, không một pub nào mà nó chưa qua, không một sàn nào mà nó chưa lên, không một loại rượu hay cocktail nào mà nó chưa nếm thử. Khi nó buồn, chỉ cần một cú alô của nó, đã có hàng tá anh chàng chầu chực nào SH, nào Dylan đưa nó đi uống rượu giải khuây.
Với thành tích học tập đáng nể phục, số vụ đánh nhau không đếm xuể của nó cùng với danh tiếng gia đình, năm 13 tuổi, nó đã thực sự trở thành “nỗi khiếp đảm” của trường cấp 2 nó theo học. Nó “cầm trịch” lũ đầu gấu trong trường. Và rồi trong lớp nó có một cậu bạn, cậu ấy làm lớp trưởng, cậu ấy hiền, cậu ấy ngoan, cậu ấy đã nhắc nhở nó nhiều lần, nhưng thái độ khinh khỉnh ấy của nó vẫn giữ nguyên. Nó coi cậu ấy- cũng chỉ như một thằng con trai- theo đúng nghĩa là một động vật giống đực mà thôi, không hơn không kém.
Nó trêu cậu ấy, tán đểu cậu ấy và nhận lời yêu cậu ấy dễ dàng. Không như những thằng con trai khác, cậu ấy nghèo, không có Dylan hay SH, không có tiền để nó chơi thuốc, nó bỏ cậu ấy, nó thấy một anh chàng đẹp trai đi ngoài đường, nó kết luôn và nó làm bạn gái của hắn ta.
“Cái cuộc tình” ấy cũng qua chóng vánh lắm, cũng giống như hàng ngàn cuộc tình hay hàng ngàn cậu trai đã qua tay nó.
Nhiều người bảo nó hám giai, có lẽ vậy.
Họ cũng bảo nó lẳng lơ, có lẽ vậy.
Nhưng nó cũng mặc kệ hết, nó là chính nó, nó mặc kệ sao cho sự đời ra sao thì ra, nó không quan tâm.
Ba má nó ở xa, chỉ gửi tiền về cho nó hàng tháng, và bù lại, nó cũng send cho họ bảng điểm của nó.
Họ tự hào, họ hài lòng vè đứa con gái độc nhất của mình và không hay biết đời sống thác loạn đến cực độ bởi “cô con gái” mà họ yêu chiều bấy lâu nay.
Và rồi nó gặp anh, anh là một doanh nhân trẻ vô cùng thành đạt, ít ai ở cái tuổi như anh có thể làm được điều đó.
Anh lại còn cao ráo, đẹp trai, nó có cảm tình với anh ngay từ lần đầu tiên chat với anh từ khi anh add nhầm nick nó.
2 tuần sau,anh về VN, anh gặp nó.
Đối với nó, anh không như những chàng trai khác, anh chín chắn, anh nhã nhặn và tử tế với tất cả mọi người. Có thể nói rằng...anh hoàn toàn trái ngược với nó
Và nó cảm thấy...yêu anh. Cái thứ tình cảm này chưa bao giờ xuất hiện trong con người nó, trong trái tim nó và cũng chính là lần đầu tiên nó có cảm giác như vậy với “một động vật giống đực cùng loài”, nên dường như mọi thứ đều như muốn trào ra, vỡ ra. Trái tim nó, con người nó, mọi thứ nó đều muốn dành cho anh, và nó, lần đầu tiên trong đời, nó nói “em yêu anh” bằng cả trái tim...
Nó thấy hạnh phúc và ấm áp mỗi khi anh nắm tay nó, anh ôm nó vào lòng hay anh hôn nó. Và điều kì lạ thực sự xuất hiện ở nó – cô gái mà 18 năm trong cuộc đời coi khinh thứ gọi là “hạnh phúc”. Nó dường như tan chảy khi đọc những tin nhắn anh răn dạy nó, nó yêu anh - cả tấm lòng.
Rồi một ngày anh đề cập đến chuyện “ấy” với nó. Trái tim nó tuy đã va chạm nhiều với xã hội nhưng lại mỏng manh dễ vỡ bởi tình yêu. Và không chút suy nghĩ, nó gật đầu.
Chủ nhật, anh đưa nó đi chơi, anh đưa nó ra ngoại ô ngắm cảnh, anh đưa nó đi đến những nơi nó chưa từng đến, anh cho nó ngắm những cánh đồng, rặng núi...
Ngồi trong ô tô của anh, nó đã mệt lử rồi, nó tự đầu vào cửa kính và thiếp đi. Rồi chợt bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại reo. Đã 0h. Nó đang ở trong khách sạn, trên bàn đầy thức ăn. Nó đói, lại toàn món nó thích, nó ngồi xuống ăn ngấu nghiến cho thoả mãn cái dạ dày.
Anh nhìn nó ăn như nhìn 1 đứa trẻ, rồi cười khoái trá.
Anh ngồi xuống bàn, ăn cùng nó, nó bón cho anh ăn, hạnh phúc. Anh bảo:
- Nhóc yêu àh, ngày mai anh phải bay rồi
cổ họng nó như nghẹn ứ lại
- liệu em có thể... – anh nói tiếp
Nó yêu anh, nó yêu anh nhiều lắm, trái tim non nớt của nó đã thuộc về anh và nó cũng muốn dâng hiến thân thể mình cho anh.
- Thôi em đi tắm đi, rồi chuyện đó...để lát nữa cũng được.
Nó vào phòng tắm, lần lượt trút bỏ mọi thứ đồ ra, nó tắm, rồi nó ngắm nhìn lại cơ thể mình cơ thể mình thật kĩ trong tấm gương của khách sạn. Nó biết là anh yêu nó vô cùng, và nó biết chắc rằng anh không phải loại con trai lừa dối nó bởi...chính anh đã thay đổi nó kia mà, và nó cũng muốn tặng anh món quà quý giá nhất của đời nó.
Nó ra khỏi phòng tắm, leo lên giường, kín đáo đắp tấm chăn bông vào, anh vồ vập vào nó
Rồi chợt, anh tát nó, túm tóc nó, è cổ nó xuống, với điệu cười man rợ:
- Tao không ngờ mày vẫn còn Virgin đấy
- Anh...anh...em yêu anh. – nó khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ra, nó hét lên nhưng dường như không thể
- Mày cũng biết yêu cơ àh, mày chỉ là một con điếm,chính xác là một con điếm mà thôi.
Nó thấy nhục, nước mắt lăn dài trên gò má nó, lần đầ tiên trong đời, nó thấy...sợ
- Mày còn nhớ 5 năm về trước, cái cậu bé lớp trưởng ngoan ngoãn lớp mày không? Nó yếu ớt vô cùng nhưng nó yêu mày, hàng ngày nó chép bài hộ mày, mong mày đi học đủ, thế mà mày nói yêu nó rồi chà đạp, cười nhạo và hành hạ trên chính tình cảm của nó. Mày là cái loại...chó má. Và em tao, 2 năm trước, khi nó nhìn thấy mày quá ăn chơi sa đoạ, bệnh tim của nó tái phát và đã không cứu được. Mày là cái con khốn nạn, mày đã cướp mất người quý giá và quan trọng nhất cuộc đời tao.
“Anh” tát nó 5 phá liên tiếp rồi bỏ đi.
Nó ngồi khóc, nó lấy chiếc áo khoác dài, mặc vội vào người, che đi tấm thân mỏng manh không còn chút giá trị.
Nó chạy xộc ra khỏi phòng, xuống thang máy, nó chạy ra đường, màn đêm đen kịt như muốn nuốt chửng nó
Ngất xuống lòng đường, lần đầu tiên nó thấy...CÔ ĐƠN, LẠNH LẼO và SỢ HÃI
 
T2 có nhiều tài năng văn họk nhỉ:D
Có điều góp ý thật chỉ là ý kiến cá nhận thôi:
- truyện XD ko được độk đáo cho lắm
- nhân vật cũng ko nổi bật
- ngoài đời kiếm ra đâu ng như thế: họk jỏi + đú đớn; iêu nhiều tới thế mà vẫn còn virgin:-s
- mới có 5 năm ko nhận ra bạn cũ ( ng iêu cũ)
truyện này có lẽ ko hợp lứa tuổi cho lắm:-s mình đọk cứ gai gai ng:| thế mà bạn Linh viết đc thì phải công nhận là suy nghĩ siêu chín chắn:D
anw, dám tự viết truyện + post đã đc coi là 1 thành công:D
 
T2 có nhiều tài năng văn họk nhỉ:D
Có điều góp ý thật chỉ là ý kiến cá nhận thôi:
- truyện XD ko được độk đáo cho lắm
- nhân vật cũng ko nổi bật
- ngoài đời kiếm ra đâu ng như thế: họk jỏi + đú đớn; iêu nhiều tới thế mà vẫn còn virgin:-s
- mới có 5 năm ko nhận ra bạn cũ ( ng iêu cũ)
truyện này có lẽ ko hợp lứa tuổi cho lắm:-s mình đọk cứ gai gai ng:| thế mà bạn Linh viết đc thì phải công nhận là suy nghĩ siêu chín chắn:D
anw, dám tự viết truyện + post đã đc coi là 1 thành công:D
hìhì
nhiều ng` cũng bảo nó ko logic cho lắm
viết vội 1 đêm mất ngủ ý mà :D
mà ko phải là 5 năm ko nhận ra ny cũ mà là 5 năm sau, anh trai của ny cũ đi trả thù :D
 
hìhì
nhiều ng` cũng bảo nó ko logic cho lắm
viết vội 1 đêm mất ngủ ý mà :D
mà ko phải là 5 năm ko nhận ra ny cũ mà là 5 năm sau, anh trai của ny cũ đi trả thù :D

Bạn Link thứk khuya nhỉ:D
Mỗi đêm mất ngủ cho ra 1 truyện thì trả mấy mà xuất bản sák:D
Cậu cứ viết truyện shong muốn lên tay thì có thể nhờ các thầy cô sửa í:D
Nhg mà truyện này mà đưa sửa thì cứ gọi là:))
 
Bạn Link thứk khuya nhỉ:D
Mỗi đêm mất ngủ cho ra 1 truyện thì trả mấy mà xuất bản sák:D
Cậu cứ viết truyện shong muốn lên tay thì có thể nhờ các thầy cô sửa í:D
Nhg mà truyện này mà đưa sửa thì cứ gọi là:))
hớ hớ
truyện này mà sửa thì đi :))
mà Thảo cũng ngủ muộn thế, add YM đi \:d/
 
Back
Bên trên