Văn học 08-11

Truyện ko có cốt truyện cụ thể :)) chỉ là 1 số mảnh ghép kí ức ko hoàn chỉnh , chắp vá lại với nhau . Truyện ko có những tình tiết giật gân , gay cấn , cao trào . Cũng ko màu hồng như phim Hàn . Đơn giản và thực tế . Bạn nào thik happy ending thì đừng đọc rất waste time :"> Các nhân vật đều là ng việt nam 100% , tác giả cố ý ẩn dụ những đặc điểm gốc của nhân vật sang tên tiếng anh :"> trong truyện có nhiều đoạn nửa anh nửa việt :)) tác giả tôn trọng cảm xúc của nhân vật lúc bấy h , nên giữ nguyên và ko dịch lại sang tiếng việt :D




Cho 1 người con gái :)

......... kí ức về một mùa đã xa ...........​



Chương I

Bangkok , Thái Lan .

Điện thoại của Deirdre rung lên bần bật : " you've got a new message "
Mom : " Mấy giờ máy bay hạ cánh , để mẹ đến đón con ? " . Nhắn tin reply xong , con bé mơ màng nhìn ra khoảng không rực sáng ánh đèn qua cửa sổ máy bay . Tạm biệt Thái Lan , tạm biệt những ngôi chùa linh thiêng , tạm biệt Pattaya sầm uất náo nhiệt về đêm , tạm biệt thủ đô Bangkok ........ chuyến du lịch một mình lần đầu trong đời của một con bé 15 tuổi . " Nhất định sẽ còn quay lại . Nhất định " . Nhà nội Deirdre đều theo đạo Phật , có lẽ vì thế , nó tin vào Phật . Thái Lan nổi tiếng với những ngôi chùa Phật giáo linh thiêng . Nó tin rằng , với quyết tâm và sự thành kính của nó , trời phật sẽ giúp nó hoàn thành ước nguyện đỗ vào trường chuyên mà nó hằng mơ ước . Nó tin .

11 p.m . Sân bay Nội Bài . Hà Nội của nó đây rồi ..........
Sau khi nhận lại hành lý , cùng với 1 đống hoa quả quà tặng mua từ Thái , Deirdre hít 1 hơi căng đầy lồng ngực cái lạnh quen thuộc của Hà Nội . Con bé mỉm cười : " it's good to be home " . Những cơn gió mùa Đông Bắc khô rát , lạnh đến thấu xương làm nó phải xuýt xoa . Về đến nhà đã là nửa đêm , con bé vứt mình xuống giường . Sự mệt mỏi sau 1 chuyến đi xa và cái ấm áp dễ chịu của cái chăn khiến nó nhanh chóng mơ màng thiếp đi . " Reng reng reng " . " what's the hell , đứa nào mà còn phá đám người ta vào cái giờ này thế không biết ? " con bé nhăn nhó nghĩ thầm . Mắt nhắm mắt mở , với tay lấy cái di động , con bé alô . Là Floriex , best friend forever của nó
- Về rồi hả ku ?
- M* mày , hỏng giấc mơ đẹp của tao rồi . Mai đến trường mua trà sữa đền tao phí tổn thất tinh thần . Thế có chuyện gì ?
- Đi về chưa tặng quà cho tao lại còn đòi hỏi . Mai kiểm tra đấy , cấm mày bùng . Đang khổ sở với môn đấy lắm đây , bà ý ra mặt trù tao . Lại còn mấy con " chim lợn " , nếu không cẩn thận rồi một ngày đi qua mày sẽ bị bọn nó cho 1 bãi lên đầu ...... blah blah blah ........, Floriex vẫn luôn châm biếm cay cú như vậy khi nó gặp chuyện không vui
- Đấy không phải là thứ mày muốn nói với tao vào cái lúc 1 nửa thế giới đang nằm trong chăn ấm đúng không ?
.....................
- Uh . Floriex ngập ngừng
- Nói đi
- Mai là 14/2 . Giọng Floriex có vẻ lúng túng , dường như muốn nói nhưng ngôn từ cứ tắc hết lại
- Ra thế . Tao biết mày muốn nói gì rồi . Mai tao sẽ đến thăm dò Thomas hộ mày . Giờ thì để tao yên giấc một phần ngàn thu đi được không
Uể oải cúp máy , Deirdre nhủ thầm : con gái vẫn cứ là con gái , Valentine là nhặng xị hết cả lên . Nó tự hỏi tại sao nó chẳng bao giờ có chút hứng thú với những dịp thế này . Và kệ cho cái thắc mắc ấy vẫn chưa được giải quyết , giờ là lúc tự thưởng cho bản thân 1 giấc ngủ dài bù cho những đêm ăn chơi ở Thái Lan .
Valentine đối với nó đã là 1 khái niệm xa lạ và buồn tẻ , thậm chí chẳng khác gì ngày thường . Không phải con bé không được ai thích . Vẫn luôn có hộp socola dành cho con bé vào cái ngày cả thiên hạ đua nhau bày tỏ tình yêu với nhau này . Chỉ đơn giản , nó chẳng thích ai ngoài " tình yêu " của đời nó - ngôi trường mà nó luôn ao ước . Đối với 1 đứa đang quay cuồng trong bài vở , để vài tháng nữa thôi , nó sẽ bước vào kì thi chuyển cấp , thì thời gian là 1 thứ vô cùng xa xỉ . Nói gì đến tình cảm . Cuộc sống thực tế không bao giờ là màu hồng , không có những chuyện như vào 1 ngày Valentine nọ , tình yêu đích thực đến với bạn , không có những chàng hoàng tử đến và rồi thay đổi cuộc sống nhàm chán của bạn . Giờ nó chỉ tập trung vào duy nhất 1 thứ : Học hành
Ngồi đồng trên Mega mấy tiếng để xem phim , cuối cùng nó nhận ra chỉ toàn những phim tình cảm nhẹ nhàng hoặc sướt mướt , thể loại phim mà nó không hề ưa . Nó quyết định vào Pepperonis và đốt nốt số tiền còn lại ăn pizza . Mọi người thường nói khi những người single , vào ngày này , sẽ thấy rất cô đơn . Có lẽ con bé vốn là người sinh ra đã có những ý nghĩ không hề bình thường . Nên nó thấy rất thích thú với việc nhìn thấy nhiều couples như vậy , không hề tủi thân , không chạnh lòng , thậm chí là vô cùng hào hứng . Với con bé , khi người ta yêu nhau đúng là 1 điều kì diệu , 1 phép màu của hạnh phúc . " Hạnh phúc là khi những người xung quanh bạn hạnh phúc " . Nhìn những người mà tâm hồn đang bay bay gần đến thiên đàng nhờ thứ xúc tác gọi là tình yêu , nó cũng thấy vui lây . " Cuộc đời đúng là nở hoa ", nó nhủ thầm

Nhưng . Có 1 điều nó biết chắc chắn . Bông hoa của nó thì luôn héo hon , tàn úa ...........

* * *

Bước chân vào nhà . Deirdre chết đứng :

- Đây là nhà tao ! Cái nhà này là công sức 1 tay tao xây nên . Mày không chịu được thì cứ đi đi , cút khỏi nhà tao ! Mày què cụt sẵn rồi còn muốn làm nó què cụt theo mày à . Đàn bà gì mà đồng bóng , hóng hớt , lo việc thiên hạ thì giỏi . Mở mồm ra là xoen xoét cãi .
- Anh không được phép xúc phạm tôi !
Người phụ nữ gào lên đáp trả trong nước mắt
Xoảng ! Xoảng !
2 mắt long lên sòng sọc , người đàn ông gầm lên như 1 con thú dữ bị thương , hất tung tất cả mâm cơm , bát đĩa xuống đất .
- Cả cái nhà mày chẳng được ai tốt đẹp tử tế đâu . Đ** phải tao lấy một đứa què cụt như mày thì mày sướng được thế này sao !
Người phụ nữ vội vã lê bước như chạy trốn lên cầu thang . Dường như không gì có thể làm nguôi được cơn điên dại , ông ta ném tới tấp tất cả những gì có thể với được vào thẳng người phụ nữ bé nhỏ .
- Cút !!!!
Đĩa hoa quả vốn được chuẩn bị sẵn làm món tráng miệng , nay tất cả đều nát bấy . Và trái tim nó cũng vỡ nát theo từng lời mắng chửi

Người đàn ông là bố nó . Người phụ nữ là mẹ nó .

Deirdre không khóc . Nó lặng lẽ nhặt từng hột cơm , tỉ mẩn và chăm chú như nàng Tấm lựa gạo và thóc , lau đi những miếng dưa hấu , đu đủ nát bét vương vãi trên những bậc cầu thang . Xong xuôi , nó nhẹ nhàng quét tất cả những mảnh vỡ , bỏ vào thùng rác . Tất cả đều tự nhiên , như thể một chuyện hết sức bình thường , như bạn cho một con cún ăn , hay nấu một món ăn . Hoàn toàn chuyên nghiệp và thành thạo . Đã quá nhiều lần rồi ........

Bố nó vẫn ngồi đấy. 2 mắt đỏ ngầu , miệng ko ngớt gào lên chửi bới . Nó ước mình là một người sinh ra câm điếc , ko phải nghe , ko phải thấy , ko phải biết , ko phải đáp lại những lời đay nghiến của bố nó . Im lặng . Im lặng đã bao nhiêu năm rồi , nó cũng chẳng nhớ rõ . Từ tầng dưới , vẫn có thể nghe thấy từng tiếng nấc , tiếng khóc than yếu ớt lọt ra từ căn phòng đóng kín . Bỏ lại người đàn ông vẫn chưa nguôi đc cơn giận dữ , Deirdre cầm lấy lọ dầu , lặng lẽ bước lên tầng 2

" Cộc cộc ! "
" Con đây mẹ ơi " , ko có tiếng trả lời .

Người phụ nữ của đời nó , ngồi đây , giờ bé nhỏ và run rẩy khác nào một đứa trẻ . Đau đớn và sợ hãi . Những tiếng than khóc , tiếng đổ vỡ của bát đĩa , tiếng cãi vã , và tiếng kêu cứu
Vẫn luôn ám ảnh ngôi nhà của nó mãi ko thôi .

Bóng tôi buông xuống . Trong màn đêm lặng lẽ , hãy lắng nghe . Thật kĩ .
Có tiếng khóc
Rất nhỏ
Của hai người




..............................



( hết chương 1 :"> )
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em thấy có đôi chút bất hợp lý :-??
một ng tập trung học hành như Deirdre lại có time để đi du lịch Thái Lan + ngồi xem phim hàng h trên mega + ăn pizza như muốn giết thời gian như vậy ???
 
Chỉnh sửa lần cuối:
uh chính là muốn giết thời gian mà em :-? Valentine mà :-?? Deirdre muốn tận hưởng cái ko khí valentine thay cho việc ngồi nhà cắm đầu vào sách vở :D 1 ngày duy nhất cho phép bản thân xả hơi :-?? em chưa bao h như thế à :-? ng ta dù bận đến mấy , vẫn phải có 1 ngày , bước chậm lại , nhìn ra thế giới xung quanh ý :p chị đoán thế thôi chứ chả biết tác giả có dụng ý như thế thật ko :"> ( nhỡ nói năng linh tinh sai thì chết dở :"> ) thế là bình thường với 1 con ng mà :-? thỉnh thoảng đều có lúc ngồi ngẫm :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em thì có tiết kiệm thời gian đâu =)) nên việc đi chơi một mình là điều bình thường :)) còn deirdre thì lại là con ng tiết kiệm tg cho học nên theo em thì hiếm khi đi chơi như vậy thôi :D nhưng chị giải thích cũg hợp lý :d ... em đọc có một cảm giác là deirdre đi lên mega với ăn pizza như một sở thik thường trực , thường xuyên . Còn có thể nhiều ng đọc nghĩ rằng valentine nên deirdre muốn "thay đổi ko khí " :-?? nhưng có vẻ cảm nhận của chị hợp lý hơn :-??
post tiếp đi chị ơi :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
oầy em này giỏi vật 8->:"> thật ra đối với Deirdre Mega hay pizza đúng là sở thik thường xuyên :p em Minh đoán chuẩn thế =D> ( đọc chương tiếp sẽ biết :">) nhưng cả năm lớp 9 lại phải ngừng cái thú vui hưởng thụ đấy lại , nên Valentine là 1 dịp tự thưởng cho mình cái thú vui trước đây :p thoát khỏi ko khí học hành căng thẳng ý mà :D

uh :"> đợi chị tí :"> hơi bận để type ý mà :p tối nay sẽ post chương nữa :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
oầy em này giỏi vật 8->:"> thật ra đối với Deirdre Mega hay pizza đúng là sở thik thường xuyên :p em Minh đoán chuẩn thế =D> ( đọc chương tiếp sẽ biết :">) nhưng cả năm lớp 9 lại phải ngừng cái thú vui hưởng thụ đấy lại , nên Valentine là 1 dịp tự thưởng cho mình cái thú vui trước đây :p thoát khỏi ko khí học hành căng thẳng ý mà :D

uh :"> đợi chị tí :"> hơi bận để type ý mà :p tối nay sẽ post chương nữa :">

:| ... mình cảm thụ văn học tốt thế này mà điểm văn vừa mới ăn con 4,5 xong =))
 
Chương 2



Deirdre cắt tóc . Cắt ngắn củn . Mái tóc dài mượt mà lũ con gái bạn nó thường ngưỡng mộ giờ chỉ còn lại một mẩu lởm chởm . Trông nó lúc này chắc chỉ thiếu một bộ quần áo con trai nữa là đủ . Deirdre không quan tâm đến sự thất vọng của thiên hạ khi nó xuống tóc . Nó thích sự mới mẻ , nó muốn sự thay đổi . Tóc ngắn cho nó cảm giác hoàn toàn thoải mái . Độc lập của ta là đây ! “ Oooh yeah ! New hair ! New me ! New life !“ , Deirdre cười thầm “ tự sướng “ . Giờ nó cảm thấy tràn trề tinh thần học hành hơn bất cứ lúc nào . Không thể tin lại có những lúc nó nghĩ được như thế . Deirdre chưa bao giờ là một học sinh chăm chỉ . Hẳn nhiên nó càng không phải là một đứa nerd , một con mọt sách suốt ngày chỉ biết “ học , học nữa , hộc máu “ . Sự chăm chỉ cần và đủ của một học sinh chuyên ngoại ngữ chưa bao giờ có trong từ điển sống của nó . Deirdre là một đứa khá lười học . Nó luôn thích tham gia các hoạt động , và dành thời gian ở bên ngoài nhiều hơn việc hẹn hò với sách vở . Thế mà giờ nó đây nó quay cuồng trong những practise tests , rồi kiểm tra , thi thử , thi thật , hồ sơ với nguyện vọng ……. Cái gì đã thay đổi nó ư ? Tất cả vì " tình yêu " của đời nó . Là thứ duy nhất mà nó thực sự muốn hơn chục năm trời sống trên đời . Không hề vì bố mẹ nó thích con gái mình vào được trường chuyên , thậm chí , bố mẹ Deirdre không hề ưa ngôi trường mà nó chọn . Nhưng con bé đã khẳng khái tuyên bố : nếu con không đỗ vào trường này con sẽ không học bất kì trường nào hết . Con bé vốn sinh ra đã ngang ngạnh bướng bỉnh thế đấy . Và cái sự quyết tâm của nó được thể hiện theo một cách kì lạ : cắt tóc . Không phải để thay đổi tình cảm hay quên một người nào đó mà thiên hạ thường suy đoán .

Với Deirdre , tình cảm đôi khi chỉ là một thói quen . Không hơn không kém . Gặp nhau , nhìn , một chút thu hút , rồi cứ muốn nhìn nữa , nhìn mãi , đến một lúc phải ta phải à lên : mình thích hắn mất rồi . Mà đã là thói quen , thì hoàn toàn có thể thay đổi . Deirdre luôn coi tình cảm là một thứ rất thiêng liêng , thậm chí không đến hai lần trong đời . Đúng như cung Cancer ( Cự Giải ) của nó , nó luôn tâm niệm sẽ dành tất cả cho một tình cảm nghiêm túc duy nhất . " I'll die for my beloved " , câu nói tưởng như đùa nhưng lại đi kèm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của nó đôi khi khiến Floxie phải lúng túng , vội lái câu chuyện sang một chủ đề khác . Người ta có thể coi con số 2,3 năm là sự chung thủy cho một tình cảm đơn phương . Nhưng đối với nó , con số đấy chẳng có một ý nghĩa gì hết . Cái tình cảm ngô nghê lạ lùng của nó cứ diễn ra qua nhiều năm tháng như vậy . Đứng từ xa và ngắm nhìn . Nó mới 14,15 tuổi , một đứa trẻ con không hơn không kém . Mà đúng như thế . Giống như trẻ con thích đồ chơi óng ánh , lấp lánh , cứ thích nhìn ngắm mãi . Nên nó chưa hề coi trọng cái tình cảm trẻ con này . Nó biết , nó có thể dừng bất cứ lúc nào nếu nó muốn . Nhưng đôi khi cuộc sống sẽ thật nhàm chán và buồn tẻ nếu bạn cứ trơ ra như một khúc gỗ , không say nắng , không rung động chỉ để chờ đợi một tình yêu đích thực . Đấy là lí do nó không đặt dấu chấm hết cho tình cảm một chiều vô vọng này . Cho đến bây giờ .

Bỏ lại sau lưng hoàn toàn những suy nghĩ vẩn vơ , nó chợt nhận ra Floxie đang rảo bước từ nhà để xe vào sảnh .
- Bộp !
- Định hù chết tao hả con ác ôn
- Aaaaaa đaaaauuuuuu ! Thế mày định cấu chết tao hả con đại ác ôn kia ( Mắt chớp chớp )
- T............o..........ó ...........c ...... Tóc ..... Tóc mày .......... Floxie nhìn đi nhìn lại , nhìn trên nhìn dưới , như không tin vào mắt mình
- Sao ? ( Chớp lia lịa )
- Haizzzz , sao mày cắt ít thế , sao không cạo đầu luôn đi . Tao rất ủng hộ mày vào chùa quét lá đa
- Tao mà vào chùa thì con nào đi soi zai với mày nữa . Thôi lên lớp đê ! Làm bài đội tuyển xong tao với mày làm một chầu chân gà nướng . Dạo này thi đua , kèn cựa nhau mệt vãi !

Trong gần 7 tỉ người người kia , chắc hẳn sẽ có một người , tất nhiên , trừ chính bạn , hiểu được bạn . Floxie là người như vậy , cô là một người bạn có vai trò rất quan trọng đối với cuộc sống của Deirdre . Dính lấy nhau từ lớp 7 , hai đứa thậm chí còn hẹn sinh con đẻ cái rồi nhất định sẽ kết thành thông gia . Nếu câu chuyện này đóng lại ở kết thúc bi thảm nhất , chắc một điều rằng : ngoài bố mẹ , người thân , người đau lòng nhất sẽ là Floxie . Bạn bè là gì ? Là người không đá một cú vào mông bạn trong khi cả thế giới đều quay lưng lại với bạn . Là người sẵn sàng chửi thẳng vào mặt bạn khi bạn lên cơn dở hơi ẩm ương của tuổi ô mai , nhưng lại viết cho bạn vài dòng trên topic from.....to...... , xoa dịu nỗi đau tâm hồn , để bạn biết rằng : mình luôn được quan tâm .

Floxie và Deirdre , cứ như 2 cục nam châm trái dấu , một đầu dương , một đầu âm . Floxie cao , chiều cao mà mọi đứa con gái đều mơ ước , thông minh , khá giỏi những môn tự nhiên , hài hước và vô cùng thẳn thắn , đôi khi bạn khó nhận ra đây là một cô gái . Deirdre dáng người nhỏ nhắn , nhẹ nhàng , nghiêm túc , và không quá bộc trực . Deirdre là người khá sâu sắc và tâm lí , dường như bạn bè luôn muốn cất giấu những bí mật của mình trong cái " túi " của Deirdre . Con bé khá nữ tính , khéo tay . Những thứ như nữ công gia chánh , đan lát , thuê thùa nó đều làm tốt . Nếu như Deirdre là cái túi thần kì của Doremon , chứa đựng mọi bí mật của thế giới , thì Floxie là cái túi đựng những bí mật của Deirdre . Thêm một điều dễ dàng nhận ra ở Floxie . Cô là một fan cuồng nhiệt của Linkin và nhạc rock nói chung . Nếu bạn là người ít khi vắng mặt trong các rock show ở Hà Nội , liệu một lúc nào đó , bạn có đi qua các nhân vật của tôi chăng ? Họ sống giữa chúng ta , bước đi trong dòng người tấp nập , có thể là bạn của bạn , có thể không . Họ sống động , chân thực .

Thật như chính cuộc sống .


* * *

Hôm nay Deirdre có buổi học đội tuyển trái ca . Tan học thì cũng đã gần 6 giờ . Đường phố đông nghịt những người và xe . Cũng dễ hiểu . Thủ đô vào giờ cao điểm mà . Thong dong bước đi trên vỉa hè giữa cái nắng ố vàng của buổi chiều muộn , Deirdre bỗng thấy nhỏ nhoi , lạc lõng giữa những con người xa lạ này . Dòng suy nghĩ cứ càng ngày càng lớn , theo từng bước chân :
" There is someone out there for me
I'm still waiting patiently ..... Do you even realize I'm here ?
Who is he ? Where is he ? Who is gonna complete my world ?
I did walk alone , I am walking alone ......
Where are you ? the one who walks with me this life
...................... "
Không hẳn là cô đơn . Khi người ta đã quá quen với việc chỉ có một mình , cảm giác buồn sẽ trôi tuột theo gió . Deirdre nghêu ngao hát , bất chấp những cái nhìn của một vài người . Nó là một đứa rất có năng khiếu hát hò , nhưng không phải với nhạc của Green Day .

I walk a lonely road
Don't know where it goes
I walk this empty street
On the boulevard of broken dreams
My shadow's the only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
'Til then I walk alone





...................................................





Chương 3




Ác mộng kéo dài ..............

Well I couldn't tell you why she felt that way,
She felt it everyday.
And I couldn't help her,
What's wrong, whats wrong now?
Too many, too many problems.
Don't know where she belongs, where she belongs.
She wants to go home, but nobody's home.
That's where she lies, broken inside.
With no place to go, no place to go, to dry her eyes.
Broken inside.

Her feelings she hides.
Her dreams she can't find.
She's losing her mind.
She's fallen behind.
She can't find her place.
She's losing her faith.
She's falling from grace.

She's lost inside, lost inside.oh oh ..............
She's lost inside, lost inside.oh oh ...............

Bữa trưa không yên lành :


- Mày bị điếc hay sao mà lề mề như con rùa thế hả ?
- Dạ ......... dạ ..............

Tay chân run lên bần bật . Nó sợ . Một con thú nhỏ , luôn mang một nổi khiếp sợ trước sự đe dọa của con thú lớn hơn

- NHANH LÊN !!! Người đàn ông quát lớn

Giật mình ! Tim bắn ra khỏi lồng ngực . Con bé luống cuống , đánh rơi cái bát . Vỡ tan . Cơm canh vương vãi hết dưới đất . Hoảng hốt , Deirdre vội vã nhặt đống cơm rơi vãi và những mảnh sứ vỡ .

- Nhặt cho bằng hết đi ! Còn thừa sót một hột cơm tao bắt mày liếm đấy .

Giờ thì nó khóc thật . À không . Không phải nó rơi nước mắt . Mà là đứa trẻ con trong nó khóc vì sợ hãi . Nước mắt của một đứa trẻ bị cướp mất tuổi thơ . Một tuổi thơ chỉ toàn những vết bầm tím , những lời mắng nhiếc chửi bới , những cơn ác mộng ..........

- Á !
Một mảnh sứ cứa vào tay nó . Con bé không dám chạy đi băng bó , lại tiếp tục lũi cũi nhặt từng hột cơm

- Mày sướng quá nên hóa điên rồi à ! Được ăn sung mặc sướng nên mày coi thường tao đúng không ? Đi đến đâu là ỉa đến đấy cho người khác dọn à ?
- ............................
- Khóc lóc cái gì . Oan cho mày lắm à . Mày có nghe tao nói cái gì không đấy . Mày coi thường bố mày nên không thèm trả lời đúng không ? Con câm này

Nó vẫn im lặng . Nước mắt cứ trào ra . Không cầm lại được. Máu từ ngón tay bị đứt vẫn cứ chảy . Chảy không ít . Nhưng có ai quan tâm chứ . Chính nó cũng chẳng để ý , hoặc không dám để ý .

- Mày dọn kiểu này đấy à ? Mày không thèm trả lời , định chống đối tao như con chị mày đúng không ?

Nói rồi người đàn ông lao đến , túm lấy tóc nó và bắt đầu giật :
- Liếm ! Liếm hết chỗ này cho tao !
- Khóc lóc cái gì . Câm miệng !
Những nếp nhăn của người đàn ông ngoài 50 rung rung lên vì tức giận . Hai hàm răng nghiến kèn kẹt . Chỉ ánh mắt đầy thú tính cũng đủ để làm bất kì đứa trẻ con nào phải bật khóc khiếp sợ .

Ấn mặt con bé xuống đống cơm canh lênh láng trên sàn , người đàn ông gào thét :
- Liếm ! Mở mồm ra ! Liếm đi



( hết chương 3 :"> ) con bé sẽ thế nào mời chờ tiếp phần sau :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tớ chẳng nhớ đã post đến chỗ nào nên đành post lại tứ đầu vậy, mong mọi người thông cảm! >"<
Chương 1

Bây giờ thì Ngọc đang ngồi trong thư viện với cả một chồng sách cao ngất. Nghĩ đến thảm cảnh phải mang cái đống của nợ này lên tầng bốn. Quả thật là ác mộng. Nhưng còn ác mộng hơn khi phải lục tung cái đất nước Việt Nam “nhỏ bé” này chỉ để tìm cho được một thằng bạn trai với đầy đủ mọi tiêu chí của một hotboy.(Thế này thì không còn gì để nói.)
Nhớ lại cuộc nói chuyện “định mệnh” của nó và Thư, thật tình nó thấy hối hận là tại sao lại đi quen Thư làm chi cho hôm nay phải hối hận:
- Hạn chót nhớ! Đúng 1 tháng nữa mày phải dẫn cái thằng cha người yêu của mày về đây diện kiến tao và cả lớp!
- Điên à? Làm sao tao kiếm được thằng nào như thế??
- Cái đấy là việc của mày. Tao chỉ chỉ biết ra đề và chấm bài. Còn làm bài như thế nào là việc của mày.
Thật không thể nào tưởng tượng được một con bé “còn đang muốn bay nhảy” như nó phải kiếm bạn trai trong vòng 1 tháng. Mà thật tình thì nó có háo hức gì với chuyện có bạn trai đâu chứ? Ít nhất thì việc có bạn trai sẽ làm nó phải từ bỏ hai sở thích đã trở thành nghiện: Soi zai và hâm mộ các anh đẹp trai.( Đau lòng toàn tập)
-Làm gì thì làm mình cũng phải chiến đấu tới cùng! Nó giơ nắm đấm quyết tâm, rồi đứng dậy bê chồng sách lững thững đi ra ngoài.
“Bây giờ thì mình có thể làm gì nhỉ? Nó vừa đi vừa nghĩ. Điểm mặt trong số tất cả những bạn có thể có khả năng là hotboy mà nó quen, ờ, chả có ai mà nó thấy có thể tiến xa hơn mức tình bạn. Mà xét cho cùng triết lí của đời nó chẳng phải là: “Những thằng đẹp trai và học giỏi (hotboy) chỉ để ngắm và thần tượng không phải để yêu.”
Nó vừa đi vừa suy nghĩ lung tung.

Oạch oạch, bộp bộp, cheng cheng. Một tràng những tiếng động “êm ái” vang lên và sau một giây bị kích động, nó mới nhận ra mình đang nằm sóng xòai trên mặt đất và chồng báo, ừm, tung bay như chim.
-Are you Ok? Giọng một thằng con trai và rõ ràng là một lời hỏi thăm nó.
-Oh, I think that I’m Ok. But, đau đến chết mất. Nó kêu lên một cách man rợ.
-Thế là tốt! Bạn nam tốt bụng nói. Thét to như thế anh hiểu là nhóc không làm sao!
“What? Nó nghĩ thầm, không thể tin được một thằng cha nào đó dám gọi nó - 1“chị” học sinh lớp 11 là nhóc”.
Ngay lập tức, nó ngước đôi mắt hình viên đạn lên nhìn bạn nam tốt bụng, giờ đã thành thằng cha xấu tính rồi ngay lập tức trầm trồ (trong lòng) vì tại sao lại có người đẹp trai như thế.
Sau chừng 5s thằng cha xấu tính but đẹp trai nhìn nó chăm chú (Chắc vì không hiểu tại sao con nhóc cứ nhìn mình chằm chằm như thế) thằng cha xấu tính but đẹp trai nhún vai bỏ đi.

-Thật không thể nào tin được,nó vừa nhặt sách vừa lầm nhẩm, sao tên đời lại có thằng đểu giả như thế nhỉ? Hỏi thăm để trêu tức mình rồi lại bỏ đi ngay không thèm nhặt sách hộ hay làm bất kì hành động gì nghĩ hiệp. Cầu trời cho thằng cha ấy cũng ngã chổng kềnh như mình đi, ngã làm sao mà gẫy mấy cái răng cửa ý! Nhưng xét một cách công bằng, zồi ôi, thằng cha ấy đẹp trai thật. Nhưng thôi, mình cũng chẳng so đo với loại người ấy làm chi cho mệt! Nó nhặt nốt quyển sách cuối cùng, vặn vẹo cái xương sườn hình như chuẩn bị gẫy rồi leo lên cầu thang.

Trên lớp.
- Sao mày đi lâu thế? Thư hỏi một câu xanh rờn như nước rau muống.
- Vác cái đống của nợ này lên hộ bọn mày chứ đi đâu! Mà tại sao lại bắt lớp trưởng như tao đi làm cái trò như một ôsin thế hả? Nó tức tối nói.
- Thì cụ Hồ nói rồi còn gì, lãnh đạo là gì gì đó của nhân dân, đại ý là giúp việc ý. Mày là lớp trưởng, phải noi gương cụ Hồ chứ!
- Noi gương cái đầu mày ấy. Nó phì cười.
- Thật tình tao biết mày đã phải chịu nhiều cú shock trong hôm nay. Thư nói với giọng điệu “chia buồn và cảm thông một cách sâu sắc”, nhưng tao vẫn phải báo cho mày một tin buồn. Mày ơi, tao và mày sẽ phải…..lìa xa nhau mãi mãi.
- What? Nó nhảy dựng lên. Sao, mày làm sao? Chuyển nhà à ? Hay ung thư giai đoạn cuối?
- Thật không hiểu nổi sao tao lại làm bạn với người như mày. Thư thở dài. Thưa chị, em vẫn đang khoẻ mạnh ầm ầm! Chưa chết được đâu. Em chỉ chuyển đi chỗ khác thôi ạ!
Nó thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
- Ờ, thế mày chuyển đi đâu?
- Ừm, xuống ngồi cạnh Mai. Thư nói khẽ. Làm bạn với mày bao năm giờ phải rời xa, tao thật không “nỡ nòng nào”. Thật tình tao vô cùng yêu yêu quý mày, nhưng dù có thế nào đi chằng nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt, mày nhé, với lại cái vụ tìm bạn trai,Thư dằn giọng nhớ là vẫn phải hòan thành, rõ chưa!
Nó không buồn. Thật sự là nó không buồn, mặc dù Thư là con bạn chí cốt thân của nó 6 năm trời. Và cũng đúng 6 năm ấy, 2 đứa luôn ngồi cạnh nhau. Chẳng phải nó tức tối gì vụ Thư bày ra cái trò linh tinh sáng nay, chỉ là Thư chỉ chuyển từ ngồi cạnh nó xuống ngồi dưới nó thôi mà, có phải cách xa nửa vòng trái đất đâu mà buồn.
-Suýt quên, Thư nói vội vã, lớp mình có bạn mới !

Huy lên lớp với một vết bẩn to ành trên áo cộng thêm một cục u to đúng bằng quả bưởi trên đầu. Hậu quả của một cú ngã điệu nghệ trong phòng hội đồng mà nguyên nhân là do …một bãi nước chè. Chắc tại sáng nay nó ra ngoài đường gặp một con mèo cái, lại đụng độ ngay một con nhóc - cũng ngã rất chi là.. đẹp ở sảnh nên trời trừng phạt nó. Nó nghĩ thầm: ”Chết thật, chắc bây giờ mình phải năng làm việc thiện thôi. Thiện tai thiện tai.”

Cái biển 11 toán đập ngay vào mắt nó, suýt chút nữa làm nó mù luôn.
Một cái biển hoa hoét và loè loét nhưng khá chất .
Nó lẩm nhẩm :“Đúng là dân toán”.

Huy, ngay lập tức được đón tiếp một cách vô cùng trịnh trọng. Sau khi được (nói đúng hơn là bị) gây ấn tượng (thật ra là sốc toàn tập) với màn pháo giấy và bông bọt xà phòng. Huy đồng thời bị dí cho một chỗ ngồi quan trọng và trịnh trọng nhất lớp (theo lời Thư thì là chỗ cạnh bạn lớp trưởng). Đến lúc này thằng bé tội nghiệp cảm thấy vô cùng…sung sướng và vui mừng (thật ra là hoàn hồn).

Hoa hoét, bánh kẹo, côca, nem chua rán….thậm chí còn cả pháo bông và pháo giấy. Huy dám thề rằng nó đã thấy cái bảng trong phòng bảo vệ:
….Điều n: Không ăn uống hay tổ chức ăn uống dưới bất kì hình thức nào trong phạm vi nhà trường.
Điều n+1:Cấm nghịch lửa, diêm, pháo, các đồ vật gây cháy nổ trong lớp.
Nó khều thằng Kiên đang cố gắng bóc một cái kẹo mà mãi không xong.
Kiên, mặt nhăn nhó quay sang: - What ?
- Tớ tưởng trường cấm tiệc tùng và các loại pháo cơ mà!
- Ờ trường cấm! Kiên gật gù. Nhưng mình làm thì trường cũng có cấm nổi đâu chứ!..Yên tâm đi, Kiên vỗ ngực, kinh nghiệm đầy mình, một tháng làm ba bốn cái tiệc không bao giờ bị…….
Cánh cửa bật mở cắt ngang lời Kiên. Bác bảo vệ hiên ngang đứng trước cửa lớp nói:
- Tôi biết ngay mà. Thấy mấy anh chị dấm dấm dúi dúi ôm ba lô đi ra ngoài biết ngay lại tổ chức tiệc tùng trong lớp cho mà xem.
- Cháu cho bác xem luôn đấy! Thư, vẻ mặt”Ngây thơ hồn nhiên” trả lời.
Đến lúc ấy, bộ mặt song song với trần nhà mới hạ xuống một góc 90 độ, quay ngang quay ngửa 360 độ và nhận ra lớp đang ngồi rất nghiêm chỉnh. Trên bàn sách vở bừa bộn.
Dù đã là lần thứ 100 bắt hụt bọn này, nhưng lần naỳ vớt vát, BBV cũng có cớ khép tội một thằng. Bác bảo vệ chỉ thằng mặt Huy, hùng dũng nói.
-Anh kia, ai cho anh ăn bim bim trong lớp hả?
Huy đang cắm cúi ăn, thấy một không khí im lặng khác thường liền ngẩng đầu lên, thấy cả chục con mắt đang nhìn chăm chăm về phía nó. Hồn nhiên, thằng bé chìa gói bim bim ra:
-Bác có ăn không ạ?
Huy bị lôi ra ngoài không kịp giải thích một lời. Bóng bác bảo vệ vừa khuất. Thư rút gói bim bim trong ngăn bàn ra ăn tiếp.
- Nếu bác ấy còn giữ thói quen để mặt song song với trần nhà như thế thì còn lâu mới bắt được bọn mình. Mai vừa nhai kẹo vừa nói.
- Kì thực thì trình độ của bọn mình cũng tăng lên trông thấy rồi mà. Kiên nhận xét. Nhưng cái bạn mới vào… hình như bị xuống phòng hội đông rồi thì phải…
- Ờ thì…kệ, kiểu gì chả phải thả ..What? Thư nhảy dựng lên. Tìm ngay con Ngọc về cho tao không bạn Huy ra cám đấy!

Phòng bảo vệ….
- Như cháu đã giải thích rất nhiều, Ngọc nói, rằng trường cấm tiệc tùng nhưng đâu có cấm học sinh ko được ăn quà trong lớp.
- Đấy là lí luận của mấy cô cậu, bác bảo vệ điềm nhiên uống chè nói. Nhưng mang bim bim lên lớp cũng là vi phạm kỉ luật tội ăn quà. Tôi sẽ trình bày vấn đề này với thầy Tuấn.
- Theo điều tra của cháu, một ngày mấy bác căng tin bán khoảng 200 gói bim bim. Nó bắt đầu chém (bạn bè với mấy bác căng tin quả thật là lợi thế). Đó là chưa kể số lượng bimbim đầu lậu được tuồn từ ngoài trường vào. Như thế sẽ có ít nhất 200 người ăn bim bim mỗi ngày ở trường. Lí luận như bác thì mỗi ngày bác đi bắt 200 người chắc.
- Đấy là tôi không biết để mà bắt. Tôi mà biết kiểu gì tôi cũng gô cổ hết. BBV lí sự cùn.
- Nhưng trường đâu có cấm! Nếu trường cấm có mà căng tin sạt nghiệp. Nó gắt lên. Nói như bác sinh ra căng tin để làm gì?
- Thì máy cô cậu toàn ra đấy học với buôn dưa chuột còn gì?
- Thế sinh ra cái thư viện làm gì ?
Bác bảo vệ cứng họng. Sau một hồi lí sự cùn với con nhóc không nổi. Lại bị con bé mang thầy hiệu trưởng ra dọa, BBV đành chấp nhận thua cuộc. Ngọc đắc thẳng hỏi:
- Bạn ấy đâu rồi ạ ?
- Ờ, chỗ thầy Tuấn.
- What ?????????

Chương 2

Trước cửa phòng hiệu phó….Cả Ngọc và Thư, 2 đứa lấp ló như trộm.
- Mày vào đi! Ngọc giục.
- Từ từ. Để yên tao bình tĩnh lại đã…được rồi. Tao vào đây.
Ngay lập tức, Thư nhảy xổ vào phòng thầy hiệu phó, mắt nhắm mắt mở nói:
- Con thưa thầy con xin phép thầy đưa bạn Huy về lớp ạ. Bạn Huy không hề có tội. Tội lỗi là do….. bạn lớp trưởng đã trái quy định của nhà trường tổ chức tiệc tùng. Bạn Huy mới vào không hề biết đến mấy cái quy định vớ vẩn…, ý con là mấy cái quy định của trường. Con thay mặt…..
- Huy à, em ấy về tức lúc nãy rồi!
- What? Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên. Bạn Huy về rồi ạ?
- Ừ. Thầy nói. Tội thằng bé cũng không lớn lắm nên thầy tha.
- Dạ, vâng, thế thôi con chào thầy….
Thư thở phào nhẹ nhõm bước ra. Ngay lập tức bị Ngọc choảng cho một cú đau điếng.
- Cái gì mà lớp trưởng tổ chức tiệc tùng…
- Chứ không lại nói chính cái mặt em tổ chức đây này thầy. Thầy có bắt thì bắt em đừng bắt bạn Huy làm gì chắc. Thư gân cổ lên cãi. Mà thầy chấp gì mấy chuyện nhỏ nhặt đấy. Mày không cần phải lo. Bây giờ lên lớp. Tao chỉ lo sau khi nằm trong sào huyệt của BBV và ngồi đàm đạo với thầy Tuấn 1 tiếng đồng hồ sợ bạn Huy chịu không nổi.
- Mà cái thằng đấy là gì mà mày phải lo như thế hả?

* * * * *
- Mọi chuyện ổn cả! Huy đáp lại tất cả những lời hỏi thăm bằng một câu trả lời ngắn gọn. Tớ cãi nhau với BBV một hồi về chuyện ăn bimbim trong lớp và không phải giờ học thì chẳng làm sao cả, sau cùng ko chịu được tớ lảm nhảm BBV đành lôi tớ lên phòng hiệu phó nhờ xử lí. Tớ ngồi đàm đạo 15’ về mấy cái quy định vớ vẩn của trường. Thầy Tuấn, ừm, sau một hồi ko chịu nổi tớ lảm nhảm cũng tha nốt. Thế là giờ tớ ngồi đây, ổn cả, mỗi tọi hơi đau họng vì nói nhiều.
- Thư và Ngọc đã đi giải cứu cậu. Mai nói. Xét cho cùng đối phó với BBV chỉ có mỗi Ngọc
- Nghe chừng BBV ko thích lớp mình lắm! Huy hỏi.
- Không phải là không thích. Kiên gật gù. Ghét thì đúng hơn. Tốt nhất là đừng có…à, Thư với Ngọc về rồi kia kìa.

Thư vội vã lao vào lớp, xông thẳng đến chỗ Huy:
- Cậu không sao chứ?
- Ổn! Huy đáp gọn lỏn.
- May quá, suýt quên. Vừa nói Thư vừa kéo tay Ngọc, giới thiệu với cậu đây là lớp trưởng lớp tớ, Nguyễn Như Ngọc. Mày, Thư quay sang Ngọc, bạn này là Đào Quốc Huy, Học sinh mới lớp mình. Hai đứa làm quen đi.
- Ko cần làm quen! Ngọc đáp một cách lạnh lùng. Quen nhau rồi. Nó nghĩ thầm: ”Thằng cha mất dạy lúc nãy chứ ai.”
- À, nhìn mặt cậu quen quen Huy đáp…à,con nhóc ngã lúc vừa nãy.
- Này, nó đập bàn ầm ầm, anh gọi ai là nhóc đấy hả?
- Thật tình nhìn mặt cậu giống nhóc cực kì. Huy bào chữa, ý tớ chỉ đơn giản là khen cậu trẻ và đáng yêu thôi mà!
- Chứ ko phải là trẻ ranh vắt mũi chưa sạch ư?
- Maybe…. nếu cậu muốn nghĩ vậy!

- Trái đất tròn thật! Huy nói một câu vu vơ.
- Bây giờ anh biết thì hơi muộn đấy! Nó tức giận đáp lại. Bây giờ thì hai đứa nó đang ở cuối dãy hành lang tầng 3 và chắc sắp có đại chiến thế giới lần thứ 3 xảy ra.
- Thôi, biết là cùng tuổi rồi thì cậu tớ cho nó lành. Huy hạ giọng nói. Mà ai bảo lùn quá nên người ta mới nhầm là em. Huy tự thanh minh.
- Anh dân 8X đúng ko? Nó nhìn Huy bằng chăm chú. Thảo nào cao thế! Đúp mấy lớp cơ mà!
- Này, đừng có mà suy diễn linh tinh. Tôi dân 9X đàng hoàng. Mà đâu phải là do tôi cao, ại cô lùn đấy chứ.
- Maybe, nó nhún vai nói. Tôi đọc khá nhiều sách báo khoa học. Thường những người ko phát triển lắm về trí não sẽ phát triển về những cái khác, ví dụ như anh với chiều cao vô đối.
- Uả, thế cô đọc báo khoa học nhiều mà ko biết những người có thể trạng yếu ớt….chết thật ko phải câu này, sư tử Hà Đông như cô mà thể trạng yếu ớt thì sắp ngỏm rồi còn đâu. Mà cô thì chẳng giống sắp ngỏm tí nào, ý tôi là người có chiều cao khiêm tốn như cô thì khó mà làm ăn gì được.
- Thế thì báo chí của anh sai rồi. Nó cười khảy. Tôi vẫn ăn uống đầy đủ và điều độ, vẫn học tập và làm việc nhà bình thường. Xét cho cùng thì tôi vẫn làm ăn ổn.
- Thế thì báo chí của cô cũng sai bét rồi. Dù với chiều cao vô đối của mình, tôi vẫn 10 năm học sinh giỏi, giải thành phố đều đều. Xét cho cùng, tôi thấy học lực của tôi rất chi là….ổn, nếu ko muốn nói là xuất sắc. Huy tự đắc.
- Thú thật về vấn đề tâm sinh lí tôi ko hiểu nhiều lắm. Nó đốp lại. Nhưng khả năng đánh giá nhân cách con người của tôi rất ổn đấy. Anh tin ko. Nó hỏi….Ko tin à? Để tôi lấy ví dụ nhé. Anh chẳng hạn, dù mới tiếp xúc nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra anh là 1 con người….Điêu này! Bất lịch sự này! Vô duyên này! Kiêu này! Vênh này! Chém gió này! Độc ác này! Dã man này! Mất hết nhân tính này! Mất hết tính người này! Ko còn tính người này! Mà còn gì nữa ko nhỉ? Nó lẩm nẩm kể đủ nhỏ để ko ai ngoài 2 bọn nó nghe thấy và đủ lớn để xé nát màng nhĩ Huy.
- Hỏi thật, cô mấy phẩy văn?
- Cao hơn anh là cái chắc!Nó vênh mặt nói.
- Cao hơn tôi là bao nhiêu?
Nó hất hàm hỏi:
- Anh mấy?
- 6,5
Nó ngập ngừng một lúc rồi cũng nói:
- Tôi 6,6…..Dù sao vẫn cao hơn anh! Nó vênh mặt lên.
- Tôi biết ngay mà! Huy thở dài.. Chém gió và điêu là một này, bất lịch sự và vô duyên nghĩa giống nhau, vênh và kiêu chỉ là một. Còn mất hết nhân tính, mất hết tính người, ko còn nhân tính chả khác gì nhau! Đây là câu mắng chứ có phải văn nghệ thuật đâu mà cô điệp nghĩa nhiều thế!
- Nghĩa giống nhau nhưng sắc thái biểu cảm nó khác nhau. Ngọc vênh mặt lên. Mà tôi cho vào nhằm tác dụng nhấn mạnh nội dung của câu nói, đồng thời làm câu nói thêm dài để xé tanh bành màng nhĩ đối phương.
- Chiến thuật hay đấy! Huy gật gù nhận xét. Tương đối hiệu quả.
- Đồng nghĩa với việc anh chịu thua? Nó hỏi trong niểm hi vọng tràn trề.
- Tôi gọi đấy là ko thèm chấp!
- Hay có chấp cũng chấp ko nổi?
- Tùy cô nghĩ thôi! Huy nhún vai rồi bỏ đi.
- Một đều! Nó hét lớn, rồi mỉm cười đắc thắng.
- Tôi nghĩ là 2-1, Huy lẩm bẩm, nó vẫn còn thấy đau ở đầu……

- Làm gì mà mày lôi xềnh xệch bạn Huy như lôi… thế hả? Vừa vào chỗ nó đã bị Thư dò hỏi.
- Chuyện lúc vữa nãy thôi. Bây giờ thì ổn rồi! Nó phẩy tay, vẫn còn đang phởn, Ủa, mà cặp ai đây?
- Bạn Huy! Thư trả lời, rồi há hốc mồm ngạc nhiên. Ơ, thế tao chưa nói với mày chuyện tao đổi chỗ để nhường chỗ ngồi đặc biệt này cho bạn Huy à? ….. Mày phải cảm ơn tao đi! Chẳng mấy khi tao tốt bụng thế đâu. Được ngồi cạnh bạn đẹp trai như thế, ko sướng à?
- Sướng cái đầu mày ý! Nó kêu lên .“Tại sao mày lại tốt bụng vào lúc này cơ chứ?”
- Chào! Huy từ từ tiến đến và ngồi xuống cạnh nó. Mọi chuyển ổn chứ!
“Sẽ ổn nếu anh biến đi chỗ khác ngay cho tôi”. Nó nghĩ thầm, nhưng vẫn chào hỏi lại rất lễ phép: - Tất nhiên là ổn rồi! Cám ơn về lời hỏi thăm. Hình như hơi thừa!!
Huy chỉ nhún vai không nói gì, rồi rút con Ipod trong cặp ra. Nó cũng ko muốn gây sự tiếp, liền quay xuống nói chuyện với bọn bạn.

Chương 3

Tiếng chuông điện thoại phá tan giấc mơ đẹp của Ngọc. Nó lồm cồm bò dậy, nói trong tiếng ngái ngủ:
- Alô?
- Mấy h rồi mà mày còn ngủ được hả? Tiếng Thư “lảnh lót” ở bên kia đầu dây.
- Trời chưa sáng mà mày. Cho tao ngủ tiếp đi!
- Lạy mẹ, hết hè từ ngày hôm qua rồi! Yêu cầu mẹ dậy ngay cho con nhờ. Con đang đứng dưới nhà chờ mẹ đây. 5’!!
- Ờ, hôm nay phải đi học. Nó ngáp dài. Mấy h rồi nhỉ?
- 7h15’! Tiếng Thư chả khác nào tiếng sét xoẹt ngang qua tai nó.
- What!!! Nó vội vàng cúp máy, lao vào phòng vệ sinh rồi nhanh chóng mặc quần áo, không quên chạy sang đá cho lão Hiếu một phát:
- Dậy mau lên. Muộn học rồi.
-Anh sinh viên đại học rồi ko cần dạy sớm. Lần sau cô đừng có đá anh thô bạo thế. Để anh ngủ tiếp!

- Ổn đấy!4’39s. Lên xe tao đèo!
- Thanks mày! Nó hụt hơi nói.
- No problem! Tao hiểu mày quá rõ rồi mà! Thư vừa lái xe vừa nói. Thế mày thấy bạn mới thế nào?
- Thế nào là thế nào? Nó ngạc nhiên.
- Thì ấn tượng đầu tiên thế nào?
- À, ổn! Nó nói, mặc dù vẫn đang cay cú vụ hôm trước.
- Thế thì tốt quá! Thư reo lên. Tao đang tính đến chuyện kéo dài thời gian cho mày, ý tao là có thể 2 tháng chứ ko nhất thiết phải là một tháng.
- À, nó nhớ ra, lại cái vụ tìm người yêu chứ gì! Mày làm thế làm gì cho mất công, kiểu gì tao cũng chẳng kiếm được thằng nào đâu.
- Mày, sao lại nói thế, phải có quyết tâm chứ!
- Lạy mẹ, quyết tâm học hành thì ko quyết tâm tìm người yêu thì quyết tâm làm gì.
- Nói với mày chán chết. Thư thở dài. Mà ai…hình như anh mày.
- Ờ, cái biển đấy đúng của anh tao đấy! Chắc lại muộn học rồi. Khiếp, thế mà, Anh sinh viên đại học rồi….nó nhại lại cái giọng lên mặt cuả thằng anh làm Thư cười suýt tông xe vào tường.

- Đến sớm đấy chứ! Một lời chào ko mấy thiện cảm của Huy.
- Cũng bình thường thôi. Nó đáp lại bằng một ánh mắt sắc lẻm, đồng thời quăng cặp lên bàn. Vừa lúc thầy chủ nhiệm bước vào.
- Gặp lại các em sau một mùa hè tôi thấy rất vui! Thầy hồ hởi nói. Nghỉ hè thế nào?
- Sẽ vui nếu ko phải đi học sớm nửa tháng, thầy ạ! Ngọc chán nản nói.
- Kêu ca ko được ích gì đâu. Thầy cười xòa. Thế nào chúng ta bắt đầu học chứ?
- Thôi, thầy ơi. Thư kêu ca. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn em đến trường mà thầy, ko nghỉ được một tiết hay sao?
- Mấy anh chị, thầy thở dài, chỉ chơi là giỏi.
- Đâu có, bọn em học cũng giỏi mà! Kiên vuột miệng nói.
- Rồi các anh chị thích thì tôi chiều. Tôi mà bắt mấy con sâu ham chơi này học thì như nước đổ lá khoai ấy chứ.
Rốt cục thì cả tiết, bọn nó chẳng học hành gì được. Huy, bị lôi lên giới thiệu về bản thân.Trong khi đó, Ngọc chán nản chui xuống gầm bàn ngồi đọc truyện.

-Kì thực,cô chui xuống đấy nhìn giống chó cực kì.


!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Còn tiếp !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
..tiếp đi chị My ơi..:p

bình tĩnh em ơi :"> ko phải chị cố ý để mọi ng phải chờ đâu :"> có rất nhiều điều kiện khách quan như net lởm , mất truyện phải tìm lại ...v...v.... :((

post đến chương 3 thôi cho nó hồi hộp :"> chả biết mọi ng có thik ko :"> nếu mọi ng thik thì mai post tiếp :D:p

@ Thảo : truyện này em viết đó ư ;;) sao chị ko biết lớp 11 Toán có hotboy nhỉ =)):">:">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên