Văn học 08-11

Anh chưa cần biết chú định viết chủ đề gì nhưng mà dù là chủ đề gì đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ có bắn giết, máu me, súng, bom, tên lửa, tiêm kích, xe tăng, xe bọc thép ......

=)) =)) =))

Chú Nhân đoán đúng đấy. Anh vừa viết được 5 dòng đã thấy 1 xe bọc thép nổ và 3 thằng chết vì bị bắn rồi =))

@ Nhật Anh: bao h bạn định cho tớ đọc bài văn đấy đấy =P~

Chắc khoảng 2 tuần nữa khi cô trả bài :D
Nếu điểm cao, trên 7 thì tớ đưa, nếu không đưa bài điểm kém của mình cho 1 bạn lớp văn xem thì ngượng lắm :">
 
sr ... post tiếp chuyện :p ....
Chương 6​
Tôi có một người anh song sinh, là Tử Anh. Chúng tôi cách nhau 15 phút, nhưng của hai ngày khác nhau. Chúng tôi giống nhau rất nhiều điểm, bên cạnh việc in một khuôn của ngoại hình. Đã nhiều lần tôi đề cập đến việc thay đối kiểu tóc của một trong hai thằng, nhưng Tử không chịu. Một lần tôi húi cua, nó cũng húi cua theo. Tóm lại thì chỉ có những ai thân thiết với chúng tôi mới có thể dựa trên vài đặc điểm ăn nói để phân biệt hai đứa tôi.

Ban nhạc chúng tôi ưa thích là Tokio Hotel, tác giả truyện tranh ưa thích là Mitsuru Adachi. Chúng tôi đều thích xem phim kinh dị, và phải xem thâu đêm. Tử không thích truyện chữ lắm nhưng tôi thì rất kết Ngàn lẻ một đêm (cười). Một điểm khác nữa, Tử rất kĩ lưỡng trong chuyện ăn mặc hàng ngày. Nó thường xuyên được mẹ khen khi là ủi quần áo mỗi ngày, thậm chí cũng là ủi cho cả nhà. Tuy nhiên nó chẳng bao giờ thèm dọn phòng. Tôi nghĩ Tử là một thằng theo chủ nghĩa hình thức.

Chúng tôi có một cái PS2, đó là chiến trường của chúng tôi, ngoài những cái gối và sách vở. Game ưa thích của chúng tôi ngày trước là Genso Suikoden 3, Final Fantasy và gần đây là Devil May Cry.

Tử gần như phát rồ lên vì series Devil May Cry. Nó đã ngồi ôm cái PS2 vài tháng liền chỉ để làm cho xong hết các loại Quest. Đó cũng là lần duy nhất tôi thấy nó chăm chỉ online và tra từ điển. Trong các phần, cả tôi và nó đều tâm đắc nhất là Devil May Cry 3: Dante's Awakening. Và đây cũng là game duy nhất chúng tôi không tranh chiến trên cùng một char. DMC 3 làm cả tôi và Tử đều choáng khi phát hiện ra nó cho phép người chơi chọn một trong hai nhân vật, cũng là hai anh em song sinh.

Dante và Vergil.

Tử đã hỏi tôi thế này, trước khi cùng tôi chơi phần game ấy:

- Nếu phải chọn giữa Dante và Vergil, mày chọn ai?
- Dante.

Tôi thản nhiên trả lời, đơn giản vì nhân vật đó tôi đã chơi quen từ hai phần trước, và tôi cũng thích nhất. Còn Tử chỉ khẽ nở nụ cười :

- Nếu mày chọn làm Dante, tao phải làm Vergil thôi.

Lúc ấy tôi không hề biết Vergil rốt cũng là người anh trong hai anh em song sinh ấy, cũng không biết Vergil là người thua cuộc khi kết thúc game. Sự tình cờ ấy làm tôi bàng hoàng khi nhìn đến phần kết thúc, khi Tử chỉ mỉm cười rời khỏi cái máy.

Tôi không phủ nhận rằng tôi luôn đua tranh với Tử trong bất kì một vấn đề gì, cả trong chuyện học hành lẫn trong chuyện chơi game. Tử đã quyết tâm chơi Vergil, tôi cũng muốn chiến thắng bằng được qua Dante. Chúng tôi đã mất suốt mấy tháng trời chỉ để chinh phục DMC 3, tham khảo web đến mờ cả mắt, chơi game đến chai cả tay. Trước đây chúng tôi chưa từng quyết tâm đến thế, vì dường như cả tôi và Tử đều thích cấp độ của mình tương đương với nhau, một mặt làm bố tôi vui vẻ, một mặt cũng làm không khí trong nhà thoải mái hơn.

Vergil tuy nói là nhân vật mới nhưng cách chơi khá giống Dante, điều đó làm Tử cũng nhanh chóng bắt kịp với tôi. Anh em tôi vẫn tranh nhau cái máy hàng ngày, nhiều khi sẵn sàng đập nhau ra trò.

Nhưng một ngày, Tử không chơi nữa, nói rằng nó đã xem hết các cutscene trên mạng, và cũng biết kết cục thế nào rồi. Tôi rất lười đọc web, không hề biết lý do của hành động ấy, nên vẫn kéo Tử chơi cùng. Tuy nhiên Tử mất hứng khá nhiều. Thành ra chúng tôi mất nhiều thời gian hơn để kết thúc nó.

Tôi không giỏi Tiếng Anh, gần như không hiểu hết những lời đối thoại trong game. Tôi chỉ biết khi cả hai anh em chúng tôi cùng kết thúc, Vergil rơi xuống, và theo như Tử nói là đi theo hành trình của DMC 1, khi mà cuối cùng anh ta kết thúc trong một vụ nổ. Lúc đầu chơi DMC 1 tôi không biết đó là Vergil và cũng không biết rằng Tử mất hứng vì thế.

Rất nhiều ngày Tử nghe mãi một bản nhạc, cũng là nhạc trailer của game. Chỉ gần đây tôi mới biết lời của nó, cũng chỉ gần đây tôi mới tìm đến những cutscene, tra từ điển từng câu từng chữ của những đoạn chỉ có Dante và Vergil.

http://www.youtube.com/watch?v=yo0I0JaY0Jg&feature=related


Tôi post link này cho những ai quan tâm muốn biết rõ ràng lý do vì sao chúng tôi bị ấn tượng sâu sắc bởi DMC 3. Lý do vì sao tôi chọn Vergil và Dante làm nick cho mình. Tôi lập nick Vergil trước, dường như vì ý tưởng bù đắp cho Tử. Nhưng khi viết bài này, tôi lại muốn biệt lập với nó. Tôi cũng đề cập với Tử chuyện tôi viết câu chuyện này, nó chỉ cười, nhấn mạnh rằng chẳng việc gì một thằng làm biếng như nó phải ngồi lúi húi gõ chữ trên máy tính. Bắt nó đọc đã là quá đáng lắm rồi. Nhưng một khi Tử muốn tham gia viết một cái gì đó, tôi nghĩ nó cứ việc dùng nick Vergil. Kể từ khi chúng tôi chơi DMC 3 đến nay, hai cái tên đó đã ăn sâu vào cuộc sống của chúng tôi. Đến độ Tử đã thay việc ghi ba chữ Dương Tử Anh lên nhãn vở bằng một chữ "V" nhẹ không. Nhưng chính việc ấy khiến những lúc vội vàng là tôi cứ quơ lấy vở của nó đem đến trường như đúng rồi.

...We are falling
The light is calling
Tears inside me
Calm me down

Midnight calling
Mist of resolving
Crown me, with the
Pure green leaf

Bless me with the
Leaf off of the tree
On it I see
The freedom reign

Praise to my father
Blessed by the water
Black night, dark sky
The devil’s cry...


Chương 7​

Tôi đợi ở công viên Thủ Lệ từ 8h sáng. Chẳng mấy khi chủ nhật mà tôi phải dậy sớm thế này. Đã thế, tôi ngáp dài, đêm qua thằng Tử còn hành tôi mãi về mấy cái bài tập văn của nó. Nó toàn trốn học thêm buổi chiều để đi chơi, và vứt những gì cần phải viết cho tôi. Vì chữ tôi và chữ nó cũng giống nhau, tôi lại có vở để mà chép. Tử không yêu cầu hơn 6 phẩy văn, nó bảo tôi cứ chép cho nó là được.

Tôi dựa xe vào một cái cây trên dốc Bưởi, ngủ gà ngủ gật. Nếu như Thủy không đòi tôi phải hẹn nó một buổi ra trò thì sáng nay đã là một ngày tôi được nướng cho suốt cả tuần. Mẹ tôi trố cả mắt khi thấy tôi dậy vào sáng nay, thậm chí còn sờ trán tôi xem tôi có làm sao không. Thế mà 8 giờ hơn rồi con nhỏ vẫn chưa đến.

- Em chào anh ạ!

Con bé mặc một bộ đồ khá diện, tóc tai chải chuốt và còn trang điểm một chút nữa. Tôi tươi cười chào lại nó, trước khi cùng nó vào trong công viên.

Công viên Thủ Lệ này tôi đã đi mòn cả dép, cũng đã từng cùng Tử gây ra ối chuyện ở đây để mà ăn đòn đến đau suốt mấy ngày. Nhất là một hôm hồi tôi mới 5 tuổi, tôi và Tử thậm chí đã từng trèo qua mấy cái rào để mà vào xem các loại hổ. Tôi không nhớ lắm sự kiện đó, nhưng bố đã chụp một cái ảnh mà hai anh em tôi khóc sướt mướt bên cạnh một ông già bảo vệ công viên, và trước cái chuồng hổ. Chụp ảnh là sở thích của bố tôi, nhất là chụp hai anh em tôi. Hầu như năm nào bố tôi cũng nghĩ ra vài dịp để thể hiện khả năng nhiếp ảnh của mình. Nhưng tôi chỉ thấy rằng, lần nào xem ảnh mình chụp là ông cười phát rồ chứ chẳng có vẻ gì là thỏa mãn tài năng cả.

Con bé khoác tay tôi rất tự nhiên, cùng tôi dạo qua những chuồng khỉ với hươu nai chẳng có vẻ gì là lãng mạn. Nhưng nó cứ cười khúc kha khúch khích làm tôi hoàn toàn không hiểu gì.

- Anh có sở thích gì đặc biệt không?
- Chắc là chơi game.
- Anh thích màu gì?
- Hình như là trắng, mà truyền thống của nhà anh là thích cầu vồng.

Con bé bật cười.

- À em hiểu rồi. Em cứ thắc mắc mãi sao anh lại là Hồng Anh. Thế chắc anh là con cả trong nhà.
- Em tư duy gần giống bố anh rồi đấy. Thiếu mỗi khoản nhắng nhít nữa là bằng.
- Vậy anh là con trưởng thật ạ?
- Không, anh còn một thằng khốn phía trên nữa.
- Ra thế.
- Anh thích món ăn gì?
- Tất cả những gì ăn được. Anh không kén chọn. À anh không thích mướp đắng. Ừ có vậy thôi. Mà...tôi nhìn con bé, em đang điều tra anh đấy à?
- Nhiệm vụ của một người yêu thôi mà. Em không thể ngờ được có một ngày em lại được đi với anh thế này.
- Thế à?

Con bé nắm tay tôi chặt hơn, đến mức tôi thấy nóng bừng.

- Ở cạnh anh dễ chịu thật.
- Thời tiết hôm nay rất dễ chịu.

Con bé lại cúi đầu cười.

- Em nghe chị Linh nói về anh rất nhiều, anh chăm chỉ, học rất đỉnh, rất galang tốt bụng. Em nghe cứ hoa cả mắt.
- Điêu đấy, tôi cười gượng, làm gì có chuyện anh học hành chăm chỉ. Chỉ toàn nói bậy.
- Anh lại khiêm tốn rồi. Chị Linh cho em xem bảng điểm năm ngoái của lớp anh mà.

Tôi lúc lắc đầu. Chẳng biết cái Linh đã hở ra những chuyện gì của tôi cho con bé này rồi.

Chúng tôi im lặng mất một lúc lâu. Tôi chẳng biết nói gì. Còn con bé thì chỉ nắm chặt tay tôi và ngắm khung cảnh phía trước, những phố phường đầy bụi sau một lớp cây mờ nhạt. Trong số các công viên thì tôi nghĩ Bách Thảo hợp với hẹn hò hơn cả. Nhưng chỗ ấy lại nhàm đến mức anh em tôi được bố mẹ đưa đến một lần là không bao giờ đòi đến lần sau.

- Chán quá, mai là thứ 2 rồi. Ước gì ngày nào cũng là chủ nhật.
- Tham vừa thôi cô bé. Hay tuần tới, anh em mình tới Bách Thảo, chỗ đó yên tĩnh, mà cũng trong lành hơn.

Con bé nhìn tôi không chớp mắt, rồi cười rất tươi và ngả đầu vào tôi. Mái tóc mềm, thơm thơm. Cảm giác với con gái thật sự rất kì lạ. Tôi cứ tê tê cả tay, chẳng rõ do mỏi hay do cảm xúc mơn man kia.

- Ừ lần đầu với con gái bao giờ cũng thế. Mày sẽ thấy bọn con gái như một loại thú nhồi bông mà da thịt lại mịn màng như hoa. Ái chà chà, tao gần như quên hết cảm giác đầu đời ấy rồi.

Tử ngồi ngược trên ghế, tay chống thành ghế thản nhiên nói với tôi.

- Mày sẽ thấy cảm giác của bọn nó còn phảng phất trong tay mày, sẽ muốn ôm bọn nó mãi, rồi chấm chấm.

Nó cười sằng sặc khiến tôi đang trong một thứ tâm trạng rất kì quái với bàn tay của mình đã không kiềm chế được mà đạp cho cái ghế quay thật mạnh. Tử loay hoay một lúc mới dừng cái ghế lại được, chỉ ngã ra sàn và tiếp tục cười.

- Tao phải xem mặt con bé đó mới được.
- Ai?
- Con bé của mày. Tao phải xem con nhỏ nào trên đời có thể lấy đi được thằng em tao yêu quý nhất.
- Đừng có nói bậy.

Tử đứng dậy, hình như vẫn còn hơi chóng mặt, tựa vào bàn và đột nhiên trầm xuống :

- Chúng ta cũng không cần phải làm lại một sự tích trầu cau nữa, phải không? Tao không thích làm cây cau, cũng không thích làm tảng đá.

Tử bước xuống dưới nhà, còn một mình tôi, trong căn phòng ngổn ngang, nơi thân thuộc nhất của tôi.
 
chương 8​
- Hồng, không được rồi.

Tử nằm bẹp trên giường, kiểu gì tôi gọi cũng không dậy.

- Mày còn nướng thêm là không kịp ăn sáng đâu đấy.
- Chắc tao ốm rồi Hồng ạ.

Tôi quay lại nhìn Tử, thấy nó cũng khang khác thật. Trán nó nóng bừng và nó không làm loạn nhà như ngày thường.

Mẹ tôi lập tức bảo tôi đi học trước còn để Tử ở nhà, còn bà chắc chắn sẽ nghỉ việc hôm nay. Bao giờ cũng thế, bà luôn là một người mẹ mà chúng tôi vô cùng yêu quí. Bất kể bà có đánh mắng chúng tôi thế nào, những lúc thế này, bà luôn luôn khiến chúng tôi kính trọng.

- Hồng! Hay hôm nay mày đi học thay tao?
- Gì? Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Hôm nay tao không nhờ được ai chép bài hộ. Với cả có một môn tao nghỉ đến hạn rồi, nghỉ thêm không được tổng kết nữa.
- Linh tinh. Làm gì có cái chuyện tầm bậy ấy được.
- Mày hôm nay có vướng kiểm tra môn nào không?
- Không.
- Thế thì đi hộ tao. Mày nghỉ một hôm có làm sao đâu? Cô giáo mày gọi điện thì đúng là có tao nằm nhà rồi còn gì.

Mẹ tôi nhìn tôi như thể bảo tôi cứ làm thế đi. Bà còn nói sẽ gọi điện cho cô giáo tôi xin nghỉ một hôm. Dường như bà nghĩ rằng tôi có nghỉ cũng không sao, còn Tử mà nghỉ thì hạ hạnh kiểm như chơi.

Tôi ngao ngán thở dài rồi dừng xe trước cổng trường. Một ngôi trường lạ hoắc, tôi thậm chí chưa từng đặt chân vào nó. Lớp của Tử trên tầng 3, theo như nó miêu tả, một lớp học rất dễ nhận ra với cái cửa lớp không có tấm kính che chắn nào do đã vỡ liền mấy lần trước đây.

Tôi ngồi vào một bàn phía trong cùng của lớp, mà theo như Tử nói là có vẽ chữ Vergil rất hoành tráng ở góc bàn. Có điều theo như tôi thấy đây chỉ là một chữ viết loằng ngoằng bằng bút xóa mà thôi. Bên cạnh tôi là một cô bạn với cặp kính dày cộp và tết tóc đuôi sam, trông rất nề nếp nhưng lại tỏa ra khí khái như con Linh lớp tôi. Tôi giật mình khi nhớ lại nó, tưởng tượng đến việc nó gào ầm lên "Hồng Anh!Hồng Anh đâu!" mà không khỏi lạnh gáy.

- Cậu làm xong bài văn hôm trước chưa?
- À...tôi nhớ lại bài hôm thứ bảy tôi viết cho nó, rồi.
- Hôm nay lên bảng đấy, học hành cho tử tế đi.
- Lên bảng cái gì?
- Để trả nợ lần lên miệng hôm trước chứ sao. Thầy đã dặn thế rồi cơ mà...
- Hả!!!

Tôi cúi xuống học bài văn ghi trong vở mượn được cô bạn bên cạnh suốt tiết Sinh đầu tiên. Cho dù bình thường tôi vẫn dùng chung đồ dùng của Tử nhưng lúc này, mặc bộ đồng phục của nó, chép bài trên vở nó tôi lại thấy kì cục. Quần áo Tử luôn thẳng nếp, như tôi nhận ra bây giờ, lại còn phảng phất mùi nước hoa nữa, mặc dù ở nhà cả tôi và nó đều không dùng. Nhưng Tử ghi chép bài như một thằng điên, tôi thậm chí không hiểu đó là vở hay là nháp của nó nữa.

Tiết hai, theo như cô bạn kia nói, là tiết Văn, với một ông thầy già mặt như sát thủ. Tôi lẩm nhẩm lại trong đầu trước khi giật bắn cả người bởi câu gọi.

- Dương Tử Anh! Lên bảng.

Bài văn này tôi học rồi, tuy nhiên là học theo kiểu của cô giáo tôi. Nên tôi nhớ đâu thì đọc đó, chỗ nào quên thì chen bài của cô giáo tôi vào, miễn đủ ý là được. Tôi chắc chắn Tử cũng chỉ đến được thế mà thôi.

Nhưng đứng trước một lớp học mà ba mấy cặp mắt xa lạ cứ nhìn tôi chằm chằm tôi không thể không bối rối được. Tôi còn thấy rất lạ khi sự có mặt của Tử trong lớp học này lại thâm trầm đến thế. Bình thường tới lớp tôi sẽ bị bọn con trai bá vai bá cổ, hỏi thăm về bài vở, về phi vụ tình cảm, hoặc bị con Linh tế sống ngay trên bàn của mình. Còn ở đây, suốt từ khi tôi vào lớp, ngoài cô bạn bên cạnh lạnh lùng cảnh báo, không có một ai tới chào tôi một câu.

- Hôm nay tiến bộ học bài cơ đấy. Ông thầy cười khẩy. 8 điểm, trừ một điểm nợ hôm trước là 7. Có thắc mắc gì không?
- Dạ không.
- Bài văn tôi bảo anh làm đâu?
- Dạ đây. Tôi vội vã lục cặp và đem lên trên cho ông thầy.
- Rồi. Về chỗ.

Cô bạn cùng bàn của Tử nhìn tôi khi tôi về bàn, nhưng chỉ có thế, rồi lại cắm cúi xuống quyển vở.

Hết tiết Văn tôi mới thở phào ườn ra ghế. Không biết thằng Tử ốm thật hay vờ ốm để tôi đi chết thay cho nó đây. Mà Tử không phải thằng sợ điểm số, nên tôi nghĩ có lẽ nó không khỏe thật. Hôm qua Tử đi suốt buổi chiều, tối đến cũng có vẻ mệt mỏi rồi.

Không khí của lớp học này không giống lớp tôi, tôi chống tay nhìn. Lớp tôi không im ắng ngay cả trong giờ ra nghỉ thế này. Bọn lớp tôi cũng chẳng bao giờ lúc nào cũng cắm cúi học hành như bọn nó. Bọn con gái sẽ đàn đúm nói chuyện, bọn con trai sẽ kéo nhau đi đá bóng đá cầu, con Linh sẽ chạy ngược chạy xuôi, véo tai mấy thằng con trai và la réo ầm ầm về những gì thầy cô giao cho. Tôi thở dài rồi ngoảnh sang nhìn bầu trời qua cửa sổ. Gió lùa vào lớp, làm tôi rõ hơn mùi hương trên áo Tử, một thứ hương thơm nhẹ nhàng và hơi ngái, nhưng mát mẻ và dễ chịu. Đây là nước hoa cho con trai, nhưng tôi đâu có thấy lọ nào ở nhà nhỉ.

- Này, tôi liếc qua quyển vở trên bàn của cô bạn bên cạnh, Trà, gọi lớp trưởng cho tớ được không?

Cô bạn nhìn tôi ngớ cả ra, trước khi đứng hẳn dậy, chống tay vào hông và quát lên:

- Ý cậu là tôi không đáng làm lớp trưởng chứ gì! Cậu quá đáng lắm rồi đấy nhé! Cậu tưởng rằng tôi thích phải ngồi cạnh một thằng đỏm dáng sực nước hoa như cậu à?
- Ế!
- Cậu nghĩ rằng đàn bà con gái trên đời lũ lượt theo cậu thì cậu có quyền coi thường tôi hay sao?
- Tử Anh không coi thường bà!

Một con bé từ bàn ba cách tôi một dãy đứng dậy, vênh mặt với Trà:

- Chính bà mới là người luôn bắt Tử Anh phải thế này thế khác. Bà cũng phải tôn trọng cậu ấy chứ!
- Các cô chỉ có bảo vệ cậu ta là giỏi! Các cô chỉ sướng lên với cái mã của cậu ta mà thôi!
- Bà lại chẳng muốn quá đi đấy! Tử Anh! Phải không? Chính bà ta đã viết thư cho cậu đúng không!

Tôi chết trân nhìn cái lớp ấy, và giờ mới phát hiện ra một điều mấu chốt khiến cho lớp học này không hề giống với lớp tôi.

Cái lớp này tính cả Tử chỉ có vỏn vẹn 4 thằng con trai. Trong khi, gần ba chục cô gái trong lớp của Tử, không có ai mà tôi có cảm giác là sẽ ngoan hiền hơn vẻ ngoài ngỗ ngược của mình.

Kể cả Trà.

Chương 9​

- Phải không? Tử Anh!

Con bé ở dãy bên kia gắt lên với tôi. Mấy đứa con gái khác cũng đứng lên, một phe của con bé kia, một phe hình như theo Trà.

- Không...tôi trả lời liều. Tớ không biết là ai nhưng không phải bạn ấy, tôi chỉ Trà.
- Vậy à?

Con bé lườm Trà trước khi ra hiệu cho một lũ con gái bên đó ngồi xuống. Bên này Trà cũng không đếm xỉa gì tới cả tôi và con bé kia nữa, lại cúi gằm xuống bài vở. Chúng tôi vào tiết tiếp theo nhưng không khí vẫn chưa trở về như cũ. Những ánh mắt cứ xoáy vào tôi và Trà làm tôi không thể tập trung mà nghe giảng được. Mấy lần tôi định hỏi Trà nhưng cảm nhận được sự bức bối thoát ra từ cô, tôi đành nhịn. Vì tôi có kinh nghiệm rằng, mỗi khi tôi cảm thấy thế ở Linh mà tôi còn căn vặn thì sẽ bị nó cho ăn tát ngay. Con gái, là thế đấy.

- Tử Anh!
- Dạ! Tôi bật dậy.
- Lên bảng làm bài này xem nào.

Tôi đứng trước một bài lượng loằng ngoằng trên bảng. Cô giáo dạy Toán của Tử còn rất trẻ, cứ chăm chăm nhìn làm tôi tự nhiên không thể nghĩ ra lời giải.

- Cô đã dạy em chiều qua rồi mà, cô thở nhẹ bên tai tôi, em lại quên rồi sao?
- À! Tôi sực nhớ ra. Bài này đặt cái này là ẩn phụ, rồi lập phương trình.
- Giỏi lắm. Làm đi cho cô xem nào.

Tôi bối rối ngoảnh ra sau như một thói quen, vì bình thường tôi sẽ nhận được sự trợ giúp từ Linh hoặc những đứa khác trong lớp. Nhưng khi tôi nhìn phía sau tôi chỉ thấy cả lớp ấy nhìn cô giáo dạy Toán với ánh mắt rất thù ghét. Còn cô giáo lại áp sát tôi tới mức tôi có thể cảm thấy mùi hương từ tóc cô phảng qua tôi. Tôi liền cúi đầu và loay hoay làm xong bài. Tôi không thể hiểu nổi cuộc sống của Tử nữa. Tôi đang ở trong một cái thế giới quái quỉ gì thế này!

- Uhm. Đúng rồi đấy. À Tử Anh này, cô thì thầm với tôi khi tôi lau tay chuẩn bị về chỗ. Cuối giờ em đến phòng hội đồng nhé.
- Dạ.

Tôi cuống quít trở về, cũng không kịp nghĩ cho lý do của yêu cầu ấy. Trà không nhìn tôi như ở những tiết trước, chỉ lạnh lùng chép lại bài tôi trên bảng và ngoảnh đi khi tôi cố cười với cô.

Bốn tiết học, bình thường tôi còn không có đủ thời gian để nhận ra nó trôi qua thế nào, vậy mà hôm nay tôi thấm tới từng phút. Cứ như thể mình đã phải ở trong cái không khí nghẹt thở này cả năm vậy.

Tôi thu dọn sách vở và cùng xuống sân trường trong tiết thể dục cuối cùng. May thế, tôi thở phào. Giả như tôi phải chịu thêm một tiết Văn hoặc Toán nữa chắc tôi đã chết gục khi chưa đến giờ về rồi.

Lớp học toàn con gái, nhưng bọn con gái này lại không đàn đúm thành một đống như ở lớp tôi, đứa nào cũng nghiêm chỉnh, cứ như là chẳng quan tâm gì đến nhau vậy. Ngoài một nhóm mấy đứa đứng quanh Trà, một nhóm mấy đứa đứng quanh con bé dãy ba, những đứa còn lại cứ lạnh lùng và thản nhiên như không. Ba thằng con trai kia thì tụm lại, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt xa lánh. Làm rốt cuộc là tôi cứ đứng chết trân một mình giữa lớp ấy.

- Cậu Tử Anh hôm nay lại học tiết của tôi cơ đấy! Quý hóa thế!

Cô giáo dạy thể dục chua chát với câu nói tôi đã thấy quen từ tiết Văn. Tôi chỉ gượng cười với cô, rồi lựa mình đứng vào cuối hàng ba, trên mấy thằng con trai khác.

- Thế cậu Tử Anh đã sẵn sàng kiểm tra chưa? Hay chấp nhận không tổng kết môn này rồi?

Lúc này tôi mới nhớ đến câu nói của Tử, là nó có một môn đến hạn. Nếu là Tử thì môn thể dục đúng là cực hình thật. Từ hồi học tiểu học, nó chẳng bao giờ học được đến quá bảy phẩy môn này, nguyên nhân chủ yếu khiến điểm tổng kết của tôi và nó không khớp nhau như nhiều môn khác.

- Dạ. Để em kiểm tra. Mà, tôi ngớ ra, kiểm tra cái gì ạ?
- À thế! Đến thế nữa! Kiểm tra dẫn bóng, cậu nhớ chưa? Hay đến cả khi tôi quát vào tai như thế cậu vẫn để tâm trí đi đâu đâu, hả!
- Dạ không!

Tôi mỉm cười, vì gì chứ kiểm tra cái đó thì quá xoàng với tôi. Ngày nào tôi chẳng tập. Kể cũng kì. Cái thứ đơn giản này cũng làm bài kiểm tra được hay sao.

Một thằng con trai khác lên làm bài kiểm tra với tôi. Tôi sắn tay áo, cúi người xuống và đập quả bóng.

- Nào! Lên nào!

Tôi nói câu quen thuộc trong những trận bóng trước khi đập bóng vượt qua truy cản của thằng con trai kia, đến cuối sân trường và nhả bóng gọn gàng từ vị trí ba điểm, tự đắc với cú dẫn bóng đúng bài bản của mình. Nhưng như đa số lần khác, quả bóng đập vào thảnh rổ, rồi bật ra ngoài.

- Ế!

Tôi thất vọng tới nhặt quả bóng, vỗ vỗ nó và rủa khả năng ném trượt vô địch của mình. Chợt nhớ ra đây không phải sân tập của trường tôi mới bàng hoảng quay lại nhìn cô giáo, lè lưỡi bào chữa:

- Dạ em quá đà. Có cần làm lại không ạ?

Nhưng cả cô giáo và một lũ con gái lại như đang chết đứng trên sân tập.

- Em...cứ làm lại đi.
- Vâng!

Tôi lặp lại pha ấy, cố gắng ngắm chuẩn như vẫn làm khi bị thầy thể dục quát ầm ầm ở sau lưng, và ném đi. Quả bóng chạy trên thành rổ một vòng trước khi trôi xuống qua lưới rổ.

- Thế chứ!

Tôi vỗ tay cái bộp, sung sướng ngoảnh lại xem có ai vừa nhìn thấy pha ghi bàn này không. Bình thường mỗi lần như thế, ít ra sẽ có thằng Trung la lối lên rằng "Kì tích! Hồng Anh ném bóng trúng rổ!". Có điều cái này lại quá hy vọng của tôi. Mấy con bé như thể sắp ngã ngửa ra đến nơi. Còn cô giáo thể dục chỉ há hốc miệng ra nhìn tôi.

- Dạ được chưa ạ? Tôi gãi đầu hỏi.
- 10 điểm! Sao em giấu diếm tôi giỏi thế hả! Em có nguyện vọng vào đội bóng rổ không?
- Không em đang...

Tí nữa tôi đã lộ rằng mình cũng đang trong một đội bóng rổ, đành lấp liếm :

- Em đang bận rồi ạ!
- Không có gì bận hơn là vào đội bóng rổ cả! Cô giáo thể dục của Tử dằn giọng. Trường mình đang rất cần một trung phong như thế.
- Nhưng em...
- Không bàn cãi nữa! Mai tôi sẽ nói chuyện với thầy Phúc. Có gì tôi sẽ báo trực tiếp cho em hoặc qua Trà.

Tôi cố cười trừ, trở lại hàng để một vài đứa nữa kiểm tra lại. Con bé dãy ba tới gần tôi và cứ đắm đuối nhìn tôi khiến tôi phải vội hỏi:

- Có gì không?
- Mình chưa bao giờ thấy cậu sắn tay áo như thế! Lại phong độ như thế. Mình đã biết là lựa chọn của mình không sai mà.

Tôi thoáng nhìn thấy hình ảnh của Thủy trong cô nàng này, liền giật lùi lại. Ngay lúc ấy cũng có mấy đứa con gái khác đứng chắn trước mặt tôi. Tôi liền nhân lúc bọn nó nói nhau gì đó mà chuồn đi chỗ khác, tới gần Trà. Tuy cô không nói gì, nhưng ít ra, tôi cũng thấy yên tâm hơn. Tại sao Tử chưa từng kể chuyện gì cho tôi về cái thảm họa này. Chỉ đến hôm nay tôi mới biết cuộc sống của nó trong trường học, đúng là khác tôi một trời một vực.

"Ngày gì mà dài thế này?". Tôi ngao ngán thở dài khi bước vào phòng hội đồng, nơi cô giáo dạy Toán của Tử đã dặn.

- Tử Anh! Lại đây!

Tôi đã thấy cô giáo của Tử, đang ngồi trong cái bàn ở góc phòng hội đồng. Tôi đứng cạnh đó, cúi xuống khi cô ra hiệu. Giọng cô chợt đổi từ nhẹ nhàng sang sắc lạnh khiến tôi rùng cả mình:

- Cô đã nghiêm cấm em qua lại với cô ta rồi cơ mà! Sao em vẫn để trên người em cái loại nước hoa chết tiệt đó! Em MUỐN làm cô tức chết à?
- Dạ...em...
- Nhưng hôm nay trông em tuyệt lắm, cô ta vuốt tóc tôi. Tuy là cái vẻ ướt đẫm mồ hôi và tóc tai rối bời này cô chưa gặp ở em bao giờ. Dù sao thì trong bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng rất đáng yêu, cậu hoàng tử nhỏ ạ.

Tôi bối rối cúi đầu, chào cô giáo vội vã và chuồn ngay khi cô bỏ tay khỏi tóc tôi. Kệ Tử! Có gì nó sẽ phải gánh! Một ngày hôm nay của tôi thế là quá sức chịu đựng rồi. Tôi sẽ điên mất nếu tiếp tục phải ở trong trường của Tử. Tôi nhớ lớp tôi và nhớ Linh, nhớ không khí thoáng đãng vui vẻ của nó.

Tôi chạy ra sân trường, lấy xe rồi phóng đi ngay lập tức. Tôi dựng xe, đập vào cửa phòng và tới đá chăn đá gối của Tử đi.

- Mày có dậy đi không thì bảo!
 
Tớ muốn đọc truyện bạn Minh post :-s

Ai cho tớ biết chương 1 ở trang nào ạ? :-s

Ngại lật từ đầu để tìm quá :-<
 
bao h a1 trả bài văn 1 tiết nhớ pst bài của Nhật lên tớ chiêm ngưỡng=P~
nghe nói làm văn nó lôi Kim từ điển ra bấm:-??
 
@ Nhân: ah uh, thực ra muốn nc tử tế vs anh cũng khá là khó đấy nhưng tôi sẽ cố ;)) :-" cứ thế nhé ;))

@ Nhật Anh: bài đấy kiểu j chả đc điểm cao :-j mà tớ học dốt Văn lắm ko jỏi như bnó đâu việc j fải ngượng =))
 
@ng` cùg tên vs tôi: truyện của ôg hay fết đếi nhỷ..:D:)

@ng cùng tên với tôi : truyện còn dài :)) 32 chương=)) , thks 4 reading ;))

tiếp nào ;))

chương 10​

Nhưng Tử không ở nhà. Tôi gọi cũng không ai thưa. Bữa trưa trong bếp thậm chí cũng không có. Đến lúc tôi ra phòng khách mới thấy một mẩu giấy mà tôi nhìn là biết của bố viết:

"Thằng Tử ốm nặng, bố mẹ đưa nó đi viện. Con tự lo liệu bữa trưa nhé !

Yêu con trai !

Bố của con,

Bố (kí tên)."

Gửi kèm theo đó còn là một tờ hai chục và địa chỉ của bệnh viện. Vốn trước đây thì có việc gì là hai anh em tôi đến một bệnh viện ngay gần đây, nhưng từ khi Tử lên cấp 3, nó phải làm bảo hiểm theo một bệnh viện chỉ định của trường nên...Ủa! Khoan đã! Bệnh viện này là bảo hiểm của tôi cơ mà !!

Tôi lập tức bỏ luôn việc của bữa trưa và phi xe đến bệnh viện. Nhưng vì không biết nó ở đâu nên tôi cứ phải hỏi thăm cái kiểu như là "Cô y tá ơi, hôm nay có thằng nào giống hệt cháu tên Dương Tử Anh đến khám không?". Mãi mới có một cô y tá hồ hởi tra lịch khám và cau mày:

- Trong này ghi là Dương Hồng Anh, em ạ.

Sững sờ mất nửa giây thì tôi cũng bỏ đi và theo sự chỉ dẫn của cô y tá, tới một phòng bệnh. Nhưng chưa kịp vào phòng thì tôi đã thấy bố tôi đứng tán gẫu với một cô bác sĩ trẻ ở ngoài cửa phòng.

- Bố! Tôi hằm hè. Thế là thế NÀO?
- Hồng Anh! À Tử Anh! Con cũng đến đây à? Liệu có được không nhỉ?
- Làm quái gì mà chẳng được! Sao bố lại đưa nó đến đây? Nó cũng có bảo hiểm của trường nó cơ mà!
- Cái thằng này! Ồn ào! Người ta lại đá cẳng mày về bây giờ. Bố nghe mẹ mày bảo là mày đang đi học thay Tử, mà lại bảo Tử nhập viện thì chết toi à?
- Bố kì quặc nhỉ!
- Thôi hai bố con có gì cứ nói chuyện đi nhé, cô bác sĩ mỉm cười, tôi qua đây một tí.
- Ừ! Chào em. Mà số điện thoại của em là gì nhỉ?
- Dạ 0973...

Tôi tròn mắt nhìn cuộc nói chuyện ấy, trước khi huých cho bố tôi một cái. Cô bác sĩ đi khỏi tôi mới trợn mắt lên hỏi ông:

- Bố tán người ta đấy à ? Trẻ không tha già không thương à?
- Cái thằng này! Bác sĩ của Tử thì tất nhiên bố phải làm quen rồi!
- Thế mẹ không biết...
- Im nào! Mẹ mày vừa ra mua ít phở xong.
- Bố chỉ được cái...Giờ thì con hiểu thằng Tử lấy cái tính ấy từ đâu rồi.
- Mày cũng là con của bố cơ mà, cũng phải có chứ?

Tôi đang nóng bừng mặt và tự ái rùng mình thì mẹ lại đi từ đầu hành lang vào, lừ mắt nhìn bố tôi, rồi kéo tôi vào trong. Tử nằm trong một phòng 6 giường, đang lim dim ngủ và phải truyền nước.

- Nó sao vậy mẹ?
- Người ta bảo nó bị sốt virut, mẹ cũng chẳng hiểu nó lấy cái virut ấy từ đâu.
- Nó phải nằm mấy ngày thế mẹ?
- Vài hôm. Con đã ăn trưa chưa đấy?
- Dạ chưa.
- Thế ngồi đây ăn luôn. Hai thằng cùng ăn đi. Mẹ với bố qua đây một chút.

Bà để lại cho tôi chỗ phở, sữa và hoa quả rồi cùng bố tôi ra ngoài. Tử hình như nghe thấy tiếng nên tỉnh dậy. Nhưng điều đầu tiên nó làm là mỉm cười nhìn tôi một cách nham hiểm.

- Sống sót trở về cơ à? Tao tưởng một khi mày đến đấy rồi là hết về chứ.
- Mày được lắm Tử ạ. Tao cũng khâm phục mày sống được trong cái nơi ấy.
- Có gì bất ngờ đâu. Mãi thì quen thôi. Tốt nhất là với một bọn như thế mày cứ im phăng phắc là hơn. Thế hôm nay có bị lộ phát nào không?
- Chắc là không. Cô giáo Toán của mày đến cuối giờ vẫn nghĩ tao là mày cơ mà.

Tử liền tái mặt đi. Nó hỏi lại tôi:

- Cô ta có làm gì mày không?
- Chưa kịp. Tao trốn kịp thời.

Nó thở phào.

- Cô ta bảo mày dùng loại nước hoa gì gì ấy, tôi đưa tay áo vào mũi nó. Thế này. Cô ta bảo cấm mày được gặp ai đấy nữa.
- Giời kệ mụ ấy. Tao quen ai mắc mớ gì.
- Tao hiểu ra là tao chẳng biết gì về mày từ khi mày lên cấp 3 Tử ạ.
- Cũng không cần mày phải biết.
- À phải. Hôm nay có một con bé ở dãy ba, tóc cắt ngắn thế này này, tôi để tay lên tai. Tao thấy nó với mày với cả con Trà cạnh mày hình như không bình thường.
- Cả bọn con gái lớp ấy với tao đều không bình thường. Cái con đeo cái vòng chữ V trên cổ chứ gì? Con Diễm. Nó khủng bố tao tởm phát chết. Nhưng cái con Trà mới là kinh. Hôm nay nó đã cho mày phát nào chưa?
- Không. Cả buổi ngoài một lần nó quát lên với tao khi tao hỏi lớp trưởng đâu, còn thì nó chẳng nói gì cả.
- Mày chơi với con Diễm thì được, tuyệt đối đừng có động tới con Trà. Tao nói thật đấy. Tao bị nó hành một lần chết dở sống dở rồi. Nếu không vì bị bắt ngồi đấy tao cũng chẳng thèm.
- Mà, tao nhớ hồi lớp 10 lớp mày đâu có thế? Cái bảng tổng kết, rõ ràng là có toàn tên con trai mà.
- Mẹ. Hồi lớp 10 tao quậy quá, bị mấy ông bà nhét vào lớp ấy đào tạo. Mày tưởng lũ con gái ấy ngoan à? Tháng nào bọn nó không đánh nhau vỡ cửa kính vài phát thì tao thề không làm người. Ít nhất tuần một lần là tao lại thấy một đứa bị xé quần xé áo đến khỏa thân luôn.
- Đùa! Tao đâu thấy bọn nó quậy đến mức ấy?
- Quậy thì không quậy. Nhưng xích mích thì kinh dị lắm. Không phải tao sợ mấy con ấy thì tao cũng đã chẳng nhờ mày đi học hộ. Tao cứ hình dung đến cảnh bọn nó kéo nhau về nhà mình rồi tàn phá nhà cửa là tao hãi hùng rồi. Chưa kể mụ Trinh, cô Toán mày bảo ấy. Cái số tao đúng là ruồi bâu mới phải sa chân vào đấy. Nhục!

Tử với tay lấy cốc nước rồi tu một hơi như để lấy giọng, rồi hậm hực với tôi tiếp:

- Chắc mai tao vẫn chưa đi học được. Lại phải nhờ mày thôi.
- Em xin! Tôi suýt đã hét lên.
- Thế mày bảo phải làm sao? Mày đừng sợ lộ. Chỉ cần đến lớp mày cứ im lặng là được. Tao cũng toàn thế. Chán quá thì ngủ. Kệ mấy ông bà giáo. Con Trà bảo gì thì cứ kệ nó. Còn con Diễm, thấy nó đến thì đuổi đi. Bọn khác không cần quan tâm, không có lệnh hai con kia bọn nó không dám sờ vào mày đâu mà lo. Còn mụ Trinh thì cứ cười và dạ với mụ là được, trong trường mụ ấy không quá đáng được đâu. Nhất là khi mày thấy bọn nó đánh nhau thì tốt nhất là tránh xa ra, không thì ra khỏi lớp đi chỗ khác. Đừng có giây vào. Bọn con gái lớp khác đến làm phiền thì mày cứ ngơ đi.
- Mày sống cái kiểu gì thế?
- Không thì chết đấy! Tao không dọa đâu. Từ hồi tao vào lớp ấy đến giờ đã có 1 con tự tử, 3 con chuyển trường rồi. Đừng có mà làm liều. Anh hùng với bọn nữ tặc ấy chỉ chết thôi.

Tôi lắc đầu thở dài. Còn Tử thì cũng ngoảnh sang lục túi đồ ăn.

- Ế! Tử! Cái đấy của tao! Tôi giành lấy gói Zon zon duy nhất.
- Của tao chứ! Tao ốm mà lại.
- Còn tao thì chưa ăn gì trưa nay cả.

Tử bật cười khi ném cho tôi gói khoai tây chiên, còn nó thì chinh chiến với một hộp sữa. Mẹ tôi có sở thích kì quái là mua nhiều thứ linh tinh khác nhau, trong khi bố tôi lại rất thích mua đồ theo cặp. Vì thế những đồ đạc của bố trang bị cho hai đứa thì đều giống nhau. Thậm chí có một lần Tử thích một đôi giầy thể thao mà cửa hàng đã hết, bố tôi đã đi hỏi thăm các cửa hàng khác suốt hai ngày trời để kiếm được một đôi nữa giống hệt cho tôi. Trái lại, mẹ tôi có phương châm là phải làm cho hai thằng khác nhau, nhưng chúng tôi thường xuyên phản đối bằng cách mặc lẫn đồ của nhau, vì vậy mà bà chỉ thành công trong việc mua thực phẩm ăn uống để mà cưởi tủm tỉm khi thấy hai anh em tôi tranh giành.

- À phải. Tử hút cạn hộp sữa, lắc lắc một chút rồi quay ra với tôi. Hôm nay mẹ gọi điện đến thông báo cho cô giáo mày xong thì con nào lớp mày đã gọi điện đến hỏi thăm tao, rồi bảo chiều nay đến thăm nữa. Nên nếu mày muốn toàn mạng thì nên chuồn ngay khi có thể đi. Tao sẽ làm tròn vai của mày.
- Cái gì? Tôi bật dậy. Mày đã để bọn lớp tao biết rồi à?
- Có làm sao đâu? Tao cũng muốn xem mấy con bé lớp mày có rồ dại như con Diễm với con Trà lớp tao không.
- KHÔNG - ĐỜI - NÀO !!

Tôi hét lên xong thì lập tức mấy ông bệnh nhân bên cạnh đã cau mày khó chịu "Trật tự chứ!" làm Tử cứ sung sướng cười.

- Tao chúa ghét mày, Tử ạ. Tôi cáu kỉnh đi ra khỏi bệnh viện sau khi ném cho Tử một cái nhìn tức tối.

Một ngày đẹp trời, nếu không phải vì cái lý do quái gở này tôi đã đang ở trường và tập bóng cùng đội bóng.

- Trời ạ! Lại còn ngày mai nữa!

chương 11​

Tôi lên mạng vào buổi chiều, sau khi về nhà, khi đã ngủ chán và muốn động tay động chân vào việc gì đó. Lớp tôi có một blog trên yahoo, ngoài một box trong forum trường. Tuy nhiên đây là chỗ tán gẫu của những đứa online nhiều, của mấy đứa con gái thích được những thằng con trai lớp khác hỏi thăm làm quen và là nơi để bọn con trai lớp tôi đề xuất kế hoạch quậy phá. Tôi không khoái online lắm, và lại thường dành buổi chiều cho những buổi tập bóng, thêm nữa là Tử luôn tranh giành máy với tôi để làm ti tỉ cái chuyện mà một thằng như nó có thể làm được. Vậy nên số thời gian tôi vào blog hay forum ít đến nỗi bọn nó cứ nói xấu tôi thoải mái trên đó tôi cũng không bao giờ biết cho đến khi được con Linh cho hay.

Đập vào mắt tôi là một blast to đùng :" Hồng Anh bị ốm nằm ở viện ..., yêu cầu anh em đồng bào có mặt đúng giờ ." Tiếp đó là những comment kiểu như "Hồng Anh mà cũng ốm à?" , "Đội bóng rổ lại có dịp được nghỉ" hay "Chết thằng HA hôm nay cô kiểm tra vở đột xuất", vân vân. Nhưng điều tôi quan tâm nhất là bài viết của Linh, chỉ 5 phút trước đây.

"Tao cảnh báo tới tất cả những đứa không có mặt hôm nay, trong ngày mai bọn mày phải sắp xếp kế hoạch thăm HA. HA ốm nặng, theo như tao biết và tao thấy. Nó có thể sẽ phải tiếp tục nghỉ trong vài hôm nữa. Tao sẽ phân công chép bài hoặc photo vở cho nó, những đứa nào được giao việc không có quyền chống đối. Bởi vì đây là giúp đỡ cho một thành viên quan trọng của lớp mình.

Tới chuyện này những đứa nào muốn đọc thì đọc, không muốn đọc thì lượn đi chỗ khác. Tao sẽ không rỗi hơi nghe bọn mày cười cợt đâu.

Tao thấy thằng HA thực sự là ốm rất nặng, đến nỗi nó khiến tao sửng sốt bởi thái độ của nó. Tao không bao giờ biết thằng HA lại có lúc lạnh lùng đến như thế. Nó vẫn cười với tao, đúng thế, nhưng chỉ là nụ cười không hơn. Tao thấy nó có gì khác lạ, mà có lẽ chỉ có khi bị ốm nó mới khác lạ như vậy được. Nó không phải HA của bọn mình. Nó xa lạ cả với tao, thậm chí cũng không đỏ mặt trước con Thủy như bình thường. Trái lại, nó dường như không muốn tiếp bọn tao. Hôm nay tao đùa nó một câu về chuyện con Thủy với nó, tao nghĩ nó sẽ lại bối rối cuống cả lên và xua sang việc khác, nhưng nó lại nhìn con Thủy với thái độ rất ..., tao không biết phải diễn đạt thế nào, nhưng như thể nó không coi con Thủy có trên đời này vậy. Tao thấy nó vô tâm, kì quặc. Tóm lại là không hề bình thường.

Tao rất lo lắng cho nó, như tất cả lớp mình. Bọn mày đừng có hơi một tí là gán tao với nó. Bọn mày sẽ vô tình làm con Thủy tổn thương và làm cả tao lẫn HA khó xử. Bình thường HA đối xử với bọn mày thế nào, bình thường bọn mày đối xử với HA thế nào, tao tin vào điều ấy. Nên tao rất buồn khi nhìn thấy nó như thế. Tao e là nếu bọn mày không xúm vào mà giúp nó qua thời gian này, nó sẽ mãi mãi không còn là HA của bọn mình nữa.

Mới hôm qua nó còn tán gẫu qua điện thoại với tao, mới hôm qua nó còn trêu đùa tao...Tao nghĩ không một ai trong chúng mình muốn thấy nó thế này. Cô Phương cũng không. Tao cảm ơn cô vì cô đã dỗ tao khi tao vừa khóc vừa rời khỏi bệnh viện. Tao cũng sẽ cảm ơn chúng mày vô cùng nếu chúng mày cùng tao giúp HA trở về.

Con Thủy nói nó sẽ không sống được nếu HA cứ vô tâm thế này với nó. Bọn nó vừa hẹn nhau đi chơi hôm qua, thậm chí HA còn lần đầu tiên đưa ra lời hẹn ở Bách Thảo vào cuối tuần này, thế mà hôm nay HA đã chuyển hẳn thái độ với nó. Bọn mày hãy cố mà tưởng tượng đến cảm xúc của một đứa con gái khi bị phũ bạc như thế và thông cảm với nó.

Tao ủng hộ con Thủy với thằng HA, tao nói thẳng với hội con gái lớp mình như thế. Con Thủy xinh xắn hoạt bát, tính cách cũng rất cởi mở. Bọn mày đừng có ghen bóng ghen gió với con bé nữa, mà hãy cùng con bé, cùng tao giúp đỡ HA. Bởi nếu HA cứ thế này, không chỉ con Thủy mất người yêu, bọn mày cũng mất thằng con trai được nhất lớp mình.

Thế nhé, mai bọn mày hãy cố thu xếp, dẹp bớt một ca học đi, để mà tới thăm HA. Bệnh viện không cho vào đông người, bọn mình sẽ chia nhau hai đứa vào một lượt. Thằng HA không còn như trước nữa, vì vậy đừng thắc mắc thái độ của nó. Cái mình cần là đổi thay được điều ấy.

Tao đặt cả hy vọng vào bọn mày. Tao, Linh."

Tôi nằm trên giường, nhìn sang bên cái giường trống của Tử, thấy trống vắng và chơi vơi. Tôi không thấy buồn cười, hay xúc động trước những gì Linh viết. Tình cảm sâu sắc của bọn nó tôi đã biết từ khi vào lớp. Chúng tôi luôn luôn như thế. Linh cũng từng chỉ huy làm một show rất tài khi một thầy giáo chia tay lớp tôi vào đầu năm lớp 11, sau một năm lớp 10 cùng lớp, đến độ thầy đã nhòe mắt và bộc bạch rằng chưa bao giờ có một lớp học gây nhiều cảm tình với thầy như thế. Linh gần như là linh hồn của lớp tôi, sự nhiệt tình của nó khiến cả lớp luôn trong một tinh thần phấn khởi và sẵn sàng làm điều gì để chứng tỏ chúng tôi là một tập thể. Cho dù bình thường chúng tôi vẫn bị trách mắng khi đàn đúm nói chuyện trong giờ, đóng tiền quỹ muộn hoặc đá bóng quá đà vào...đầu các giáo viên đi qua. Trước nay tôi vẫn thấy bình thường trong môi trường ấy, cho đến hôm nay, trong lớp học của Tử. Đúng là chỉ khi bị mất đi một thứ người ta mới yêu quí nó. Thế giới của Tử là một thế giới khác với tôi quá nhiều. Sự hụt hẫng trong tôi không hẳn là do Tử không ở nhà, mà do tôi đã nhận ra khoảng cách giữa tôi và nó.

Chúng tôi đã không còn là một cặp song sinh chuyện gì cũng thấu hiểu nhau với nhau nữa rồi. Trước đây chúng tôi học chung với nhau, làm việc gì cũng làm chung, đến như chuyện tắm rửa cũng đôi khi làm chung. Nhưng từ khi vào cấp 3 Tử thậm chí không còn nói với tôi những gì nó phải trải qua, thậm chí đã tự vẽ cho nó một con đường, một tính cách trái ngược với tôi. Tôi có cảm giác như mình đã mất Tử. Điều ấy làm tôi khó chịu và quẳn quại như thể mình bị mất một nửa con người mình. Tôi biết Tử đã thay đổi, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình hiểu nó hơn bất cứ ai trên đời này, nó là một phần của cuộc sống riêng tư nhất của tôi. Chưa bao giờ tôi có suy nghĩ rằng một ngày nào đó, hai chúng tôi sẽ phải đi trên hai con đường khác nhau.

Nhưng bây giờ thì điều đó đang xảy ra. Tôi không biết gì về cuộc sống của Tử, con người của Tử. Dường như tất cả những gì nó thể hiện trước tôi chỉ là một thứ lặp lại theo kí ức, còn thực chất con người nó đã hoàn toàn khác tôi.

Tôi mở ngăn bàn của mình. Tận sâu trong nó có một thứ cả hai anh em tôi đều giữ gìn, nhưng giữ gìn theo kiểu không bao giờ sờ tới.

Đó là một đôi khuyên tai bằng bạc, nhỏ xíu, đặt trong một cái hộp rất nhỏ, có niêm phong của cả hai đứa tôi. Tử nói rằng một khi hai khuyên tai này còn ở cạnh nhau, nó còn ở bên tôi. Còn nếu một trong hai chúng tôi có một cuộc sống khác, mà phải buộc chia cắt đôi khuyên ấy, thì cũng đến lúc chúng tôi phải phân định ranh giới cho mình.

Nhưng từ tận thâm tâm chưa bao giờ tôi nghĩ đến cảnh hai anh em tôi sẽ xa nhau. Tôi thấy căn phòng mình trống trải đến mức ghê sợ. Điều gì xảy ra nếu trong những bức ảnh kia không còn cả hai đứa tôi nữa?

Lúc ấy, có lẽ bố mới là người đau buồn nhất. Còn tôi, sẽ phải chịu sự trống trải vô biên nhất. Thiếu Tử, tôi thấy mình chỉ còn có một nửa, một nửa không làm nên một con người. Tôi muốn ngã về một bên, không thể đứng thẳng dậy được nữa. Phải, cảm giác, nó gần như vậy đấy.

Bố ôm tôi vào lòng khi tôi tâm sự những điều đó với ông, khi tôi không kìm được mà đã sụt sịt thành tiếng. Lần đầu tiên tôi thấy ông im lặng trong hoàn cảnh ấy. Ông không giễu cợt, không trêu đùa. Ông ở bên tôi đúng với địa vị một người cha, một chỗ dựa vững chắc nhất. Ông xoa nhẹ vết bấm trên tai trái của tôi, nhỏ nhẹ vỗ về tôi:

- Ngoan nào. Bố sẽ không để điều ấy xảy ra, không bao giờ Hồng Anh ạ. Đó sẽ là một cầu vồng không bao giờ hoàn thiện.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hết chưa em :-s

nói nào nhờ :-? chắc mình ko hợp gu viết thơ của em Nhân lắm :"> nghe nó ko dở , thật sự là ko chán :)) nhưng mà ko có j hay ho khác thường ý :D nghe nó hơi thông thường, bình thường :p
chị cũng thik đọc thơ , truyện :D có điều ko biết sáng tác :"> ở trong topic thơ , truyện trên Hao cũng có nhiều bài thơ hay lắm :-?8->
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hết chưa em :-s

nói nào nhờ :-? chắc mình ko hợp gu viết thơ của em Nhân lắm :"> nghe nó ko dở , thật sự là ko chán :)) nhưng mà ko có j hay ho khác thường ý :D nghe nó hơi thông thường, bình thường :p
chị cũng thik đọc thơ , truyện :D có điều ko biết sáng tác :"> ở trong topic thơ , truyện trên Hao cũng có nhiều bài thơ hay lắm :-?8->

Em kết nhất là thơ của anh gì, như là Minh thì phải bên box " Ý mỏng đêm dài thơ viết vội " trong mảng Văn học của diễn đàn trường mình. Anh í viết thơ ấn tượng lắm í, hay dã man lun. :x
 
uh ở box đấy nhiều anh chị sáng tác thơ văn hay dã man :((8-> nhất là thơ :x nhiều cái đọc ngấm :x8->
 
Tuấn Anh đã viết:
cứ từ từ để bạn thở đã

Công nghệ copy paste thôi mà :-s

Tuấn Anh đã viết:
Tớ cũng thích sáng tác thơ nhưng mà ko có năng khiếu

Thơ con cóc cũng hay chán :-j

Năng khiếu j ngoài sức sáng tạo chứ :))

Hoàng Ngân Phương đã viết:
chị tưởng TA có nghề chế từ

Chế thế nào hả chị 8->

Ví dụ? =p~
 
chương 12​
Tôi và Tử đều có một vết bấm ở tai trái. Hồi còn nhỏ, khi còn chưa hiểu chuyện, không biết trò đùa tai hại của bố tôi, cả hai chúng tôi đều đeo khuyên, hai vòng khuyên nhỏ xíu của một đôi khuyên tai mà bố tôi mua ở tiệm kim hoàn gần nhà. Cái khuyên ấy không có gì đặc biệt, nó thậm chí cũng không có hoa văn, chỉ đơn giản là hai vòng bạc bé xíu mà thôi. Nhưng từ khi bọn tôi bắt đầu đi học, bấm tai ấy trở thành trò đùa của tất cả mọi người. Thế nên cả tôi và Tử đều nhất trí không đeo khuyên thêm một giờ phút nào nữa. Chuyện đó dường như làm bố tôi tụt cảm hứng nghiêm trọng. Đến nay, thỉnh thoảng véo tai hai thằng tôi, bố tôi vẫn thường liên tưởng đến chuyện ngày xưa, và lại đánh hai đứa ten tét vì can tội ấy.

Tôi mở cái hộp nhỏ, lấy chiếc khuyên trên đó ra, và đeo lên tai. Tôi sẽ bảo Tử cũng làm thế. Không biết ở trường có cấm chuyện này không, nhưng tôi không muốn mình phải giữ cả đôi khuyên lẫn lỗ bấm trên tai khi tôi và Tử đang như vậy. Lần đầu tiên tôi cũng là quần áo, chải chuốt gọn gàng trước khi đi học. Lâu lâu không đeo khuyên, tôi có cảm giác hơi nhức và khó chịu. Nhưng ngược lại, tôi lại thấy dễ chịu trong lòng, như có một thứ gì níu kéo được tôi khi tôi đang trôi xuống.

Tôi ngồi im trong lớp học, không nói chuyện với ai. Tôi chỉ bâng quơ nhìn ra bên ngoài những khi không tập trung được, nhìn lên một bầu trời rung rinh những mảnh lá, cảm nhận được mùi hương khác trên chiếc áo khác của Tử, thấy đúng là hơi buồn ngủ thật. Tôi nằm xuống và lim dim mắt.

- Tử Anh! Tử Anh! Cô gọi!

Tôi giật mình bật dậy, gãi đầu cười trừ trước cô giáo già đang đứng cạnh mình.

- Hay nhỉ! Cái cậu này! Tiết nào của tôi mà cậu không ngủ chắc tôi phải tổ chức ăn mừng quá. Thế có biết tôi đang nói cái gì không?

Ngữ khí ấy làm tôi nhận ra cô cũng khá hiền, thế là tôi nhìn lên bảng, với bài Lý về Từ thông. Tôi a lên một tiếng, nhận ra bài này ở lớp tôi tôi cũng chưa học, đành cúi đầu hối lỗi.

- Em xin lỗi.
- Thôi ngồi xuống. Nghe tôi giảng lại đây. Bài đã khó, lại cứ nhằm mà ngủ.

Chuông ra chơi vừa điểm tôi đã nhoài ra bàn. Môn Lý khô khan, vốn là môn tôi ghét. Học cô giáo này, chắc do cô hiền, tôi lại càng không hiểu gì. Tôi sẽ học lại ở lớp tôi vậy.

- Cô đi đứng cái kiểu gì thế? Không có mắt à?
- Này! Đừng có mà làm trò! Ưỡn a ưỡn ẹo thế va vào người ta còn ăn nói thế à?
- Cô nói ai ưỡn ẹo, con đĩ! Có ượn ẹo bằng cô lúc lên giường với mấy thằng ở Thăng Long không?
- Con mẹ này!


Tôi ngoảnh ra xem vì lý do gì mà mấy đứa con gái lại văng tục như thế thì đã thấy khoảng 5,6 đứa vồ lấy nhau. Diễm chỉ ngồi nhìn và cười khẩy. Còn Trà thì lập tức đã đứng lên và quát tháo :

- Mấy con kia! Có dừng lại không! Có gì hết giờ học ở lại mà xử lý nhau!
- Không cần bà phải nói!

Tôi càng ngạc nhiên hơn khi lập tức mấy đứa kia tách nhau ra, nhưng vẫn nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau ngay. Tôi ngoảnh sang nhìn Trà, ngạc nhiên trước quyền lực ấy, và lại càng không hiểu tại sao Tử lại căn dặn tôi phải đề phòng cô, trong khi tôi thấy Diễm rõ ràng mới là đứa tệ hơn.

- Nhìn cái gì? Trà quay sang, lạnh lùng với tôi. Thích nhìn con gái đánh nhau thế cơ à?
- Không. Tôi bối rối.
- Lại cứ nghĩ mình là nhất. Đê tiện!

Tôi gượng cười, quay đi. Cùng lúc ấy có tiếng gọi bên ngoài :

- Bạn gì ơi! Cho tớ gặp bạn Tử Anh được không?
- Không! Một con ở bàn đầu dãy ngoài đanh giọng. Cái thá gì mà đòi gặp Tử Anh lớp này?
- Mình không có ý gì đâu mà...Chẳng là có việc ở trên trường.
- Có gì cứ nói. Chuyện của trường cần gì phải gặp riêng?

Cô bé ấy lúng túng một lúc thì cũng nói nhỏ, nhưng do trong lớp im ắng, nên tôi nghe rõ:

- Dạ cô thể dục bảo bạn ấy xuống sân.
- Thế mà cũng phải ấp úng! Con bé bàn đầu khinh khỉnh trước khi quay sang tôi như bảo tôi cứ đi đi.

Tôi xuống sân cùng cô bé kia. Suốt dọc đường cô bé ấy cứ như vừa nhìn tôi vừa xấu hổ hay sao ấy nên khép nép đằng sau. Tôi hơi khó chịu mới quay lại :

- Bạn có gì muốn nói à?
- A! Cô bé ấy giật mình. Chỉ là, mình lần đầu thấy bạn đeo khuyên.
- À, tôi sờ lại tai trái mình, mỉm cười. Lâu rồi mới đeo nên bạn không biết đó thôi.

Cô bé đó cười khúc khích, vì lẽ gì thì tôi chịu. Nhưng khi tôi xuống sân trường có một vài người đã ở đó, cô giáo, thầy giáo và chắc là thành viên đội bóng.

- Tử Anh à? Hôm nay em thử chơi tập một trận xem sao. Tiết sau cô sẽ xin cho.

Chuyện ấy với tôi còn hơn cả chuyện mừng, nên tôi liền vui vẻ đồng ý.

- Tưởng ai hóa ra Tử Anh, một thằng trong đội cười khẩy. Cô nghĩ gì kì lạ thế?
- Mấy đứa cứ đấu với nhau xem nào.

Tôi khởi động một lúc, trước khi ra sân bóng rổ với mấy người kia. Chỉ có 3 thành viên của đội bóng nên họ sẽ cùng truy cản tôi. Tôi vẫn làm như ngày thường, tức là chơi với họ như những buổi tập ở trường tôi, vẫn ném bóng trượt và thỉnh thoảng thì cũng làm được một cú ba điểm hoành tráng. Sở trường của tôi vẫn là những cú dunk, tôi cũng thích kiểu ghi bàn đó nhất. Điều tôi ngạc nhiên là những truy cản của trường Tử rất khá, tôi nghĩ một hai người trong ba người này phải là học sinh lớp 12. Họ thi đấu rất bài bản, không thể đùa được. Không ít lần tôi bị ngã chổng vó và bị hớt bóng ngon ơ. Cũng may buổi tập chỉ kéo dài hơn 15 phút, nhưng tôi đã mệt phờ. Tôi ngồi hẳn xuống sân bóng, lau mồ hôi.

- Sao hả Bình? Cô giáo thể dục cười nói.
- Duyệt! Thẳng nhỏ khá!

Tôi nhìn anh ta, đoán được ngay đây là một học sinh lớp 12, chắc cũng phải là đội trưởng đội bóng. Anh ta làm tôi mệt nhất.

- Còn anh?
- Được. Tuy còn hơi non nhưng thế là được. Rèn dũa thêm ít nữa chắc đủ khả năng. Thầy thể dục nói.

Vậy là tôi được vào đội bóng rổ. Thôi kệ Tử, mấy hôm nữa nó về thì việc còn lại là ở nó. Có tôi hay không có tôi cũng chẳng sao.

Hôm nay Tử có 4 tiết nên tiết học đó cũng là tiết cuối. Tôi vào căng tin mua nước rồi ngồi ở đó luôn. Ngồi bàn cạnh tôi có mấy con nhỏ mà tôi không biết là học thêm hay trốn tiết ăn uống, bọn nó cũng kháo nhau những chuyện mà tôi nghe rõ mồn một.

"Tử Anh phải không? "
"Đừng có động vào thằng ấy. Bọn con gái lớp ấy ghê lắm."
"Cái lũ giặc cái. Khổ thân cho thằng này nhỉ."
"Đẹp trai như thế khổ thân cũng đáng."

Tôi ngao ngán thở dài, tuy cũng có hơi xao xuyến trong lòng. Mà bọn nó đang khen Tử cơ mà. Nhưng tôi giống Tử mà. Tức là tôi cũng...Tôi cười một mình, dù rất là bâng quơ. Thôi thì đã địa ngục thế này, nghe khen vài câu có làm sao.

Hết giờ tôi mới lên lớp lấy cặp. Nhưng từ đầu hành lang tôi đã thấy một bọn xúm xít trước cửa lớp tôi, và tiếng ồn ào chen lẫn đổ vỡ vang lên vọng đến tận cầu thang. Ba thằng con trai lớp tôi đã lẫn vào lũ khán giả, chụm vào nhau mà bàn tán và cười. Còn bên trong, ngổn ngang những cặp sách, hộp bút, đồ trang điểm, và những mảnh quần áo. Lũ con gái gần mười đứa đang xâu xé lấy nhau, những đứa khác thì ngồi trên bàn nhìn thỏa mãn. Tôi thấy Diễm đang cắn xé nhau trong lũ kia, còn Trà thì chỉ khoanh tay đứng nhìn.

- Cái gì thế! Tôi quát to. Mấy bạn còn có tư cách không thế?

Tôi đi vào chỗ Diễm và giằng nó ra khỏi một con bé khác, đứng giữa lớp và bực tức:

- Các bạn toàn là con gái thì phải sử xự như con gái, đừng để những thằng con trai ngoài kia nghi ngờ về các bạn! Các bạn là một tập thể cơ mà!
- Im đi! Tử Anh! Trà nói. Ra vẻ anh hùng đấy à? Ông cũng thích cảnh này cơ mà! Đâu ra một tập thể trong lớp này?
- Đừng có mà vô lý như thế! Dù các bạn nghĩ gì về nhau thì các bạn cũng chỉ còn có hơn một năm nữa ở bên nhau. Vì cái cớ gì mà phải làm loạn thế này khi có những cách giải quyết khác?
- Nói thử xem!

Một con bé tiến tới tôi và vung tay lên nhưng tôi kịp nắm lấy tay nó và giằng ra.

- Trò thô bạo này chỉ có con trai được làm với nhau mà thôi! Đừng có cố! Ai nghĩ mình có thể giải quyết mọi thứ bằng chân tay thì lên đây đánh với tôi xem! Tôi sẽ cho mấy cô biết con trai là thế nào!

Tôi sắn tay áo, nhìn chằm chằm vào lũ con gái, sẵn sàng bẻ tay bất cứ đứa nào dám nghĩ rằng đánh nhau mới là cách giải quyết của bọn con gái. Thấy tôi không có vẻ đùa bọn nó cũng hơi chùn lại.

- Nghe tôi nói đây! Các cô ở đây không phải đánh nhau chỉ vì vài câu nói ngứa tai nhau. Các cô xinh đẹp, các cô có quyền mưu cầu một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ thấy một đứa con gái nào nói rằng nó không cần hạnh phúc mà thích cơ bắp đầy mình cả! Các cô hãy để việc ấy cho bọn con trai, cho bạn trai và chồng các cô sau này!
- Nói thì hay lắm! Nhưng có đứa con gái nào trong lớp này có cái quyền mưu cầu ấy? Trà bĩu môi. Tôi thách ông tìm được con nào trong lớp này còn tem trên người đấy!

Tôi tròn mắt nhìn Trà, và nhìn những đôi mắt trầm lại, ngoảnh đi.

- Nếu tất cả các cô đều đã từng sai lầm, thì sao không thông cảm cho nhau mà còn xích mích với nhau làm gì? Các cô ở thế yếu cơ mà! Các cô phải đoàn kết với nhau mới phải chứ! Để cho những thằng dám coi thường các cô phải chùn bước. Một người có thể không làm được. Nhưng các cô có 30 người cơ mà!

Diễm bước tới vung tay tát tôi một cái rồi xách cái cặp đã tơi tả về. Tôi còn ăn mấy cái tát nữa cho đến khi đám đó tan và ra về. Đến mức tôi có cảm tưởng rõ ràng rằng hai má mình đã rỉ máu do những cái móng tay sắc và sưng vù. Rốt cuộc chỉ còn lại tôi và Trà giữa đống bàn ghế ngổn ngang. Tôi chép miệng, nhìn ra ngoài, đám đông cũng đã tan hết. Chỉ còn một bầu trời buổi trưa yên ả. Tôi đeo cặp, rồi kê lại qua mấy cái bàn, cho bọn buổi chiều không phải thắc mắc những gì mà đàn chị của bọn nó làm.

- Ông không phải Tử Anh.

Tôi giật mình nhìn Trà, vẫn đứng nhìn tôi nãy giờ.

- Phong cách đó không phải của Tử Anh. Tử Anh là một thằng hèn nhát khốn nạn chỉ quan tâm đến cái mã. Còn ông thì chẳng những dập tắt được bọn này, còn chịu hứng ngần ấy cái tát nữa.
- Nếu tôi ăn tát mà các bà thôi đánh nhau thì tôi cũng chịu.
- Sao lại lảng đi thế nhỉ? Tôi đang nói ông không phải Tử Anh cơ mà...Dẫu tôi không biết vì sao ông lại ở đây thay cho Tử Anh, nhưng tôi cảm ơn ông về việc hôm nay. Chắc chỉ có một thằng con trai đàng hoàng như ông mới làm bọn nó thôi được. Tất cả bọn tôi, đều có chung một quá khứ, ông nói không sai. Trà mỉm cười rồi thở dài. Vì bọn tôi thù ghét những thằng con trai, nên mới muốn cư xử như vậy
- Không phải thằng nào cũng khốn nạn như thế.

Tôi thấy mắt Trà nhòe ướt.

- Mai ông còn đến đây nữa không?
- Tôi không biết. Nếu Tử khỏi ốm tôi sẽ trở về với cuộc sống của tôi. Nhưng tôi mong, bạn có thể không nói với người khác chứ?
- Không. Trà lắc đầu. Nếu tôi nói cho người khác...Tóm lại thì ông yên tâm.
- Vậy thì được rồi, tôi cười. Tôi về đây.
- Tử Anh! À không! Cậu có thể cho tôi biết tên được không, ít ra là thế.
- Hồng Anh.

Tôi đi xuống dưới, lấy xe và ra về. Một số đứa con gái lớp tôi vẫn đang đứng ngoài cổng trường, nhưng khi thấy tôi chúng tôi vênh váo lên như bình thường, mà hình như lại bối rối cụm lại với nhau. Tôi nhoẻn cười, vẫy vẫy tay trước khi vòng xe đi. Gió xát vào mặt làm tôi xót và đau điếng.

- Cái mặt con làm sao thế hả???

chương 13

Chiều hôm đó thì Tử cũng về, cau có với tôi khi bố tôi đã ép nó phải đeo cái khuyên bằng được, mà nó từ lâu không buồn giữ nên hình như bố tôi đã dùng một hình thức nào đó không mấy nhẹ nhàng.

- Tử, mày nghĩ thế nào về tao?
- Chẳng thế nào cả. Mày là em trai song sinh của tao, ai chả biết thế.
- Nếu tao chết, mày có chết cùng tao không?

Tử trợn tròn mắt nhìn tôi, há miệng hỏi:

- Mày hỏi cái đấy làm quái gì?

Tôi giằng lấy cái điều khiển, tắt tivi đi và đứng trước nó, nghiêm túc từng chữ một.

- Mày từng nói là cấm tao chết trước mày. Nhưng nếu một ngày tao chết, mày sẽ làm gì?
- Đừng nói gở.
- Trả lời tao đi!
- Tao chẳng việc gì phải trả lời mày cái chuyện ấy!

Tử quát lên với tôi, trước khi vùng vằng xuống nhà dưới. Nếu là nó trước đây, tôi thấy đau nhói bên tai trái, nó đã tươi cười mà trả lời tôi ngay lập tức. Nhưng lúc này đây, nó đang che giấu tôi, che giấu tôi tất cả về con người nó. Tôi nhận ra là giờ đây tôi hoàn toàn không hiểu gì về Tử. Nhưng nếu muốn nó trở lại là Tử Anh của tôi, một nửa của bức ảnh mẹ tôi treo trong phòng của hai thằng, tôi sẽ phải làm tất cả để hiểu về nó. Vì hơn một ai hết trên đời này, tôi là người gần gũi nó nhất. Chúng tôi đã ở bên nhau từ khi còn chưa là một con người.

Trà đã thay đổi gần như toàn bộ thái độ với tôi, cho dù cô vẫn im lặng khi ngồi cạnh tôi. Có điều tôi cảm thấy sát khí toát ra từ cô đã không còn nữa. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt rất hiền, ánh mắt của một cô gái, không phải ánh mắt của một bà trùm mà tôi thấy hôm qua. Không khí trong lớp Tử thì vẫn thế. Tôi cũng không tin là một phút anh hùng của tôi có thể làm thay đổi được nó. Tôi chỉ mong, ít nhất, cho dù họ không muốn hiểu về nhau, họ cũng phải biết rằng, với một lớp học như họ, ngoài việc họ bắt tay nhau cùng giải quyết, họ sẽ chẳng đi đến đâu nếu chỉ nghĩ đến việc đấu đá nhau.

"Hồng Anh, Trà chuyển một mẩu giấy sang cho tôi trong giờ, cuối giờ ở lại nhé. Tôi có chút việc muốn nói."

"Ừ được", tôi viết lại.

Hôm nay Tử có 3 tiết, như ngày thứ tư bình thường với đa số trường cấp 3. Nhưng tiết cuối lại là tiết Toán. Tôi đã trải qua hai tiết đầu tiên rất bình thường, hai môn phụ, khi mà các giáo viên cũng chỉ muốn giảng cho xong bài của mình. Nhưng khi cô Trinh bước vào lớp thì tôi thực sự thấy lạnh cả người. Cô giáo của Tử rất xinh đẹp, tôi không phủ nhận, luôn mặc váy ngắn và có chất giọng sâu rất đặc trưng. Đó là tiết luyện tập. Trong lúc chúng tôi làm bài cô chỉ loanh quanh chỗ tôi, cười cười rồi gọi tôi lên bảng. Nhưng lần này, hiểu ra, tôi đã thản nhiên buông rằng tôi không biết làm và ngồi hẳn xuống. Có điều, tôi lại không lường được đến trường hợp cô giáo này lạnh lùng mỉm cười:

- Nếu em không biết làm thì lên bảng cô sẽ chỉ cho.

Rồi, để thoát nạn, tôi đành cố gắng viết cho nhanh bài giải lên bảng. Cô giáo của Tử vẫn có thói quen đứng sát cạnh tôi, nhưng hôm nay, thay vì nụ cười bóng bẩy của cô, cô lại nói to đến mức cả lớp đều nghe thấy được:

- Tử Anh tiến bộ đấy. Hôm nay em không dùng nước hoa nữa sao?
- Không em...
- Có cần cô tặng không? Cô ta lại nhỏ nhẹ.
- Thôi ạ!

Tôi gần như quát lên rồi vội vã về chỗ. Tôi thấy Trà khúc khích cười, còn vì sao thì tôi chịu. Nhưng nụ cười ấy làm tôi ngượng ngùng đến đỏ mặt, chứ không thấy vui vẻ an ủi gì.

- Ai trong hai người là anh?

Trà hỏi tôi khi chúng tôi đã ngồi trong một quán cà phê cách khá xa trường.

- Tử là anh. Tôi nói. Chúng tôi thua nhau có 15 phút thôi.
- Ừ.
- À, Trà...
- Sao thế?
- Tử Anh ở trường thế nào?

Cô cười một cách mà tôi cho là rất nhiều ẩn ý. Vì tôi không rõ nó là vui hay buồn. Chỉ biết là có vẻ khó chịu.

- Cậu đến đây mấy ngày thì cũng biết rồi đấy. Tử Anh là một trong những thằng nổi tiếng nhất trường này, phần do cậu ta, phần do lớp tôi.
- Nổi tiếng à?
- Đẹp mã, bảnh bao, lạnh lùng. Ai mà chả thấy hút hồn trước một người như thế? Cậu không thấy vậy sao? Cho dù phải ngồi cạnh nên tôi thấy cậu ta chỉ là một thằng lười biếng khó tính, nhưng tôi không phủ nhận cậu ta được rất nhiều người trong trường để mắt. Cậu không biết đấy thôi, trên web trường tôi có cả một mục cho những người hâm mộ Tử Anh, nghe mà muốn rùng mình.
- Kể ra thì cũng hơi...
- Mà lạ thật. Hai người chung một nhà mà không biết sao?
- Không, tôi lắc đầu. Tử Anh ở nhà thì cũng bình thường. Nó với tôi trước giờ vẫn thế, có gần đây thì hơi khác.
- Phải, Trà quay sang nhìn đường phố cạnh chúng tôi. Tử Anh là một thằng nổi tiếng của lớp tôi. Không ai lớp khác dám động đến. Nhưng cũng vì, cậu ta toàn qua lại với các cô giáo.
- Cô Trinh phải không?
- Cô ta là một con mụ trơ trẽn, cô ta nhìn cậu như muốn ăn thịt cậu ngay lập tức ấy. Nhưng mà Tử Anh ghét cô ta. Tôi trước nay chỉ thấy cậu ta tươi cười khi đi cạnh bà Ngọc dạy tiếng Anh thôi.
- Vậy à?
- Ừ thân thiết nhau lắm. Tôi nghĩ một phần Tử Anh lạnh lùng với mọi đứa con gái trên đời là cậu ta đổ như điếu bà Ngọc ấy. Bà ta cũng quấn quít cậu ta lắm cơ. Tuy họ che giấu cũng giỏi. Mãi gần đây một lần mụ Trinh gào ầm lên bọn tôi mới biết. Từ đấy thì cậu ta bị quay như dế mỗi tiết Toán. Nhưng tôi không thấy cảm thông. Một thằng đẹp trai như cậu ta bị hành cũng đáng.
- Cũng đáng? Tôi ngẩn tò te.
- À tôi không nói cậu, Trà cười ầm lên. Cậu xem lại bộ dạng của cậu đi! Tử Anh chưa từng để trên áo có một nếp nhăn. Còn cậu thì ăn mặc đúng chất một thằng con trai.

Tôi gãi đầu cười trừ.

- Mà cậu học trường nào?
- 11 A2 trường ...
- Xa đây nhỉ. Hai anh em cậu tới trường theo hai hướng ngược nhau à?
- Ừ. Tôi gật đầu. Lớp tôi không giống lớp này. Bọn tôi rất thoải mái đoàn kết với nhau.
- Ừ. Tôi chỉ thấy mỗi lớp tôi trên đời là quái thai thế thôi. Ước gì, Trà cúi đầu nhìn xuống tách trà sữa. Tử Anh có một phần của cậu. Hoặc là, cậu cứ đổi chỗ với Tử Anh như thế này... Mà tôi đang nói cái gì vậy chứ.
- Cậu yên tâm đi. Tôi nói. Nhất định, tôi sẽ làm cho Tử Anh khác bây giờ. Nhất định. Nó đã khác tôi quá nhiều rồi.
- Vậy cậu muốn cải tạo Tử Anh giống cậu?
- Không được sao?
- Đã bao giờ, cậu nghĩ, chính mình mới là người thay đổi và khác Tử Anh chưa?

Tôi bàng hoàng một lúc lâu, trước khi nhớ tới bố, mẹ và cuộc sống gia đình tôi.

- Chưa bao giờ! Tôi khẳng định. Tôi tin mình đúng là con của bố tôi!
- Bố cậu? Bố cậu làm gì?
- Thầy giáo dạy vẽ cho một trường tiểu học, một ông bố nhắng nhít và quái đản, tôi nhướn mày.

Trà đột nhiên nhìn tôi, và phì cười.
 
Back
Bên trên