uh đúng đấy em ạ :-? truyện này dài nữa :-? cứ đọc ngắt chừng thế này ko đc liền mạch , mất hứng nữa
em muốn mọi ng hiểu cảm giác chờ từng chap =)) =))
thôi post tiếp
)
chương 14
- Tử này, hôm nay con Trà nói với tao là mày, với cô giáo tiếng Anh của mày...
- Thì sao?
Tử thậm chí không thèm nhìn tôi, nó ở trên giường của nó, và chỉ xem ti vi.
- Mày...thật à?
- Thì có sao không?
- Tao chỉ lạ thôi. Dạo trước có sự vụ gì là mày khai hết trước với bố, hoặc chí ít là tao.
- Cái này có khai cũng chẳng được việc gì. Rồi mày với bố lại xúm vào bắt tao bỏ.
- Mày yêu cô ta đến thế sao?
Tử quay lưng lại với tôi, tắt tivi và trùm chăn. Rất lâu, đến khi tôi đã chuẩn bị ngủ, tôi mới thấy nó trả lời:
"Tao không bao giờ nghĩ tao lại yêu một người đến thế. Nên cho dù đó có là cô giáo tao, lớn hơn tao 7 tuổi, tao cũng không quan tâm."
Tử còn ốm, nhưng hôm trước, sau khi mẹ tôi mắng tôi trời đất về việc tôi hứng khoảng chục cái tát vào mặt đến nỗi không ăn được cơm, thì Tử đã bị thuyết phục là phải đi học ngay khi có thể.
Tôi hít một hơi dài, trước khi bước chân lên cầu thang.
- Chào! Hồng Anh!
Một thằng lớp A1 đi qua tôi và vỗ vai tôi bộp 1 cái. Tôi cũng vỗ vai nó, và đập tay bôm bốp với một ông anh cùng đội bóng rổ tình cờ đi xuống cầu thang.
- Chiều nay đi tập chứ Hồng Anh?
- Tất nhiên!
Tôi đẩy cửa lớp, quăng cặp lên bàn và ngồi chễm trệ, trước khi e hèm với những con mắt đang trố lên xung quanh:
- Không đứa nào chào tao à?
Lập tức lũ con trai lớp tôi hét lên và xúm vào xoa đầu rồi đè đầu tôi xuống. Mấy thằng mạnh tay còn đấm tôi thùm thụp làm tôi đau phải vùng lên. Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì con Linh đã dùng chất giọng kinh hoàng của nó áp đảo mọi chướng ngại:
- Bọn kia! Hồng Anh vừa mới khỏe các ông đã làm gì thế! Tránh ra!
Lấy tay dẹp hết mấy thằng con trai sang hai bên, con nhỏ chống tay gườm gườm nhìn tôi:
- Khỏe hẳn chưa?
- Luôn luôn tươi tỉnh.
Con bé soi mói tôi một lúc, trước khi bật cười như đúng phong cách của nó:
- Tốt đấy! Hóa ra bố ông nói đúng.
- Bố tôi bảo sao?
- Thì là mỗi lần ông ốm là không bao giờ tiếp chuyện người khác. Sao mà có cái tật xấu thế hả?
Con nhỏ cốc đầu tôi một cái trước khi ra hiệu cho lũ con trai tiếp tục làm gì tôi thì làm. Tôi phát khùng lên và la lối:
- Bọn mày có để tao yên không !! Tao ốm có mấy ngày mà như trời sập thế à?
- Riêng mày mà ốm, thằng Hùng đè hai vai tôi ẹp xuống bàn. Thì tội còn nặng hơn trời sập!
- Thôi tha tôi mấy cha nội ...
Ngay giờ nghỉ 5 phút sang tiết 2 nhỏ Thủy đã chạy sang lớp tôi và gục đầu vào người tôi khóc ngon lành. Tôi còn đang vừa lúng túng vừa ngượng trước cả lớp nhìn chăm chú vào mình thì con bé đã véo ngược tai tôi lại khiến tôi không kiềm chế được phát thét lên.
- Em cấm anh từ sau không được dọa em thế nữa! Anh có biết em lo cho anh thế nào không hả?
- Biết biết! Giờ thì em thả cái tai anh ra cái...
- Anh phải hứa với em!
- Ừ anh hứa! Hứa chắc!
- Thế chủ nhật vẫn đi chơi chứ anh? Con nhỏ thì thầm.
- Ừ đi! Bỏ tai anh ra cái!
Con nhỏ cười sung sướng, nháy mắt với Linh, rồi vui vẻ chạy lại về lớp. Nó vừa đi cả lớp tôi đã cười rầm lên. Không ít thằng còn đập hết cả các loại đồ dùng trong tay vào bàn gây ra những âm thanh hết sức khủng khiếp.
- Cho chết cái tội đẹp trai! Nhỏ Quyên lè lười.
- Tôi đâu có...
- Giờ thì động phải sư tử rồi đấy. Liệu mà cư xử!
Tôi lại bị lũ xung quanh hùa vào làm cho ngượng đứng cả người. May lúc ấy thì cô giáo vào lớp. Linh cũng đưa lại tôi số bài vở nó chép hộ tôi. Chúng tôi vào học, với những đứa con trai thỉnh thoảng buôn chuyện hôm qua hôm nay, những đứa con gái hơi một tí lại ngoảnh sang hỏi bài. Cô giáo vừa giảng vừa gõ giữ trật tự. Con Linh lại quắc mắt nhìn cả lớp để răn đe những thằng nào vẫn còn tiếp tục bàn về số báo Thế Giới Game tháng vừa rồi.
Tôi bị mấy anh trong đội bóng rổ rượt suốt từ hành lang tầng 4 xuống tầng 1, trước khi bị tóm cổ ở sân bóng rổ và phải làm một bài kiểm tra năng lực "sau ốm". Sau khi chứng kiến pha ném trượt đầy bản lĩnh của tôi thì họ cũng chỉ lắc đầu:
- Trình độ ném trượt không hề suy giảm. Anh cứ tưởng mày phải thay đổi chứ.
- Nó ném 10 quả thì sẽ vào 1 thôi. Cũng không đến nỗi trượt cả.
Họ lăn ra cười, rồi mới vỗ vai tôi và cho tôi lên lớp, cùng với lời dặn "nhất định chiều nay phải đến tập".
Chúng tôi có một bài 15 phút Lịch Sử, tôi đã định đứng dậy xin kiểm tra lại vì vắng suốt mấy hôm, nhưng thằng Phúc ngồi cạnh lại giật áo tôi, và bảo tôi cứ lặng lẽ mà chép bài nó. Buổi học của chúng tôi kết thúc, nhanh đến mức tôi không hiểu là nó trôi qua thế nào. Tôi và Linh lại đi về cùng nhau. Nó tránh nói đến mấy ngày ốm của tôi, ngược lại, xoáy tôi mãi về vụ với con Thủy.
- Lớp mình vui thật nhỉ. Tôi nói.
- Gớm! Phát kiến mới thế?
- Không, phải đến giờ tôi mới nhận ra điều ấy. Thật tuyệt.
- Chúng ta chỉ có 3 năm cấp 3 là nhiều kỉ niệm nhất, cấp 2 thì vẫn còn trẻ con. Đại học thì lớn quá rồi. Nên một trong những điều bất hạnh nhất là mất đi 3 năm cấp 3, hoặc không có một thời cấp 3 vui vẻ.
Câu nói ấy của Linh khiến tôi suy nghĩ nhiều, và cũng giúp tôi ngộ ra nhiều thứ.
Nhưng trái với ngày học của tôi, Tử về với gương mặt bơ phờ đến nỗi tôi sợ nó ốm lại. Nó ngồi gục xuống ghế, rồi nằm nhoài.
- Mày không sao chứ? Tôi ngạc nhiên.
- Mày hại tao gần chết Hồng ạ. Chưa bao giờ tao phải đứng suốt 20 phút ra chơi ngoài trời như hôm nay, chỉ để nghe giảng về đội bóng rổ.
- Ừ nhỉ. Tôi ngẩn ra.
- Lại còn ừ nhỉ. Mày ghi tên tao vào đội bóng, rồi chuồn. Mày được lắm.
- Mày cứ xin đi là xong.
- Tao cũng tưởng thế, nào ngờ...
Tử ngồi dậy, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay mà tôi ngạc nhiên là đã vấy bẩn của nó. Nó đột nhiên nhìn tôi, lắc đầu cười:
- Tao nghĩ khác rồi, Hồng ạ. Chúng ta sẽ lại là Dante và Vergil mà thôi.
- Sao?
- Tao sẽ tập bóng rổ. Tao sẽ chứng tỏ với mày, Hồng ạ, là tao chẳng thua mày cái điểm nào hết !
Chiều hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Tử không ngủ hay chơi game, mà đi mua một quả bóng, một quyển hướng dẫn chơi, rồi ra sân của một trường đại học gần khi nhà tôi tập đến tối mịt. Tôi cũng đi tập chiều, nhưng tôi biết Tử đã tập mệt nghỉ vì cả tối hôm ấy, nó căn vặn tôi về đủ thứ cách chạy, cách chuyền và luật chơi khiến tôi sợ đến mức phải nói với bố tôi.
- Tốt chứ sao? Bố tôi cười ầm, rồi bỏ qua luôn tôi mà chạy đến bàn với mẹ tôi. Chết rồi mình ạ! Lần này lại phải đi mua thêm phim rồi. Hay mình sắm một cái kĩ thuật số cho nó tiện nhỉ?
chương 15
Đã hơn 2 tháng kể từ ngày Tử đột ngột nói với tôi rằng nó sẽ chơi bóng rổ, bất chấp việc từ trước đến nay nó là thằng anti thể dục. Tôi và Thủy thậm chí đã trở thành một đôi rắc rối nhất trường, khi con bé liên tiếp gây ra những đình đám từ địa vị một bí thư của mình. Trong buổi sinh hoạt của lớp nó thứ hai tuần vừa rồi, con bé đã đơn ca một bản tình ca hoành tráng, mà ngay câu đầu tiên là "Gửi tặng anh Dương Hồng Anh, 11 A2" khiến tôi có cảm giác là cả trường đang chồm lên để nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của tôi. Linh đã được một anh lớp 12 tỏ tình vào ba tuần trước, một anh trong ban chấp hành đoàn trường, hot boy của trường năm ngoái. Thế nhưng con bé đã quyết liệt phản đối. Và đến bây giờ đôi khi lớp tôi vẫn phải là người chuyển quà và trả quà bất đắc dĩ giữa hai người. Nhiều con bé lớp tôi trách thái độ của Linh. Vì yêu được một anh chàng như vậy cũng có gì mà phải bàn đâu. Vậy mà con bé vẫn nguây nguẩy từ chối.
Đội bóng rổ vẫn tập đều đặn, và đang dốc sức để chuẩn bị cho mùa hè này, mùa bóng rổ của các trường trung học. Sau khi đến trường Tử vài ngày, tôi cũng đã nhận ra rằng đội bóng của mình còn nhiều chỗ chưa thật mạnh. Tôi chỉ rõ cho mọi người những điểm mạnh của trường Tử, về đội ngũ truy cản rất nghề nhưng không nói rõ đó là trường nào. Cuối tuần này chúng tôi sẽ có một trận giao hữu đầu tiên, để xem xét thực lực.
- Ê! Hồng Anh!
- Sao vậy anh?
Tôi không buồn quay lại khi đã nghe rõ giọng của Hưng, anh chàng lớp 12 đang theo đuổi Linh. Chắc hẳn anh ta lại đang định nhờ tôi đưa cái gì đó cho con bé. Quả nhiên anh ta đã tới quàng vai tôi và thì thầm :
- Giúp anh một lần nữa thôi. Đưa hộ anh cái này. Em không nói người gửi cũng được.
- Em không nói nó cũng biết thôi. Mà anh cũng dai thật. Trong trường thiếu gì con gái mà anh cứ phải chăm chăm vào nó?
- Con Thủy cũng đã thành công với em đấy thôi?
- Hai chuyện ấy thì liên quan gì nhau?
- Cánh con gái lớp 12 lớp anh đều bảo em là bức tường bất khả xâm phạm. Thế mà em cũng đã gục trước độ khủng bố của tiểu hồ ly đấy đó thôi. Anh cũng sẽ quyết tâm thế! Anh ta nắm tay lại và giương lên rất cả quyết.
- Bức tường...tôi lẩm bẩm. Cái gì vậy trời?
Cầm gói quà màu nõn chuối được tỉa tót rất điệu đà tôi cũng đành thở dài nhận cái vỗ lưng đau điếng của anh Hưng. Hồi đầu anh ta còn chưa có kinh nghiệm, thậm chí tặng quà không cần gói làm con Linh ngượng nóng cả người. Nhưng trình độ anh ta dạo này khác hẳn. Có điều, tôi vẫn nghĩ là anh ta chưa thành công được.
Hôm nay Linh phải ở lại vì có việc ở trường, vậy nên tôi về trước. Tôi rẽ qua nhà nó, đưa món quà cho bà con bé, nói là của bạn gửi tặng, nghĩ rằng trong trường hợp ấy nó cũng sẽ không quá đáng đến nỗi quăng đi mà ít nhất sẽ xem qua món quà trước.
- Tử! Hồng! Xuống đây bố bảo!
Tôi và Tử nhìn nhau trước khi ngậm ngùi rời khỏi Devil May Cry và cùng xuống nhà. Bố tôi đang hạnh phúc tràn ngập ở trên ghế sô pha. Sở dĩ tôi biết thế vì ông đang tủm tỉm cười một mình với vẻ mặt hết sức đáng nghi ngờ.
- Sao vậy bố? Tử hỏi.
- Lại đây! Ngồi xuống đây rồi bố nói!
Chúng tôi cùng ngồi xuống và chăm chăm nhìn ông. Tự nhiên bố tròn mắt hỏi chúng tôi:
- Bọn mày nghiêm túc thế? Thằng nào là Tử đấy?
Hai đứa tôi nhìn nhau, Tử thì đã gục hẳn đầu xuống, tỏ ý chịu thua và giơ tay:
- Con là Tử.
- Còn con là Hồng. Tôi cũng nói theo.
- Mày thì bố cũng đoán ra được. Ông bật cười, rồi bày lên bàn hai cái hộp.
- Ồ! Tử la lên. Bố mua đấy à?
- Phải! Bố thấy cũng đến lúc phải cho bọn mày dùng rồi. Thực ra bố đã mua từ lâu, nhưng không tìm được sim ưng ý.
- Ái chà!
Lập tức Tử bóc cái hộp ra và lấy cái điện thoại ra. Một chiếc Motorola RAZR V3i sáng bạc mà từ lâu cả hai anh em tôi đều mơ ước. Tôi cũng ồ lên và nhanh chóng giành lấy cái của mình. Cái điện thoại còn mới tinh, mỏng đến sướng tay.
- Bố cũng định sắm cho chúng mày cái xịn, nhưng chúng mày phải thông cảm cho bố, một cái thì dễ chứ hai cái thì...
- Không sao đâu bố ạ! Bố có sắm loại bình dân bọn con cũng không nói gì đâu. Có di động mà dùng là sướng rồi. Tử cười ầm.
- Đây là sim của bọn mày. Mà thằng nào là Tử ấy nhỉ?
- Sao hôm nay bố hay nhầm thế? Con đây! Tử nói.
- Hồi trước mày ẻo lả hơn thì bố còn dễ nhận ra. Chứ giờ hai anh em mày có khác gì nhau đâu. Ôi, niềm sung sướng của bậc làm cha. Ông ra bộ khóc lóc khi ném cho Tử cái sim, và đưa tôi cái còn lại.
- Eo! Bố xì tin! Chơi cả ngày sinh cho bọn con cơ đấy! Tử thích thú lắp ngay cái sim vào điện thoại.
Tôi nhìn lại, cũng thấy số sim là ngày sinh của mình.
- Bố giỏi thật! Tôi nói.
- May bọn mày không sinh cùng ngày, không thì bố cũng bó tay không biết chọn mua sim thế nào. Nhưng dẫu thế cũng không dễ đâu.
- Vâng con biết bố pro rồi.
Tử cười tươi và chạy tới bóp vai cho bố tôi.
- Hôm trước đi mua cái máy ảnh kĩ thuật số, bố thấy bộ đôi điện thoại này, cũng nổi hứng mua luôn!
- Bố mua cả máy ảnh nữa à? Làm gì thế? Tử hỏi.
- Để chụp hai bọn mày chứ làm sao?
- Sao phải chụp?
Ông quay sang nháy mắt với tôi làm Tử lập tức cho rằng tôi biết và liền tới hỏi lại tôi:
- Tại sao?
Thực ra thì tôi cũng không biết, và tôi lắc đầu. Rồi quay lại loay hoay với cái máy của mình. Bố tôi rất khoan khoái khi cả hai anh em tôi đều sung sướng trưng cái di động, và còn nháy máy liên tục khiến chuông điện thoại cứ rung rinh cả buổi y hệt một đám trẻ con đang nghịch với nhau.
Tôi lục cái tờ danh sách lớp và add số của những đứa có di động trong lớp rồi nháy điên cuồng làm không ít thằng đã gào lên vào điện thoại :
- Hồng Anh! Sáng mai đến bọn tao bắt mày khao mệt nghỉ!
Tử cũng làm chuyện tương tự, nhưng khác với tôi, nó chỉ add vài số rồi ngồi nhắn tin. Sau đó cả hai chúng tôi đều cùng chơi game có trong máy, thực ra chỉ như ăn đua với nhau.
- Có điện thoại rồi, tiện thật.
- Thực ra thì tao không cần lắm, tôi nói.
- Giờ đứa nào mà chẳng có. Mình không có cũng có chỗ bất tiện.
- À! Lớp mày dạo này thế nào rồi?
- Vẫn thế thôi. Có đỡ hơn chút chút. Mà phải, hồi mày học thay tao, mày để con Trà biết rồi à?
- Ừm đúng.
- Cuối tuần này bọn tao có trận giao hữu, con nhỏ muốn gặp mày. Mày có tiện thì đi. Nhớ tránh tránh, kẻo hôm ấy lớp tao đi cổ vũ đông, lộ hết cả chuyện.
- Sao nó muốn gặp tao?
- Sao tao biết? Mày cứ cẩn thận. Con đó bà chằn khiếp lên được. Giây với nó là không xong đâu.
Tôi à ờ ra bộ hiểu, nhớ đến Trà, tự nhiên thấy trong lòng bối rối. Kì lạ, tôi không hiểu gì về cô, nhưng tôi lại thấy cô có gì rất đặc biệt, không hẳn là dữ dằn như Tử nói.
- Ủa! Tôi chợt giật bắn mình. Cuối tuần này bọn mày đấu ở đâu?
- Đâu ấy nhỉ? Một trường nào đấy quanh đây. Trường ... thì phải. Tao cũng không nhớ rõ. Á!
Cả tôi và Tử đều nhìn nhau, trắng cả mắt ra.
- Mày có nhớ rõ không thế? Tôi nuốt nước bọt cái ực.
- Trường mày có dặn là có trận giao hữu nào không?
- Có! 8 h chủ nhật tuần này!
- Thế thì chết rồi!
Chúng tôi còn đang bàng hoàng nhìn nhau thì có tiếng huýt sáo của bố tôi bên ngoài:
- Hai thằng cu vui vẻ của bố! Đâu rồi ra đây bố yêu nào!
- Chết bọn con rồi bố ơi!!!!!
chương 16
Tôi là Dương Tử Anh.
Là một trong 4 thằng con trai hiếm hoi trong một lớp toàn con gái. Là một trong hai anh em sinh đôi nhiều rắc rối. Là một học trò của Ngọc, cô giáo dạy Tiếng Anh. Và cũng là người yêu của cô.
Hồng, người em sinh đôi của tôi, thường nói rằng tôi là một thằng theo chủ nghĩa hình thức. Vì tôi có thể để căn phòng bừa bãi đến nỗi mẹ tôi phải gào lên, nhưng chưa bao giờ để người ngoài chê trách về cách ăn mặc của mình. Tôi thấy điều ấy rất dễ hiểu. Người ngoài mới cần phân biệt hai anh em tôi. Còn bố mẹ tôi, họ thừa đủ kinh nghiệm và linh cảm để hiếm khi nhầm hai thằng với nhau.
Mối tình đầu của tôi là khi tôi mới lớp 8. Nó kéo dài đến khi gần hết lớp 9. Tôi quen một con bé cùng khối, khác lớp. Nó là người bày tỏ với tôi trước. Nó luôn làm tôi bật cười khi nhầm tôi với Hồng. Thực ra nó có nhầm thì cũng rất bình thường. Hồi cấp 2 tôi và Hồng chung trường, chung lớp. Thậm chí khi làm bài kiểm tra cô giáo còn thường xuyên chấm điểm bài một thằng rồi lấy cho cả hai. Tôi phát hiện ra điều ấy khi bài của Hồng được ghi chi chít barem điểm, còn bài của tôi thì trắng trơn. Cô giáo tôi còn cười khẩy trước lớp :"Tôi đố anh Tử tìm ra điểm khác nhau nào giữa hai bài để thêm điểm cho anh đấy."
Lớp tôi hồi cấp 2 nói chung là vui vẻ. Hồng là trung tâm của những trò náo loạn, như là đá bóng vỡ kính và dẫn đầu đoàn con trai bị bảo vệ rượt khắp sân trường. Nó nổi tiếng khắp trường, nhưng chẳng biết vô tình hay cố tình không biết. Tôi trước nay không giỏi thể dục, cũng ghét phải động tay chân, bởi vậy tôi chỉ thường đứng nhìn Hồng đá bóng mà thôi.
Chúng tôi, tôi và Hồng, đã định rằng sẽ thi vào cùng một trường cấp 3, rồi sẽ cùng một trường đại học. Thậm chí hồi còn bé, sau khi bị bố giáo dục tư tưởng, Hồng còn tin sái cổ việc sau này chúng tôi sẽ lấy một bộ chị em sinh đôi, rồi sinh ra 4 đứa trẻ giống hệt nhau. Bố tôi là chúa lừa bịp trẻ con, chẳng trách năm nào cũng có cả đàn trẻ con tiểu học khóc sướt mướt ở nhà tôi khi phải "xa thầy". Bố tôi làm giáo viên dạy vẽ cho một trường tiểu học, người đã từng được tôn vinh là thầy giáo được yêu thích nhất trường trong một cuộc bình chọn của đám con nít.
Có điều, một sự kiện hồi lớp 9 làm tôi thay đổi hẳn quan điểm ấy. Con bé cùng khối mà tôi quen, hóa ra không phải vô tình mà hay nhầm tôi với Hồng. Con bé khóc thút thít với tôi, xin tôi hãy nói một lời với Hồng, rằng con bé đã thầm yêu Hồng từ khi vào cấp 2, chỉ có điều không đủ tự tin để bày tỏ. Tôi đứng dậy, gạt nước mắt trên mặt con bé, rồi quay đi. Tối hôm đó, tôi đã nhìn Hồng rất lâu. Tôi với nó đâu có khác nhau ở điểm nào. Vậy tại sao? Tôi không nói với Hồng chuyện con bé, chỉ nói với mọi người rằng tôi đã chán con bé, tôi không muốn gặp con bé ấy thêm một lần nào nữa.
Tôi bắt đầu lên mạng, đấy là nơi tôi chỉ có mình tôi, không có người em song sinh nào cả. Tôi có một vài người yêu, một vài cùng tuổi, một vài lớn hơn. Có một lần tôi chat với một chị hơn tôi gần chục tuổi, đã đi làm và còn độc thân. Chúng tôi khá hợp nhau, và cũng tâm sự với nhau nhiều đến mức tôi đã kể với chị hoàn cảnh của tôi. Có một câu nói mà chị khiến tôi ghi nhớ: "Em là chính em. Em sinh trước người em của em những một ngày cơ mà. Số phận hai đứa hoàn toàn khác nhau."
"Và em mới là người chị yêu, không phải em trai em."
Tôi vẫn thường đi chơi với chị sau giờ học, đôi lúc đi thâu đêm. Đó là một phụ nữ đã dày dặn đời, chị cư xử với tôi không như những đứa con gái khác. Tôi không phải chăm sóc để ý đến chị nhiều, ngược lại, chị quan tâm đến mọi cử chỉ lời nói của tôi, hiểu mọi khó khăn của tôi ở trường học, ở gia đình. Ở bên chị khiến tôi an tâm, chứ không phải lo lắng mình có làm phiền người khác hay không. Chúng tôi đã ngủ với nhau.
Bố tôi phát hiện ra ngay chuyện ấy khi tôi về nhà vào sáng hôm sau. Ông gọi riêng tôi vào phòng, khóa trái cửa bất chấp Hồng và mẹ.
- Con đã...rồi phải không?
Tôi gật đầu. Tôi chưa bao giờ nói dối bố tôi. Tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ đó đã thành thói quen mà ông dạy hai anh em tôi từ bé. Ông luôn làm tôi và Hồng cảm thấy nói thật với ông sẽ khiến chúng tôi thanh thản, không hề phải lo sợ.
- Người đó, bao nhiêu tuổi?
- 25, tôi nói. Chị ấy lớn rồi, chị ấy còn yêu cầu con dùng ...
- Được rồi. Tử. Nghe bố nói này. Con cũng đã 15 tuổi, con được làm những việc con muốn. Nhưng không phải việc gì con cũng làm được. Con là con trai của bố, bố tin con sẽ lấy vợ rất sớm. Có thể 18 tuổi, 19 tuổi, hoặc 20 tuổi như bố vậy.
Tôi tròn mắt nhìn ông, để chắc chắn rằng ông không định đùa với tôi. Tôi cứ tưởng ông sẽ mắng tôi xối xả, hoặc cho tôi một bài giảng về đạo đức. Ấy thế mà ông lại vỗ vai tôi như thể, phải, tôi chắc chắn là ông rất đồng cảm với tôi.
- Nhưng mà Tử này, nếu con qua lại với bọn đàn bà con gái mà không đề phòng là không được đâu. Nó cũng như một cái bẫy, có thể khiến con sập bất cứ lúc nào. Đời một thằng con trai sẽ rất phiền nếu không có tự do, con có thể hiểu bằng bất cứ nghĩa nào.
- Bố yên tâm, tôi nói, con sẽ chỉ yêu những cô thật lớn tuổi thôi!
- Thằng ngốc, bố tôi cốc đầu tôi một cái, quát lên. Một thằng con trai đúng nghĩa là phải lấy vợ nhỏ tuổi hơn mình. Thì con mới bắt nạt được chứ! Con nhìn bố với mẹ mà xem! Bố với mẹ mới bằng tuổi nhau mà bố đã bị đè nén thế này...Vả lại, bố tôi thì thầm, con mà lấy phụ nữ hơn con quá nhiều tuổi, con sẽ không có nhiều con cái đâu. Chưa kể phải ngoại tình khi người ta hết tuổi xuân.
Cho dù tôi thấy bố tôi nói mười phần chí lý, tôi vẫn phải khẳng định rằng những bà chị mới là rất tuyệt. Một ngày, tôi tới trước mặt bố mẹ tôi, thẳng thắn:
- Con sắp lấy vợ!
Hồng đã ngã ngửa khỏi ghế đập đầu xuống đất một cái đau điếng, mẹ tôi chết đứng còn bố tôi thì gục đầu xuống bàn.
- Mày mới 15 tuổi mà con, mẹ tôi thều thào.
- Mày điên rồi! Hồng quát lên.
- Con không phải con trai bố nữa mà đã thành ông nội bố rồi!
Bố tôi gào lên thảm thiết làm tôi tưởng ông muốn châm biếm tôi. Nhưng không phải, sau đó bố đã nói ông nội ông, tức cụ của tôi, quả thật là đã lấy vợ khi mới 15 tuổi. Tất nhiên chuyện lấy vợ của tôi không thành, nguyên nhân không phải từ gia đình tôi, mà từ chính chị.
"25, 30 tuổi em lấy vợ, thì vợ của em cũng sẽ là một người trưởng thành như chị. Em còn quá nhỏ, chị nói thật đấy, em còn phải chơi bời học hành, vướng vào chuyện gia đình trước không hay một tí nào. Em sẽ hối tiếc về thời gian đã qua. Em là một chàng trai tuyệt vời. Sẽ có vô số cô gái theo đuổi em. Và em phải tận hưởng niềm hạnh phúc ấy, trước khi chọn một trong số đó làm vợ."
Chúng tôi chia tay. Tôi cũng có một kì thi tốt nghiệp dở tệ mà sau đó phải nhờ tới quan hệ của bố tôi mới vào được một trường dân lập. Tôi để lớp 10 trôi qua với kỉ niệm vui ít hơn kỉ niệm buồn. Tôi lên tiếng chống đối mọi người tôi ngứa mắt. Không có Hồng ở cạnh, tôi mới thấy mình trống trải. Tôi phải tự mình đương đầu với mọi thứ, những bài kiểm tra, nhưng lời chọc khích và những trận đánh nhau. Tôi cũng từng đánh nhau thời cấp 2, nhưng thường Hồng sẽ can ngăn giúp tôi, hoặc là hùa vào đánh cùng tôi. Nhưng lúc này, tôi chỉ có mình tôi, mà thôi.
Hồng vẫn như thời cấp 2, nó hồn nhiên, vui vẻ. Nó có thể gào rú lên vì một trận thua game, gãi đầu với bố khi đề nghị ông kí vào một bản kiểm điểm mà nó vi phạm nội quy. Nhưng tôi thì không. Tôi không thể vui vẻ như Hồng được nữa. Tôi giấu diếm những gì tôi trải qua ở trường. Tôi không muốn chia sẻ, và bị so sánh với Hồng. Nó đã vượt qua tôi nhiều thứ. Đến mức tôi không còn đủ tự tin để đứng cùng nó.
Lớp 11, tôi phải chuyển lớp. Ngay ngày đầu tiên đến lớp, tôi đã phải chứng kiến một cuộc đánh nhau khủng khiếp chưa từng có, khi quần áo của bọn con gái bị xé ra từng mảnh, những thân hình tươm máu vì cào xước lồng lộn lên. Mấy thằng con trai trong lớp chỉ đứng cười. Ngay ngày hôm sau đã có một đứa chuyển trường.
Tôi phải ngồi cạnh một con bé tên Trà, một con nhỏ quê mùa đến mức tôi không hiểu sao nó có thể vào học ngôi trường này, khi nó đủ mẫu mực để vào một trường công lập nào đấy. Càng ngạc nhiên hơn khi nó lại chính là lớp trưởng lớp tôi.
Lớp tôi có khoảng 30 đứa con gái, đã hao hụt vài đứa chỉ trong một tháng đầu năm học. Những đứa chuyển đi hầu như đều là những đứa mới vào lớp năm nay, không thể chịu được không khí của lớp. Đó là một địa ngục, tôi chỉ có thể nhận xét được như thế. Những đứa con gái trong lớp này đều là những con quỷ. Chúng cắn xé nhau bất kể xung quanh. Hành động của chúng khiến tôi ngứa mắt, khi tôi đã quen với sự điềm tĩnh trưởng thành của những cô gái lớn tuổi. Chúng tàn nhẫn với nhau, đê tiện với nhau, hạ nhục nhau và lấy đó làm thú vui. Ngoại trừ một người.
chương 17
Kể từ khi chuyện của tôi với chị tan vỡ, tôi đã nghĩ rằng, trên đời, tình yêu là thứ không bao giờ đem đến được sự thỏa mãn trọn vẹn. Bởi thế tôi cũng không cần phải chung thủy với nó. Tôi ít khi thật lòng, nhưng tôi lại dành hầu hết thời gian lớp 10 của mình để qua lại với những cô gái khác, một số bằng tuổi, một số hơn. Dù sao cũng không có gì quan trọng. Tôi có thể tỉnh dậy khi trời vừa sáng trong một nhà nghỉ, nhìn cái bóng bên cạnh mình một cách chán nản, trước khi giũ áo và ra về, tìm kiếm một cô gái khác. Tôi biết một điều rằng, mãi mãi, tôi không thể có chị một lần nữa.
Lớp tôi, lớp 11, có rất nhiều con gái. Tôi chưa từng tiếp xúc với chúng, ngoài con bé Trà bên cạnh mình, và tôi lại luôn dửng dưng với nó. Trong lớp tôi còn một con bé nữa, con Diễm, một con nhỏ lắm điều, đanh đá và coi tất cả những thằng đàn ông trên đời này đều chỉ là một trò đùa trong lòng bàn tay. Tôi không coi trọng Diễm đến mức tôn trọng nó, nhưng ít ra, nó là đứa duy nhất trong lớp tôi có cảm giác thật lòng khi nói chuyện với mình. Nhưng thái độ của tôi càng thân thiện với nó bao nhiêu, nó càng đi tới bấy nhiêu, thậm chí nhiều lần bắt tôi làm bạn trai bất đắc dĩ của nó. Tôi không chịu, tôi giằng ra và đã có lần tát nó ngã ra đất. Con bé không khóc không cười, hôm sau nó mua một đôi vòng cổ, của nó có chữ V, của tôi có chữ D. Ai trong lớp cũng biết tôi hay viết chữ Vergil, tên nhân vật game tôi thích, lên trên bàn của mình. Diễm nói với tôi chiếc vòng đó là chữ Dante, ngỏ ý muốn tôi coi nó như anh em. Nhưng tôi thừa biết chữ D ấy cũng là Diễm, và tôi chẳng bao giờ đeo nó lên cổ. Tôi đã nhét nó ở đâu, thậm chí tôi cũng chẳng nhớ nổi.
Diễm và Trà cũng là hai đứa đứng đầu lớp tôi. Dường như chia bè cũng là một đặc điểm nổi bật của bọn con gái. Nhưng tất cả những vụ đánh nhau hầu như đều không liên quan đến cả hai đứa ấy. Chúng thường là đứa giảng hòa khi bọn con gái trong lớp xô xát với nhau, cùng tùy trường hợp. Diễm vẫn thỉnh thoảng lao vào đánh cùng nếu nó thấy ngứa mắt. Còn Trà thì chỉ can thiệp khi nó thấy vụ việc trong tầm kiểm soát. Nếu không, nó sẽ lạnh lùng bỏ đi. Việc của lớp tôi, không có một thầy cô nào giải quyết được, nên không thể trách cứ Trà. Con bé quan niệm mọi thứ rất nguyên tắc:"Vừa sức thì làm, không thì thôi." Cũng phải nói rằng, một khi Trà nhúng tay vào một vụ đánh nhau nào đó trong lớp, nó sẽ đồng thời lôi luôn phe thân tín của nó vào, và bọn chúng không khoan nhượng với bất cứ ai. Diễm còn thua xa con bé ở khoản đó. Diễm chỉ dừng lại ở chỗ một con nhỏ đủ đanh đá để bọn con gái sợ nó, còn Trà, đích thực, là một đứa có quyền lực.
Tôi không hiểu vì sao Hồng có thể có cái nhìn rất ôn hòa với Trà. Tôi cứ đinh ninh rằng điều đầu tiên sau khi Hồng trở về từ lớp tôi là nó phải la lối về con bé ngồi cạnh mình. Nhưng thái độ của Hồng, như thể rằng, nó suy nghĩ rất tích cực về con bé đó. Có thể Hồng còn chưa biết gì về Trà. Hoặc là, giữa nó với Trà, đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi ít quan tâm đến trường lớp, tôi thường bỏ học để đi làm những việc tôi thích, thay vì ngủ gục trên bàn học. Và cũng bởi tôi không mấy khi có mặt ở lớp, tôi mới không biết gì nhiều về những việc xảy ra ở lớp. Ngoài một sự kiện vào giữa học kì I.
Tôi biết trong lớp tôi có một con nhỏ tên Huyền, theo phe của Trà. Nó ngồi ngay phía trên tôi, vẫn thường trao đổi với Trà trong giờ kiểm tra và nói chuyện suốt giờ nghỉ. Và vì nó là thân tín của Trà, nó mới có thể nói chuyện với tôi. Đấy là một quy định ngầm của bọn nó. Trước tôi, năm lớp 10,. thằng Bình cũng từng là một ông vua hữu danh vô thực như thế. Chỉ có những đứa con gái có đặc quyền trong lớp mới được nói chuyện với tôi, mới có quyền ra lệnh và bắt tôi làm điều mà bọn nó muốn. Ngoài ra, tôi cũng không được bắt chuyện với bất cứ ai, trong lẫn ngoài lớp, mà không được phép của mấy đứa con gái ấy. Đích thực là tôi không quan tâm đến lớp học, nên bọn nó có muốn gì thì tôi cũng mặc. Cảm giác không bị ai làm phiền, còn giúp tôi thoải mái hơn trong nhiều chuyện khác, như bỏ tiết chẳng hạn.
Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải làm những việc mà bọn nó yêu cầu. Đôi khi đó là những yêu cầu rất trái tai như là phải khoác tay một đứa và đưa xuống sân trường, hay ôm hôn một đứa để bọn khác chụp ảnh đưa lên web. Diễm là con nhỏ phiền phức nhất trong những trò kiểu ấy. Nó cũng là đứa đã ăn tát của tôi nhiều nhất khi đưa ra quá nhiều những yêu sách mà tôi không vừa tai. Về cơ bản, dẫu quy định là tôi bắt buộc phải nghe theo, tôi có chống đối lại, thì bản thân việc chia phe trong hội con gái, đã khiến tôi có thể rút lui an toàn.
Huyền, là một trong số ít những đứa có thể tiếp xúc với tôi. Nhưng thực tế nó chưa từng nói chuyện với tôi một câu nào. Mọi lần tôi giật áo nó hỏi bài, nó đều hỏi qua Trà. Mà khi ấy thì trước khi nó trả lời, Trà đã trả lời giúp tôi rồi. Về bề ngoài nó là đứa rất bình thường, cũng không duyên dáng. Nó chỉ học giỏi, là đứa luôn đứng thứ hai lớp tôi, sau Trà, về mọi loại điểm số. Nó cũng là đứa ít nói, trầm lặng. Nói chung, chẳng có gì nổi bật. Tôi cũng chỉ biết tên của nó, và biết nó trong lớp tôi, thế mà thôi.
Một quy định của bọn nó, là tôi phải tham dự bất cứ bữa tiệc nào mà những đứa con gái có quyền trong lớp tổ chức. Huyền sinh nhật vào cuối tháng 11. Tôi tất nhiên cũng phải đến dự. Đó là một đêm lành lạnh. Nhà Huyền không phải khó khăn, thậm chí có thể nói là rất giàu có. Nó tổ chức một bữa tiệc nhỏ, tham dự có phe của Trà, và tôi. Tôi ngồi trên ghế, ăn bánh và xem tivi. Còn mấy đứa chúng thì làm gì đó trong phòng riêng của Huyền.
- Tử Anh!
Tôi ngoái lại nhìn Trà.
- Vào đây!
- Làm gì?
- Lệnh.
Tôi đứng dậy, phủi quần rồi đi theo con bé. Ở trong phòng, Huyền và những đứa khác vẫn đang ngồi trên giường. Và con bé nhìn tôi, sau một vẻ ngoài hoàn toàn khác với nó bình thường, Huyền ấy. Nó bẽn lẽn mìm cười trong khi Trà và bọn xung quanh thì kéo tôi lại gần.
- Tối nay, ông có nhiệm vụ ở bên nó. Đây là món quà sinh nhật của lớp tặng cho Huyền.
- Vớ vẩn! Tôi dằn tiếng.
- Đó là lệnh. Vả lại, ở đây, không có phe con Diễm giúp ông đâu. Nó có điểm gì khiến ông phải sợ?
Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng Huyền, con bé ngồi bên cạnh. Cánh cửa phòng đã đóng lại. Chỉ còn hai đứa tôi.
- Đây là lần đầu tiên mình nói chuyện với bạn...
- Ờ, tôi đáp.
- Thực ra, từ hồi lớp 10, tớ đã biết bạn...
- Thì sao?
- Bạn có thể...con bé cúi đầu rất thấp, chỉ tối hôm nay thôi, coi mình như một...người bạn gái...được không?
Tôi bật cười, nhếch mép nhìn Huyền, trước khi quay hẳn sang và hôn lên môi cô.
- Tử Anh...
Tôi nhìn gương mặt sững sờ của Huyền, thấy thích thú trong lòng. Hoàn toàn không phải cảm giác bình thường của một thằng con trai. Tôi, ngay lúc này, chỉ muốn Trà trả giá cho việc coi tôi như một thứ đồ chơi trong lớp. Tôi đè Huyền ra ghế sô pha, ngắm nhìn gương mặt thảng thốt ấy, và mân mê những lọn tóc, trước khi sờ vào bờ ngực cô.
- Dừng lại ! Tử Anh!
Huyền kéo ra khỏi tôi, quỳ xuống sàn.
- Xin cậu! Đừng! Con nhỏ như sắp khóc đến nơi.
- Vậy tôi về được chưa?
- Mình, thực sự...không muốn như vậy...
- Nhưng mà, bất cứ ai muốn quen với tôi, đều phải như vậy đấy.
- Tử Anh...
- Thôi tôi đi đây. Cô không sợ bố mẹ cô về hay sao?
- Họ không ở nhà hôm nay, không bao giờ.
Huyền dựa vào ghế. Mái tóc dài của con nhỏ trải trên tay ghế. Và tôi thấy nó khóc.
Chúng tôi cùng nằm lên giường, và Huyền cũng không khóc nữa. Nó bắt đầu nhìn tôi, nín lặng và nửa sung sướng. Tôi miết tay lên gương mặt con bé, hôn lên bờ ngực của nó, tôi vuốt ve cơ thể dịu dàng ấy, một cơ thể như còn chưa từng qua tay một thằng đàn ông nào. Một cơ thể trinh trắng tuyệt đẹp, đang tròn đầy và viên mãn. Huyền bắt đầu cười, đầu tiên như những tiếng rên nhè nhẹ, rồi thành những tiếng khúc khích êm ái. Tôi cởi dần áo con nhỏ, để mái tóc mình nằm trên ngực nó, và tôi xuống sâu hơn.
Tôi ngồi thẳng dậy, trên giường, trước Huyền, trước những tiếng run rẩy khe khẽ. Ngửa đầu lên, tôi thấy mình rối trí và hoảng loạn. Tôi đập cánh cửa nhà tắm, và dội nước lạnh lên khắp người mình. Trời đêm tháng 11, vốn đã rất lạnh. Tôi thấy người mình như tê cứng lại.
- Tại sao? Tử Anh?
- Xin lỗi, Huyền. Tôi về đây.
- Tại sao? Chẳng phải cậu...
- Dừng lại ngay những việc này! Tôi quát. Cô coi tôi ngu ngốc đến thế sao?
- Mình sẽ không nói với ai, mình chắc đấy!
- Cô đã từng rồi, đồ điếm đê tiện! Cô nghĩ cô có thể lừa tôi bằng thứ cử chỉ đó hay sao? Vậy mà cô làm tôi nghĩ rằng cô vẫn là một đứa con gái trong trắng! Suýt chút nữa tôi đã bị cô qua mặt bởi sự ngây thơ xuẩn ngốc ấy rồi!
Tôi bỏ lại Huyền, Trà và đám bạn của cô ta. Trời đêm lạnh, tôi đã đi như thế về nhà, ướt sũng. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng sau khi tát tôi liền mấy cái. Tôi ngã xuống giường, ngơ khỏi cái nhìn tọc mạch của Hồng và bố tôi.
Tôi đã làm điều gì?
Tôi đã nghĩ thật tuyệt diệu về cô ta.
Cho đến khi tôi phát hiện cô ta, chỉ là một con đĩ khốn nạn.
Không hơn, hoàn toàn không!
chương 18
"...Tớ chưa từng yêu một ai như thế. Tớ muốn nói điều ấy bằng tất cả tấm lòng và sự chân thật.
Có những điều tớ đã làm sai. Có nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà tớ muốn che giấu.
Có lẽ việc tớ sống trên đời và mưu cầu hạnh phúc là một điều rất sai, một yêu sách không thể thực hiện được. Nhưng điều duy nhất tớ muốn nói, chỉ là, tớ thực lòng yêu cậu, Tử Anh à..."
Tôi không gặp Huyền kể từ khi nhận được bức thư ấy, qua tay Trà. Có người nói nó tự tử hụt và đã vào Nam. Tôi hầu như không quan tâm, cho đến những ngày Trà chì chiết tôi và bắt đầu giở những trò hành hạ mà một lũ con gái có thể nghĩ ra.
- Ông có gì hơn nó? Ông chửi nó là một con điếm, sao ông không xem lại chính mình trước? Ông tưởng ông trong sạch lắm hay sao? Ông vĩ đại lắm hay sao? Nếu không có cái mã này, ông là cái thá gì trên đời này!
- Tôi có là ai thì cũng không liên quan đến cô! Chỉ cần biết tôi không thể nằm lên một con ả đê tiện như thế!
- Huyền không đê tiện! Chí ít cũng không thể hơn ông! Tất cả đã là quá khứ! Nó đã cố gắng vượt lên! Vậy mà ông đã làm cái gì cơ chứ!
- Cô nghe cho rõ đây, chuyện của con nhỏ ấy thế nào, tôi không cần biết. Và tôi cũng không cần ai trong số các cô cho tôi biết. Tôi với nó chẳng là cái quái gì cả! Chẳng việc gì tôi phải quan tâm đến nó!
- Ông là một thằng hèn khốn nạn, Tử Anh ạ. Ông không có tư cách bằng nổi bất cứ ai trong lớp này, chứ đừng nói đến người ngoài. Ông cũng chỉ là một thằng đĩ bán của cho những bà già mà thôi!
Tôi vung tay tát Trà và cũng gần như tức khắc lũ con gái bên đó bật dậy.
Tôi với Trà càng căng thẳng thì tôi càng bị cô lập trong lớp, khi chúng cũng ngăn cản bất kì ai tới nói chuyện với tôi. Tất nhiên phe của Diễm vẫn giúp tôi khá nhiều. Nhưng trong thâm tâm tôi không coi Diễm ra gì, nên những điều nó làm, tôi cũng chỉ để ngoài tai. Sau chuyện đó tôi ít đến lớp hơn. Cho dù có đến, tôi cũng thường trèo qua toa lét nam ở tầng 4 và leo lên tầng thượng dãy lớp học, hút thuốc và ngủ đến khi hết giờ.
Tôi chưa từng có ác cảm về Huyền cho đến ngày hôm đó, tôi từng nghĩ cô là người duy nhất trong lớp không như những đứa con gái khác, người luôn khép nép bên bàn học, cau mày khi có đánh nhau xung quanh và mỉm cười trước mọi lời chê trách ... Đó cũng là mẫu con gái tôi có cảm tình, ít ra là không ghét. Nhưng, liệu tôi có sai thật hay không?
Tôi vứt cặp vào lớp, không nhìn Trà lấy một cái, trước khi bỏ ra ngoài.
- Hôm nay kiểm tra Toán đấy, cô ta nói với tôi.
- Thì sao? Tôi cứ nghỉ đấy thì đã sao? Mụ Trinh ấy không cho tôi kiểm tra lại được hay sao?
Tôi không hề sợ môn Toán, cho dù tôi có học hay không. Trinh là bà giáo dạy Toán lớp tôi, trẻ và thích đùa giỡn với nam sinh bằng những cái váy ngắn cùng những loại nước hoa sực nức. Cô ta theo tôi từ ngày đầu tiên vào lớp. Ít ai trong trường biết được lý do vì sao tôi không mấy khi ở lớp, mà lại luôn đủ đầu điểm cho môn Toán, vì cô ta chỉ cần tôi thiếu điểm là sẽ có cớ lôi tôi về nhà .Chúng tôi làm nhiều chuyện hơn là chỉ học phụ đạo hay kiểm tra bù. Nhưng, riêng với loại phụ nữ ấy, tôi không coi bằng nửa con mắt. Thực sự thì cô ta với tôi cũng không làm gì với nhau quá đà. Nhưng ngữ khí của cô ta, coi tôi là vật sở hữu của cô ta, khiến tôi phát nôn.
Tôi lên tầng thượng, nơi còn hơi ướt mưa từ đêm qua. Gió thổi lành lạnh. Tháng 12, bầu trời chỉ âm u một màu xám xịt. Tôi thường để ý đến bầu trời kể từ khi tôi quen với việc ngủ ở trên đó thay vì ở lớp học. Bầu trời rộng lớn, tôi nghĩ, có lẽ chỉ ở đó, sự cô đơn mới không làm tôi buồn bã. Người ta cô đơn nhất là khi bị bỏ mặc giữa những người khác. Còn khi chỉ có mình họ, họ chỉ thấy tĩnh tại mà thôi.
Những ngày ngồi hút thuốc trên tầng thượng, đôi khi khiến tôi nhớ đến Hồng. Từ ngày tôi còn bé, ai cũng nói rằng hai anh em sinh đôi thường trái hẳn tính nhau. Chúng tôi không tin, vì ngoài việc tôi thờ ơ với môn Thể Dục, độ tinh quái và những trò chơi của hai đứa tôi rất giống nhau. Mọi thứ dường như chỉ hoàn toàn khác kể từ khi tôi lên cấp 3. Tôi nhận ra mình không còn như Hồng nữa. Hồng là bản sao của bố tôi, còn tôi thì như một người lạ trong căn nhà. Tôi thấy tâm tư mình xa lệch với mọi nếp sống trước nay của gia đình mình, thấy mọi thứ thay đổi, hoặc tôi đã thay đổi quá nhiều. Quay đầu không được nữa.
Đã có lúc tôi tựa trên thành tường cao lồng lộng ấy, và chỉ muốn nhảy xuống dưới kia. Biết đâu, kiếp sau, tôi sẽ khác. Không có tôi, mọi thứ cũng sẽ khác. Bầu trời xám xịt u ám, hợp với tâm trạng tôi đến mức tôi nghĩ mình có thể chết ngay lúc này mà không nuối tiếc.
- Tử Anh phải không?
Tôi ngoái đầu lại, giật mình khi thấy cô Ngọc dạy tiếng Anh.
- Sao cô lên đây được? Tôi hỏi.
- Có ai cấm bước vào nhà vệ sinh nam đâu?
- Với con gái thì...
- Không khác đâu. Chỉ khác cái biển thôi mà.
Cô mỉm cười rồi ngồi phịch xuống dựa vào thành tường. Cô lại mặc váy ngắn, và hành động ấy khiến tôi đỏ mặt sững sờ.
- Cậu nghỉ của tôi 2 bài kiểm tra rồi đấy nhé. Liệu mà trả đi. Ngồi trên này thì làm được gì?
- Vậy cô lên đây làm gì?
- Ngắm trời, và nghĩ về cuộc đời. Hồi cấp 3, rồi sinh viên, tôi vẫn hay làm thế này. Thế cậu đã thông suốt được điều gì chưa?
Tôi quay lại nhìn bầu trời, và thở dài :
- Chẳng có gì khởi đầu và kết thúc cả.
- Khởi đầu và kết thúc vốn khó có thể định rõ được. Bao giờ, trong một hành trình thời gian, cũng có những khởi đầu và kết thúc khác nhau. Chỉ là, cậu thích cái khởi đầu và kết thúc nào hơn mà thôi.
Tôi chiêm nghiệm câu nói ấy, bỗng thấy nó rất đúng với những gì mình đang trải qua.
- Cậu là một cậu học sinh rất dễ mến. Hồi cấp 2 cậu học giỏi và lanh lợi. Thế điều gì khiến cậu như thế này?
- Cô biết thời cấp 2 của tôi?
- Học bạ và ảnh của cậu, khiến tôi tin điều ấy.
- Những điều ấy đã kết thúc lâu rồi.
- Phải có điều gì đó khiến cậu thay đổi như thế chứ?
- Có lẽ là tại tôi, hoặc Hồng Anh, hoặc cả hai.
- Hồng Anh?
- Em trai song sinh của tôi.
- Không ai biết điều này.
Tôi từng yêu Hồng đến mức tôi không nghĩ rằng có một ngày chúng tôi sẽ xa nhau. Hồi bé, tôi từng nghĩ, cho dù cả thế giới này có sụp đổ, chỉ cần có Hồng, tôi vẫn sẽ kiên cường mà sống. Bố tôi đã làm nhiều việc khiến tôi tin rằng người gần gũi duy nhất với mình trên đời này là người em song sinh của mình. Chúng tôi sẽ luôn đi cùng trên một con đường, luôn giống nhau mọi thứ. Tôi có thể thấy gương mặt mình khi đứng trước Hồng. Và, chúng tôi đã ở bên nhau từ trước khi thành một con người.
Nhưng không phải vậy. Hồng là Hồng, còn tôi là tôi. Chúng tôi không thể chia sẻ với nhau mọi thứ mọi điều, nhất là một thứ. Tôi thay đổi từ bao giờ, tôi đã nghĩ. Có lẽ là từ hồi lớp 9, khi tôi nhận ra rằng, không phải trong bất cứ chuyện gì, cả hai chúng tôi cũng có thể giải quyết được. Thực tế, trong những chuyện quan trọng nhất trên đời này, thì tình cảm giữa hai anh em song sinh mới là thứ trở ngại nặng nề nhất. Nếu tôi không có một người anh em song sinh như thế, cuộc đời tôi chắc chắn sẽ khác. Nếu tôi thực sự là một người anh, hơn Hồng vài năm tuổi, mọi thứ sẽ khác.
Tôi sẽ không phải chia đôi hạnh phúc của mình, mà đôi khi việc chia sẻ ấy lại không hề công bằng, đôi khi đáng lẽ tôi có được cả, rồi bỗng chốc tôi mất đi tất cả. Tôi ghét Hồng. Tôi ghen với Hồng. Tôi căm thù cái vận mệnh bị chia cắt của tôi với Hồng. Tại sao chúng tôi giống nhau, nhưng người phải nhận bi kịch ấy lại là tôi chứ không phải Hồng? Tại sao cuộc đời lại bất công như thế? Lẽ ra bây giờ tôi cũng có thể hưởng hạnh phúc, vui vẻ, vô tư như Hồng. Tôi chẳng việc gì phải ngồi một mình ở một chốn như thế này, nhìn trời và để khói thuốc làm ấm lòng mình. Chẳng việc gì tôi phải chịu đựng một lớp học như thế.
Tại vì sao? Tất cả chì vì Hồng! Vì tôi sinh ra đã có một người em song sinh như thế! Ai bảo chúng tôi hạnh phúc sung sướng? Họ sẽ làm gì khi một người giống hệt mình tước đoạt hết hạnh phúc của mình? Nhiều khi, nhìn gương mặt rạng rỡ của Hồng, nín nhịn trước những lời khen chê phân biệt của bố mẹ và mọi người, tôi chỉ muốn Hồng mãi mãi biến đi.
Tôi sẽ có cả bố mẹ, cả người tôi yêu, cả gia tài tình cảm. Tôi sẽ chẳng việc gì phải giả vờ hòa thuận với một kẻ bước ra từ trong cái gương mà muốn lấy của tôi mọi thứ. Phải! Định mệnh! Định mệnh sắp đặt cho kẻ ấy át đi cả số phận của tôi kể từ khi còn chưa là một con người.
- Cô thấy tôi độc ác phải không? Khi tôi ước em trai của tôi chết phứt đi, nó chết đường chết chợ càng tốt, để tôi không bao giờ phải nhìn thấy gương mặt nó một lần nào nữa!
- Bố mẹ cậu vẫn sẽ để ảnh cậu ta trên bàn thờ mà thôi.
- Phải! Nó chẳng bao giờ buông tha cho tôi. Nó vờ như không biết, nhưng lại luôn bám dính lấy số phận tôi. Tôi ghét nó đến như thế nào? Ghét cái thái độ vô tư giả tạo ấy!
- Hai người có thể sẽ là một bộ anh em sinh đôi rất hoàn hảo...
- Không bao giờ! Một khi đã là song sinh, không bao giờ tồn tại từ hoàn hảo! Chúng tôi là hai người, nhưng lại không phải hai người. Có những thứ, chỉ thuộc về một người mà thôi! Có những thứ không thể san sẻ, không thể nhân đôi lên để ban phát cho cả hai. Có những thứ chia sẻ chỉ gây ra bất hạnh.
- Hồng Anh có biết những chuyện này của cậu không?
- Không, tôi lắc đầu. Tôi hiểu rõ tính của Hồng, nó sẽ không chịu nổi nếu biết những chuyện như thế.
- Thực ra, cậu rất quan tâm đến em cậu. Em cậu cũng thế. Anh em song sinh như hai cậu, nói thế nào, cũng có những điểm rất khác biệt với bình thường. Hai cậu có thể bình đẳng mà giải quyết những trăn trở của cả hai, thế chẳng hay hay sao?
Tôi chẳng bao giờ nói với Hồng những gì tôi nghĩ, nó cũng thế. Ở nhà, chúng tôi dường như chỉ đơn giản là chung phòng, chung bố mẹ. Tôi yêu đương thế nào, Hồng yêu đương thế nào, không ai biết của ai. Với tôi, chuyện của chị, chuyện của Huyền, đều là những cú shock. Nhưng không có cú shock nào nặng nề hơn cái ngày con bé ấy khóc với tôi và nói tôi không phải là Hồng. "Ước gì bạn là Hồng." Không đâu, tôi sẽ làm mọi thứ để người ta thấy rằng, tôi không bao giờ là Hồng. Với tôi, ngần ấy năm với nó, là quá đủ rồi. Tôi tuyệt đối, không để hạnh phúc nhầm lẫn giữa tôi và nó một lần nào nữa.
- Tử Anh. Cậu có bao giờ nghĩ, cậu đang áp đặt cho Hồng Anh và chính cậu chưa? Có thể việc năm lớp 9 đó ảnh hưởng đến cậu quá nặng nề. Nhưng đó không phải lý do cậu buông thả đi. Hai người vẫn có thể cùng bước đi vững chãi, trên những con đường khác nhau, chứ không cần một trong hai từ bỏ cuộc sống của mình. Cậu nói "hạnh phúc nhẫm lẫn" là không đúng. Cậu phải làm cho, không một ai nhầm lẫn hạnh phúc của hai cậu. Và rằng, cậu phải cố gắng để đoạt lấy hạnh phúc của cậu, riêng cậu mà thôi.
Tôi ném bóng từ vị trí 3 điểm. Quả bóng rời tay tôi và trôi vào lưới rổ. Tôi chạy qua và đập tay mấy anh cùng đội.
- Cậu có thể là thằng ném bóng 3 điểm giỏi nhất mà anh từng gặp. Thế mà hôm đầu tiên, cậu ném hụt nhiều đến nỗi anh tưởng rằng cậu chỉ biết dunk thôi. Có được một trung phong như cậu, anh không nghi ngờ khả năng được giải của trường mình năm nay.
Tôi cười, đập quả bóng rổ xuống đất. Tôi biết Hồng rất dở ném bóng 3 điểm. Thế mà ngay từ lần đầu tiên sờ tới quả bóng, tôi đã ném hoàn hảo một pha từ vạch 3 điểm. Và tôi nhận ra rằng, rõ ràng, chúng tôi đã đang đi trên những con đường rất khác nhau.
Tôi yêu mến cô Ngọc kể từ lần gặp nhau trên tầng thượng ấy. Cô không thừa nhận với tôi, nhưng vẫn để cho tôi được theo đuổi một cách âm thầm với cô. Cô đã tặng tôi một lọ nước hoa nho nhỏ trong dịp Giáng Sinh, để đáp lễ món quà của tôi. Và tôi vẫn dùng loại ấy đến tận bây giờ, bất chấp mụ Trinh vẫn khủng bố tôi mỗi lần cô ta ngửi thấy mùi hương ấy trên áo tôi.
Hồi Tết, tôi đã nhờ Trà gửi cho Huyền một tấm thiệp Tết. Cho dù con nhỏ cau mày và mắng tôi mấy câu nặng nề đến mức tôi phát cáu lên được, từ sau đó, nó cũng ôn hòa với tôi hơn. Trái lại, tôi thấy nó tơ tưởng đến những chuyện khác, đến mức lần đầu tiên tôi thấy nó giật mình khi bị gọi lên bảng, và thậm chí là còn tái diễn nhiều lần sau đó. Tôi vẫn mong người ấy không phải Hồng.
Rồi một ngày nào đó, Hồng Anh ạ, việc của tao với mày, sẽ phải được giải quyết triệt để.
chương 19
- Hai đứa nói thật sao?
Bố tôi tròn mắt, trước khi chớp chớp liên tục và bóp cằm như thể rất am hiểu.
- Mà thực ra là bố chả hiểu cái gì cả. Sao bọn mày phải sợ chuyện cỏn con ấy? Cả thế giới này đều biết mẹ mày năm 21 tuổi đã có với bố 2 thằng cu mà lại.
- Nhưng mà, tôi hét lớn, bố cũng biết mà, bọn con đã tráo nhau, hôm Tử vào bệnh viện ấy!
- Thì có sao đâu nào? Hôm ấy đâm lao nên phải theo lao. Giờ rõ ràng hai thằng mày, học hai trường, hai trường đánh nhau, bọn mày có gì phải giấu diếm? Ối người mong còn chả được như hai đứa mày. Bố tôi cười ầm.
"Thế thì, chịu rồi."
Tôi và Tử thẫn thờ ngồi xem ti vi, trong khi mẹ vẫn tiếp tục những bài ca quen thuộc với bố trong bếp.
- Làm sao đây, tôi nói. Hay hôm ấy tao vờ ốm?
- Bọn trường mày vẫn biết có một thằng giống mày trong đội trường bên kia cơ mà.
- Hay cả hai bọn mình đều nghỉ ốm?
- Tao nghĩ một khi hai trường đã đụng nhau, chuyện của bọn mình chẳng giấu được. Hai cái tên Tử Anh với Hồng Anh vang lên họ chẳng nhẽ không nghi ngờ chút nào?
- Bọn lớp mày sẽ biết hôm trước là tao.
- Bọn lớp mày cũng thế.
- Ơ đúng ra thì, chuyện này có nghiêm trọng không nhỉ? Chỉ là tao với mày cũng công khai là có một thằng khốn khác làm anh em sinh đôi với mình. Bọn mình đấu với nhau. Người ta cổ vũ. Hết chuyện.
- Ờ hết, Tử lầm lì, rồi một đống người sẽ nhận ra họ nhầm lẫn, rồi những thứ đáng ra thuộc về tao lại sẽ thuộc về mày.
- Mày nói cái quái gì lạ thế?
Tử thở dài một cái, rồi bật dậy đi vào bếp. Và cuộc đối thoại quen thuộc lại diễn ra trong bếp.
- Tử! Đi chỗ khác cho bố mẹ làm việc riêng! Bố tôi cáu kỉnh.
- Có nấu ăn thôi mà! Bố cấm con giúp mẹ à? Thôi bố ra ngoài đi!
- Mày chỉ được cái...Mày muốn tranh phần ăn trước bố chứ gì?
Tôi nghe thấy tiếng Tử ngã ra sàn, rồi liên tục là những âm thanh mà chỉ có vụ cù nhau mới gây ra được. Và kết thúc, mẹ tôi lại gào lên :
- Thôi đi! Đi hết! Mấy bố con nhà này không lớn lên được à!!
Tử đang ngồi chăm chú xem một chương trình bóng rổ trên kênh thể thao. Nó có sở thích ấy từ mấy tháng trước, kể từ khi bắt đầu chơi bóng rổ. Mà cũng kì quặc thật. Tôi chẳng hiểu nổi lý do sao có ngày một thằng lười chẩy thây như nó lại hùng hổ tuyên bố sẽ tập bóng, và lại còn vào được ngay đội bóng của trường nó. Trường Tử rất giỏi. Đó là một đội đáng sợ. Họ đã vào được lượt tứ kết của giải năm ngoái, và bị loại khi gặp đương kim vô địch. Nguyên nhân trận thua đó được cho là vì trung phong của họ chơi không nhuyễn với đội, và lại luôn ném trượt. Tôi tự nhiên rùng mình với hồi tưởng ấy. Nhưng Tử trước nay những việc thuộc về năng khiếu luôn giống tôi. Và tuy tôi chưa bao giờ tập bóng với Tử, tôi cũng nghĩ chắc rằng nó cũng sẽ luôn ném trượt.
- À mày chơi ở vị trí nào trong đội vậy, tôi hỏi.
- Trung phong.
- Ủa. Tôi ngạc nhiên. Thế mà tao cứ nghĩ mày chơi dự bị.
Câu nói đó của tôi thực lòng không có ý nghĩa gì. Nhưng Tử phản ứng lại rất gay gắt. Ban đầu nó bỏ hẳn kênh tivi và quay ra nhìn tôi chằm chằm, rồi bắt đầu nổi đóa lên vì những chuyện linh tinh, trước khi đi rầm rầm xuống nhà.
- Mày tự ái à? Tôi nói từ trên nhà vọng xuống. Mày mới chơi được mấy tháng thôi mà vào được tuyển bóng rổ là quá giỏi còn gì! Tao không có ý gì đâu mà lại!
- Mày câm cái miệng mày lại! Tử nói với lên, giọng giận dữ. Rồi để chủ nhật tao xem mày đấu đá thế nào!
- Hay đấy! Bố tôi cười phơi phới chen vào. Để bố đi xem cùng cho vui!
- Bố im đi! Cả hai anh em tôi cùng quát.
Nhưng tối hôm đó, Tử không thèm nói chuyện với tôi một câu nào. Nó lôi gối xuống ghế sô pha và dường như định ngủ ở đó luôn.
- Mày giận tao à? Tôi ngồi xuống cái ghế đơn và phụng phịu hỏi Tử. Tao đã bảo là tao không có ý gì đâu mà.
- Phải! Mày chẳng bao giờ có ý gì cả. Mày cứ tưởng cái tính vô lo vô nghĩ ấy là tốt đẹp lắm.
- Mày nói năng lạ hoắc. Mày nói tao, chả nhẽ không là nói mày à?
- Vô lý! Tao chẳng bao giờ là mày cả!
- Nhưng trước giờ tao với mày, vẫn là anh em sinh đôi cơ mà. Ai mà chả thấy anh em mình giống nhau.
- Mày thôi ngay cái giọng điệu anh em sinh đôi ấy đi! Tử hằn học với tôi. Tao với mày, chỉ là anh em sinh gần nhau thôi. Chẳng bao giờ có chuyện tao với mày giống nhau.
- Rõ ràng là mày giống tao cơ mà!
- Cũng giống như mày nhìn vào gương ấy, người trong gương chẳng bao giờ là mày cả.
- Nhưng chúng ta là người thật cơ mà!
- Phải! Người thật! Thế nên tao mới không thể đập vỡ cái gương khốn khiếp ấy đi!
- Tao chẳng hiểu mày nói cái gì cả! Tôi cũng gay gắt. Đập vỡ gương là sao? Mày đang nói linh tinh gì thế!
Bất ngờ Tử vồ tới và đấm tôi một cú ngã xuống đất. Mắt tôi đau điếng, và vô số ánh sáng chập chờn trước mắt tôi. Tôi thấy đau và choáng váng.
- Mày ... Tôi bật dậy, vẫn còn hơi chóng mặt. Mày làm sao thế?
Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng của Tử, trước khi lại bị nó đấm một phát nữa ép sàn. Tử thụi vào bụng tôi liền mấy cái làm tôi tỉnh hẳn người, và tôi giằng mạnh nó ra.
- Mày quá đáng rồi đấy!
Tôi xông vào vật lộn với Tử. Tuy chúng tôi ít đánh nhau, nhưng không phải là chưa từng. Đôi khi, với máu nóng trong người một thằng con trai, chỉ có đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Tử đang sôi máu, tôi thấy điều ấy trong đôi mắt hằn học của nó. Nhưng tôi không thể để nó làm gì thì làm. Tôi đánh nó ăn miếng trả miếng. Đây là lúc để trút hết bực bội. Có điều, Tử với tôi chưa bao giờ đánh nhau mạnh tay đến thế, thậm chí tôi đã thấy mặt mình có máu và cả người đau rần. Nhưng nó vẫn đánh tôi tới tấp mà tôi buộc phải đánh lại mới kiềm chế được.
- Tử! Hồng! Hai cái thằng kia!
Bố tôi lao xuống, kéo Tử ra khỏi tôi. Nó vụt quay lại và đấm ông bật ngửa ra sàn, rồi lại lao vào tôi.
- Tao thấy thôi đi được rồi đấy! Tôi quát. Mày chưa hả dạ hay sao? Chưa mỏi tay hay sao? Nếu mày còn giận tao thì cứ đánh đi! Tao thì đã hết giận mày rồi!
- Đâu có đến lượt mày giận tao! Tử cố vùng vằng khỏi bố tôi khi ông đã dậy và dùng sức để giằng nó ra. Mày muốn tao nguôi giận à? Trừ khi mày chết đi ngay trước mắt tao!
- Tử! Con cáu đủ rồi đấy! Chỉ vì mấy câu nói mà con rồ lên như thế à? Hồng là em trai con cơ mà!
- Thà con không có một thằng em như nó còn tốt hơn!
Tôi đã gượng dậy, và để mẹ rối rít xem mấy vết bầm trên mặt mình. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi Tử và bố tôi vẫn đang giằng co nhau đến độ xô vỡ mấy cốc chén trên bàn. Tử tự ái đến thế sao? Tôi không ngờ câu nói vô tình ấy lại khiến nó tức giận đến thế. Chưa bao giờ Tử nói những điều đó với tôi. Chưa bao giờ rủa tôi chết. Nghĩ đến đấy là nước mắt tôi giàn giụa, dù cả trận đánh nhau tôi không rơi một giọt nào.
- Yên! Hồng, đau một tí thôi mà. Mẹ tôi dịu dàng.
Tôi muốn nói với mẹ điều tôi nghĩ, nhưng tôi cứ thấy nặng trĩu trong cuống họng, và một cơn đau ý thức dồn lên làm tôi không thể nói lên thành lời. Trong tôi như có cái gì vỡ tan đi, có cái gì nặng nề hơn nhiều một câu chửi rủa mà bọn con trai vẫn hay nói với nhau.
- Tao xin lỗi! Tôi cố nén tiếng khóc. Tao thật sự không cố ý chê bai mày ở một điểm nào. Mày luôn là thằng anh tốt nhất của tao...
Cả bố tôi và Tử đều dừng lại, như thể Tử đã hiểu điều tôi muốn nói.
- Mày cứ giở cái giọng đó ra đi. Ừ mày tốt lắm, mày luôn tốt. Còn tao thì cái gì cũng dở. Đến mức bị chính thằng em của mình coi thường.
- Tao không bao giờ coi thường mày!
- Giả dối! Mày luôn nghiễm nhiên hơn tao mọi thứ! Vì cái điểm gì! Mày không coi thường tao, nhưng mày có bao giờ coi trọng tao không? Chẳng phải từ trong thâm tâm mày vẫn nghĩ tao luôn thua mày hay sao?
- Tao chưa bao giờ có ý nghĩ ấy!
- Lẽ ra, tao với mày không nên sinh ra cùng nhau, không bao giờ!
- Thôi ngay! Tử Anh!
Bố tôi tát Tử một cái đau. Đấy là điều tôi chưa bao giờ thấy. Chưa bao giờ ông nổi giận, về bất cứ điều gì. Nhưng lúc này, ông đang giận đến nỗi có thể vung tay tát Tử và gọi dằn tên nó. Tử hết nhìn tôi thì nhìn bố, nó như đang căng người lên mà tôi tin là sắp có một trận đánh nhau mới. Tôi vội tiến tới gần nó. Đột nhiên Tử vớ lấy cái bình hoa gần đó và đập vào đầu tôi.
Tôi thấy váng vất trước khi thấy đau, thấy tái trong lòng trước khi nhận ra máu chảy trên trán mình, và thấy bàng hoàng đến tê liệt trước khi không còn biết một chuyện gì nữa.
Tôi đi trên bãi biển. Mẹ đang véo tai bố ở một chỗ xa xa. Tử nhảy trên sóng và cười những tiếng khanh khách.
- Lại đây! Hồng!
Tôi bắt lấy tay Tử, chờ nó kéo mình đi trên những bãi cát. Nhưng nụ cười của nó chợt biến mất. Và tôi thấy mình chết ngất trong những cơn sóng. Tử chỉ đứng đó nhìn tôi, trước khi quay lưng bỏ đi.
"Tại sao? Tại sao anh làm như thế?
Tử ?".
chương 20
Sông Hồng, những ngày đầu tháng 4, chỉ lập lờ những dải nước mờ nhạt. Vừa mới qua mùa đông, những cơn mưa đầu mùa chưa đủ làm nên một dòng chảy lớn.
Nhưng tôi vẫn chắc rằng, nếu tôi nhảy xuống nó lúc này, tôi sẽ chết.
Cả tôi và Hồng đều không biết bơi. Mặc dù đã nhiều lần được bố dẫn đi biển. Mỗi lần đi biển, bố đều sắm cho mỗi đứa một cái phao và dạy bơi cho hai thằng. Nhưng chúng tôi hình như khoái trò hụp lặn dưới nước, dìm nhau xuống và cười sằng sặc khi bị nước biển mặn chát trôi vào họng hơn là tập quẫy tay quẫy chân. Hồng đã suýt chết đuối một lần hồi 10 tuổi, khi tôi và nó mải mê đùa nhau đến nỗi bị sóng xô đi. Từ đấy, thay vào việc dạy bơi cho hai thằng, bố tôi đã quyết định không bao giờ cho thằng nào đi bơi nữa.
- Một khi bọn mày cần bơi, tự khắc bọn mày sẽ bơi được. Còn nếu bố dạy mà bọn mày không chịu học, thì chẳng làm được gì.
Tôi gõ cửa một căn nhà trọ, nhà của cô Ngọc. Tôi vẫn thỉnh thoảng tới đây trêu đùa cô, tặng quà cho cô để không đứa nào ở trường nhìn thấy.
- Ai đấy? Sao muộn thế này rồi còn ...
Tôi nhìn vào cánh cửa đang vội vã mở ra, và bàng hoàng trước những gì mình đang nhìn thấy.
- Tử Anh? Em làm gì mà người bê bết máu thế kia? Đánh nhau à? Cô ta vội chạy ra và nắm lấy tay tôi.
- Bỏ tôi ra, tôi giật lại. Bỏ tôi ra! Kia là ai? Tôi chỉ vào người đàn ông vẫn đang đứng cạnh cánh cửa.
- Đó là bạn trai cô, có gì lạ đâu? Em vào đây xem nào! Sao lại đánh nhau đến độ thế này? Bố mẹ em đâu?
- Cô có bạn trai?
- Bọn tôi đã quen nhau 4 năm và sắp sửa cưới, cậu lạ lùng lắm hay sao? Người đàn ông điềm đạm.
- Sao cô không nói với tôi?
- Tại sao cô phải nói với em những chuyện đó? Đó là chuyện riêng của cô. Nhưng thôi, Tử Anh, vào đây đã. Mặt em đang chảy máu kia kìa.
- À đúng rồi. Tôi cắn môi và giật lùi lại. Cô chưa bao giờ thừa nhận với tôi. Là vì như thế. Vậy sao cô lại mềm mỏng với tôi như thế? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở đây?
- Anh ấy đã đi làm rồi, bọn cô chỉ gặp nhau vào buổi tối. Nhưng sao em lại nói như vậy? Để yên cô xem đã nào!
- Thôi tôi biết rồi! Đủ rồi! Quá đủ rồi!
Ngực tôi tức nghẹn, mất thăng bằng. Tôi chạy đến tận một ngã đường xa, ôm miệng lại và quỵ xuống. Cả người tôi run bần bật, đau và trĩu nặng. Bụng tôi quặn lại, tôi gục mặt xuống sát đường, nôn ọe và quằn quại. Tôi không thở nổi được nữa. Lồng ngực tôi tắc ứ. Và tôi nằm ngã ra đường. Ứa nước mắt.
Đêm tháng tư, vẫn lạnh lẽo, u mê, trầm uất. Nước mắt trôi dài xuống mái tóc tôi. Tôi không nhìn thấy gì khác ngoài một màn đêm chập chờn trong nước. Nước mắt rỉ vào những vết trầy xước trên mặt, làm tôi chát lòng. Vị mặn này đang thấm lại vào da thịt tôi, trôi sâu vào trong lòng tôi. Tôi nấc lên thành tiếng, co người lại, vùi đầu vào những lòng bàn tay đã cứng lại vì tê buốt, cắn chặt môi để tiếng khóc không rên lên. Nhưng máu, lại làm mặn cả lưỡi tôi.
Cái lạnh ban đêm làm tôi không chịu nổi. Hoặc là, cái lạnh từ chính trong tôi toát ra. Hai bàn tay tôi muốn đóng băng lại, tôi không thể cử động được chúng. Tưởng như chúng chỉ muốn vò tóc tôi và bóp chặt lấy cổ tôi.
Khi không có một ngôi nhà, người ta chẳng biết sẽ đi đâu. Màn đêm vô vọng, tôi trợn trừng nhìn nó, nhìn nó cứ trải dài khắp mắt mình. Tôi bước dọc những lề đường, lạnh và hoảng sợ. Tôi giật thót mình mỗi khi có tiếng xe đi ngang qua. Đêm tối chỉ có những thanh âm mơ hồ, nhưng nó cứ vang vọng khắp trong đầu tôi. Tôi đập đầu vào tường, gục xuống, nôn thốc nôn tháo. Tôi tựa đầu vào bức tường ấy. Hơi thở tôi rên lên nhè nhẹ, nhưng tôi nghe rõ từng tiếng. Tôi co đầu gối lại, và vùi đầu xuống.
"Tử Anh, mày vừa làm điều gì?"
"Mày giam cầm nỗi sợ hãi này trong lòng mình, nhưng chẳng ai giam cầm được nó. Nó chiếm hữu lấy cơ thể mày, nó nhấn chìm suy nghĩ và lý trí của mày trong những dằn vặt cô liêu."
"Mày đã giết Hồng rồi, mày đã làm được cái điều mày muốn. Mày không phải vạch chữ Hồng lên trên giấy, và xé nát nó ra. Không phải đập vỡ những cái gương. Nó đã ngã dưới chân mày, rụng rời đi như một mảnh kính rơi xuống đất. Nó đã nằm im lìm ở đó, không nhìn mày, không nói cười với mày. Nó sẽ chết, và mãi mãi mày chỉ còn một mình trên đời."
"Đó chẳng phải điều mày muốn hay sao? Trên một nấm mồ sẽ có tên của em mày. Bố mẹ mày sẽ để lên bàn thờ bức ảnh của mày, thay vì ảnh của em mày. Họ sẽ nguyền rủa mày đến chết."
"Sẽ không có ai tha thứ cho mày. Mày sẽ là một thứ ánh sáng hiu hắt đến khi chết. Một thứ ánh sáng của bóng tối, chìm trong bóng tối. Một khi mày không còn Hồng, không bao giờ người ta ban phát cho mày thứ ánh sáng đó nữa. Vì Hồng, chỉ có một mình nó trên đời mà thôi..."
"Nhưng nó đáng chết! Nó đáng ra không nên sinh ra! Nó lẽ ra phải là một cái thai không thành, tại sao nó lại được sinh ra cùng mày? Tại sao nó lớn lên cùng mày? Tại sao phải có nó chứ không phải có một mình mày?"
"Phải! Nó đáng chết! Mày không cần nó! Có nó mày sẽ mãi mãi không bao giờ có hạnh phúc. Có nó mày phải chia sẻ mọi thứ, mà đôi khi, sự chia sẻ ấy làm mày mất tất cả."
"Nhưng lúc này đây, ai tha thứ cho mày? Vì lòng ích kỉ thối tha ấy mày đã giết chết em ruột của mình, và còn là người em song sinh, người đã ở bên mày ngay từ khi tạo hóa sắp đặt cho mày phôi thai. Rồi mày liệu có được tất cả hay không? Hay là mất đi tất cả? Mày sẽ chẳng còn một điều gì. Mày sẽ mất tự do, mất gia đình, mất cả. Đến khi mày chỉ còn thứ sinh mạng nhỏ nhoi của chính mày trong tay mày, mày sẽ phải tự mình tước đoạt nó đi, như mày đã tước đoạt mạng sống của em mày. Như vậy, mày đã giết chết hai người, em mày, và chính mày."
"Nhưng nếu nó sống, mày sẽ chỉ càng khốn khổ hơn mà thôi!"
"Tại sao lại là khốn khổ hơn? Nó đem cho mày biết bao nhiêu điều, suốt cuộc đời của nó. Nó chia cho mày tất cả tình cảm của nó!"
"Không phải! Nó chỉ coi khinh mày mà thôi! Nó có tương lai sáng sủa hơn mày gấp bội. Nó giỏi giang hơn mày gấp bội! Nó sẽ trở nên thành đạt giàu có, còn mày, mãi mãi chỉ là một cái bóng!"
"Nhưng nếu không có nó, mày biết làm sao đây?"
"Mày đã giết nó, giết cả gia đình mày. Những người thương yêu nó sẽ nguyền rủa và uất hận mày. Cả cuộc đời còn lại của mày sẽ để làm gì? Khi mày không còn gì cả..."
"Chung quy, cũng chỉ tại mày đã sinh ra cùng nó. Đã là vận mệnh, thì không thể đổi thay. Nó là anh em sinh đôi của mày, mày biết không? Một khi mày giết nó, thì cũng như mày tự đâm vào tim mày. Đó là sự ràng buộc của nó và mày. Ràng buộc ấy, chỉ có cái chết của cả hai mới có thể chấm dứt."
"Nhưng nếu mày chết, mày sẽ lại gặp nó dưới âm phủ. Mà không, một người như nó sẽ được lên thiêng đàng. Còn mày, vĩnh viễn thuộc về địa ngục."
"Mày có còn gì trên đời nữa đâu? Người mày gần gũi nhất đã bị mày giết chết. Người con gái mày thầm thương đã có người khác. Bố mẹ mày không ai cần mày nữa. Họ kệ mặc mày, với sự xét xử này."
"Ánh sáng đỏ mở đầu cho tia sáng mặt trời, ánh sáng tím kết thúc. Ánh sáng đỏ huy hoàng bao nhiêu, ánh sáng tím chìm đi bấy nhiêu. Màu tím, là màu gần nhất với bóng đêm, với địa ngục, và cái chết."
"Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Màn đêm ủ dột kia! Nếu như ngay cả ngươi cũng ruồng bỏ ta, ta biết đi đến đâu đây..."
( mệt quá =.= dài )
----------
còn 12 chương nữa , mai post tiếp :-"