Truyện Kiều - Nguyễn Du

Đoạn 060
Vừa tuần nguyệt sáng, gương trong,
Tú bà ghé lại thong dong dặn dò:
"Nghề chơi cũng lắm công phu,
Làng chơi ta phải biết cho đủ điều ."



Nàng rằng: "Mưa gió dập dìu,
Liều thân, thì cũng phải liều thế thôi !"



Mụ rằng: "Ai cũng như ai,
Người ta ai mất tiền hoài đến đây ?
ở trong còn lắm điều hay,
Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung.

Này con thuộc lấy làm lòng,
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề.
Chơi cho liễu chán, hoa chê,
Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời.

Khi khóe hạnh, khi nét ngài,
Khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa.
Đều là nghề nghiệp trong nhà,
Đủ ngần ấy nết, mới là người soi."
 
Đoạn 061
Gót đầu vâng dạy mấy lời,
Dường chau nét nguyệt, dường phai vẻ hồng.
Những nghe nói, đã thẹn thùng,
Nước đời lắm nỗi lạ lùng, khắt khe !



Xót mình cửa các, buồng khuê,
Vỡ lòng, học lấy những nghề nghiệp hay !
Khéo là mặt dạn, mày dày,
Kiếp người đã đến thế này thì thôi !



Thương thay thân phận lạc loài,
Dẫu sao cũng ở tay người biết sao ?
Lầu xanh, mới rủ trướng đào,
Càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người.



Biết bao bướm lả, ong lơi,
Cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm.
Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh.



Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
Giật mình, mình lại thương mình xót xa.
Khi sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường ?



Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao bướm chán, ong chường bấy thân ?
Mặt người mưa Sở, mây Tần,
Những mình nào biết có xuân là gì!
 
Đoạn 062
Đôi phen gió tựa, hoa kề,
Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ !



Đòi phen nét vẽ, câu thơ,
Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa,
Vui là vui gượng kẻo là,
Ai tri âm đó, mặn mà với ai ?



Thờ ơ gió trúc, mưa mai,
Ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài một thân.
Ôm lòng đòi đoạn xa gần,
Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau !



Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
Một ngày một ngả bóng dâu tà tà.
Dặm ngàn, nước thẳm, non xa,
Nghĩ đâu thân phận con ra thế này !



Sân hòe đôi chút thơ ngây
Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình ?
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có thấu tình chăng ai ?
 
Đoạn 063
Khi về hỏi liễu Chương đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay.
Tình sâu mong trả nghĩa dày,
Hoa kia đã chắp cành này cho chưa ?


Mối tình đòi đoạn vò tơ,
Giấc hương quan luống những mơ canh dài.
Song sa vò võ phương trời,
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng.


Lần lần thỏ bạc ác vàng,
Xót người trong hội đoạn trường đòi cơn !
Đã cho lấy chữ hồng nhan,
Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân !


Đã đày vào kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi !
 
Đoạn 064
Khách du bỗng có một người,
Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương.
Vốn người huyện Tích châu Thường,
Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Truy.



Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi,
Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào.
Trướng tô giáp mặt hoa đào,
Vẻ nào chẳng mặn nét nào chăng ưa ?



Hải đường mơn mởn cành tơ,
Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng.
Nguyệt hoa hoa nguyệt não nùng,
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng ?



Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
Một dây một buộc ai giằng cho ra.
Sớm đào tối mận lân la,
Trước còn trăng gió sau ra đá vàng.



Dịp đâu may mắn lạ dường,
Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê.
Sinh càng một tỉnh mười mê,
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.



Khi gió gác khi trăng sân,
Bầu tiên chuốc rượu câu thần nối thơ.
Khi hương sớm khi trà trưa,
Bàn vây điểm nước đường tơ họa đàn.



Miệt mài trong cuộc truy hoan,
Càng quen thuộc nết càng dan díu tình.
Lạ cho cái sóng khuynh thành,
Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi.
 
Đoạn 065
Thúc sinh quen thói bốc rời,
Trăm nghìn đổ một trận cười như không.
Mụ càng tô lục chuốt hồng,
Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê.



Dưới trăng quyên đã gọi hè,
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông.



Buồng the phải buổi thong dong,
Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa.
Rõ ràng trong ngọc trắng ngà !
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.


Sinh càng tỏ nét càng khen,
Ngụ tình tay thảo một thiên luật Đường.


Nàng rằng:"Vâng biết lòng chàng.
Lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu.
Hay hèn lẽ cũng nối điêu,
Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang.

Lòng còn gửi áng mây Vàng.
Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay."
 
Đoạn 066
Rằng: "Sao nói lạ lùng thay !
Cành kia chẳng phải cội này mà ra ?"


Nàng càng ủ đột thu ba,
Đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh:

"Thiếp như hoa đã lìa cành,
Chàng như con bướm lượn vành mà chơi.
Chúa xuân đành đã có nơi,
Vắn ngày thôi chớ dài lời làm chi."


Sinh rằng: "Từ thuở tương tri,
Tấm riêng riêng những nặng vì nước non.
Trăm năm tính cuộc vuông tròn,
Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông."
 
Đoạn 067
Nàng rằng: "Muôn đội ơn lòng.
Chút e bên thú bên tòng dễ đâu.
Bình Khang nấn ná bấy lâu,
Yêu hoa yêu được một màu điểm trang.

Rồi ra lạt phấn phai hương,
Lòng kia giữ được thường thường mãi chăng ?
Vả trong thềm quế cung trăng,
Chủ trương đành đã chị Hằng ở trong.

Bấy lâu khăng khít dải đồng,
Thêm người người cũng chia lòng riêng tây.
Vẻ chi chút phận bèo mây,
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.

Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho ?
Như chàng có vững tay co,
Mười phần cũng đắp điếm cho một vài.

Thế trong dầu lớn hơn ngoài,
Trươc hàm sư tử gửi người đằng la.
Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
Giấm chua lại tội băng ba lửa nồng.

ở trên còn có nhà thông,
Lượng trên trông xuống biết lòng có thương?
Sá chi liễu ngõ hoa tường ?
Lầu xanh lại bỏ ra phường lâu xanh.

Lại càng dơ dáng dại hình,
Đành thân phận thiếp ngại danh giá chàng.
Thương sao cho vẹn thì thương.
Tính sao cho trọn mọi đường xin vâng."
 
Đoạn 068
Sinh rằng: "Hay nói đè chừng !
Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao ?
Đường xa chớ ngại Ngô Lào,
Trăm điều hãy cứ trông vào một ta.

Đã gần chi có điều xa ?
Đá vàng đã quyết phong ba cũng liều."


Cùng nhau căn dặn đến điều,
Chỉ non thề bể nặng gieo đến lời.
Nỉ non đêm ngắn tình dài,
Ngoài hiên thỏ đã non đoài ngậm gương.


Mượn điều trúc viện thừa lương,
Rước về hãy tạm giấu nàng một nơi.
Chiến hòa sắp sẵn hai bài,
Cậy tay thầy thợ mượn người dò la.


Bắn tin đến mặt Tú bà,
Thua cơ mụ cũng cầu hòa dám sao.
Rõ ràng của dẫn tay trao,
Hoàn lương một thiếp thân vào cửa công.


Công tư đôi lẽ đều xong,
Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai.
 
Đoạn 069
Một nhà sum họp trúc mai,
Càng sâu nghĩa bể càng dài tình sông.
Hương càng đượm lửa càng nồng,
Càng sôi vẻ ngọc càng lồng màu sen.


Nửa năm hơi tiếng vừa quen,
Sân ngô cành biếc đã chen lá vàng.
Giậu thu vừa nảy giò sương,
Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi.


Phong lôi nổi trận bời bời,
Nặng lòng ăm ắp tính bài phân chia.
Quyết ngay biện bạch một bề,
Dạy cho má phấn lại về lầu xanh.



Thấy lời nghiêm huấn rành rành,
Đánh liều Sinh mới lấy tình nài kêu.



Rằng: "Con biết tội đã nhiều,
Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam.
Trót vì tay đã nhúng chàm,
Dại rồi còn biết khôn làm sao đây.

Cùng nhau vả tiếng một ngày,
Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành.
Lượng trên quyết chẳng thương tình,
Bạc đen thôi có tiếc mình làm chi."
 
070
Thấy lời sắt đá tri tri,
Sốt gan ông mới cáo quì cửa công.
Đất bằng nổi sóng đùng đùng,
Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra.



Cùng nhau theo gót sai nha,
Song song vào trước sân hoa lạy quì.
Trông lên mặt sắt đen sì,
Lập nghiêm trước đã ra uy nặng lời:



"Gã kia dại nết chơi bời,
Mà con người thế là người đong đưa.
Tuồng chi hoa thải hương thừa,
Mượn màu son phấn đánh lừa con đen.

Suy trong tình trạng nguyên đơn,
Bề nào thì cũng chưa yên bề nào.
Phép công chiếu án luận vào.
Có hai đường ấy muốn sao mặc mình:

Một là cứ phép gia hình,
Hai là lại cứ lầu xanh phó về."
 
Đoạn 071
Nàng rằng: "Đã quyết một bề,
Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần !
Đục trong thân cũng là thân,
Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình !"



Dạy rằng: « Cứ phép gia hình ! »
Ba cây chập lại một cành mẫu đơn.
Phận đành chi dám kêu oan,
Đào hoen quẹn má liễu tan tác mày.



Một sân lầm cát đã đầy,
Gương lờ nước thủy mai gầy vóc sương.
Nghĩ tình chàng Thúc mà thương,
Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa.



Khóc rằng: "Oan khốc vì ta !
Có nghe lời trước chẳng đà lụy sau.
Cạn lòng chẳng biết nghĩ sâu,
Để ai trăng tủi hoa sầu vì ai ?"
 
Đoạn 072
Phủ đường nghe thoảng vào tai,
Động lòng lại gạn đến lời riêng tây.
Sụt sùi chàng mới thưa ngay,
Đầu đuôi kể lại sự ngày cầu thân:



"Nàng đà tính hết xa gần,
Từ xưa nàng đã biết thân có rày !
Tại tôi hứng lấy một tay,
Để nàng cho đến nỗi này vì tôi."



Nghe lời nói cũng thương lời,
Dẹp uy mới dạy cho bài giải vi.
Rằng: "Như hẳn có thế thì,
Trăng hoa song cũng thị phi biết điều."



Sinh rằng: "Chút phận bọt bèo,
Theo đòi vả cũng ít nhiều bút nghiên."



Cười rằng: "Đã thế thì nên !
Mộc già hãy thử một thiên trình nghề."
 
Đoạn 073
Nàng vâng cất bút tay đề,
Tiên hoa trình trước án phê xem tường.



Khen rằng: "Giá lợp Thịnh Đường !
Tài này sắc ấy nghìn vàng chưa cân !
Thật là tài tử giai nhân,
Châu Trần còn có Châu Trần nào hơn !

Thôi đừng rước dữ cưu hờn,
Làm chi lỡ nhịp cho đòn ngang cung.
Đã đưa đến trước cửa công,
Ngoài thì là lý song trong là tình.

Dâu con trong đạo gia đình,
Thôi thì dẹp nỗi bất bình là xong."



Kíp truyền sắm sửa lễ công,
Kiệu hoa cất gió đuốc hồng ruổi sao.
Bày hàng cổ xúy xôn xao,
Song song đưa tới trướng đào sánh đôi.


Thương vì hạnh trọng vì tài,
Thúc ông thôi cũng dẹp lời phong ba.
Huệ lan sực nức một nhà,
Từng cay đắng lại mặn mà hơn xưa.
 
Đoạn 074
Mảng vui rượu sớm cờ trưa,
Đào đà phai thắm sen vừa nẩy xanh.
Trướng hồ vắng vẻ đêm thanh,
E tình nàng mới bày tình riêng chung:



"Phận bồ từ vẹn chữ tòng,
Đổi thay nhạn yến đã hòng đầy niên.
Tin nhà ngày một vắng tin,
Mặn tình cát lũy lạt tình tào khang.

Nghĩ ra thật cũng nên đường,
Tăm hơi ai dễ giữ giàng cho ta ?
Trộm nghe kẻ lớn trong nhà,
ở vào khuôn phép nói ra mối giường.

E thay những dạ phi thường,
Dễ dò rốn bể khôn lường đáy sông !
Mà ta suốt một năm ròng,
Thế nào cũng chẳng dấu xong được nào.

Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao,
Hoặc là trong có làm sao chăng là ?
Xin chàng liệu kíp lại nhà,
Trước người đẹp ý sau ta biết tình.

Đêm ngày giữ mực giấu quanh,
Rày lần mai lữa như hình chưa thông."
 
Đoạn 075

Nghe lời khuyên nhủ thong dong,
Đành lòng sinh mới quyết lòng hồi trang.
Rạng ra gửi đến xuân đường,
Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.



Tiễn đưa một chén quan hà,
Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình.
Sông Tần một dải xanh xanh,
Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.



Cầm tay dài ngắn thở than,
Chia phôi ngừng chén hợp tan nghẹn lời.



Nàng rằng: "Non nước xa khơi,
Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.
Dễ lòa yếm thắm trôn kim,
Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng !

Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,
Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh.
Dù khi sóng gió bất tình,
Lớn ra uy lớn tôi đành phận tôi.

Hơn điều giấu ngược giấu xuôi.
Lại mang những việc tày trời đến sau.
Thương nhau xin nhớ lời nhau,
Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy !

Chén đưa nhớ bữa hôm nay,
Chén mừng xin đợi ngày này năm sau !"
 
Đoạn 076
Người lên ngựa kẻ chia bào,
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.
Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.


Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm đôi,
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.


Kể chi những nỗi dọc đường,
Buồn trong này nỗi chủ trương ở nhà.



Vốn dòng họ Hoạn danh gia,
Con quan Lại bộ tên là Hoạn thư.
Duyên Đằng thuận nẻo gió đưa,
Cùng chàng kết tóc xe tơ những ngày.



Ở ăn thì nết cũng hay,
Nói điều ràng buộc thì tay cũng già.
 
Đoạn 077
Từ nghe vườn mới thêm hoa,
Miệng người đã lắm tin nhà thì không.
Lửa tâm càng dập càng nồng,
Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa:



"Ví bằng thú thật cùng ta,
Cũng dong kẻ dưới mới là lượng trên.
Dại chi chẳng giữ lấy nền,
Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình ?

Lại còn bưng bít giấu quanh,
Làm chi những thói trẻ ranh nực cười !
Tính rằng cách mặt khuất lời,
Giấu ta ta cũng liệu bài giấu cho !

Lo gì việc ấy mà lo,
Kiến trong miệng chén có bò đi đâu ?
Làm cho nhìn chẳng được nhau,
Làm cho đầy đọa cất đầu chẳng lên !

Làm cho trông thấy nhãn tiền,
Cho người thăm ván bán thuyền biết tay."
 
Đoạn 078
Nỗi lòng kín chẳng ai hay,
Ngoài tai để mặc gió bay mái ngoài.
Tuần sau bỗng thấy hai người,
Mách tin ấy cũng liệu bài tâng công.



Tiểu thư nổi giận đùng đùng:
"Gớm tay thêu dệt ra lòng trêu ngươi !
Chồng tao nào phải như ai,
Điều này hẳn miệng những người thị phi !"



Vội vàng xuống lệnh ra uy,
Đứa thì vả miệng đứa thì bẻ răng.
Trong ngoài kín mít như bưng,
Nào ai còn dám nói năng một lời !



Buồng đào khuya sớm thảnh thơi,
Ra vào một mực nói cười như không.
 
Đoạn 079
Đêm ngày lòng những dặn lòng,
Sinh đà về đến lầu hồng xuống yên.


Lời tan hợp nỗi hàn huyên,
Chữ tình càng mặn chữ duyên càng nồng.
Tẩy trần vui chén thong dong,
Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra.


Chàng về xem ý tứ nhà,
Sự mình cũng rắp lân la giãi bàỵ
Mấy phen cười nói tỉnh say,
Tóc tơ bất động mảy may sự tình.


Nghĩ đà bưng kín miệng bình,
Nào ai có khảo mà mình lại xưng ?
Những là e ấp dùng dằng,
Rút dây sợ nữa động rừng lại thôi.


Có khi vui chuyện mua cười,
Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu.


Rằng: "Trong ngọc đá vàng thau,
Mười phần ta đã tin nhau cả mười.
Khen cho những miệng dông dài,
Bướm ong lại đặt những lời nọ kia.

Thiếp dù vụng chẳng hay suy,
Đã dơ bụng nghĩ lại bia miệng cười !"
 
Back
Bên trên