Truyện Kiều - Nguyễn Du

Đoạn 040
Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
Vẫn là một đứa phong tình đã quen.



Quá chơi lại gặp hồi đen,
Quen mồi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa.
Lầu xanh có mụ Tú Bà,
Làng chơi đã trở về già hết duyên.



Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường.
Chung lưng mở một ngôi hàng,
Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.



Dạo tìm khắp chợ thì quê,
Giả danh hầu hạ, dạy nghề ăn chơi.
Rủi may âu cũng sự trời,
Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên.



Xót nàng chút phận thuyền quyên,
Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn.
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
Sính nghi rẻ giá nghênh hôn sẵn ngày.
 
Đoạn 041
Mừng thầm: "Cờ đã đến tay,
Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng.
Đã nên quốc sắc thiên hương,
Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa !

Về đây nước trước bẻ hoa,
Vương tôn quý khách ắt là đua nhau.
Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời,

Miếng ngon kề dến tận nơi,
Vốn nhà cũng tiếc, của trời cũng tham.
Đào tiên đã bén tay phàm,
Thì vin cành quít cho cam sự đời !

Dưới trần mấy mặt làng chơi,
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa !
Nước vỏ lựu máu mào gà,
Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên.

Mập mờ đánh lận con đen,
Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi ?
Mụ già hoặc có điều gì,
Liều công mất một buổi quì mà thôi.

Vả đây đường xá xa xôi,
Mà ta bất động nữa người sinh nghi."
 
Đoạn 042
Tiếc thay một đóa trà mi,
Con ong đã mở đường đi lối về.
Một cơn mưa gió nặng nề,
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương.



Đêm xuân một giấc mơ màng,
Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ.
Giọt riêng tầm tã tuôn mưa,
Phần căm nỗi khách phần dơ nỗi mình:

"Tuồng chi là giống hôi tanh,
Thân nghìn vàng để ô danh má hồng.
Thôi còn chi nữa mà mong ?
Đời người thôi thế là xong một đời."


Giận duyên tủi phận bời bời,
Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh.



Nghĩ đi nghĩ lại một mình,
"Một mình thì chớ hai tình thì sao ?
Sau dầu sinh sự thế nào,
Truy nguyên chẳng kẻo lụy vào song thân.

Nỗi mình âu cũng giãn dần,
Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi !"
 
Đoạn 043
Những là đo đắn ngược xuôi,
Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường.
Lầu mai vừa rúc còi sương,
Mã Sinh giục giã vội vàng ra đi .



Đoạn trường thay lúc phân kỳ !
Vó câu khấp khểnh bóng xe gập ghềnh.
Bề ngoài mười dặm trường đình,
Vương Ông mở tiệc tiễn hành đưa theo.



Ngoài thì chủ khách dập dìu,
Một nhà huyên với một Kiều ở trong.
Nhìn càng lã chã giọt hồng,
Rỉ tai nàng mới giải lòng thấp cao:

"Hỗ sinh ra phận thơ đào,
Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong ?
Lỡ làng nước đục bụi trong,
Trăm năm để một tấm lòng từ đây.

Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già.
Khi về bỏ vắng trong nhà,
Khi vào dùng dắng khi ra vội vàng.

Khi ăn khi nói lỡ làng,
Khi thầy khi tớ xem thường xem khinh.
Khác màu kẻ quý người thanh,
Ngắm ra cho kỹ như hình con buôn.

Thôi con còn nói chi con,
Sống nhờ đất khách thác chôn quê người !"
 
Đoạn 044
Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
Vài tuần chưa cạn chén khuyên,
Mái ngoài nghỉ đã giục liền ruổi xe.



Xót con lòng nặng chề chề,
Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
"Chút thân yếu liễu thơ đào,
Rấp nhà đến nỗi dấn vào tôi ngươi.

Từ đây góc bể bên trời,
Nắng mưa thui thủi quê người một thân.
Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân,
Tuyết sương che chở cho thân cát đằng."



Cạn lời khách mới thưa rằng:
« Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
Mai sau dầu dến thế nào,
Kìa gương nhật nguyệt nọ dao quỉ thần !"



Đùng đùng gió giục mây vần,
Một xe trong cõi hồng trần như bay.
Trông vời gạt lệ chia tay,
Góc trời thăm thẳm đêm ngày đăm đăm.
 
Đoạn 045
Nàng thì dặm khách xa xăm,
Bạc phau cầu giá đen rầm ngàn mây.
Vi lô san sát hơi may,
Một trời thu để riêng ai một người.


Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông.
Rừng thu từng biếc xen hồng,
Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn.


Những là lạ nước lạ non,
Lâm Truy vừa một tháng tròn tới nơi.
Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
Rèm trong đã thấy một người bước ra.


Thoắt trông nhờn nhợt màu da,
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao ?
Trước xe lơi lả han chào,
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.



Bên thì mấy ả mày ngài,
Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi.
Giữa thì hương án hẳn hoi,
Trên treo một tượng trắng đôi lông mày.
 
Đoạn 046
Lầu xanh quen thói xưa nay,
Nghề này thì lấy ông này tiên sư,
Hương hoa hôm sớm phụng thờ.
Cô nào xấu vía có thưa mối hàng.



Cổi xiêm lột áo chán chường,
Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm.
Đổi hoa lót xuống chiếu nằm,
Bướm hoa bay lại ầm ầm tứ vi !



Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
"Cửa hàng buôn bán cho may,
Đêm đêm Hàn thực ngày ngày Nguyên tiêu.

Muôn nghìn người thấy cũng yêu,
Xôn xao oanh yến dập dìu trúc mai.
Tin nhạn vẩn lá thư bài,
Đưa người cửa trước rước người cửa sau !"



Lạ tai nghe chửa biết đâu,
Xem tình ra cũng những màu dở dang.
 
Đoạn 047
Lễ xong hương hỏa gia đường,
Tú Bà vắt nóc lên giường ngồi ngay.



Dạy rằng: "Con lạy mẹ đây,
Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia."



Nàng rằng: "Phải bước lưu ly,
Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh.
Điều đâu lấy yến làm oanh,
Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì?

Đủ điều nạp thái vu qui,
Đã khi chung chạ lại khi đứng ngồi.
Giờ ra thay bậc đổi ngôi,
Dám xin gửi lại một lời cho minh."
 
Đoạn 048
Mụ nghe nàng nói hay tình,
Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên:

"Này này sự đã quả nhiên,
Thôi đà cướp sống chồng min đi rồi.
Bảo rằng: đi dạo lấy người,
Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.

Tuồng vô nghĩa ở bất nhân,
Buồn mình trước đã tần mần thử chơi.
Màu hồ đã mất đi rồi,
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma !

Con kia đã bán cho ta,
Nhập gia phải cứ phép nhà tao đây.
Lão kia có giở bài bây,
Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe !

Cớ sao chịu tốt một bề,
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao !
Phải làm cho biết phép tao !"
Giật bì tiên rắp sấn vào ra tay.
 
Đoạn 049
Nàng rằng: "Trời thẳm đất dày !
Thân này đã bỏ những ngày ra đi.
Thôi thì thôi có tiếc gì !"
Sẵn dao tay áo tức thì giở ra.



Sợ gan nát ngọc liều hoa,
Mụ còn trông mặt nàng đà quá tay.
Thương ôi tài sắc bậc này,
Một dao oan nghiệt đứt dây phong trần.



Nỗi oan vỡ lở xa gần,
Trong nhà người chật một lần như nêm.
Nàng thì bằn bặt giấc tiên,
Mụ thì cầm cập mặt nhìn hồn bay.



Vực nàng vào chốn hiên tây,
Cắt người coi sóc rước thầy thuốc men.
Nào hay chưa hết trần duyên,
Trong mê dường đã đứng bên một nàng,



Rỉ rằng: "Nhân quả dở dang,
Đã toan trốn nợ đoạn trường được sao ?
Số còn nặng nghiệp má đào,
Người dầu muốn quyết trời nào đã cho !

Hãy xin hết kiếp liễu bồ,
Sông Tiền Đường sẽ hẹn hò về sau."
 
Đoạn 050
Thuốc thang suốt một ngày thâu,
Giấc mê nghe đã dàu dàu vừa tan.
Tú bà chực sẵn bên màn,
Lựa lời khuyên giải mơn man gỡ dần:

"Một người dễ có mấy thân,
Hoa xuân đương nhụy, ngày xuân còn dài.
Cũng là lỡ một lầm hai,
Đá vàng sao nỡ ép nài mưa mây.

Lỡ chân trót đã vào đây,
Khóa buồng xuân để đợi ngày đào non.
Người còn thì của hãy còn,
Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà.

Làm chi tội báo oan gia,
Thiệt mình mà hại đến ta hay gì ?"



Kề tai mấy nỗi nằn nì,
Nàng nghe dường cũng thị phi rạch ròi.
Vả trong thần mộng mấy lời,
Túc nhân âu cũng có trời ở trong.



Kiếp này nợ trả chưa xong,
Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau !
 
Đoạn 051
Lặng nghe thấm thía gót đầu,
Thưa rằng: "Ai có muốn đâu thế này,
Được như lời, thế là may,
Hẳn rằng mai có như vầy cho chăng !

Sợ khi ong bướm đãi đằng,
Đến điều sống đục, sao bằng thác trong !"



Mụ rằng: "Con hãy thong dong,
Phải điều lòng lại dối lòng mà chơi!
Mai sau ở chẳng như lời,
Trên đầu có bóng mặt trời rạng soi."



Thấy lời quyết đoán hẳn hoi,
Đành lòng, nàng cũng sẽ nguôi nguôi dần.
 
Đoạn 052
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.


Bốn bề bát ngát xa trông,
Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Nửa tình, nửa cảnh như chia tấm lòng.


Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.


Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh, những ai đó giờ ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm ?


Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa ?
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác, biết là về đâu ?


Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
 
Đoạn 053
Chung quanh những nước non người,
Đau lòng lưu lạc, nên vài bốn câu.
Ngậm ngùi rũ bước rèm châu,
Cách tường, nghe có tiếng đâu họa vần.



Một chàng vừa trạc thanh xuân,
Hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng.
Nghĩ rằng cũng mạch thư hương,
Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở Khanh.



Bóng nga thấp thoáng dưới mành,
Trông chàng, nàng cũng ra tình đeo đai.



"Than ôi ! sắc nước hương trời,
Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây ?
Giá đành trong nguyệt trên mây,
Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa ?

Nổi gan riêng giận trời già,
Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng ?
Thuyền quyên ví biết anh hùng,
Ra tay tháo cũi, sổ lồng như chơi !"
 
Đoạn 054
Song thu đã khép cánh ngoài,
Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh.
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình,
Cám lòng chua xót, nhạt tình chơ vơ.



Những là lần lữa nắng mưa,
Kiếp phong trần biết bao giờ là thôi ?
Đánh liều nhắn một hai lời,
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.



Mảnh tiên kể hết xa gần,
Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loàị
Tan sương vừa rạng ngày mai,
Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang.



Trời tây lãng đãng bóng vàng,
Phúc thư đã thấy tin chàng đến nơi.
Mở xem một bức tiên mai,
Rành rành "tích việt" có hai chữ đề.



Lấy trong ý tứ mà suy:
"Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng ?"
 
Đoạn 055
Chim hôm thoi thót về rừng,
Giá trà mi đã ngậm trăng nửa vành.
Tường đông lay động bóng cành,
Rẽ song, đã thấy Sở Khanh lẻn vàọ



Sượng sùng đánh dạn ra chào,
Lạy thôi, nàng mới rỉ trao ân cần.



Rằng: "Tôi bèo bọt chút thân,
Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh.
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau !"



Lặng ngồi, lẩm nhẩm gật đầu:
“Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng !
Nàng đà biết đến ta chăng,
Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi !"



Nàng rằng: "Muôn sự ơn người,
Thế nào xin quyết một bài cho xong."



Rằng: "Ta có ngựa truy phong,
Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi.
Thừa cơ lẻn bước ra đi,
Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn.

Dù khi gió kép, mưa đơn,
Có ta đây cũng chẳng can cớ gì !"
 
Đoạn 056
Nghe lời nàng đã sinh nghi,
Song đà quá đỗi, quản gì được thân.
Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu !



Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn.
Đêm thu khắc lậu canh tàn,
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương.



Lối mòn cỏ nhợt màu sương,
Lòng quê đi một bước đường, một đau.
Tiếng gà xao xác gáy mau,
Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng.



Nàng còn thổn thức gan vàng,
Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào !
Một mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi hùng.



Hóa nhi thật có nỡ lòng,
Làm chi giày tía, vò hồng, lắm nau !
Một đoàn đổ đến trước sau,
Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời.
 
Đoạn 057
Tú bà tốc thẳng đến nơi,
Hăm hăm áp điệu một hơi lại nhà.
Hung hăng chẳng nói chẳng tra,
Đang tay vùi liễu, giập hoa tơi bờị



Thịt da ai cũng là người,
Lòng nào hồng rụng, thắm rời chẳng đau.
Hết lời thú phục, khẩn cầu,
Uốn lưng thịt đổ, cất đầu máu sa.



Rằng: "Tôi chút phận đàn bà,
Nước non lìa cửa, lìa nhà, đến đây.
Bây giờ sống thác ở tay,
Thân này đã đến thế này thì thôi !

Nhưng tôi có sá chi tôi,
Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu ?
Thân lươn bao quản lấm đầu,
Chút lòng trinh bạch từ sau cũng chừa !"
 
Đoạn 058
Được lời mụ mới tùy cơ,
Bắt người bảo lĩnh làm tờ cung chiêu.
Bày vai có ả Mã Kiều,
Xót nàng, ra mới đánh liều chịu đoan.



Mụ càng kể nhặt, kể khoan,
Gạn gùng đến mực, nồng nàn mới tha.
Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:



"Thôi đà mắc lận thì thôi !
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh ?
Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh,
Một tay chôn biết mấy cành phù dung !

Đà đao lập sẵn chước dùng,
Lạ gì một cốt một đồng xưa nay.
Có ba mươi lạng trao tay,
Không dưng chi có chuyện này, trò kia !

Rồi ra trở mặt tức thì,
Bớt lời, liệu chớ sân si thiệt đời !"
 
Đoạn 059
Nàng rằng: "Thề thốt nặng lời,
Có đâu mà lại ra người hiểm sâu !"



Còn đương suy trước, nghĩ sau,
Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.



Sở Khanh lên tiếng rêu rao:

"Nọ nghe rằng có con nào ở đây.
Phao cho quyến gió rủ mây,
Hãy xem có biết mặt này là ai ?"



Nàng rằng: "Thôi thế thì thôi !
Rằng không, thì cũng vâng lời rằng không !"



Sở Khanh quắt mắng đùng đùng,
Bước vào, vừa rắp thị hùng ra tay,



Nàng rằng: "Trời nhé có hay !
Quyến anh, rủ yến, sự này tại ai ?
Đem người giẩy xuống giếng thơi,
Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay !

Còn tiên "tích việt" ở tay,
Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai ?"



Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương !
Phụ tình án đã rõ ràng,
Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo lui.



Buồng riêng, riêng những sụt sùi:
“Nghĩ thân, mà lại ngậm ngùi cho thân.
Tiếc thay trong giá trắng ngần,
Đến phong trần, cũng phong trần như ai !

Tẻ vui cũng một kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru !
Kiếp xưa đã vụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi !

Dẫu sao bình đã vỡ rồi,
Lấy thân mà trả nợ đời cho xong !"
 
Back
Bên trên