::..Toan1..Học hết sức-Chơi hết mình..::

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Ko đổi chỗ gì hết,ngồi đây đang vui [-x
Năm nay báo hiệu 1 năm học vất vả, toàn thầy cô nghiêm
Văn cố gắng trên 6,5;Sinh, Lí cố gắng ko ngủ gật trong lớp :((
Toán Tin thì ngày càng khó hôm nay nhìn mấy bài thầy giao mà hoa cả mắt:((
cầu mong Địa và Sử dễ dễ cho con nhờ 8-|
 
ô thầy Khải trông thế mà cũng quan trọng việc tập QS thế ah`(không thêr tin được )em lại cứ tưởng lớp anh chị phải dễ trong những chuyện này lắm cơ
bọn em ùng nhưng về viết đơn xin phép thì ổn ngay chẳng sao cả,mà nếu không có thì cũng chỉ bị đánh dấu vì đã nghỉ học không phép 1 ngày thui(3 ngày là đứt),nhưng chị tại vì chuyện đó lớp bị điểm thấp nên chắc bị ghi danh trong sổ đen thế thui :(( .Ah` hôm nọ hội thao lớp Toán1(0407) bị nhắc nhở đúng không ?lớp em trông thế mà vẩn còn ngoan chán anh chị nhỉ :)) .
2 chị Danh:wa đáng em câu bài bao giờ như thế người ta phải gọi là đông góp chứ :((
2 Việt Anh:câu ác hơn em :))
 
có chuyện này hay cực :)) :em được làm tổ truởng của tổ có tổng cộng là 4 thành viên(tính cả em).Hay không chịu được!
2 anh Long:Toán Tin khó thế ah`
 
Tin thì tàm tạm
Còn toán thì toàn câu tính lim như kiểu tính lim của sin(sin(sin(x)))/x khi x tiến đến 0(nhớ mỗi câu này các câu sau rắc rối khó nhớ lắm:))) .Bọn anh chỉ phải làm sơ sơ 21 câu thôi từ giờ đến thứ 7
 
Phạm Hoàng Long đã viết:
Tin thì tàm tạm
Còn toán thì toàn câu tính lim như kiểu tính lim của sin(sin(sin(x)))/x khi x tiến đến 0(nhớ mỗi câu này các câu sau rắc rối khó nhớ lắm:))) .Bọn anh chỉ phải làm sơ sơ 21 câu thôi từ giờ đến thứ 7
nói chung là tương đối chứ gì thế mà anh nói nghe khiếp thế
2 anh Minh:dạo này chẳng thấy lên ,mà có lên thì vào ngay box 0508 câu bài thấy bọn lớp em bảo thế :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hix!!!:(( Cháu phải viết luận Eco+trả lời toàn những câu trên trời dưới biển :((, chết mất
 
AAAAAAHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!................... :madflame: :madflame: X( b-( b-(
Chúng mày chết đi là vừa!!!!! b-( b-( b-( b-(
Đừng tưởng nói linh tinh từ cái thời xa xưa, thời chị chưa biết HAO là ji`, thời Napoleon còn nude.., mà chị ko phát hiện ra nhớ!!!!! :madflame: :madflame:
Rất chi là tình cờ mà cũng rất chi là bất ngờ nhá!! H thì chị bít chiện ji`roài! Thảo nào có một hồi con ỉn Linh nó cứ úp úp mở mở về chiện tình HQ trên box lớp Toán nhá!! b-( b-( Chị lười tìm nên ko thèm bít! Bây h thì bít roài nhá!
Ta đang buồn chán, định lục tìm ảnh Mr Khải để "pót" lên topic hotboy trong Túm tụm tán gẫu, tìm mãi, tìm mãi chả thấy. Thế nào mà lại thấy, nào là miss DA và người mà ai cũng biết là ai đó, nào là ngoài vùng phủ sóng, nào là lớp Văn cũng bít (m, thía mà nhân vật chính lại ko bít [-x [-x ), nào là ĐÂY với chả Đó của thằng ku Vịt (kích vào thì nó đơ, cóc đọc được X( ). Chị điên quá, tìm toét cả mắt những ngày đầu, tìm cho ra mấy cái đoạn đấy...Hix, may cho chúng mày nhá, con ỉn Linh :mad:) , con gà Trang ~:> , thằng Vịt, chắc chắn là cả bác Long, bác Nam nhá, bạn MQ nhá 3:-o :(|) (còn đứa nào nữa, để roài chị rỗi rãi, truy tìm, diệt cho bằng hết!!!!!!) là tao vẫn chưa lục ra hết (nhục thía cơ chú nị). Nhớ nhá!! b-( b-( b-( Đừng tưởng chị ở cách xa ngàn dặm mà lói jê` thìa lói nhá!!! Đợi đấy, ta về ta cho lên thớt hết!!!! Hừm :madflame: May cho các người là ta chẩn bị đi ngủ sớm vì mai có công chiện nhá, ko thì, ta lục cho bằng hết cái box này, đem ra làm bằng chứng làm thịt chúng mày!!!!! Aaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!! :madflame: :evil: b-( b-( b-(
 
Có đấy , vừa vào lớp dính ngay scandal .
2 anh Minh:d?o này ch?ng th?y lên ,mà có lên thì vào ngay box 0508 câu bài th?y b?n l?p em b?o th?
Đây anh đây , em có điều j` dạy bảo ko . Anh dạo này bị cấm máy tính , chỉ vì hè vừa rồi chơi online nhiều quá , tiền net lên khủng hoảng .
Danh ơi , có bị ấm đầu ko , viết j` mà ko hiểu j` hết .
 
mấy bạn T1 cho tớ hỏi là có bạn nào cầm được 1 cái máy tính fx-500MS vào sáng thứ 4 14/9/05 ko:(
đằng sau có dán giấy ghi tên tớ là Bùi Quang Hiếu nữa :D
bạn nào nhặt được thì nhờ bạn nào đấy vào HAO thông tin cho tớ nhé:(
nick YM của tớ là hi3ubq cảm ơn nhìu:D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ku Minh có vẻ ngây thơ, vô tội, chắc ko bít vụ đấy. Hừm, những can phạm còn lại, liệu hồn!!!!!! [-x
 
Bác cũng ko hiểu gì cả
Mấy bài viết ko dấu của cháu tuy dài nhưng còn dễ hiểu hơn:))
 
Này, đừng có mà chạy làng :(( Chả phải các người đã từng dưnh chiện về cháu với cả người mà ai cũng bít là ai đó à :(( Roài thằng Vịt còn làm cái link ĐÂY, chả bít có nội dung ji` mờ ám trong ấy cả, vì nó đơ mất roài :(( Hừm, bít ngay mà, chiện bịa ko có thiệt thì đừng hòng lưu lại lâu trong tâm trí mọi người /:)
Thế hai hum nay tình hình học tập thía nào roài ạ? Có ji` mới thì ai đó vít mail giảng cho cháu nhá
 
chị Danh viết nói chung là rất khó hiểu :)) .Nhưnng nghe chị nói có vẻ như vừa bị bắt nạt một cách thậm tệ(khổ thân!)
2 anh Minh:anh cũng tội nghiệp không kém ,mà hay đi đến mức bị cấm là không được rồi(ai bảo cứ nói với bố mẹ "con đi net đây"cơ :)) ).Thế anh có bị mời phụ huynh đến trong cái vụ trốn qs không ,ai bị thầy Khải đập nói cho em bít với,chí ít là hình như có anh Long rồi(em nghi lắm!).
Chỉ khổ em thui cái vụ em trốn nó thành kì tích rồi :(( :((
 
Hôm nay là tròn 3 tuần rồi, kể từ khi nó xa nhà. Lạ thật đấy, có những lúc nó cảm thấy 3 tuần ấy thật là nhanh khi nó tự hỏi mình:"Mày thấy xa nhà như thế nào?" "Cũng bình thường thôi", lại có những lúc nó mòn mỏi đợi từng ngày trôi qua, "mới 3 tuần thôi ư? bao giờ cho hết được mười một tháng đây nhỉ?"...Rồi hôm nay nó đi học, chỉ có 3 tiết thôi, nó ngủ đã đời cho đến tám rưỡi thì bò dậy, vẫn như mọi ngày, đánh răng rửa mặt xong thì xuống bếp ngồi, vẫn mấy cái động tác mà nó lặp đi lặp lại suốt 3 tuần nay..lôi dao, đĩa ra, cho bánh mỳ vào nướng, lôi bơ và ham từ tủ lạnh ra. Rồi nó ngồi một mình trong cái bếp đấy, tay phết bơ, đặt một lát ham vào, đưa vào miệng ăn một cách lơ đễnh như thể nó không biết là mình đang ăn cái gì (thảo nào mà nó có thể ăn như thế , ko khác một tí gì suốt hơn 20 ngày rồi)...Trời mưa, nó đến trường, ôm theo một quyển từ điển to sụ mang cho trường mượn, một cái ô nâu nâu, vằn vằn mà cô bạn cùng nhà dúi cho nó, ôm theo cả một nỗi nhớ nhung, xao xuyến của những ngày mưa mùa hè tuyệt đẹp ở nhà. 3 tiết học trôi qua không nhanh như nó nghĩ, nó cứ nhìn ra ngoài, và trời vẫn cứ mưa. Sao lạ thế nhỉ? Sao mà hôm nay trời mưa dai dẳng thế? Thế mà nó cứ tưởng ở cái nơi vừa khô vừa lạnh này chẳng bao giờ có một cơn mưa như thế. Mưa nhỏ thôi, giống như mưa phùn mỗi dịp Tết đến ở nhà, nhưng mưa rất mau, rồi gió cũng mạnh lắm. Nó cảm thấy mình sao mà nhỏ bé, lạc lõng giữa cái chốn này, dường như nó có muốn hét lên thật to cũng chẳng ai buồn nghe, vì tất cả bọn họ đều mải miết đi, dưới mưa. Cảm thấy mình chỉ như một chú kiến nhỏ bé, cố sức ghìm chặt cái lá trên đầu để gió khỏi cuốn đi, nó co rúm người lại, nhắm mắt nhắm mũi mà cặm cụi đi cho hết đường về nhà. Rẽ vào một cái shop nhỏ để mua gì đó ăn tạm cho bữa trưa, nó bỗng thấy nhớ cái vị ngòn ngọt, dẻo dẻo của hạt cơm nóng quá. Bao giờ nó mới lại được về nhà, tắm bồn thỏa thích, rồi ăn một bữa cơm ngon tuyệt do mẹ nó nấu, tối ngủ lại dành nhau với em nó chiếc gối ôm. Lạ nhỉ, hôm nay sao mà mưa lâu thế, mưa suốt cả ngày rồi, mà càng lúc càng to. Nó ngồi trong phòng, ôm cái máy tính đặt lên đùi cho ấm, ngoài kia mưa lộp bộp rơi, lẫn với tiếng động cơ cùng với tiếng nước ào một cái, hắt lên sau mỗi lần có một chiếc ô tô chạy qua. Nó thoáng có cảm giác như ở nhà, giữa lòng Hà Nội thân yêu, nhưng chỉ được thoáng thôi vì tiếng người nói lại phá vỡ cái mơ mộng hão huyền của nó. Họ nói cái gì thế? Đâu phải là cái thứ tiếng mà người ta vẫn nói ở Hà Nội đâu, bởi Hà Nội bây giờ cách nó cả ngàn dặm. 6 tiếng cơ đấy, và mùa đông đến sẽ trở thành 7 tiếng cơ. Hà Nội cùng với những người thân yêu của nó đang ở cách nó cả ngàn dặm không gian và tận 6 tiếng thời gian...Không thể tưởng tượng được nó sẽ điên cuồng lên mà sung sướng đến mức nào khi thay vì ngồi đây, giữa căn phòng màu hồng xinh xắn như trong mơ này, nó vừa ngồi dọn dẹp cái đống hổ lốn trong phòng ngủ của nó vừa cãi nhau ỏm tỏi với em nó xem đứa nào mới là đứa bừa bãi hay được ngồi nháp điên cuồng, cố nặn cho ra lời giải trong giờ kiểm tra của thầy Khải, rồi có lẽ chỉ trong mơ khi nó nằm trong bóng tối, ôm chiếc điện thoại, trò chuyện với supporter đặc biệt của nó, sung sướng mà trút hết những cảm xúc của một ngày có mưa.
Nhớ lại cái ngày cách đây 3 tuần, giờ này lúc ấy, nó đang ngồi trên máy bay từ Hongkong đi London. Lúc chia tay mọi người ở sân bay, nó khóc thảm thiết lắm, tự nhiên lúc ấy nó cảm thấy tội nghiệp cho chính nó. Nó chỉ muốn gào lên với mẹ nó rằng:" Con còn bé lắm, cho con ở nhà đi kẻo tội nghiệp :((", giống như hồi bé nó vẫn khóc lóc xin mẹ cho nghỉ học ở mẫu giáo để được ở nhà chơi với bà nội. Rồi mẹ nó, bố nó, bà nó, cô nó, bạn nó và em nó, tất cả đều nhòe đi trong mắt nó, nó chẳng còn nhìn rõ ai với ai nữa..Cắp cái ba lô nặng kinh khủng và kéo theo cái vali đến bủn rủn cả tay, nó vào khu vực gần cửa máy bay, cách mọi người chỉ có mấy mét mà có cảm giác như bước sang một thế giới mới rồi. Sân bay Nội Bài buổi tối hôm ấy đông người thế mà nó thấy cứ như trơ ra chỉ có mình mình. Cố kéo cái vali đến cạnh bốt điện thoại thật nhanh, chỉ còn có mấy phút nữa thôi là đến giờ lên máy bay rồi, có người đang chờ nó, chính nó cũng sốt ruột lắm, từ cái lúc vừa làm thủ tục vừa nhìn đồng hồ, nó phải nhanh lên. " A lô! Mal à.." (gọi là Mal nhé, vì gọi là người đó thì nghe xa xôi, lạnh lùng lắm) Có bao nhiêu là thứ nó muốn nói nhưng tất cả cứ như bị tắc nghẽn vì nó nói nhanh thế nào cũng không kịp chạy theo cái dòng cảm xúc đang trào ra trong nó. Nó chỉ có một giới hạn thời gian mà những gì nó muốn nói với Mal, những lời cuối cùng trong vòng 11 tháng tới (lúc ấy nó nghĩ thế) thì nhiều lắm, nhiều vô kể, mặc dù chúng chỉ cùng một nội dung :) Chớp lấy từng giây một, như thể nó đang cố nốt, cố nốt, nốt một tí thôi để hoàn thành bài kiểm tra văn dài dằng dặc của nó. "Đợi Chanh nhé, nhanh thôi" :) Bây giờ nó nghĩ lại giây phút ấy, nó không thấy buồn đâu (đừng lo nhé), nó chỉ cảm thấy một điều gì đó rất êm đẹp, cùng một cái gì đấy mà nó tạm gọi là "niềm tin", rất trong sáng, có thể trẻ con, vớ vẩn với người khác nhưng mà đối với nó, nó vẫn một mực đặt vào.
Xuống sân bay Hongkong, 12h đêm ở Việt Nam, lúc đầu nó phát hoảng vì không thể nào phone cho bố, nó sợ quá, hỏi loạn lên để tìm đường đến cổng lên máy bay. Trèo lên cái tàu chuyển terminal, nó cứ thấp thỏm không biết mình có đi đúng đường không. Rồi khi đến được đúng cửa, nói chuyện được với bố, nó mới thấy một chút yên thân, ngồi chong chong nhìn cái đồng hồ đợi đến giờ lên máy bay như thể một người khó ngủ đợi cho đêm dài trôi qua.
Xuống sân bay London mới thê thảm, nó đã suýt phát khóc khi ko biết đi đâu, ko gọi được cho bố, tưởng như chết rồi khi vừa chạy vừa khổ sở kéo theo một cái vali và một cái ba lô (tổng cộng chắc cũng tới 30kg mất, nặng kinh khủng, nó chỉ nhấc nổi cái ba lô đã là cố lắm rồi) trút hết sức để kịp giờ lên máy bay. Lúc ấy nó tưởng như đất sắp sụt dưới chân khi mà bảng tin báo đã đến giờ máy bay cất cánh, giờ lên máy bay đã qua cách đấy 10' rồi và cái đồng hồ như thách thức sức lực của nó khi kim phút rập rình dọa như muốn chạy xa số 8. Cố lên, cố lên, nó thở như sắp hết hơi..Rồi có người đi ngược lại hét lên với nó:" Are U going to Manchester?" "Yes", nó vẫn chạy cố.."Slow down, the flight was delayed" Nhẹ nhõm đi bớt một nửa, nhưng nó vẫn đi thật nhanh đến cửa lên máy bay cho đến khi chắc chắn là chuyến bay bị hoãn. Lại ngồi đợi, nó chợt tủi thân ngồi khóc nhưng cố ko gây ra tiếng nào vì nó không muốn người ta chú ý, nhưng vẫn có người nhìn nó, làm nó càng muốn òa lên.

Đến nơi rồi, an toàn rồi, nhưng hành lý của nó đâu? Nó đợi cả tiếng đồng hồ nhưng chẳng thấy cái vali to to màu đỏ nào cả. Rồi thì đành đi ra, leo lên chiếc taxi của trường đợi sẵn, 2 tiếng ngồi trên taxi, nó lại thút thít, ước gì có Mal ở cạnh, cười với nó một cái, tất cả nỗi buồn sẽ tan biến hết như bong bóng xà phòng.

Thôi, mấy chuyện đấy qua rồi, nhắc làm gì nữa, với cả, nghĩ lại nó cũng ko thấy buồn đâu Mal ạ. Chẳng qua hôm nay là một ngày mưa, nó lại bị dở chứng sau khi đọc xong Home sweet home của anh Minh Nhật. Anh í cũng ở xa nhà như nó, nhưng anh í ít ra cũng gần VN hơn, vả lại sắp được về nhà rồi. Chắc nó cũng sẽ sốt ruột, chồn chân như anh í khi gần đến ngày được về mất. Thôi không sao, mười một tháng, à, mười tháng 1 tuần sẽ trôi nhanh thôi, chỉ sợ lúc ấy nó sướng quá đến vỡ tim mất :p. Nó viết bài này là muốn chia sẻ với mọi người, với Mal. Muốn nói với Mal của nó rằng nó tin lắm :) "TY là thứ đựoc xây dựng bằng niềm tin :)"
Bây giờ là 4h06' sáng ở nhà rồi.Ước gì giờ này nó được ở VN nhỉ, kể cả ngồi ở một góc cô đơn nhất Hà Nội, nó cũng thấy hạnh phúc vô cùng vì bàn tay nó cũng gần chạm đến những người thân. Nó cũng có một cảm giác khó tả lắm, mỗi khi nghĩ về nhà, hướng về nhà, hướng về gia đình, bạn bè thân yêu và Mal. Buồn thì có buồn, nhưng rõ ràng là không negative, cảm giác thế nào nhỉ? Có lúc nó cảm thấy mọi người như ở xa mà lại vừa ở gần, khó tả lắm. Giống như một điều đẹp đẽ thuộc về mình, và mình biết chắc nó mãi thuộc về mình nên dù nó không ở trong tay mình ngay giờ phút này thì vẫn cứ đợi mình để dành cho mình, vẫn cứ ở trong tim mình. Như Chanh đã nói đấy, có một niềm tin chắc chắn ở trong này rồi, trong hai trái tim, cái này nằm trong lồng ngực kia, cái kia nằm trong lồng ngực này, như đã trở thành một :) (nghe lung tung, hâm hấp nhỉ :p) Có một nơi để nó đặt niềm tin và hy vọng vào, một chốn bình yên mà nó hướng tới, một người luôn hiện ra trước mắt nó dù nó đang nhìn ra cửa sổ phòng ngủ, đang hướng mắt tới con đường dẫn về nhà hay kể cả khi nó đang ngồi gặm nhấm bữa trưa trên bãi cỏ thì gió cũng mang ánh nhìn và nụ cười thân yêu ấy đến với nó. Đấy, ngay cả bây giờ, nó đang có cái cảm giác ấy đấy, nên nó thừa sức để nở một nụ cười và nghĩ ngợi xem ngày mai học Eco nó đã chuẩn bị được gì, toán thì lại giảng giải cho thằng người Anh ngồi cạnh, rồi hỏi nó từ này thế nào, từ kia thế nào, trưa mai nó nên ăn gì nhỉ? :p
Hi, tự nhiên bao nhiêu việc bày ra trước mắt, cả nó, cả Mal, cả mọi người nữa, sẽ cùng cố gắng làm được nhiều điều có ý nghĩa để khi gặp lại nhau, tất cả đều vui vì mình đang mang lại điều đẹp đẽ cho người mình yêu mến bằng chính sự cố gắng của mình. Oáp! Bùn ngủ roài, nó sẽ làm việc có ý nghĩa ngay :D, đó là đi ngủ để giữ gìn sức khỏe, kẻo mà nó mệt thì mọi người cũng bùn, nhỉ ;;). Ơ, thế có bùn thiệt ko? :p
 
Cảm động lắm
Tập hợp các bài viết của DA thì làm thành quyển sách được đấy
Lúc đấy cho bác 1 chân đánh máy + biên tập:))
 
hơ`
thấy tình cảnh của mày tn ko bít có còn mun' đi du học k nữa :)

năm nay học môn j cũng bị thầy cô khó tính

tao sợ nhất môn hóa :(( bà ấy dạy nhanh như súng liên thanh

mình ko đi học thêm trc nên chả hiu? j:((

lạy chúa!!!!!!!
 
Phạm Hoàng Long đã viết:
Cảm động lắm
Tập hợp các bài viết của DA thì làm thành quyển sách được đấy
Lúc đấy cho bác 1 chân đánh máy + biên tập:))
Nói chí phải, để tớ đặt tên cho: Mãi mãi tuổi 16 ,hoặc là Nhật kí trong tù, à quên, Nhật kí trong phòng chứ.
 
Bí thư đừng có tào lao nhá :)) Mọi người ơi, iem hơi đin một tí, nhưng iem bít là em vít lên box nhà mình thì mọi người vẫn đón nhận iem ;;), vì đây là nhà iem mừ :p
Bác Long yên tâm, để khi nào cháu rảnh rối sẽ cho ra tuyển tập Nhật ký trong phòng :)), cho bác Long làm chân đánh máy kiêm thư ký sắp xếp lịch hẹn với người hâm mộ. Roài đợi cháu mở lớp dạy Further Literature thì giảm giá đặc bịt cho nhà mình :p
 
:D hi all
học sinh mới lớp toán
chài mà ko bít đây có phải lớp 11 toán 1 ko nhỉ ?>:D
ko phải thì thui
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên