T2 online

  • Bắt đầu pain
  • Ngày bắt đầu
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
... 2 đôi bạn nhỏ cầm tay nhau chạy trên con đường rộng thênh thang ướt nhẹp bởi mưa gió ... Không hiểu chúng đã chạy bao lâu , bao nhiêu bọt nước đã bắn tung lên theo từng bước chân ... Chỉ biết khi dừng lại với đôi chân mệt nhoài thì chúng đang đứng trên đỉnh của ngọn núi không tên nhô ra phía biển . Lùi từ mép núi vào độ 5 mét là một cây dừa thật lớn với những tán là rất dài phủ hết cả một phần đất rộng hơn bốn chiếc giường đôi gộp lại .....
Cô bé không khỏi kinh ngạc thốt lên : " .. sao cây dừa này to quá .... lá lại dài và to thế bạn nhỉ ...... "
Cậu bé : " ừ ... ở dưới lại có một thảm cỏ dại phủ xanh 1 vùng như mời mình ngồi nghỉ ..... ngồi dưới tán dừa này chắc chẳng sợ nắng mưa .... "
Cô bé : " .... hi hi ..... phải đấy ra đó ngồi đi ....... tôi mệt quá ... "
Không đợi cô bé nhắc đến lần hai .... cậu bé tiến bước ngồi xuống thảm cỏ dưới cây dừa già ... cô bé làm theo ... Trong cái sớm tinh mơ ấy , mọi người còn đang chăn ấm trong khu nghỉ , cậu bé và cô bé đã bước đi theo tiếng gọi của tâm linh , không hiểu và không thể lý giải ... Trong cái tâm hôn non nớt đẹp đẽ ấy , họ chỉ nghĩ có gì đó thật ấm áp đang lan tỏa trong con người mình ........... có gì đó như nguồn sống bất diệt đã đem lại cho họ niềm vui . Niềm vui ấy phảng phất hơi ấm từ ánh sáng xanh của những vì sao trên bầu trời tối đen , đi theo gió , đồng hành với ánh trăng phủ lên ngôi nhà dừa già ..... Tất cả như một cộng đồng đông đúc nhưng lại yên lặng để giao hòa với nhau trong ý nghĩ .... hương thơm của cỏ cây cứ thế tỏa ra trườn lên lan da của họ , một không khí trong lành thanh khiết tự nhiên .... Cô bé bất chợt ngồi xích lại phía cậu bé hơn , cảm giác như 2 làn da đã chạm vào nhau ... Cậu bé : " bạn lạnh à .....? "
Cô bé :" .... hơi lanh .... thế bạn có lạnh ko ? "
Cậu bé cười ngây thơ khịt mũi : " lạnh thật đấy .... trời vừa mưa lại mặc như thế này ........ x ...x ... " .... Cậu bé nhổm dậy ngó quanh và phát hiện ra ở phía trên , có mấy chiếc lá dừa khô rụng còn mắc lại trên lá dừa tươi ... Nhanh nhẹn cậu cầm 1 thanh củi khều cho chúng rơi xuống ........... Bịch bịch b...i...ch...bb...
Cậu bé : " mấy chiếc lá này to quá lại khô mềm , lấy đắp tạm đi .... "
Nói rồi , cậu bé và cô bé cùng nhau kéo chúng phủ xuống chỗ ngồi , còn hai chiếc thì phủ dọc làm chăn ... Chúng tựa lưng nằm sát vào nhau và cảm thấy ấm hơn , ánh mắt hướng về phía biển nhưng không biết là mình đang nhìn biển hay nhìn trời ... mọi thứ cùng một màu đen xanh ... Chỉ những ngôi sao , trùm sao là rõ ràng ....... Chúng ngắm bầu trời sâu thăm thẳm và nghĩ đến những vùng đất tươi đẹp xanh mơn mởn , bạt ngàn hoa lá với con thác hùng vĩ , những ngọn núi cao nhìn xuống thung lũng đầy nắng và hương thơm ............ Chỉ vừa nghĩ đến đó , khung cảnh ấy đã mang 2 tâm hồn của mùa thu đi vào giấc ngủ ..... họ thiếp đi ...........
 
oài , lâu lắm ko vào mà đay thành topic của lớp chuyên Văn lúc nào thế này ? Hay mình vào nhầm ? Ko có lẽ , T2 online lù lù thế này
Mỗi đứa 1 suy nghĩ , câu chuyện đi theo hướng mà mỗi đứa mong muốn làm cho cô bé và cậu bé càng ngày có vẻ ko còn là cô bé và cậu bé nữa rồi . Đây phải là thằng bé và con bé rồi .
 
cho hỏi 1 ti' ... bạn Hà Mỹ Ngọc ... ngày trước học ở 9D ngô Sĩ Liên ah ???
 
Ừ đúng thế đấy Huyền ạ . Hồi lớp 10 chào nhau mãi mà ko nhớ ra tớ hả ? :D
Ấy lớp H với Giang chứ gì ?
 
Hà Mỹ Ngọc đã viết:
oài , lâu lắm ko vào mà đay thành topic của lớp chuyên Văn lúc nào thế này ? Hay mình vào nhầm ? Ko có lẽ , T2 online lù lù thế này
Mỗi đứa 1 suy nghĩ , câu chuyện đi theo hướng mà mỗi đứa mong muốn làm cho cô bé và cậu bé càng ngày có vẻ ko còn là cô bé và cậu bé nữa rồi . Đây phải là thằng bé và con bé rồi .

Không có gì khác nhau ....

... Tiêu khiển ....... nghịch chán ......thì...... chuyển cái này cho đỡ chán ...... acx acx
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hồ Thanh Huyền đã viết:
cho hỏi 1 ti' ... bạn Hà Mỹ Ngọc ... ngày trước học ở 9D ngô Sĩ Liên ah ???
Tôi học lớp đấy đấy ................. 9d Ngố Sĩ Liệt .................a@$$@^%$&_^$&_@)!@%!_)_~@%~~~~~~~~$%!@$%^$#^)_
 
...cô bé thiếp đi lâu thật lâu với những giấc mơ của mình, và khi tỉnh lại cô thấy mình đã ở trong phòng nghỉ của khách sạn, ở phỉa cửa sổ là hình ảnh của cậu bé. Cô bé tiến lại gần phía cửa sổ, thắc mắc không hiểu vì sao lại ở đây, cậu bẻ kể lại rằng cả hai đả làm cả đoàn phải đi tìm, và được đưa về đây. Thêm một đêm nữa đã qua trên biển, sáng nay gió không thổi mạnh, biển lại dịu êm và xanh nhu vốn có.
- Chúng mình lại ra biển đi, biển hôm nay đẹp quá! - Cô bé nói với cậu bé.
- Không được! Bạn bị cảm rồi phải ở lại trong này!
- Nhưng mình muốn được ra biển, ở trong này không nghe thấy sóng vỗ, không cảm nhận được gió biển lướt nhẹ trên mặt, không được hít thở hơi biển ban mai
- Bạn thật sự thích biển vậy sao? Đợi mình một chút nhé.
Nói dứt lời, cậu bé lao vút ra phía cửa trong sự ngạc nhiên của cô bế. Cô bé muốn chạy theo nhưng hình như cô bị cảm khá nặng rồi, tay chân không chịu nghe lệnh nữa.
Một lúc sau, cậu bé quay lại với hai cái vỏ ốc cỡ bự trên tay. Cậu cười và đưa một con ốc cho cô bé.
Cả hai cùng lắng nghe tiếng sóng biển, gió biển đuợc nén trong những con ốc, những âm thanh đó tuy không thật nhưng đối với cô bé nó là những âm thanh hay nhất mà cô từng được nghe, và có lẽ cô sẽ không bao giờ quên.
Cô bé hỏi:
- Bạn nhặt ngoài bở biển à. _Cô hỏi ngốc quá.
- Đúng rồi! Bao giờ khỏi hẳn chúng mình cùng đi nhặt tiếp nhé.
- Mình cũng thích đi lắm. - Vừa nói cô bé vừa kéo tay cậu bé lại phía balô của cô. Cô bé mở chiếc ba lô và bên trong có thật nhiều vỏ ốc với đủ mọi hình dạng, từ nhỏ đến lớn, từ ngắn đến dài, có những cái nhìn rất dễ thương, có những cái nhìn rất gai góc. Và cô nhẹ nhàng đặt cái vỏ ốc của cậu bé vào một góc của cái balô, tách biệt ra khỏi những cái còn lại.
- Đây sẽ là cái vỏ ốc đặc biệt nhất của mình! - Cô vừa nói vuằ cười.
- Vì sao bạn lại mang nhiều vỏ ốc vậy! - Cậu bé ngạc nhiên hỏi.
- Trước đây, gia đình mình sống ở gần biển, biển gắn bó với tuổi thơ mình thật đẹp, chình vì vậy mà mình muốn biển luôn ở bên cạnh mình!
...và cô bé bắt đầu kể cho cậu bé về tuổi thơ của mình...
 
hehe, bài không hay lắm, nhưng thôi kệ ^^
đứa nèo hay ra biên thì kể về tuổi thơ của cô bé đi, tao thì chịu, bao giờ đến tuổi thơ cậu bé tao sẽ kể. Đêm nay chui được khá lâu :)), bây giờ phải đi ngẩu đây.
Mà lý kiểm tra phần nào ấy nhỉ, hôm nay ngồi học mà chẳng được mấy ^^
 
Ngọc !!!
ko phải la ko nhớ ma tớ ko biết ấy tên là Ngọc ... tư nhiên thấy ấy vào bình luân cái ảnh của Quách Minh , rôi thấy biuêt cả tớ nên ngạc nhiên .
sozy nha ,.... đấng lẽ tớ phải biuêt tên ấy sơm hơn :)
 
tớ rất thích biển nhưng tớ ko bao giowf nhặt vỏ ốc để mang chúng nó đi đến những nơi khác, tớ muốn nó ở nơi thuộc về nó, ở nơi mà nó sẽ được hạnh phúc, vì vậy khi nào tớ khỏi tớ với cậu sẽ mang nó ra biển và trả cho nó về nhé!!! :)
nếu bạn đã từng sống ở biển bạn sẽ thấy cuộc sống vừa thanh bình vừa thật dữ dội!!
buổi sáng hồi còn nhỏ, tớ thường ra biển một mình, sóng biển lúc đó rất nhẹ nhàng, gio biển cũng thật dễ chịu, một không gian thật rộng lớn cho ta cảm giác được tự do bay bổng
được nô đùa với sóng đó cũng là điều thường thấy của trẻ con, bạn đuổi theo những con sóng đang vội vã chạy ra xa, rồi lại sợ hãi chạy vào bờ mỗi khi nó quay đầu đuổi lại bạn :)) và nỗi sợ hãi khi con sóng cướp đi đôi giày xinh xắn mà bạn rất yêu quý (+ sợ bố mẹ mắng nữa chứ!)........
ngày ngày sống gần biển bạn cũng sẽ được hưởng cảm giác của cát biển dữ dội đến mức nào, chỉ sau một đêm thôi, ngôi nhà của bạn có thể được phủ bởi cả đống cát (điểm này tớ rất ghét)
rồi những ngày mưa bão thì thật khủng khiếp, bạn sẽ nghe thấy biển cả đang gầm thét, sóng biển thật dữ tợn, những đợt gio thổi như muốn cuốn băng đi tất cả.... khuôn mặt lo âu của những gia đình có người đang lênh đênh trên biển....
 
Làm bài lý được kô bọn mày?
Liệu văn được mấy phẩy đây, chẳng nhẽ lại bổ củi???????????????
 
:(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :(( :-s :-s :(( :(( :(( :(( :( :( :( :)| :)| X( X( #-o #-o /:) /:) :^o :^o :argue: b-( $-) :)| :)|
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên