Tôi cũng muốn ăn cắp

Hồ Lê Việt Hưng
(Atonix)

Ban quản lý diễn đàn
Tôi cũng muốn ăn cắp
Bắc Nam

Mười năm mới lò dò từ nước ngoài về. Ở nhà chán, gặp bạn bè chán, nhắc lại chuyện cũ hồi ấy mày thích cô này, cô kia thích mày... chán chê, lại đi ăn phở nhiều bột ngọt đến mụ mị cả người, thì cuối cùng cũng cạn thú vui. Tôi bèn vào thư viện.

Giờ thì mới thấy được cái lợi của việc mãi không hội nhập được vào môi trường sống nước ngoài của mình. Không có được tác phong Việt kiều, tôi mượn thẻ của đứa cháu cũng vêu vao, đen đúa và không đeo kính, bước vào thư viện, mượn sách. Nhờ có bước vào đây, tôi mới hiểu vì sao đàn ông nước nhà hay nhậu, đàn bà thì bị chồng chê là kém hiểu biết, và trẻ con thì bị mắng là không giỏi bằng thế hệ trước.

(Ðọc đến đây, bạn có thể đang ghét tôi, nghĩ rằng tôi lên giọng quay về dạy nước. Nhưng, tôi đùa đấy, tôi không phải Việt kiều. Tôi chỉ thử trêu một tí thôi, xem cái tính xấu của chúng ta, là hễ người ngoài chê là y như không tiếp thu nổi.)

Ở thư viện tôi đến đọc, nội quy ghi rõ:


Sáng: từ 7h30 đến 11h30
Chiều: từ 13h30 đến 16h30


và chỉ cấp thẻ cho những người có công ăn việc làm đàng hoàng, có cơ quan chứng nhận, hoặc không thì cũng phải là sinh viên, học sinh; tức toàn là bọn không thể đến thư viện vào cái giờ thư viện mở cửa được.

Nội quy ngặt nghèo trái khoáy khiến thư viện trở thành một chốn riêng của bọn mọt sách (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cả về phương diện con người lẫn côn trùng). Vắng vẻ tới mức các chị thủ thư coi đây như một chốn không người, bàn với nhau chuyện con tao tuần sau thi rồi, con mày thi chưa; chuyện mẹ chồng tao hôm qua đi ăn giỗ bị ngã sái cả chân.

*
Cho nên, cách đây hai tháng, đọc cái tin có một anh nhân viên thư viện ăn cắp sách tuồn ra ngoài, không phải để bán theo kiểu giấy vụn, mà để bán theo diện sách quý, cho các nhà sách cũ, thì tôi thấy thế... cũng được.

Ăn cắp đành rằng là xấu, tôi biết chứ. Nhưng dẹp cái chuyện anh nhân viên kia bỏ tiền bán sách vào túi riêng kia qua một bên, thì cái hành động của anh này tôi lại nghĩ có thể là... đáng khích lệ, nếu chỉ xét trên phương diện chuyển một vật từ-vô-dụng-sang-hữu-dụng.
Ít ra, nhờ có anh, mấy bộ tạp chí cổ mới có cơ được người yêu sách sờ tới một cách tự do.
(Bạn sẽ chặn lại, bảo tôi "phản động" rồi, sách đang nằm trong thư viện công, chui vào tủ sách riêng, người dân không được đọc một cách bình đẳng nữa, mà là việc đáng khích lệ sao?)

Thật ra, cái lý của tôi dựa trên một bài báo cách đây 5 năm của ai đó mà tôi được đọc: cảnh người người sánh vai trong nhà sách, trước những đầu sách mới, và phải móc tiền ra mua, hoàn toàn không phản ánh được tình trạng "bình đẳng trước sách". Chỉ khi nào, sau giờ hành chính, anh thợ máy ham đọc đã tắm rửa thơm tho được ngồi đàng hoàng trong thư viện; chị kế toán trốn người yêu có thể lẩn quẩn giữa các kệ sách đến tận 10h tối, hoặc anh kỹ sư thất nghiệp không có nhiệm sở nào (nhận đóng dấu làm thẻ) vẫn giết thời gian được cả ngày dài trong thư viện..., thì khi đó chúng ta hẵng nói là có sự bình đẳng trước sách.
Ðằng này, hệt như những truyện thần thoại luôn luôn có ba cửa ải ngăn hiệp sĩ đi tìm công chúa, gần như thư viện nào cũng có sự bất hợp lý của nội quy là con rồng phun lửa thứ nhất, thủ thư khó tính là bầy rồng khạc lửa thứ hai, sự lề mề của thủ thư khi đi tìm sách là cú quật đuôi của con rồng thứ ba. Sách như gái già trong nhà đá, thà được một chú bất lương rình lúc rồng ngủ thì kéo ra ngoài, còn hơn cao sang bất đắc dĩ không hít được khí trời.

Thế cho nên, thưa anh ăn trộm sách,
Giờ thì anh hẳn đã y án, nhưng tôi chắc anh đang ngậm ngùi.
Anh ngậm ngùi cho cái thân anh. Ai bảo anh ăn cắp. Lại là ăn cắp cái thứ cồng kềnh, ai (ngoại trừ thư viện) có được cũng khoe ra, tự hào, nên dễ lộ.
Tôi thì tôi ngậm ngùi cho cả anh và đám sách kia.
Phải như anh chỉ ăn cắp và đem đến phát không cho các nhà sách cũ, thì anh đã là hiệp sĩ.
Và đám sách kia, nếu nhanh chân một tẹo, thì đã thoát khỏi thư viện, giang hồ tơi tả ngoài chợ đời một tí, mà được tiếp xúc với nhiều người, nhiều giới, cũng còn hơn.
 
Bài này thì mình không có ý kiến gì, nhưng xin hỏi "tôi" ở đây là Hưng à?
 
Hình như anh Hưng kể chuyện ở thư viện Quốc gia đấy à! Hơ hơ
 
Em Hưng có bài này hay nhỉ.

Rất nhiều người vẫn băn khoăn tự hỏi là Thư viện Quốc gia chỉ để phục vụ những người chẳng mấy khi có thời gian vào thư viện trong giờ hành chính, còn những đối tượng luôn luôn thèm sách và rảnh rang hơn, như sinh viên, học sinh chẳng hạn, chưa đến tuổi! Khi nào là sinh viên năm cuối đã, mới được vào TVQG. Mà năm cuối thì bận không mở mắt ra được, họa chăng chỉ có lúc làm luận văn tốt nghiệp. Thật khổ cho ai nếu vừa làm luận văn vừa đi thực tập thì đến khi kết thúc cuộc đời sinh viên vẫn không biết mặt mũi cái TVQG nó ra làm sao. Nếu ra trường, may mắn được đi làm ngay thì khỏi mơ đến thư viện, vì chẳng lẽ trong thời gian đầu cần chứng tỏ năng lực và lòng nhiệt tình lại suốt ngày xin phép các cô các chú cho cháu đến thư viện. Nếu không may mắn mà thất nghiệp, lấy đâu ra giấy giới thiệu mà đi làm thẻ đọc/thẻ mượn? Thời gian này có người cần củng cố, bổ sung kiến thức hoặc thích nghiên cứu một lĩnh vực mới để làm hành trang cho mình khi đi làm hoặc khi học sau đại học, đều chỉ dám đứng từ xa, nhìn thư viện mà nước mắt tuôn rơi:cry: :cry: :cry: Chỉ có các cụ lên lão làng rồi mới dám trốn cơ quan trong giờ hành chính để đến thư viện ngồi đọc sách. Như thế này là khuyến khích mọi người ăn bớt ăn xén giờ Nhà nước? Hóa ra vào thư viện cũng là thú vui xa xỉ quá.
 
Thì em chính là người cả đời, từ bé đến lớn chưa biết cái mặt mũi TVQG nhà mình là thế nào :D
 
hơ hơ cho em hỏi cái: TVQG ở đâu nhỉ, có khoảng bao nhiêu đầu sách vậy?
 
Ở đường Tràng Thi ấy (có phải không nhể). Thế mà cũng được gọi là thư viện quốc gia cơ đấy. Thư viện quốc gia mà không phải ai cũng được vào...
 
:confused: Cả đời chẳng biết cái thư viện quốc gia nó nằm ở xó xỉnh nào của HN nữa hic hic Truyện anh Hưng kể hay lắm, rất đáng để người đọc suy nghĩ :rolleyes:
 
cái giọng trong bài trên mỉa mai giống giọng Nam Cao và Đàm Huy Đông ^^
 
Sao anh viết bài mà ko đề tên tác giả?

bài trên là của "Thảo Hảo" (một bút danh của nhà văn Phan Thị Vàng Anh). Các bạn có thể mua cả quyển "Nhân trường hợp chị Thỏ Bông" về mà đọc (18.000đ).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đúng là thư viện ở Việt Nam có nhiều bất cập thật , và cả cách quản lý nữa.
Hôm gì đi học một buổi để còn làm thẻ thư viện ở Sư Phạm. Chị quản lý nói : nếu trả sách muộn thì phải nộp phạt 200đ/ngày, cả lũ cười nghiêng ngả.
Tất nhiên không phải thư viện nào cũng thế đâu. Mọi người có thể đọc sách thoải mái ở viện Toán , mà không hề bị hạn chế gì cả, à tất nhiên phải có gì chứng minh mình là ai(ví dụ chứng minh thư)
 
sinh viên đâu có nhiều tiền, 200 là hợp lý rồi,có gì đáng cười đâu, thêm nữa là mục đích của nó chắc chỉ muốn nhắc nhở ý thức của người mượn sách thôi.
 
Hình như trên là thư viện Hà Nội thì đúng hơn.

Không thể so sánh khập khiễng VN với thế giới được. 1 người quen với các thư viện hùng hậu trên thế giới thì đương nhiên sẽ khó chịu khi đến thư viện ở VN. Nhg thử tự do thoải mái xem. Chả mất hết sách ấy ah. Đây là VN chứ.

Từ năm thứ 3 mới được làm thẻ thư viện quốc gia. Cũng hơi bất hợp lý. Nhg suy cho cùng nếu đem so ra sách học ở trường ( giáo trình ) tại VN cũng không quá đắt nên chủ yếu sv mua về nhà học luôn (hoặc photo) nên chả cần lên thư viện làm gì ( đọc sách của mình không hết còn định đi đâu ) sách tham khảo thì ..... nhg quyển cần chắc gì thư viện đã có ( cũng nghèo nàn bỏ ... mama ) với lại năm thứ 3 là dầm tiền rồi hehehe.

Đấy là tôi nhìn từ góc độ ngành học của tôi, nên mọi người chắc không hoàn toàn đồng ý. Trên thư viện quốc gia chả có quyển gì hay. phải tự mua hết. HIC. Nên không lên thư viện cũng là hợp lý.
 
Bài viết này hay quá...

Giờ mở cửa của thư viện rất hạn chế là không thực tế thì khỏi phải bàn cãi.
Nhưng của mỗi tội là ý thức của phần đông người VN mình chưa có, nên nhiều khi người ta phải gò bó như thế (mặc dù có phần quá đáng thật).
Căn bản là việc quản lý công dân của VN còn quá lỏng lẻo nên dẫn đến việc khó khăn khi cấp thẻ.
Nếu việc quản lý hộ khẩu chặt chẽ và hệ thông làm chứng minh thư được thay đổi thì có lẽ là không chỉ với thẻ thư viện mà còn với nhiều việc khác nữa, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn...


Mà sao thư viên QG của mình bé thế nhỉ? Nhà nước không tự xây 1 cái to to để có thể lưu trữ được nhiều tài liệu hơn nữa, lại đi lấy nhà của dân để làm thư viện cho QG... :(
 
Em là SV năm cuối mà chưa bước chân vào cái thư viện HN và QG bao giờ.THư viện HN thì chán chết>>> ngán chẳng muốn vào(bất cập)
 
Hình như mọi người phê một bài viết từ năm 2003 thì phải ? Theo em biết thì thư viện Hà Nội phòng đọc / phòng mượn mở cửa đến 19h (lúc này thì không thể kiểm chứng được nữa do nó đang bị đập đi xây lại).
 
cái bác Thảo Hảo chỉ có giỏi bới lá tìm sâu /:) không ai bảo bác ý nói sai, nhưng mà... :(

giống mấy bố uống bia nhiều rồi ngồi một chỗ chửi bới! cuối cùng thì làm được gì cho đời?
 
yep, nhưng chị thích cách viết của Thảo Hảo, viết luôn vào vấn đề, ko vòng vo lung tung. Mà giọng lưỡi rất sắc sảo nữa :) ("sắc sảo" hay "sắc xảo")
 
Ăn cắp thì vẫn là ăn cắp
Người anh hùng mà là người đi ăn cắp chỉ vì tiền - thật là tồi Đó Không Phải Là Người Anh Hùng với tôi đó chỉ là một kẻ ăn cắp tầm thường.
Những người sưu tầm sách - họ chỉ giữ lại cuốn sách ấy cho riêng mình.
Còn những người sau này đến thư viện muốn tìm cuốn đấy thì lại không có để mà đọc.
Sinh viên, học sinh chỉ có nửa buổi học trên trường Vậy tại sao không thể đến được thư viện - Thật đơn giản là các bạn Lười không muốn đến chứ không phải là không đến được
 
Back
Bên trên