Tâm sự riêng mình

mai tôi đi học:">

chờ đợi.... Dù là năm thứ 11 rồi nhưng mà vẫn thấy hồi hộp làm sao ý:"> Còn lần này và một lần năm lớp 12 nữa là hết cái cảm giác ngày mai tôi đi học của đời học sinh:D

Ngày mai...

cô cũng tính học xong lớp 12 không thi đại học mà về quê lấy chống giống tôi à;;) =))
 
Tình hình là đang rất bực mình 8-}

Cái mụn ở trên mũi rất là ức chế 8-} Đã lỡ động tay làm nó tróc vẩy đi rồi mà nặn mãi nó ko ra cùi 8-} Toàn nặn ra máu 8-} Be bét cả một túi bông 8-}

Mãi mà vẫn chưa ra 8-} Tức quá đi 8-}

Ngoài ra thì còn rất nhiều chuyện vô cùng hãm kiểu rất buồn cười 8-}

Bực mình mà vẫn thấy buồn cười 8-}
 
con xin ông trời
ngày nào con cũng xin
cho con qua lần này thôi
.
lần này con chừa r ạ :|
 
ô xin chào :x lâu lắm rồi ta mới gặp nhau :x
cũng mấy tháng rồi đấy nhỉ :D thế mà tưởng như lâu lắm đấy >:-D<
ừ, lâu rồi mới có lại cái cảm giác đấy...
buồn
 
ông bà già quá rồi mà cháu vẫn ngây ngô chẳg biết cái gì ...

dạo này giật mình nhiều lắm... nhìn tóc mẹ bạc nhiều thấy giật mình... nhìn quyển sách lớp 12, giật mình...

mới hnào vào lớp 1 ngày ngày mẹ đèo xe đạp đi học về, hai mẹ con lảo đảo vì cái cặp sách ở giỏ quá nặng, còn bao nhiêu thứ linh kỉnh khác nữa. đường tắc. k ngày nào áo mẹ k ướt mồ hôi. gần về đến nhà còn phải xuống xe leo dốc...thương mẹ nhiều lắm...

bây giờ thì đã sắp học hết phổ thông rồi. cũg ngần ngại việc đi xa. mặc dù biết như thế sẽ tốt hơn rất nhiều. vì bố mẹ chỉ có mình con. con thương lắm mỗi buổi sáng con đag ngủ, mẹ dậy sớm vuốt tóc con bảo rằng con đã lớn lắm rồi, sắp xa mẹ rồi...

hnay ông lẫn lắm. k còn biết đâu là sáng trưa chiều tối nữa. nhầm hết cả. giờ ăn thì ngủ, h ngủ lại dậy bảo đến h ăn. cháu xót lắm...

cháu lớn 17 tuổi là cũg mười mấy năm ông k nhìn thấy gì rồi, là cháu đã dắt ông sang ăn cơm lâu lắm rồi, là ông cũg đã thui thủi một mình lâu rất lâu rồi, vì mọi ng` bận việc của mọi ng`, còn ông bị bóng tối ngăn cản ông vs những thú vui của mình...ông k đc nhìn thấy cháu lớn lên ntnào, cũg k biết cháu bé xíu mà ngày trc ông hay giặt tã cho, đã cao gần bằng ông rồi ông ạ...

cháu nhiều lần thương ông khi mỗi bữa mọi ng` cut thức ăn cho ông, khi ông rơi vãi và cháu đi nhặt...nhưg rốt cuộc cháu vẫn vô tâm! nếu đi học thêm cả một ngày và k ăn cùng cả nhà, cháu cũg sẽ chẳg ngó ngàng j đến ông.

cháu thấy giật mình vì mười mấy năm rồi vô tâm như thế...giật mình vì rồi cháu sẽ còn bao nhiêu thời gian nữa đây?

Nhanh. Và tàn nhẫn quá....

ông và bà, vì cháu mà sẽ cố gắg dù chỉ một chút mỗi ngày nhé? hãy thật khỏe mạnh nhé...hãy luôn ở đây để cháu vững tâm nhé...

cháu yêu ông bà lắm...

con yêu mẹ nhiều lắm... yêu mẹ lắm..

và thời gian, có thể chậm đi đc k???
 
đang xem chương trình ty của tôi...
suy nghĩ 1 tí:D
liệu ở 1 cái cuộc sống hiện đại như bây h liệu mình có thể có ....
2 năm mới nắm tay nhau lần đầu tiên...nhưng nói chung nghe cái cảm xúc của bà ý nghe hay quá...
 
cầu vồng là chiếc cầu nối giữa mưa và nắng, giữa buồn và vui, giữa buồn rầu và hạnh phúc :x
tất cả sẽ qua thôi
 
mình fải làm gì để giải toả khẩn trương cái cảm xúc hạnh phúc sung sướng đây nhỉ:((
ko giải toả tim vỡ mất:">
thích:X
 
muộn lắm rồi.

đừng cố <hay giả vờ cố> tìm hiểu là tôi đag nghĩ cái gì. hay tỏ ra trách móc mong tôi hối hận. uh đúg tôi k quan tâm thật đó :))

tôi đã cố, k phải 1 lần, để nghĩ là dù có thế nào vẫn là ...

nhưg mà có lẽ đây là lim rồi :)) k thể chịu đựg, thôg cảm, biện bạch đc hộ cho nữa đâu.

ok, mỗi ng` có cs riêg tự lo. thành thật mà nói tôi thik nthế :x

mọi ng` muốn nghĩ như nào cũg đc. hiểu đc một phần n j tôi nghĩ k??? hiểu đc tí nào nhữg j tôi trải qua k? biết đc hàg đêm tôi làm j k?

...

hard.
 
Niềm vui rồi cũng sẽ qa, còn nỗi buồn thì mãi mãi ở lại.
Ghét cảm giác chờ đợi.
 
nhiều khi đã thấy ổn thỏa. k có j cả đâu
nhưng cứ đến 1 vài lúc, những dấu hiệu ấy lại ném cho những cái dè chừng
uhm,
vẫn lo lắm
 
Không đơn giản để hiểu được hết ý nghĩa trong những bài hát của Đỗ Bảo, nhưng nếu đã nghe nhiều hơn một lần thì sẽ trôi mãi trong những ca từ, giai điệu, không dứt ra được. Điều đáng quý là, hầu như các bài hát của Đỗ Bảo đều tìm cho mình một lối thoát, dù ít dù nhiều. Nỗi buồn dù có giăng kín, thì đâu đó vẫn là sự sống - và sức sống. Quý và trân trọng nhạc Đỗ Bảo, ít ra cũng vì điều đó.
 
Tỉnh lại 1 chút xem ...
Cái thế giới mới này ... mới quá.
Mình đang sợ 1 cái j đó sắp đến, tiếc 1 cái j đó đã qua.
Những con người đó - xa lạ quá đối với mình, kô biết mình sẽ thích nghi như thế nào. Dường như mình chưa sẵn sàng cho tất cả :)

Dạo gần đây rất hay nhõng nhẽo, đòi hỏi ... Hình như mình đang cố chống lại cái sự người lớn sắp sửa đến. Ng` ta bảo mình "ng` lớn rồi" thì mình cố gào lên "Kô, vẫn còn 3 tháng nữa".
Thật là đứa cố chấp
 
cúi xuống và nhìn thấy 10 ngón chân
mặt đất ở rất gần và bầu trời lại thật xa
nhận ra một điều
cỏ dại có ý nghĩa hơn một áng mây ^^
sẽ chẳng đuổi bắt nữa đâu
dù cho mây thật là đáng mơ ước
ngủ ngoan nào
ngủ ngoan
 
hãy cứ trân trọng nhg gì mà hiện tại cầm đc nắm chắc đc
vì thật sự chưa có gì chắc chắn là nó sẽ ko tuột khỏi tay cả
 
tại sao ông trời để những con ng đáng lẽ phải biết nhau sớm hơn
lại gặp nhau muộn như thế
dù đó là 1 sự gặp lại
nhưng gặp lại khi tất cả đã yên ổn
.

tại sao đến khi bh,
gần như sự cần nhau tồn tại rất rõ ràng
thì mới nhận ra là mình đánh mất điều j đó.


Đời lắm khi thật bạc : )
 
mình sẽ cám ơn buổi chiều hôm nay nhiều lắm
đã lâu lắm rồi mới biết cảm giác bị phản bội khó chịu bao nhiêu
cám ơn ai đấy nhiều lắm
ở giữa con đường có một lằn ranh
mình bước hẳn ra phía có ánh sáng rồi thì phải
 
lòng trống rỗng
vô cảm
:)
mình ghét cái mặt cười này lắm
:)
 
Back
Bên trên