Gã sinh ra và lớn lên ở Huế. Dĩ nhiên là gã nói giọng Huế. Mà mình thì không quen nghe giọng Huế... Nhưng quả thực, mình vẫn thấy giọng Huế của gã rất dễ thương.
Hình như mình có tình cảm với gã. Dù chỉ quen qua mạng... Chẳng hiểu tại sao...
Chẳng lẽ là vì gã giống mình? Rất giống... Gã có cái gì đó rất hâm. Gã đa sầu và đa cảm. Gã hay buồn... Gã mê nhạc Trịnh, và gã bảo, gã có thể bỏ người yêu chứ gã không thể bỏ Trịnh. Và gã thích thức khuya. Gã bảo, vì gã thích cái sự tĩnh lặng của đêm... Mình với gã chỉ chat vào ban đêm, khi không gian xung quanh đã chìm vào cái sự tĩnh lặng ấy... Mình thường thức đến 3 giờ sáng. Còn gã thức muộn hơn, đến 4 giờ sáng. Gã bảo, đến lúc đó gã mới ngủ được...
Gần đây mình mới nói chuyện nhiều với gã
Có một lần đang chat, mình rủ gã chat voice, "cho tớ nghe giọng Huế một tí". Chỉ định là một tí thôi. Ai ngờ cuộc nói chuyện ấy kéo dài thật dài. Không nói nhiều về Trịnh, nhưng hát nhiều. Gã hát cho mình nghe những bài Trịnh bằng giọng Huế của gã. Quả thực, những bài Trịnh được cất lên bằng giọng Huế như được thổi vào một luồng sinh khí khác hẳn những gì mình biết. Là vì hồn Trịnh sinh ra từ hồn Huế. Và mình cũng đủ can đảm hát cho gã nghe những bài của Trịnh. Chắc chẳng bao giờ gã biết được rằng đó là lần đầu tiên mình đủ can đảm hát Trịnh cho một người nghe, mà không sợ người đó chê mình hát dở. Đó cũng là lần đầu tiên có một gã hát Trịnh cho riêng mình nghe. Gã kể cho mình nghe nhiều về thời thơ ấu của gã, vui có, buồn có. Nghe gã kể, qua YM nhập nhèm, và với cái giọng Huế của gã, mình phải căng tai ra nghe, nghe tiếng được tiếng mất, vừa nghe vừa đoán. Có đoạn không nghe được nhưng cứ phải ậm ừ bừa đi. :"> Mình cũng kể cho gã nghe những chuyện nhỏ về tuổi thơ của mình, nhưng so với những câu chuyện của gã, những câu chuyện của mình bỗng trở tẻ nhạt và vụn vặt lạ lùng...
Cảm giác kỳ lạ... Hình như có một cái gì đó...
Mình chẳng biết cảm giác này là cảm giác gì nữa... 8->
Sông cạn, đá mòn
Làm sao ta gặp được nhau? 8->
[Mình đang ở Hà Nội, dĩ nhiên. Còn gã đang ở Sài Gòn...]
"Huế ơi, hay Hà Nội với Huế yêu nhau đi, yêu giả vờ thôi, được không? Bỏ qua khoảng cách về địa lý - hơn 1700 cây đi. Chỉ cần hàng ngày sms và tối tối YM nói chuyện và hát Trịnh thôi là đủ. Huế sẽ không còn u sầu và Hà Nội sẽ không còn sầu muộn như trước..." 8->
[Mình điên rồi chăng?]
"Hình như chỉ là những gì thoáng qua thôi, Huế ạ. Là vì Hà Nội đa cảm quá nên mới vậy, như Hà Nội đã kể, Hà Nội chưa bao giờ yêu ai thực sự, Huế biết rồi đấy. Nếu Huế có lang thang đến đây, và đọc được những dòng này thì đừng tin là thật nhé. Hà Nội nói lảm nhảm thôi"