Tâm sự riêng mình

ôi mấy đứa tuyển nữ cố lên đừng buồn nhớ :(


hnay cư xử có hơi ngốc ko nhỉ :-/
nhưng từ trc' đến h` mình vốn làm n~ việc mình thick làm :-?? còn hậu quả chưa trong diện đc xét :(
kệ đấy :(
:(( :(( :((
Ừ BỊ ĐIÊN ĐẤY :(( CÓ SAO KO :(( :(( :((

< tối có cái để td rồi :"> :)) >
 
càng lúc càng cảm thấy gấp gáp
sắp đến rồi
ko còn nhiều thời gian nữa đâu
...
không


không

...
sao nhanh thế?
mình không được để tuột mất
chưa bao giờ

chưa bao giờ thấy điều đó gần như thế này

không
bằng mọi giá


nhưng
mình không biết phải làm gì
...
 

Phác thảo chân dung tôi
Trong tôi hình như không chỉ có một, mà thường xuyên có 2 cái Tôi đối lập. Có cái Tôi vui vẻ hồn nhiên. Nhưng cũng có cái Tôi sầu muộn.
Tính cách tôi thay đổi thất thường, thất thường đến mức chính tôi cũng không hiểu nổi mình. Có người bảo đó là sự ẩm ương sớm nắng chiều mưa rất đặc trưng của con gái Hà Nội, cũng như thời tiết Hà Nội.
Tôi buồn vì những điều rất vu vơ và tôi vui vì những điều tưởng chừng rất nhỏ nhặt. Tôi vui khi đi thấy những tán cây xào xạc trong gió, nhưng tôi buồn khi thấy những chiếc lá vàng bay trong gió… Tôi vui khi thấy một cô gánh hàng hoa, hai quang gánh toàn là cúc đại đóa màu vàng, nhưng nỗi buồn lại đến với tôi mỗi khi gió mùa về…
Tôi thấy trong tôi đong đầy những cảm xúc, nhẹ tênh cũng có mà nặng như đá cũng có. Và thường xuyên, tôi sống với những cảm xúc không tên, những cảm xúc của chính mình nhưng tôi không bao giờ có thể hiểu thấu và gọi đúng tên…
Tôi thường xuyên mệt mỏi với những cảm xúc đó, và bị chúng chi phối rất nhiều, nhưng thà rằng cứ vơi đầy những cảm xúc như thế, dù buồn có nhiều hơn vui, nhưng còn hơn là trở thành gỗ đá… Tôi chắc chắn điều đó, vì tôi… đã từng là gỗ đá…
Tôi là một người ngốc dại, tự tôi làm mình héo khô, héo khô như một cái cây muốn mình xanh tốt, nó vươn vai đắm mình trong ánh sáng mặt trời. Nhưng rồi sức nóng của mặt trời làm cái cây dần dần trở nên héo úa, mất sức sống…
Mỗi ngày soi gương tôi lại nhận thấy khuôn mặt mình có thêm những nét hốc hác, phờ phạc, chẳng có nét tươi tắn nào của một cô gái đang ở độ tuổi ngoài đôi mươi. Tôi chợt nhận ra rằng thời gian trôi quá nhanh mà mình vẫn chưa làm được gì cho đời, cho những người tôi yêu thương, hay chí ít là cho riêng tôi. Bao nhiêu mơ ước tôi vẫn chưa thực hiện được. Giờ tôi vẫn chỉ có hai bàn tay trắng… Tôi đã không được đi con đường tôi muốn đi, tôi đã lỡ rẽ sang một hướng khác… quá xa… Tôi vẫn muốn quay lại để đi con đường ấy, dù có gian nan, nhưng đó là lẽ sống của tôi… Đó là con đường của nghệ thuật, tôi yêu nghệ thuật, say đắm và mê dại… nhưng… liệu quay lại có kịp không, khi khoảng thời gian thượng đế dành cho một con người chỉ có giới hạn…
Tôi là một con người lạ lùng. Thường xuyên, tôi không hiểu được chính mình, tôi không thể gọi đúng tên của những cảm xúc và những suy nghĩ đang bộn bề trong tôi… Nhưng khi nghe Trịnh, và đọc Haruki Murakami, tôi đã tìm thấy tôi… tôi đã có thể tự trả lời những câu hỏi mà tưởng chừng không có lời đáp… Tôi cảm giác như người nhạc sỹ ấy, nhà văn ấy viết ra những bài hát, những cuốn tiểu thuyết ấy… là để dành cho tôi…
Có những điều không thể diễn đạt bằng lời... chỉ có thể hiểu bằng cảm xúc... Tôi luôn luôn vơi đầy những cảm xúc, tôi đã muốn viết thật nhiều, thật nhiều, nhưng hầu như mỗi lần cầm bút, mỗi lần đặt tay lên bàn phím là bao nhiêu điều kia bỗng dưng chìm xuống dưới đáy sâu tâm hồn...
 
ôi
Mìh đag bị làm sao thế này
Mìh k điều chế đc Cx của mìh

Mìh k thể vừa nói vừa khóc đc









Mìh thật thảm hại
 
có nh~ yêu thươg chẳg cần phái nói ra:)
zai T2 cơ mà :x t tin chúg m` :x
chưa bao h phải xấu hổ, chưa bao h phải tự ti về zai lớp mình cả :x
yêu:x
:)
 
ước j mình đc như các bạn ý 8->
nhưng mà chả bao h đc cả=((
 
cơ mà có ng chả bh nhận đc rằng mình đg gây cái sự náo loạn trong lòng 1 ai đó
cơ mà có ng chả bh nghĩ là mình cần phải quan tâm
cơ mà cần 1 cái ôm =) 1 câu thôi =) đơn giản vậy sao k đc =) như thế sẽ bỏ hết tất cả ấy =) thật =) ...
nhưng thôi =) 2 con ng riêng biệt =)
k phải cứ là mình nghĩ thì sẽ là ng ta nghĩ =)



..


uhm ...
bh cho đến ...
 
hnay đi đứng kiểu j mà mấy lần ngã rồi :((
chạy TD ở lớp ngã đau hết cả tay =((
Chắc mình bị trời phạt rồi :eek:3
 
thương quá :(( bác ơi đến nhanh mổ cho Mí, nó đau lắm rồi :((
 
đau quá đi mất..
Từng lời nói, từng ánh mắt, từng cử chỉ... đều đau đớn..
Nếu rằng không nói thẳng ra, có lẽ không bao giờ chịu đựng đc thêm bất cứ 1 nỗi đau nào nữa..
Tỉnh lại đi, cô bé ạ!
 
Giờ mới biết thế nào là vui 1 mình, chán nản một mình, và đau đớn cũng một mình luôn.>"<


Kiểu đau vcl ra >"<, gãy chân gãy tay cũng ko đau thế ý.
Mà thêm cái kiểu tủi thân =))
*** có ai care =))
muốn về nhà ngủ 1 giấc cũng chả đc =))
Ko tự đi về được, cũng chả ai pick =))

Thả nào hôm nọ Sry nó bảo là " every time you need to go home after school, give me a phone call, I will pick you up ".
cảm động vcl ra, tí khóc =))

Đấy thiếu thốn tình cảm, bạn bè nó khổ thế đấy .
 
Chỉ có ta trong cuộc đời – quán trọ trần gian

“Phải chăng trái đất sinh ra là để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người?” – Tôi đọc được câu này trong một cuốn tiểu thuyết, và nó đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ… Phải chăng sinh ra trên cõi đời đã là một niềm bất hạnh và đã phải chuốc lấy sự khổ đau và nỗi cô đơn?
Ôi tóc em dài đêm thần thoại
Vùng tương lai chợt xa xôi
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người
Nghe xót xa hằn trên tuổi trời
Trẻ thơ ơi, trẻ thơ ơi
Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người
Người ta tự ru mình bằng nhiều cách, có người làm được, nhưng có những người luôn thất bại. Vẫn có những người luôn bị ám ảnh bởi cái chết và sự khổ đau như tôi…
Luôn được ở bên cạnh những người mình yêu thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong tôi có một khoảng trống của nỗi cô đơn mà tôi không sao lấp đầy được.
Trời cao đất rộng, một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận, một mình tôi về
Một mình tôi về với tôi…​
Khoảng thời gian thượng đế dành cho con người chỉ có giới hạn. Trần gian này phải chăng chỉ là quán trọ? Nếu đây chỉ là quán trọ, thì nơi đâu mới là nhà cho loài người? Rời xa nơi này rồi ta sẽ đi về đâu? Có những gì ở bên kia thế giới? Liệu cõi vĩnh hằng có thật không? Hay chỉ là trí tưởng tượng của loài người, để làm giảm nỗi sợ hãi về cái chết?
Tôi đã được đọc câu chuyện về một căn bệnh kỳ lạ của người nông dân xứ Xiberi, sống trên một cánh đồng mênh mông, tưởng như trải dài vô tận. Chỉ có anh và cánh đồng, cũng như chỉ có cánh đồng và anh. Sáng sớm, khi mặt trời mọc, anh vác cuốc ra đồng làm việc và đến khi mặt trời lặn, anh trở về nhà ngủ. Ngày hôm sau cũng diễn ra như thế. Hết ngày này qua ngày khác, những chuỗi ngày đều đặn, tẻ nhạt và vô vị. Rồi đến một ngày, có một cái gì đó vỡ vụn trong anh, anh vứt cuốc, cứ thế đi thẳng về phía mặt trời lặn, anh cứ đi như bị ma làm. Và rồi đến khi kiệt sức, anh gục xuống và chết. Phải chăng, con người, ai sinh ra cũng đều phải đi một cuộc hành trình về phía Tây mặt trời như thế, cho dù có muốn hay không.
Cuộc sống là cuộc sống, vì thế nên nỗi buồn mới nhiều hơn niềm vui, và khổ đau nhiều hơn hạnh phúc. Có vị đắng của nỗi buồn và khổ đau, ta mới cảm nhận được vị ngọt của niềm vui và hạnh phúc. Hãy đừng quá bon chen, nhưng hãy sống hết mình, sống bằng cả trái tim, để sau này khi phải rời quán trọ trần gian này, ta không có gì phải hối tiếc…
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim
 
Back
Bên trên