có những thứ gắn chặt trong tim quá lâu, khi gần mất đi thấy hoảng loạn, đau đớn, sợ hãi xâm chiếm từng giây một, căng mình ra níu lại, mồ hôi và nước mắt thi nhau túa ra, chỉ dám nghĩ đấy là một giấc mơ kinh khủng, là ác mộng ngày đông giá, cầu mong ai đó túm vai mình lay thật mạnh để tỉnh dậy, mười ngày nặng nề ... và đổi thay sau 25 ngày ... một khi con người ta mộng mị và bị mộng mị quyến rũ quả thật khó có thể dứt ra được
khi con người ta đứng ở một ngã rẽ, bỗng nhiên học được cách quyết định cuộc đời mình, và con người ta mạnh mẽ bước theo quyết định đấy, bằng tâm lực và trí lực nhiều hơn sức lực ... những điều ngọt ngào nhất, cay đắng nhất, nuối tiếc nhất, hạnh phúc nhất, hoan lạc, bi ai, phẫn nộ, cuồng si của một nghìn rưỡi ngày bị đốt cháy trong ngọn lửa mười lăm ngày ... chỉ có người còn lại xót xa ... buông thõng hai chữ "Giá như "...
gượng nhẹ một nụ cười, ai cũng có một cơ hội thứ hai, chỉ một người không có ... cứ giá như hoài cuộc đời chẳng thể là cuộc đời ...
rồi chợt thõng hai tay mặc yêu thương đi, lạ lùng thế bao nhiêu đau đớn của mười ngày trước đó tan biến hết, yêu thương trong lòng như hóa thành làn khói mỏng manh bay đi, lòng trống rỗng, chỉ có gì đó nghẹn ở họng, ở tim, ở hai khóe mắt... muốn gào to lên cũng không được mà muốn khóc một trận quên tất cả nỗi buồn đi cũng không thể được ... những nỗi buồn nhiều nhiều năm về trước lại cồn lên và hiện ra trước mắt ... ôi sao ta vẫn mãi dại khờ yêu đương ...
...
trích những dòng nhật ký cũ ... một ngày nào đó ...