Buổi đêm trước khi rời Tiên Đài, gã ngồi một mình trong căn phòng quen thuộc và bật radio nghe bản tin đêm. 4h30 sáng, vẫn còn 1 tiếng nữa trước khi lên đường, đủ thời gian cho một tách cà phê và một tờ báo như khi gã vẫn còn ở Việt Nam. Còn ở đây chốn lạnh lẽo này, có lẽ nghe radio uống sữa nóng thích hợp hơn thì phải.
Tình cờ sau bản tin sáng sớm, một bài hát tiếng Pháp trong trẻo vang lên. Gã mở to mắt nhìn lên trời cao đang chuyển dần từ màu đêm thành màu xanh thẫm, lẩm nhẩm hát theo những câu hát vu vơ thời đại học ở VN, lời bài hát nhẹ nhàng theo những con đường dài dẫn gã đến Đông Kinh.
Bài hát như thế này:
“Ánh mắt em tôi long lanh như sao rạng ngời
Tràn đầy tin yêu bao la phơi phới
Chiếc áo em xanh bay trong chiều tà
Đường về đôi khi mưa rơi trên lá
Bóng tối đêm đêm vây quanh mịt mùng
Mãi mãi em tôi xa xôi nghìn trùng
Có lúc bâng khuâng ta nghe sương rơi dịu dàng
Kỷ niệm xa xưa phai theo năm tháng…”
Gã đeo tai nghe, bật một bản nhạc nho nhỏ và vặn ga phóng về phía đường quốc lộ 4. Một bản nhạc saxophone cho một ngày mới, kỳ nghỉ đông bắt đầu. Đã bay kín một trời hoa tuyết, những bông hoa tuyết có lúc đậu ngay trên kính mũ bảo hiểm của gã thành hình lục lăng. Xe tải trọng lớn đang cố đi hết những giờ cuối cùng trên đường quốc lộ. Gã cũng thế, từ 7h tới 9h sẽ cấm đường trên đoạn gã định đi qua, phải chạy đua với mặt trời và gió thôi.
Gã không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngày nắng và bao nhiêu ngày mùa đông tuyết lạnh. Gã chỉ biết mình đã đi hàng chục ngàn km trên chiếc xe này, đi qua rất nhiều thành phố lớn, qua nhiều cánh đồng và những thị trấn nhỏ. Chỉ có điều gã vẫn không hiểu, sau khi đi quá nhiều như thế, sao gã lại không tới được nơi gã cần đến? Có những lúc nào đó gã thấy nước mắt gã chảy trên mặt khi đang cầm lái, không phải vì gió, mà vì con đường này quen thuộc lắm khi còn đi hai người…
(tr 114....nhật ký 23)