...::cÁt BỤi::...
CÁT BỤI
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay...
Viết nhân ngày giỗ ông nội và gần một năm ngày mất của ông ngoại ...
Con người, sinh - lão- bệnh - tử đều fải trải qua, và có sinh ra ắt phải có chết đi. Tôi chỉ còn bà ngoại, ông bà nội và ông ngoại đều đã mất, tôi cũng đã mấy lần ở trong đám tang, trong căn phòng toàn tiếng khóc và nước mắt. Vì thế, tôi sợ bài này mỗi lần nó vang lên, nhưng điều đó ko có nghĩa là tôi ghét nó, nó hay và nó đúng như quy luật của cuộc sống vậy
.
Trịnh Công Sơn, ông là người nhạc sĩ thật "khác lạ" và có lẽ là người có ngôn từ bài ca ảnh hưởng sâu sắc đến người nghe vô cùng. Và tôi cũng ấn tượng với ông bởi chẳng có mấy ai lại có tâm hồn nhạy cảm như ông, ông viết về tình yêu, cuộc sống, khát khao, vui buồn và cả những cái chết thật kì lạ và rất ám ảnh một cái gì đó thật âm u
:
"Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn,
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng..."
(Lời thiên thu gọi)
Đã nhiều lần ông nghĩ về cái chết của mình, và đây là một đoạn mà tôi thấy ko thể quên được trong những dòng hồi kí của ông:
"Càng sống nhiều, người ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ ai. Chết quá dễ mà sống tgì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại gặp nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay, ngày mai. Chết thì chẳng bao giờ có cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây 4 năm, lúc tôi đnag ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo :Má đi chơi một chút nghe". Thế rồi 1 giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn..."
Có thể mọi người cho rằng Trịnh quá nhạy cảm, hoặc ông quá bi lụy mà sớm nghĩ đến lúc mình mãi mãi ra đi, đôi khi thấy ông ko giống như người đang
sống mà như một
linh hồn giữa nhân gian đầy u uất. Sợ thật đấy khi ta còn trẻ thế này, còn chưa bước ra cuộc đời mà đã phải nghĩ đến cái chết hoặc nhìn thấy cái chết. Nhưng đó là điều ko thể tránh khỏi, người ta ai chẳng từng có lần như vậy.
Con người ta sinh ra từ hạt bụi thật sao? Đâu phải, đó là công mẹ chín tháng mười ngày mới nên hình hài một con người đó chứ. Rồi đứa trẻ lớn lên, sống cho đời và sống trong đời như một tế bào của xã hội. Đóng góp cho cuộc sống là vậy, nhưng con người thật cũng đúng chỉ như cát bụi ngoài trời, quá nhỏ bé trước cuộc đời nên ai cũng sẽ hóa thành cát bụi mà thôi. Trở về làm hạt cát, để rồi các thế hệ cứ thế tiếp tục sống... Cũng như ông, ông mất đi, người còn lại trên thế gian khóc ông nhưng rồi sau này sẽ có người khác khóc họ mà thôi.
Hồi nhỏ tôi rất sợ mỗi lần mọi người nhắc đến hai chữ già hoặc nghe người lớn tính chuyện
chục năm nữa hoặc
sau này già rồi. Khi đó tôi nghĩ đến cha mẹ tôi, tôi sợ họ già đi và tôi sẽ vĩnh viễn mất họ, tôi sẽ ko còn người yêu thương, giống như tôi đã mất ông bà của mình vậy. Lớn hơn chút nữa tôi còn sợ thêm về cái chết của mình, rằng liệu cái chết có đau đớn không? chết là ngủ mãi mãi, giấc ngủ thiên thu đó, tôi sẽ ko thể biết cuộc sống bên ngoài là ji, tôi sẽ mất tất cả, và sợ cả khi tôi chưa chết hẳn đi mà người ta đã đưa tôi xuống với đất thì sao. Cái thời ngốc nghếch ấy thật là kì lạ, và có nhiều điều mãi đến giờ tôi vẫn ko hiểu, nhưng tôi tin lớn lên dần rồi cuộc đời sẽ dạy ta thôi
Mới 16 tuổi và tôi nghĩ rằng dù cho có là "hạt cát" như Trịnh nói đi chăng nữa, cũng phải là một hạt đẹp trong cuộc sống lớn lao này. Những gì ta sống làm được ko phải là sẽ còn mãi đó hay sao, vì thế chớ có nghĩ rằng "cát bụi" thì mãi chỉ là "cát bụi" tầm thường ko có vai trò gì cả, mà phải sống sao cho ra sống, sống để mai này có phải về đến thiên thu vẫn còn thấy hồn mình thanh than - linh hồn là bất diệt kia mà
Viết những dòng này có lẽ là ko hề đủ cho một bài hát hay như thế của TCSơn, là ko đủ để nói về sự sống và cái chết, chỉ là trong lúc chợt nghe tiếng nhạc với mùi khói nhang bay trong không gian chợt nghĩ đến vậy mà thôi. Cảm xúc bất chợt làm tôi viết bài này, có lẽ sau này suy nghĩ kĩ hơn, dành tgian nhiều hơn bài viết sẽ được sửa lại
Cứ nhớ về những người đã khuất, cứ sống và vui chơi trong cuộc đời, ko mất ji và cũng chẳng cần lắng lo, cuộc sống mãi là cuộc sống mà thôi
"Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như ngừơi đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi."
(TCS)