Sống ở trên đời nên biết mình là ai...

vì thế mới vào bộ chứ ko hề như em nghĩ đâu.Nhiều việc ko cần nói thẳng ra em ạ.)

xin lỗi...nghe bạn nói câu này...mình cảm thấy bối rối vì với tầm nhìn thiểu cận của mình, mình kô hiểu được ý kiến tìm ẩn của bạn...nên kô nắm rõ ràng ý kiến của bạn...

mình nghĩ mình cũng rất hứng thú với ý kiến của bạn và muốn lắng nghe...cho nên nếu bạn có thể...nói rõ ràng hơn cho mình có thể hiểu và có thể làm cho cuộc thảo luận này thêm phong phú...và xoay quanh chủ đề hơn theo ý của bạn (mình hiểu là chắc bạn cũng bận bịu lắm...chỉ là 1 đề nghị của mình thôi...no pressure intended)

----------

Còn nói nhiều thì mấy ông già giảng viên đại học say rượu vẫn ngồi chửi nhau xơi xơi kiểu này bạn Phước ạ

bạn đang nói về vietnamese professors à...cái đó thì mình kô biết lắm...nhưng mình nói đến American professors, bởi vì mình thấy họ rất là critical với Bush administration, và cả cái american system.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh nghĩ là Dũng nên nhìn lại bản thân mình cái đã, trước khi đi nói gì người khác. Không hiểu em đang học ở đâu? Ở Mỹ hay ở VN? Nếu em học ở Mỹ mà không thấy những cuộc tranh luận khốc liệt xung quanh các chủ đề thế này thì kể cũng lạ!

Nếu thích nhận xét thì anh nhận xét thế này: Em Dũng thuộc dạng người "không biết mình muốn gì", và cũng giống em Tuấn thích nhìn con người bằng vẻ bề ngoài. Đối với Tuấn, thì bất kể ai nghèo đói, không kiếm nổi miếng ăn cho bản thân --> đều là kẻ bất tài, còn đối với Dũng thì cứ kẻ nào đi làm nhà nước đều là lũ vô dụng! Nói chung, cả 2 em đều nhìn nhận vấn đề một cách hời hợt. Anh chỉ thấy lạ ở chỗ là các em được đi học ở các nước tiên tiến, lại có cách nhìn như vậy.

Nếu như anh là người đã đi tới 25 nước trên thế giới ở cả 3 châu lục: Á, Âu và Mỹ, đã từng được tiếp kiến các vị lãnh đạo nhà nước như ông Phan Văn Khải, Trần Đức Lương, Trương Đình Tuyển, Tạ Quang Ngọc... cũng như ban lãnh đạo của Lockheed Martin, Ford Motors,.. cũng như ông Surkis - nhà tỷ phú hàng đầu của Ucraina, ông chủ của đội bóng Dinamo-Kiev, các nguyên thủ quốc gia các nước như Ucraina, Balan, Bulgary, Croatia, Mỹ, NATO (đơn giản vì office của nó nằm bên trong trường ĐH của anh)... đã từng được thực tập trong các cơ quan như WTO, UNCTAD... và hiện đang đóng một vai trò quan trọng trong một tập đoàn tư nhân lớn nhất của VN (cũng như có một mức thu nhập tương đương) thì em nghĩ gì? ;) Công việc anh đang làm hiện nay là xây dựng tập đoàn trở nên hùng mạnh hơn nữa, và sau 10-20 năm nữa sẽ trở thành một lực lượng kinh tế có tầm ảnh hưởng đến cả vận mệnh đất nước VN. :) Đấy là anh chỉ nói là nếu như thôi. Và theo em thì nếu như con người như thế thì chắc là không phát biểu như anh :) Anh đã thôi làm việc ở Bộ TM từ lâu rồi, sau khi phát hiện ra rằng cái người lãnh đạo của cơ quan đó không trong sáng cho lắm.


Nói chung, chúng ta không nên đi ra ngoài lề. Khi chúng ta đang thảo luận một chủ đề nào đó, không nên xỏ xiên chuyện gì khác - nên tập trung vào chủ đề thì tốt hơn.

Ý của anh ở đây - khi trả lời câu hỏi rằng ai sẽ làm điều đó. Các em nên đọc kỹ lại những gì anh viết mới đây trước khi có một sự phản xạ nào đó. Anh nói ở đây là Châu Phi không thể có một ĐTB, vì xã hội đó chưa được chuẩn bị đầy đủ để có thể có một con người như thế, chứ kô phải là ĐTB mà sang Châu Phi thì làm gì. Ý anh ở đây là không phải việc gì cũng tự dưng mà có. Không phải con người ta sau một đêm thức dậy phát hiện ra rằng... chúng ta phải xây dựng nhà nước cộng hòa, phát triển chủ nghĩa tư bản thay thế cho nhà nước quân chủ và chế độ phong kiến. Cái gì cũng có thời gian của nó.

Người làm chính trị là người đấu tranh để đưa ý tưởng của mình vào hiện thực. Phương pháp để đưa nó vào hiện thực có nhiều con đường: có thể là đấu tranh nghị trường, có thể là cướp chính quyền và có thể là thuyết khách. Nhưng bất kể làm cách nào, cũng cần phải có người ủng hộ, mà muốn ủng hộ thì phải tuyên truyền, phải giảng giải và phải thuyết phục (cái này gọi là raising public awareness). Quá trình phát triển của một ý tưởng là rất dài, nó phải nung nấu, đủ chín và đủ điều kiện thì mới thành hiện thực được.

Lão Tử nói - Đường dài vạn dặm bắt đầu từ một bước chân. Việc chúng ta thảo luận ở đây là một bước đi, sẽ có người đọc, người đó sẽ tiếp thu một phần nào ý tưởng rồi ý tưởng đó sẽ được phổ biến rộng hơn nữa. Cho đến khi cái ý tưởng đấy được cả xã hội chấp nhận và nó trở thành yêu cầu thiết yếu của xã hội. Tất nhiên quá trình này không hề đơn giản, nó sẽ bị đem ra bình luận, cân nhắc, thêm thắt, sửa đổi, cũng như phải đấu tranh với những tư tưởng cố hữu. Chỉ có những tư tưởng có lập trường vững vàng mới được xã hội chấp nhận rộng rãi.

BTW, việc hình thành chủ nghĩa cộng sản cũng bắt đầu từ những bài viết của Karl Marx. :)

Mọi người cứ tiếp tục góp ý, nhưng nên góp ý thẳng vào chủ đề thảo luận thì tốt hơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Những điều Thành nói có nhiều điểm rất có lý. Tất nhiên có một số điểm hơi cực đoan trong tranh luận mà Thành nên tránh. Chẳng hạn những câu như "ko thể, mọi, ..." là những từ nguy hiểm trong tranh luận vì nó quá dễ để bắt bẻ (chỉ cần nêu ra 1 ví dụ, nhiều khi là ví dụ rất rất cá biệt nhưng cũng đủ để bẻ gãy luận điểm rồi).

Ngoài lề như thế một chút. Bây giờ quay lại vấn đề chính:

+ Việc Thành tranh luận trên website cũng ko phải là vô bổ. Có bạn nghi ngờ chuyện liệu Thành có thành "ông bọ bà kia" để mà tiến hành cải cách hay ko, hoặc có bạn lại cho rằng ko có ai "VIP" chịu vào đây đọc cả. Vấn đề là rất có thể chính em Dũng một ngày nào đó lại trở thành "VIP" cũng nên, và nếu như Thành mà thuyết phục được Dũng ngày hôm nay thì chính Dũng khi đó, chứ ko nhất thiết là Thành, sẽ thực hiện những cải cách xã hội này hộ cho Thành. Hoặc cũng có thể là ko có VIP nào vào đây, nhung ai đó trong chúng ta ko chừng sẽ có dịp nói chuyện với các VIP, hoặc chúng ta sẽ nói lại những tư tưởng mà ta học hỏi được ở đây với một ai đó khác, rồi người này, bị thuyết phục, sẽ truyền sang một nơi khác nữa, cứ thể cho đến khi nó đến tai một VIP nào đó :) (nếu quả thực là tư tưởng ấy đúng đến thế thì nó sẽ đến tai các "VIP" theo nhiều đường cơ). Nói giả dụ ở đây có một thành viên là một nhà báo - nghe anh Thành nói cũng có lý, bèn làm một phóng sự tìm hiểu về những người "tài" và tâm tư của họ, nói ko chừng sẽ rút ra được những điểm nào đó trùng với quan niệm của Thành, và thế là nhà báo đó bèn đăng báo - thế là một kết quả nhỏ rồi :).

+ Hai là khái niệm ngừoi tài. Thực ra thì có cả hai loại là "thời thế tạo anh hùng" và "anh hùng tạo thời thế". Dĩ nhiên chúng ta phải nghĩ là loại 2 thì vĩ đại hơn loại 1, thế nhưng đương nhiên ta cũng phải biết là loại 2 hiếm hơn loại 1 rất nhiều. Vậy thì phải chăng chúng ta sẽ chỉ chăm chăm trông cậy ở "người tài loại 2", tức số rất ít những người cực tài? Vậy câu hỏi là nếu có thể thu hút được, hay là tạo ra thời thế cho cả nhân tài loại 1 thì sao? Khi ấy loại 2 chắc chắn vẫn phát huy tài năng (vì vốn dĩ họ có thể thể hiện trong mọi trường hợp), còn loại 1 thì cũng thành người tài, tức là đất nước có nhiều người tài hơn. Vậy thì trường hợp nào sẽ hơn trường hợp nào đây? Trường hợp "thiên đường" nhất thì mọi cá nhân trong xã hội sẽ đều là người tài ^_^.

+ Dùng tiền để phân biệt người tài: Vũ Trọng Phụng chết vì nghèo, Balzak cũng chết trong cảnh nghèo túng. Vậy họ có phải là người tài ko?
 
Em chỉ không đồng nhất quan điểm với anh Thành với luận điểm coi chữ "tài" là một đồng vốn và dùng nó để đầu tư nhưng em vẫn ủng hộ suy nghĩ của anh Thành và cả anh Tuấn vì cả 2 luồng tư tưởng này đều rất tiến bộ.

1.Theo quan điểm của anh Tuấn thì thằng có tài thì đừng có ngồi đó mà chờ đợi cơ chế chính sách ưu đãi,đừng vịn vào cái cớ đó để mà không về nước xây dựng quê hương
2.Theo tư tưởng của anh Thành thì cơ chế chính sách của nhà nước mình bóp chết nhân tài ,làm người tài không phát huy được.Cần phải xây dựng cơ chế chính sách mới để thu hút nhân tài.

Góc nhìn của anh Thành và anh Tuấn từ 2 phía khác nhau và đều có kết luận phần lớn là đúng .

Với công việc như của anh Thành , để ý nhiều đến cơ chế chính sách nên anh Thành nhìn thấy cái bất cập, tiêu cực và muốn có một sự thay đổi mang tính đột phá về chế độ. Luồng suy nghĩ này nếu được phổ biến rộng rãi thì có một lợi ích khá lớn .

Còn anh Tuấn nhìn từ phía những người du học ,có chí khí, không thích kêu ca đổ lỗi mà muốn khẳng định về nước vẫn có thể phát huy được tài năng lên đến mức đỉnh cao chứ không phải là môi trường bóp chết tài năng mà ỷ lại , trông chờ , đôi khi còn "há miệng chờ xung ". Luồng tư tưởng này cũng rất đúng mức, tiến bộ , chỉ vì cái cơ chế kia mà nhiều người "sợ" ,không dám dũng cảm,họ đã tự mình đánh mất đi cơ hội đầu tư chữ "tài" .

2 luồng tư tưởng này không nên để ai lấn át ai cũng như thuyết âm dương vậy(sorry vì nói hoành tráng quá) .Tuy nhiên số người có cách nghĩ tiến bộ như anh Tuấn , anh Tâm ....là ít mà phần đông là lấy cớ cho nên tư tưởng của anh Tuấn cần phải phổ biến rộng rãi hơn .Mà nên phổ biến hơn tư tưởng của anh Thành vì thay đổi người khác rất khó, thay đổi chế độ cực khó, chỉ có thay đổi mình để phù hợp với hoản cảnh là dễ hơn và thiết thực hơn.

Tuy nhiên đây là một vấn đề ở tầm rất vĩ mô , một chiếc ốc long ra có thể làm hỏng cỗ máy,một vết đục nhỏ có thể làm hỏng thuyền...cho nên cái "đúng" là cái mù mờ chỉ nên áp dụng trong một phạm vi nhỏ .

Có thể lấy ví dụ như thế này để nói về cơ chế của nước mình đã bóp chẹt tài năng như thế nào.

Một anh A yêu tổ quốc Việt Nam nhưng bên cạnh đó anh ta còn có một tinh yêu lớn đối với công việc của mình. Ở trời Tây có thể nói anh là một người rất "tài" nhưng nếu về Việt Nam anh lại phải thay đổi bản thân mình ,có thể chạy chọt ,có thể làm ko đúng chuyên môn , phải phát huy các khả năng khác như quan hệ , nhẫn nhịn...để một ngày nào đó mới phát huy được công việc của mình -> điều đó là bất công của nhà nước.Yêu một điều gì đó càng nhiều thì đồng nghĩa với việc ghét những thứ phá hoại nó cáng lớn.-> đổi lỗi cho cơ chế chính sách.

Bao nhiêu năm vật lộn bên trời Tây chả nhẽ lại phải chịu khổ nữa ? Về nước trong cái danh tiếng to đùng với bà con họ hàng,mà chấp nhận làm ở vị trí thấp,tệ hại hơn nữa là ko đúng chuyên môn, tiền thì ít (mà tiến là nhu cầu thiết yếu).Anh đang mặc áo Comle ,ca la vat thì anh có dám đạp xích lô ko ? (chỉ là ví von cho vui mặc dù lại tathy roài) .

Có người bảo anh lựa chọn giữa bát cơm khô và bát cơm nóng , ăn cơm khô để sau này được ăn ngon mặc đẹp,còn ăn cơm nóng thì chỉ mãi ăn cơm nóng thì anh có chọn bát cơm khô không ? mà trong khi tương lại có khi còn chưa cả biết trước chứ đừng nói là có được cơm nóng nữa? Đại đa số sẽ chọn phương án 2 là điều dễ hiểu.

Theo tháp nhu cầu thì thông thường con người phải thỏa mãn các mức dưới thì mới lên đến mức trên.Những người vượt mức thì rất ít.Làm sao có thể cống hiến khi các quyền lợi cơ bản chưa được đảm bảo.Con người sinh ra có quyền "mưu cầu hạnh phúc" chứ con người sinh ra phải có nghĩa vụ xây dựng tổ quốc to đẹp ,hùng mạnh đâu ?

Một điều nữa nói thêm về nhân tài là xét thêm về cá tính " reo cá tính gặt cuộc đời" .Cá tính của mỗi người phù hợp với hoàn cảnh khác nhau,ko thể lôi anh ko có khả năng chịu khổ bắt sống như người có khẳ năng chịu khổ được,anh làm khoa học , kinh doanh , ko có khả năng nhẫn nhịn ,nhẫn nhục thì làm sao phù hợp để sống trong môi trường của anh làm chính trị....

Nói đi nói lại thì vẫn là ủng hộ cách nghĩ của 2 anh trong topic này.Những người đi du học thì nên học cách nghĩ của anh Tuấn,người đã về nước ở một cương vị nào đó thì nên nghĩ theo kiểu anh Thành.Cả 2 đều tuyệt :x
 
hê, em mạn phép poste phát góp vui:
Thiết nghĩ các bác nói to chữ tài, đãi ngộ để khuyến khích nhân dân, tuy phong cách nói của các bác hơi đao to búa lớn nhưng đại ý vẫn theo hướng tích cực, em cũng chưa dám í kiến ý cò gì.
1) Tạm xa rời chữ tài, em nghĩ mỗi ng một cảnh, muốn ng ta đãi ngộ thì phải có chương trình, kế hoạch cụ thể mới đc, ko thì thành lãng phí. Việc chương trình lập nên không chỉ đơn thuần là các bản kế hoạch trên giấy, nó còn phụ thuộc vào tầm nhìn của "các bác" thực hiện việc đãi ngộ nữa... cái này xin ý kiến thảo luận của mọi ng!
2) Em không dám bàn sâu đời tư mọi người, em chỉ xin hỏi bác Thành một câu: vâng, là các tập đoàn đóng vai trò quan trọng, nhưng khi nghe bác nói nó "ảnh hưởng đến vận mệnh đn" thì em tò mò muốn hỏi cái tập đoàn đó hoạt động lĩnh vực nào? rông đến đâu? độ ổn định của nó? chứ kiểu phá ruộng trồng mía đường hồi xưa thì cũng kinh phát vãi ... . Đây là em chỉ hỏi ngoài lề, hơn nữa ý kiến cá nhân bác thì VN sẽ có ngành nào gọi là lợi thế và mũi nhọn?
ps: em ko theo kt, nhung cung phải hỏi để biết đuong mà xin việc ở cac cty cho khỏi lâm vào bất ổn ... :p
 
Mọi người cũng bắt đầu thảo luận theo chiều hướng tích cực hơn. Tuy vậy, có một điều mọi người nên chú ý ở một điểm:

Người tài không đi xin việc làm, cũng không cần ai ban thưởng hay đãi ngộ gì cả. Vì quan điểm của anh là không ai biết ai là người tài cả, và cũng không phải đi tìm người tài, người tài tự khắc xuất hiện. Ở đây là tạo môi trường để xuât hiện người tài, chứ không phải đi tìm người tài.

Một quan niệm của chủ nghĩa cộng sản là cơ chế xin cho - cái gì cũng phải là do một ai đấy ban cho, chứ làm gì có chuyện công lao của mày. Không bao giờ dùng tiền nhà nước vào các chính sách đãi ngộ nhân tài một cách mù quáng như vậy, vì người tài không bao giờ ngửa tay ra đi ăn xin.

Vì mọi người cứ nghĩ rằng mình đang đấu tranh để người tài được đãi ngộ này khác, nên mình cũng khẳng định luôn là kô phải như vậy. Ở đây mình chỉ nói đến một điểm duy nhất là hãy trao cho người ta tự do, một sự tự do để người ta vũng vẫy.

Các bạn ở đây nhiều người đã từng học kinh tế và biết về khái niệm bàn tay vô hình trong việc điều hành kinh tế, không nên bắt ép người ta. Ai mà chả có lòng yeu nước, nếu không yêu nước thì làm sao có được một nước VN như ngày nay. Đi vào từng trường hợp cụ thể, ta có thể nghĩ người này người kia không chịu khó, nhưng nếu nhìn nhận macro thì sẽ thấy ngay một vấn đề là: đất nước rõ ràng không có nhiều cơ hội để người ta phát tài, vậy thì kêu gọi tất cả về để làm gì? Như thế có phải là quá phí phạm không? Quan điểm cái gì cũng muốn giữ, cũng muốn có, nhưng không biết có để làm gì là một suy nghĩ rất cũ, và đôi lúc cũng rất quê (tham lam kiểu nhà quê). Cái gì cũng phải đứng trên tầm nhìn kinh tế vĩ mô, hiệu quả của chúng thì mới hiểu hết được vấn đề.

Nếu mọi người nghĩ mình sai trong kết luận về việc phải giải phóng con người thì hẵng nói, chứ đừng nên đả kích kiểu "ừ thì đúng, nhưng rồi sao?". Cái kiểu lập luận như vậy thì rất bế tắc, nó sẽ đặt câu hỏi về mục đích của việc thảo luận của chủ đề này nói riêng và ý nghĩa của thảo luận nói chung.

Những cái trên mình cứ nhai đi nhai lại mãi cũng chán. Vậy đề nghị mọi người đọc kỹ rồi hãng phát biểu.

Mình rất muốn thảo luận với các bạn về chủ đề rộng lớn - về sự tiến hóa của xã hội, để chỉ ra rằng sự tiến bộ, những cải cách xã hội sẽ xuất phát từ đâu. Nó chính là cái mà mọi người cảm thấy là uẩn khúc trong mối quan hệ giữa người tài và sự tiến bộ xã hội. Quan điểm của mình là: có người tài nhiều, có người tài ít, có người thiên tài và có người bất tài nhưng không có một ai lại là người tài duy nhất trong bất kể lĩnh vực gì. Để phá vỡ những suy nghĩ mâu thuẫn hay còn luẩn quẩn của mọi người với cái gọi là vai trò cá nhân với bánh xe lịch sử.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lấy Đạo mà trị dân thì dân không biết là có người thống trị
Lấy Đức mà trị dân thì dân biết là có đấy
Lấy Nhân mà trị dân thì dân biết là có đấy và khen đấy
Lấy Pháp mà trị dân thì dân biết là có đấy và sợ đấy
Pháp luật không nghiêm thì dân khinh nhờn
Dân khinh nhờn thì xã hội đại loạn.

Tưới cây tưới từ gốc. Gốc của 1 xã hội là ở chỗ "Sống ở trên đời nên biết mình là ai... "

Biết người là có trí biết mình là sáng
Thắng người là có sức thắng mình là mạnh.

Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Mỗi người tự giác tu dưỡng bản thân thì xã tắc tự nhiên bình yên vô sự. Chân lý vốn giản dị nhưng không ai hiểu không ai làm.
 
just added to Yogi's reputation :) doesn't know if it's counted, I just wanted to thank you for writting these :)
 
Bác Thành nhà em dạo này bức xúc vấn đề gì của đất nước hay sao mà nhạy cảm tệ..:D. Tóm lại là sau một hồi đọc lại em cũng chẳng hiều đang tranh cãi với bác về cái gì nữa, thôi mỗi người lại suy diễn theo một ý khác nhau, nhìn chung là lệch chủ đề tranh cãi. Lòng vòng từ "thế nào là một thằng có tài" lại sang một số cái khỉ gió gì đấy mà em cũng ko nhớ nữa...

Nghe các bác dùng từ gì "luồng tư tưởng kinh quá"... em và bác Thành chỉ là tranh luận phiếm, vui chơi có thưởng, chứ có phải Mac cãi nhau với Lenin đâu, làm cách mạng tháng 10 đến nơi đâu, mà các bác bảo em có "luồng tư tưởng" :))..

.. em nhiều khi cũng hay cố nghĩ đến tư tưởng, đề xuất tư tưởng chỉ đạo lắm chứ, cố lắm chứ..

... nhưng mà mãi x được.. :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Lý Hiền Nga đã viết:
just added to Yogi's reputation :) doesn't know if it's counted, I just wanted to thank you for writting these :)

--Nói tiếng Việt đi Nga ơi

--Cách nghĩ của anh Trung hình như lấy ra từ đạo Khổng đúng không nhỉ. Quá hay, đàn em chỉ xin bổ sung vài điều

Nguyễn Chí Trung đã viết:
Pháp luật không nghiêm thì dân khinh nhờn
Dân khinh nhờn thì xã hội đại loạn.

--Trước hết phải xem là người dân có khả năng thực hiện được luật đó không đã. Nếu dân không thể thực hiên được pháp luật thì họ sẽ bị phạt 1 cách vô cớ. Điều đó dẫn đế tâm lí bất mãn mà anh Trung gọi là khinh nhờn. Kết cục là 1 cuộc cách mạng lật đổ chính quyền.

VD: Trong lịch sử thì đầy cách mạng vì lý do này. Cách mạng Mĩ nổi ra do chính quyền Anh ra quá nhiều luật vô lí như thuế tem, thuế trà. Cách mạng Anh nổ ra do vua muốn ban hành thêm thuế mới.

Nguyễn Chí Trung đã viết:
Lấy Pháp mà trị dân thì dân biết là có đấy và sợ đấy

--Dân mà sợ "pháp" thì chắc chắn là "pháp" này k0 phải do dân lập ra mà là của 1 ông độc tài nào đó8-| . Sợ dẫn đến đau khổ, đau khổ dẫn đến bất hạnh, bất hạnh dẫn đến nổi loạn và 1 lần nữa : cách mạng lại nổ ra.

VD: Cách mạng tư sản nổ ra do người dân k0 có quyền lập ra pháp luật. Thời phong kiến thì vua là nhất, vua đặt ra luật thì dân phải theo. Nhiều khi vua cứ đặt ra cái luật mà dân không theo được thì dân sợ, dân sợ thì dân tìm cách chống lại, thế là có cách mạng tư sản thôi. Đại diện của người dân là Quốc hội đặt ra luật pháp để giữ trật tự trong xã hội và luật pháp phải luôn luôn thay đổi cho hợp với thực tế.

Nguyễn Chí Trung đã viết:
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Mỗi người tự giác tu dưỡng bản thân thì xã tắc tự nhiên bình yên vô sự. Chân lý vốn giản dị nhưng không ai hiểu không ai làm.

--Cái này thì quá đúng rồi. Tất cả người dân đặt ra luật pháp và phải tuân theo luật pháp do chính mình đặt ra. Cái đó là tôn trọng bản thân mình đầu tiên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
1. Ví dụ này của tác giả HL là bịa đặt hoàn toàn. Điều này chứng tỏ ông ta có óc tưởng tượng của nhà văn hơn là người có tư duy logic. Số lượng các bác có giải IMO, học Toán ở MGU là rất ít, kể từ 1974 khi VN tham dự IMO lần đầu, nên rất dễ xác minh thông tin là đúng hay sai. Không có ai như thế cả !!!
Thế hệ các bác IMO học toán ở MGU, rồi PhD cũng MGU sau sang MỸ đầu tiên và khá thành đạt là Phạm Hữu Tiệp (CT CVA, HN), Lê Tự Quốc Thắng (CT Lê Hồng Phong, Tp. HCM), học Lý ở MGU có Đàm Thanh Sơn (A0, ĐHKHTNHN). Chỉ có thể tìm được ng thỏa mãn 2 trong 3 điều kiện, vd, có giải IMO và học PhD econ ở Harvard, chứ không có ai có đủ 3 đ/k như trong đoạn dưới đây cả.

Ví dụ trực quan cho bọn chim non em chã không có khả năng tư duy trừu tượng là việc cần thiết, nên tôi cung cấp cho các bạn một ví dụ trực quan sinh động. Tôi có một ông anh quen biết, tạm gọi là H., được giải gì Toán quốc tế năm nào cũng lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ nữa. Sau khi được giải, ông anh được mời đi học Toán tại trường Lomonosov ở Nga, rồi được Harvard mời sang Mỹ học Ph.D. Kinh tế.

Ăn tục nói phét, đao to búa lớn trong khi tư duy logic có hạn là điều tối kỵ! Bịa ra ví dụ minh họa chứng tỏ sự không trung thực và không nghiêm túc của ng viết. Thôi chúng ta dẹp những bài viết thiếu nghiêm túc qua 1 bên, đỡ phí thời gian.

2. Về chuyện cơ chế cho người tài (mức độ "tài" đa dạng, scale từ 1-10 và chắc phải dùng thêm 7-8 chữ cái nữa vì nhiều types lắm) gần đây báo chí VN viết khá nhiều, nhưng căn bản không đề cập đến cái lõi của vấn đề, chắc vì lý do bị kiểm duyệt.

Ở VN quyền lực rất lớn nằm ở BCT, ban tổ chức TƯĐ, thành/tỉnh ủy, Đ ủy, vv. nghĩa là trong tay các cơ quan hệ thống Đ. Những cơ quan này ng ta coi trọng những thứ "tài" khác khi đề bạt, sử dụng cán bộ, chứ ít coi trọng những giá trị mà các bạn hình dung về ng tài, đang tranh cãi hăng say thế nào là tài, hay những giá trị chung được nhân loại coi trọng.

Một mảng lớn KT còn nằm trong tay NN và NN còn có quá nhiều quyền (đồng nghĩa với việc hạn chế tự do của ng dân, cũng như can thiệp quá nhiều vào KT; với những chủ chương sai nghiêm trọng) nên vấn đề có vẻ bức xúc, nhưng các bạn thử hình dung nếu 95% KT nằm trong tay tư nhân, vai trò NN chỉ hạn chế tới việc thu thuế và đảm bảo 1 số dịch vụ cho ng dân (GD, BHXH) và vấn đề NG, QP thì đâu có vấn đề vĩ mô ảo với những khẩu hiệu rỗng tuếch "coi trọng ng tài" ?

Bệnh này cũng như rất nhiều căn bệnh khác đều phát sinh vì mô hình vĩ mô của NN đã quá lỗi thời, nhận thức XH hơi bị lạc hậu do thông tin bị bóp méo và bị kiểm duyệt khắt khe. Trong một khoảng thời gian nhất định, vd. khoảng 5-10 năm, có thể tìm các giải pháp chắp vá để sửa chữa các tầng, nhưng lâu dài chắc chắn là không tránh khỏi 1 cuộc cách mạng hòa bình thiết kế lại móng của tòa nhà. Có những ví dụ tốt cho VN tham khảo như CH Czech, CH Balan trong việc chuyển đổi mô hình NN.

3. Thành nói đúng ở phần lớn những điểm quan trọng, đặc biệt việc đề cao chủ nghĩa tự do. Có thể ng bình thường thấy tự do hiện nay như thế là đủ, nhưng với những bộ óc lớn hơn thì tự do như hiện nay là quá thiếu. Nó cũng rất thiếu để XD nền kinh tế phát triển ở tầm cao hơn và XD 1 XH văn minh hơn.

4. Thành đặt ra đ/k nhiều, phải làm cái này, cái kia - những điều đó nhiều ng ý thức được vì quá hiển nhiên (cho dù rất ít tính theo % dân số) - nhưng không thấy đề cập đến ai sẽ thực hiện nó và tại sao họ lại sẽ có quyền để thực hiện?

Đó, điều mà VN hiện nay thiếu nhất là tài năng chính trị. Ở thời kỳ này đó là người có khả năng tập hợp lực lượng xung quang mình đủ lớn, đủ mạnh để làm những cải cách vĩ mô, mà một số điểm đầu tiên bạn Thành đã viết ở trên. Tài năng chính trị không cần phải học cao hiểu rộng, ít ra ở giai đoạn này, vì có rất nhiều cố vấn tình nguyện giúp đỡ, nhưng cần lòng dũng cảm, niềm tin mãnh liệt và tài năng tập hợp được nhiều người. Ví dụ điển hình là ông Walesa, công nhân điện, hay ông Havel ng viết kịch bản.

5. Cuối cùng lưu ý các bạn trẻ tính chất lịch sử của vấn đề. Không phải chỉ thời nay mới có các vấn đề với người "tài" mà nó có từ khi NN chuyên chính ra đời. Chỉ có thời kỳ 1945-1954 vì lý do chống Pháp ng ta dùng nhiều ng tài nhưng sau chiên thắng, khi đã có quyền trong tay rồi, thì 0 cần nữa; lịch sử lặp lại y như thế ở MN trong giai đoạn chống Mỹ 1954-1975. Sau ĐBP tiếp quản HN, đã có người "tài" nghĩ đến kinh tế đa thành phần, giáo dục y tế đa thành phần, tự do tư tưởng, vv nhưng những ý tưởng đó đã bị bóp chết ngay, tiêu biểu bằng CCRĐ, CCTS, NVGP, vv. Năm 1975, sau giải phóng MN, đã có những người "tài" như thế cả bên thắng và cực nhiều ở bên thua trận, nhưng 1 lần nữa lịch sử lặp lại. Hậu quả thì sao, SG không bị tàn phá trong chiến dịch HCM nhưng mất 20 năm sau (1995) KT mới phục hồi lại mức 1975, hàng trăm nghìn ng khác phải vượt biên tìm đường thoát thân. Ai chịu trách nhiệm? Không ai hết!

Năm 1983 khi đất nước trước nguy cơ sắp chết đói, BCT mới cho áp dụng khoán trong nông nghiệp, trong khi đó ý tưởng đó nhiều người ở MB đã nghĩ đến từ đầu thập kỷ 60, còn thực ra nó được áp dụng từ thời PK. Những người "tài" đó quả thực là sinh không đúng thời. Ví dụ khác là chủ chương "kinh tế quốc doanh làm chủ đạo", ngay cả khi KTQD được ưu tiên hơn các thành phần KT khác đã lòi ra là KTQD làm ăn kém hiệu quả nhất, lãng phí tài sản chung nhất, bệnh tật nhất, nhưng ng ta vẫn chưa đổi, phải đợi đến khi KT gần phá sản thì ng ta sẽ thay đổi chủ chương này. Ví dụ khác "định hướng XHCN", phải chờ nhiều năm nữa BCT mới hiểu ra đó là ảo vọng, có chăng XHCN hiểu theo chủ chương của các Đảng dân chủ XH phương tây với BHXH tốt và thuế cao ngất trời, giống như eg. Thụy điển hay Đức thì có thể, lúc đó thì ng ta sẽ bỏ nó đi.

Bước ngoặt lớn cho sự phát triển của đất nước trong 10 năm tới đây phải là những thay đổi vĩ mô chứ không phải là các giải pháp chắp vá. Để có được điều này đòi hỏi sự tham gia tích cực của các bạn trẻ trong các hoạt động XH. Dĩ nhiên trong số các bạn học sinh, sinh viên sẽ thành những lãnh đạo tương lai của đất nước ở tuổi 40s, và số đông khác sẽ có được đ/k tốt hơn trong mọi vấn đề. NN chuyên chính sẽ chỉ còn là cơn ác mộng .... chỉ còn thấy trong phim ảnh, còn các bệnh tật kỳ dị của nó trong các vở hài :)
 
Ý kiến tổng kết trong paragragh cuối cùng của bác Hưng rất hay.. Tất nhiên chúng ta ko thể bẻ lại lịch sử, vì lịch sử là lịch sử. Việc lôi ra phán xét lại là việc làm cực kì ngu dốt và thừa calo vì bản thân nó đã mang tính lịch sử rồi..

Thay đổi về cơ bản trong chính sách vĩ mô đúng thời điểm sẽ là bàn đạp cực mạnh trong tăng trưởng. Nó sẽ dẫn đến thay đổi một cách có cưỡng bức và hệ thống những thứ như tập quán, văn hóa kinh tế, năng suất.. và may ra mới giúp Việt nam bắt kịp tốc độ các nước trong khu vực. Điều này ko phải là ko xảy ra, song hiện tại phần lớn các sự bứt phá về vĩ mô một cách căn bản đều bị vướng phải một rào cản lớn nhất là quyền lợi cá nhân trong bộ máy lãnh đạo quá cao. Nó cũng giống như sự khó khăn như tháo bỏ cơ cấu bao cấp như trước đây vậy. Để có thể tạo ra được "cú đấm" thay đổi này, phải có thời cơ, kèm theo đó là vài cá nhân kiệt xuất, và khả thi nhất là áp lực cạnh tranh ngay trước mắt của những thứ như WTO, AFTA, đòi hỏi của tri thức mới, và .. thời gian...
 
Đó, điều mà VN hiện nay thiếu nhất là tài năng chính trị. Ở thời kỳ này đó là người có khả năng tập hợp lực lượng xung quang mình đủ lớn, đủ mạnh để làm những cải cách vĩ mô, mà một số điểm đầu tiên bạn Thành đã viết ở trên. Tài năng chính trị không cần phải học cao hiểu rộng, ít ra ở giai đoạn này, vì có rất nhiều cố vấn tình nguyện giúp đỡ, nhưng cần lòng dũng cảm, niềm tin mãnh liệt và tài năng tập hợp được nhiều người. Ví dụ điển hình là ông Walesa, công nhân điện, hay ông Havel ng viết kịch bản.

and

Bước ngoặt lớn cho sự phát triển của đất nước trong 10 năm tới đây phải là những thay đổi vĩ mô chứ không phải là các giải pháp chắp vá. Để có được điều này đòi hỏi sự tham gia tích cực của các bạn trẻ trong các hoạt động XH. Dĩ nhiên trong số các bạn học sinh, sinh viên sẽ thành những lãnh đạo tương lai của đất nước ở tuổi 40s, và số đông khác sẽ có được đ/k tốt hơn trong mọi vấn đề. NN chuyên chính sẽ chỉ còn là cơn ác mộng .... chỉ còn thấy trong phim ảnh, còn các bệnh tật kỳ dị của nó trong các vở hài

i'm afraid only a "revolution" could make it happen...power is an irresistable temptation to let it go....for some people, those who favor status-quo.

(i hope u'd understand why i'm using english in this case)

(ngoài lề) p/s: anh Hưng có nghĩ là anh có những phẩm chất (lòng dũng cảm, niềm tin mãnh liệt và tài năng tập hợp được nhiều người) -quote- để mà trở thành "the one"? em chỉ là tò mò^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
bác Tuấn phát biểu một câu nghe có vẻ rất sâu xa nhưng thực ra lại cực kỳ thiếu chính xác.
Tất nhiên chúng ta ko thể bẻ lại lịch sử, vì lịch sử là lịch sử. Việc lôi ra phán xét lại là việc làm cực kì ngu dốt và thừa calo vì bản thân nó đã mang tính lịch sử rồi..
theo như nhận định trong câu đầu tiên của bác thì lịch sử là một lực lượng nằm ngoài vận động của con người, nó chi phối con người chứ không phải con người chi phối nó. con người không tác động tới lịch sử mà chỉ đi theo lịch sử và cảm nhận thấy nó. thế nhưng nếu như không có sự "xét lại" thì làm sao sự cảm nhận lịch sử của con người có thể xẩy ra được, em xin bác chỉ ra cho em mới.
 
Em có mấy câu hỏi mà em chưa có dịp hỏi ai cả, nhân lần này có mấy bác trình độ cao, và nói thẳng nói thật thì em xin mạn phép được nêu ra câu hỏi này.

Đất nước Việt Nam đã thực sự phát triển đúng với "tầm" của nó chưa ? Có thể "cao" hơn không ? Nếu không thì cái gì chi phối nó ?
BMCQ có thực sự là ngu dốt và bảo thủ ?
Muốn làm giàu theo USD thì phải bước ra khỏi đất nước hình chữ S ?


Không thể nói thẳng nói thật được thì coi như không có cái reply này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đất nước Việt Nam đã thực sự phát triển đúng với "tầm" của nó chưa ?

chưa

Có thể "cao" hơn không

chắc chắn

Nếu không thì cái gì chi phối nó ?

Chế độ và chính sách kô hợp thời

Muốn làm giàu theo USD thì cũng phải bước ra khỏi đất nước hình chữ S ?

nếu ý bạn là phải bước ra khỏi tư tưởng cô lập (isolation) mà tiến vào cái thế giới mới này (globalization) --> phải

BMCQ có thực sự là ngu dốt và bảo thủ ?

mình kô biết BMCQ là gì, nên kô dám đưa ra ý kiến


p/s: cái này hoàn toàn off-topic...Tú có nên suy nghĩ tạo 1 cái thread hoàn toàn mới?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tui biết là cái hoàn toàn nằm ngoài thread nhưng tui chỉ dám đưa nó vào đây thôi, không dám lập cái thread mới, dù sao cũng cám ơn bạn.
BMCQ = Bộ máy chính quyền
 
Đất nước Việt Nam đã thực sự phát triển đúng với "tầm" của nó chưa ? Có thể "cao" hơn không ? Nếu không thì cái gì chi phối nó ?

Cá nhân mình nghĩ là chưa mặc dù không có nhiều lý lẽ chặt chẽ lắm để bảo vệ ý kiến này.

BMCQ có thực sự là ngu dốt và bảo thủ ?

Chắc chắn là có những người trong BMCQ là ngu dốt (e.g., những người mua bằng cấp) và có những người là bảo thủ (trong một tập thể bất kỳ thì cũng luôn có những người bảo thủ và người cấp tiến). Đương nhiên cũng có những người mang cả hai phẩm chất trên một lúc (theo mình nghĩ thì người ngu dốt có lẽ sẽ kèm theo bảo thủ, còn người bảo thủ chưa chắc đã ngu dốt). Tuy nhiên cũng có những người ko mang hai phẩm chất này. Còn việc đánh giá chung cả một tập thể thì chịu.


Muốn làm giàu theo USD thì phải bước ra khỏi đất nước hình chữ S ?


Nếu nói về cá nhân thì mình ko đồng ý với điều này. Hiện Việt Nam đang nằm trong giai đoạn giao thời, hoặc là quá độ (quá độ lên cái gì thì ko biết nhưng mà là quá độ :D). Mà trong giai đoạn quá độ thì thế nào cũng có nhiều cơ hội xuất hiện. Vấn đề là ai chớp được cơ hội và đã chuẩn bị đủ điều kiện để chớp cơ hội thì sẽ làm giàu được thôi.
 
--Vấn đề chính phủ có những thành phần tham nhũng, ngu dốt, bảo thủ là vấn đề của nhiều nước. Lấy ví dụ là nước Mĩ cuối thế kỉ 19 đầu thế kỉ 20 cũng có tình trạng ông nào có tiền hay quan hệ thì chui vào bộ máy lãnh đạo. Họ cải thiện được tình hình nhờ 1 số các biện pháp chắp vá như:

1. Dân có quyền bầu ra thượng nghị sĩ ( mà ở nước mình gọi là đại biểu Quốc hội chuyên trách ).

2. Dân có quyền đuổi việc quan chức nào làm việc không nghiêm túc, nhũng nhiễu bằng cách bỏ phiếu bất tín nhiệm. ( cái này thì ở Việt Nam còn hạn chế do "quan hệ" này nọ )

3. Người dân được quyền bỏ phiếu để đánh giá về 1 đạo luật. ( Cái này ở mình cũng chưa có )

--Sở dĩ em gọi là "chắp vá" do các biện pháp này vẫn chưa được thực hiện đầy đủ và nghiêm túc tại Mĩ. Vừa qua sau cơn bão Katrina thì mọi người mới ngã ngửa ra là ông Michael Brown, giám đốc FEMA, không có kinh nghiệm về cứu nạn mà chỉ là luật sư cố vấn cho hội nuôi ngựa giống Ả Rập :)). Ông này được đưa vào chính quyền do... ủng hộ George Bush, đơn giản thế thôi.Mà trước đó cũng có 1 số ý kiến phê bình ông này quá chủ quan, chỉ tổ chức diễn tập sơ sơ chống bão cấp 3, mà ông ta vẫn bình an vô sự cho đến khi vụ Katria vỡ lở và bị cách chức vài ngày sau đó. Nghĩa là, các biện pháp này từ đầu thế kỉ 20 vẫn chưa lên được cấp vĩ mô.

--Còn bạn Phước có đề cập về khả năng lãnh đạo ( phẩm chất để trở thành "the one" ) thì điều đó là hoàn toàn cần thiết, nhưng còn phụ thuộc vào hoàn cảnh. Trong điều kiện hiện nay, khi chính phủ vẫn còn đi đúng đường trong việc giành ủng hộ của đa số người dân, vẫn đưa đất nước đi lên công nghiệp hóa, vẫn cải cách mọi mặt, vẫn hội nhập, và đặc biệt là vẫn cung cấp dịch vụ cơ bản cần thiết cho người dân ( vì cái này nên mình mới chống được "cách mạng nhung" ), thì lấy được lòng tin của nhiều người để "cải cách" ngay lập tức là rất khó, nhưng không phải là không thực hiện được. Mọi người đừng quên rằng chúng ta mới chỉ là 1 nhóm nhỏ ngồi bàn bạc về các vấn đề của đất nước chứ chưa phải là 1 phong trào quy mô toàn quốc như Việt Minh hồi CMT8. Theo em muốn làm được "cải cách" sâu rộng thì phải đi vào tận người dân, tìm hiểu những băn khoăn của họ và tập hợp họ lại. Không thì lại giống như Che Guevara cách đây 40 năm thì khổ lắm: lý tưởng cao đẹp, lãnh đạo có uy tín, quân đội có tổ chức, chỉ có điều là thiếu sự ủng hộ của người dân nên phải chết ở rừng rậm Bolivia.

--Ngồi đây nói thì vẫn dễ hơn làm, suy nghĩ của em chỉ là suy nghĩ của 1 cây sậy đứng trước đại dương, mong mọi người cho ý kiến đóng góp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên