Sống ở trên đời nên biết mình là ai...

anh Tuấn biết tên tác giả mà không ghi ra từ đầu là phạm luật plagiarism đấy :D
 
Các bác đại thụ HAO đại chiến thế mà không hoành tráng lắm nhỉ. Không lý luận sắc như dao, ví dụ hào hùng đi vào tâm khảm người đọc,nói thực là em có mong đợi hơn một chút. Theo em thấy thì 2 bác đang bất đồng với nhau ở chỗ vị trí của nhân tài trong môi trường là thế nào. Bác Tuấn bảo là nhân tài thì chỗ nào cũng mọc ra được, tung hoành được. Bác Thành thì bảo là phải có môi trường tốt thì mới dùng được nhân tài.

Em có điểm muốn nói đến trong lý luận của bác Thành: nếu mà có cơ chế tốt rồi thì cấn ít nhân tài hơn bình thường chứ bác nhỉ. Chứ nếu mà không có nhân tài mà môi trường xấu tự thành môi trường tốt thì có cần nhân tài làm chi. Em nghĩ thứ tự hợp lý là mình cần nhiều nhân tài lớn để làm ra một môi trường tốt, xong sau đấy là chỗ cho nhân tài nhỏ phát triển... Em nghĩ như ở Mỹ mấy bác tổng thống đầu tiên viết ra bộ Constitution ác quá, bọn Mỹ cứ thế mà theo nên được như giờ. Mấy bác đấy là nhân tài lớn, bọn Bill Gate giờ là nhân tài nhỏ hơn tí xíu.

Em nghĩ là ở đây phải có sự phân cách rõ ràng thì các bác tranh luận sẽ dễ hơn. Trong khuôn khổ chủ đề này, em nghĩ có loại tài năng làm thay đổi thời thế, em xin gọi tạm là tài năng lớn, ví dụ như cụ Hồ, em nói thế chắc không nhiều người phản đối. Có loại tài năng chỉ phát triển được trong môi trường nhất định thôi, em xin gọi tạm là tài năng chuyên môn. Loại tài năng chuyên môn đúng là phải cần đúng thời, đúng chỗ. Giả sử giờ mà VN mình chỉ thích nghe Opera chẳng hạn, Lam Trường, Đan Trường chỉ có quay lại nghề cũ (thợ mộc hết thì phải, em không chắc). Nói thế thì không sát lắm nhưng các bác cứ nghĩ bác Giáp, không sinh phải thời chiến thì giờ cũng không biết làm gì, có khi bác ý đang lập trình gì đấy cũng nên. Chú Gate thì sinh muộn khoảng 25 năm là toi, chả làm tỉ phú được. Một trong những điểm tài năng lớn hơn tài năng chuyên môn đơn thuần là ở khả năng thích nghi.

Bác Thành không coi trọng các vị ở tathy (em chả biết tathy là tiết mục gì) vì các vị đấy có tài năng chuyên môn nhưng không có tài năng lớn. Các câu hỏi của bác về Quyến với Marx cũng cùng một mục tiêu. Bác Tuấn thì ban đầu chú tâm vào các vị tài năng lớn, bảo là sống ở đâu thì cũng phải thay đổi môi trường ở đấy. Sau đấy thì bác bớt yêu cầu xuống là chỉ cần tài năng chuyên môn với khả năng thích nghi là được, ta cần những người như thế. Nói chung là mỗi bác một vía nên ai nói cũng đúng cả nhưng chả đồng ý được với nhau.

Có điểm em đồng ý với bài của bác Tuấn, thực ra tất cả tài năng chuyên môn cộng với khả năng thích ứng tốt là nên về hết, ngành gì cũng được nhưng cần hơn hết bây giờ là kinh tế, thương mại, cơ sở hạ tầng với kỹ thuật ứng dụng (cái này bài bác Tuấn không nói đến). Các bác học đến hạt quark với toán học ngẫu nhiên mà không biết khăn tắm là gì thì cứ từ từ là hơn. Các bác "nhôm đồng, sắt vụn, nylon, gang thép, sắt rỉ bán đê" thì cần về tất. Các bác "bánh mì nóng giòn đây" cũng nên về, trình độ chế biến thực phẩm của chúng ta cũng không hẳn là top 10 thế giới. Các bác "con xin ông đi qua, con xin bà đi lại" thì em cũng không chắc lắm, hoạt động từ thiện và phi lợi nhuận của mình không mạnh lắm, còn bị chi phối bởi các bác Đảng viên nhiều. Các bác làm về lập trình mà về thì nghe có vẻ như chở củi về rừng, tăng đội ngũ anh em IT/CS thất nghiệp, nói thế thôi, em nghĩ là IT/CS trong nước mình lập trình thì tốt nhưng không có khả năng định hướng về mặt chất lượng theo hướng thương mại. Em nói cụ thể IT/CS vì em thấy nhiều bác học món đấy quá. Em chỉ nói vài lĩnh vực kỹ thuật, xã hội cụ thể linh tinh tí.

Vậy thì bài của em đi đến đâu nhỉ :-?. Rồi, mục tiêu của chúng ta là làm thế nào với nhân tài. Em nghĩ chúng ta cần nhân tài lớn để thu hút nhân tài chuyên môn. Nhân tài chuyên môn thì đào tạo được, còn nhân tài lớn em sợ là cũng không làm gì nhiều được. Những người đấy thường bẩm sinh thôi. Muốn có nhân tài lớn với ý chí quyết tâm xây dựng Việt Nam thì chỉ có cách chờ thôi ạ (trừ phi các bác khuyến khích sinh đẻ vượt kế hoạch, thế thì chờ đợi đỡ hơn một chút). Những người đấy nếu có thì họ đang làm rồi, nếu không có thì cũng chịu thôi. Chả thể nào bắt một người có ý chí trở thành nhân tài lớn được cả, cũng chả thể nào bắt một nhân tài lớn có ý chí xây dựng tổ quốc cả. Cái ý chí xây dựng tổ quốc có hay không là kết quả quá trình lớn lên trong nhiều năm cuộc đời, không bắt nổi cũng chẳng nhồi nhét nổi. Nếu có nhân tài lớn thì việc thu hút các nhân tài chuyên môn sẽ mạnh mẽ và hiệu quả, nếu không có thì đành chấp nhận, cố gắng thu hút được đến đâu thì thu hút, chả lúc nào ta lại không cần nhân tài cả.

Em tự nghĩ mình là nhân tài cũng khá khá nhưng đọc xong bài bác Tuấn em xấu hổ quá, tự thấy mình cũng mở miệng ra là nói kinh bang tế thế, bị liệt vào loại ngu dốt và hoang tưởng. Em tủi thân lắm, thôi, em trốn luôn ở đây vậy, còn hơn về bị vứt vào Châu Quỳ. Các bác bao giờ bỏ thể chế vứt vào Châu Quỳ, Biên Hoà báo em một câu, để em được thò mặt ra nhìn ánh mặt trời.

Bác Tuấn ạ, em nghĩ là nói xấu chị em phụ nữ thế nào cũng phải trả giá đấy bác ạ, kinh nghiệm của em thì thế.

Kính các bác, em xin hết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em xin phát biểu cảm tưởng, nếu là người tài thật thì có lẽ đã ko vào đây tranh luận thế nào là tài cho phí thời gian. Em xin hết :D:D:D
 
Em xin có ý kiến
ý kiến của em là em xin phép được đăng một bài báo của bác Hữu Thọ có nói về người tài, em biết là có một số ý không phù hợp lắm so với chủ đề của topic này nhưng em cứ đăng vậy, xem như là một bài báo để các bác thư giãn, ngẫm nghĩ

Em rất tâm đắc với bài báo này

Nhà báo Hữu Thọ: "Người tài không biết tự bảo vệ mình"

16:54' 27/08/2005 (GMT+7)

(VietNamNet) - "Những người có năng lực thực sự thì hay có những ý tưởng riêng, phong cách riêng, đây là cơ sở cho sự sáng tạo". Nhà báo Hữu Thọ nói.

Tiếp chúng tôi tại phòng làm việc trợ lý Tổng Bí thư ở số 4, Nguyễn Cảnh Chân, ông kiên quyết không đồng ý cho phỏng vấn: “Ở vị trí của mình hiện nay nói ra không có lợi. Nói thì có người ưa nhưng cũng không thiếu gì người ghét, nhất là lại nói về mình, nhưng các cậu là đồng nghiệp chẳng lẽ mình lại từ chối". Rồi ông bảo: "Thôi ngồi đây chúng ta tào lao với nhau cho vui". Câu chuyện của Nhà báo Hữu Thọ, được bắt đầu như thế...

Những anh hùng loại một

Chục năm trở lại đây không biết đã bao nhiêu lần tôi được nghe ông nói. Thú thật không phải tất cả những điều ông nói tôi đều thích, nhưng phải thừa nhận rằng những điều ông nói bao giờ cũng hấp dẫn và nó luôn ẩn chứa một triết lý sâu xa về thế cuộc. Trong các câu chuyện ông chưa bao giờ cho rằng mình là người thông thái (mặc dù trên thực tế ông quá thông thái).
Ông bảo ông cũng từng trải qua hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc, cũng là thương binh, nhưng ông lại bảo chính những người đã nằm xuống trên chiến trường kia mới thực sự là vĩ đại nhất. Những người chiến sĩ thế hệ ông còn sống, nhưng lại im lặng không hề kể về những chiến công của mình là vĩ đại thứ hai, còn những người như ông là thường lắm, quá may mắn. May mắn vì được sống, được cầm bút nên đôi khi cũng "múa may" được dăm bảy chữ bày tỏ lòng mình, chứ những người chiến sĩ chết trẻ kia đâu có được cái hạnh phúc ấy. Ông trầm ngâm đôi chút như nhớ về những đồng đội của mình.

Tôi nhớ có lần ông từng nói ở đâu đó: "Trong một buổi lễ trao huân chương cho những người chiến thắng, những người anh hùng trận mạc, Napoleon đã phát biểu: "Tôi rất vinh dự được trao phần thưởng vẻ vang cho những người anh hùng loại hai! Vì những người anh hùng loại một khi tiếng kèn xung trận cất lên thì họ là những người đầu tiên xung kích và tiếc rằng, 85% những người ấy không về lại với chúng ta nữa!". Những năm đầu cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, chúng ta đã có chủ trương giữ lại hai lớp người cho sự nghiệp xây dựng lại đất nước trong tương lai: Đó là công nhân và trí thức. Nên những năm đó, chúng ta huy động rất ít công nhân và trí thức vào chiến trường vì chúng ta nghĩ hai lớp người này tối cần thiết để làm cốt cán cho sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa.
Thế nhưng, từ năm 1972 trở đi, chúng ta đã buộc phải huy động cả từng khoa của Đại học Tổng hợp, Đại học Bách khoa, rồi một loạt trí thức tốt nghiệp đại học vào chiến trường. Đọc những trang nhật ký để lại của lớp chiến sĩ trí thức đó như Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm, chúng ta mới thấy, những năm ấy, quả thực là chúng ta đã phải vét tất cả tinh lực của Tổ quốc cho cuộc chiến đấu vì độc lập tự do của Tổ quốc. Nói ra tất cả những điều đó để thấy rằng, cuộc chiến đấu của chúng ta là đáng giá, đau đớn và vẻ vang. Vì chúng ta đã phải đối mặt với một kẻ thù không chỉ "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" mà còn thông minh, hiện đại... Và chúng ta đã thắng trong cuộc chiến tranh đó".
Có người nói, giá như ông không giữ những trọng trách trong chốn quan trường chắc chắn ông đã là nhà tư tưởng lớn. Chưa hẳn đã là như vậy! Có gần ông, nghe ông trong những lúc "trà dư tửu hậu", mới hiểu rằng những khao khát cống hiến của ông cho đời thật là ghê gớm. Giữ những trọng trách lớn ông không thể, hay nói đúng hơn là không có quyền bày tỏ chính kiến riêng của mình về những vấn đề quốc kế dân sinh, là người của tổ chức, nói và làm theo tổ chức, nhưng bằng nhiều cách như viết báo, trò chuyện với giới trí thức, nhất là cánh báo chí chúng tôi, ông luôn thể hiện tư tưởng của mình.

Cách ông khen hay chê người khác cũng thật khác thường. Ông không bao giờ dùng quyền uy của mình, mặc dù có lúc ông nắm “quyền sinh, quyền sát”, để đe nẹt kẻ yếu. Khi phê phán ai ông cũng rất nhẹ nhàng, tuy có lúc trong lòng ông không ưa gì những lỗi lầm mà người ta mắc phải.
Cách đây chừng dăm năm, tôi mắc một sai lầm. Trong lúc tuyệt vọng, không hiểu sao tôi lại tìm đến ông. Ông đã kể cho tôi nghe một câu chuyện đại loại là: “Khi làm Vụ trưởng một vụ tớ mới ngoài 30 tuổi. Một hôm cấp trên đưa về vụ tớ một người và yêu cầu tớ tiếp nhận anh ta vào vụ của mình. Hôm sau xem lý lịch của anh ta mình mới lên báo cáo lại với thủ trưởng là dứt khoát không nhận về vụ mình một người đã bị “phốt” như thế. Ông thủ trưởng nhìn tớ và nói: “Cậu còn trẻ lắm chưa hiểu đời đâu. Tớ nói thật với cậu thế này: “Nếu con người này không có cái “phốt” ấy trong lý lịch thì ngày nay chúng ta phải treo ảnh để thờ chứ không phải về đây làm nhân viên cho cậu”.
Câu chuyện mà ông kể cho tôi nghe có thể thật mà cũng có thể là do ông tự nghĩ ra, nhưng lúc ấy tôi cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Nhân tài không biết bảo vệ mình

Hôm chúng tôi tới gặp ông là muốn hỏi chuyện ông về cách sử dụng nhân tài của Hồ Chủ tịch nhân dịp Quốc khánh 2/9. Ông khước từ nói về một vấn đề cụ thể, mà chỉ kể cho chúng tôi nghe về cái khó khăn, sự thiệt thòi của những người đi tiên phong. Người tài thì thường cô đơn, đôi khi cô độc và chịu rất nhiều thiệt thòi, thậm chí cả sự hy sinh, mất mát.
Ông bảo ông đã từng viết một bài báo nói lên những khó khăn của công việc sáng tạo hay tiến hóa. Khi con vượn đầu tiên biết đứng hai chân lên thì đó là bước tiến đầu tiên, còn lẫm chẫm, rụt rè, chưa mấy tự tin, trong quá trình dằng dặc từ vượn thành người. Chúng ta có thể hình dung ra được thái độ chung của cả đàn vượn, vẫn đi bằng bốn chân, trước con vượn "bất thường" bỗng dưng đi bằng hai chân như vậy. Biết đâu, con vượn ấy đã bị cả đàn xúm lại hạ thủ như một "dị chủng". Và phải tới con thứ một vạn hay nhiều hơn nữa đứng hai chân lên và đi những bước ngày càng trở nên thuần thục, vững chãi thì cái gọi là quá trình tiến hóa ấy mới tạm được coi là công nhận và không thể đảo ngược được. Như vậy có thể hiểu là, để tạo nên được một cú đột phá trong tiến hóa có khi trong đàn vượn đã có 9.999 con hay nhiều hơn nữa phải chết.
Rồi ông kết luận: "Sáng tạo bao giờ cũng có một phần là phủ định cái cũ, thực chất là chống lại thói quen, tập quán đã trở nên không thích ứng nữa với điều kiện mới. Một khi ta chống lại hay cố gắng xóa bỏ cái cũ thì dĩ nhiên là cái cũ cũng tìm đủ mọi cách để cưỡng lại ta".
Câu chuyện của ông làm tôi nhớ lại một huyết tâm thư mà nhà vật lý lỗi lạc người Nga Kapitsa đã viết cho Khrusốp (khi ấy đang là Tổng Bí thư Đảng công sản Liên Xô) vào năm 1961, giải thích lý do vì sao Liên Xô sau này không có những người "khổng lồ" như Lômônôxốp, Puskin, Traiacôpxki, Aivadôpxki... mà nước Nga trước đó đã sản sinh. Kapitsa viết: "Một trong những tố chất của thiên tài là tính không bao giờ chịu khuất phục và luôn luôn phủ nhận cái hiện tại". Rồi Kapitsa chứng minh: "Năm 18 tuổi Lômônôxốp đã phản kháng quyết liệt nhận xét của một Viện sĩ, người đứng đầu Viện hàn lâm khoa học Nga vì ông này cho rằng phát minh của nhà khoa học trẻ Lômônôxốp là không có căn cứ. Lômônôxốp bẻ ngay cán bút vứt lên bàn trước mặt vị viện sĩ kia và thề rằng sẽ không bao giờ làm khoa học nữa. Khi phát hiện ra mình lầm, ngày hôm sau vị viện sĩ kia tới tận nhà xin lỗi nhà khoa học trẻ còn chưa có tiếng tăm. Và nhờ thế sau này nước Nga đã có một nhà khoa học lỗi lạc.

Lại nữa: nghe tiếng Mikenlangielo là họa sĩ có tài, Giáo hoàng mời ông tới làm tượng cho mình. Khi làm xong Giáo hoàng ngắm nghía và nói: "Sao chẳng giống tôi tý nào cả". Họa sĩ trả lời: "100 năm nữa nhân loại sẽ bảo đó là Ngài" và bỏ thành Roma ra đi. Hôm sau Giáo hoàng ân hận và ra tận biên giới để xin lỗi Mikenlangielo và mời ông ở lại. Nhờ thế mà nhân loại ngày nay mới được chiêm ngưỡng những tuyệt tác có một không hai của trường phái Phục hưng". Kapitsa viết tiếp: "Nếu chúng ta chỉ cần một xã hội biết vâng lời, chứ không biết chấp nhận những cá nhân có chính kiến khác thì làm sao có được nhân tài".
Hôm ấy chúng tôi đã hỏi ông Thọ làm thế nào để có một cơ chế phát hiện và sử dụng nhân tài, ông bảo: "Cái này tớ đã nói nhiều rồi, gần đây nhất là trên báo Công an nhân dân". Về tìm lại, thấy viết: "Những người tài sợ nhất 3 trường hợp. Thứ nhất, họ sợ không có chỗ để thi thố tài năng, đó là một điều cực kỳ quan trọng. Hiện nay, một số tỉnh đang có chính sách thu hút nhân tài bằng việc cấp đất, tăng lương... Việc đó là cần thiết nhưng không phải là quan trọng nhất đối với người tài. Bởi người tài cần nơi để thi thố tài năng, chứ không chỉ cần các tiện nghi sinh hoạt. Có một tỉnh với chính sách "chiêu hiền đãi sĩ" kiểu tăng tiêu chuẩn hưởng thụ, thì lúc đầu cũng thu hút được 8 người có bằng cấp cao về. Sau 2 năm, 7 người bỏ đi. Đó là bởi vì ở địa phương ấy, chính quyền không tạo điều kiện cho họ làm việc thực sự đúng tầm. Không được làm việc mà lại hưởng "lộc" cao thì người tài không thích.
Cái sợ thứ hai của người tài là sợ mình không được thực sự tin dùng. Một số người không dùng người tài mà lại thích dùng kẻ xu nịnh. Người tài sợ nhất là kẻ nịnh vì người tài không biết nịnh. Cái "ngu dốt" nhất của người tài là không hiểu biết về "khoa học xu nịnh". Vì họ không có thời giờ để học những cái đó! Người quân tử không phải không có trí, không phải không có mưu, nhưng người quân tử không thèm làm những mưu mô và xảo trá mà tiểu nhân dám làm. Và đấy là những điều kiện để kẻ tiểu nhân hay thắng được quân tử! Thứ ba, người tài sợ là chủ nghĩa phân phối bình quân, vì thực sự ra, người tài không quan tâm đến vật chất, nhưng luôn nghĩ rằng: Đôi khi vật chất lại là thước đo sự đánh giá, sự trân trọng.
Khổng Tử bỏ nước Lỗ mà đi chỉ vì trong một dịp Tết, vua Lỗ không chia phần thịt cho mình. Nhiều người không hiểu cho rằng Khổng Tử vì tham miếng thịt nên bỏ cả xứ sở mà đi. Nhưng không phải. "Anh" không chia phần thịt cho "tôi" tức là "anh" không coi "tôi" thuộc lớp người được kính trọng trong thiên hạ, để khi cần thì hỏi ý kiến nên "tôi" không thể nào ở với "anh" được. Vì vậy, nếu không khắc phục được 3 điều này sẽ rất khó thu hút được người tài. Tất nhiên, cũng có nhiều loại tài, có tài lớn, tài nhỏ
Tờ báo rất cần những cây bút có tầm
Loanh quanh mãi cuối cùng câu chuyện được quay về chuyện nghề, chuyện nghiệp của chúng tôi. Tôi nhớ có lần ông bảo, bây giờ ta đang nói đến cái thương hiệu của doanh nghiệp. Với cơ quan báo chí, đó là sự tin cậy của cái măng sét, bởi vì trong măng sét đó có những cây bút có thẩm quyền. Chúng ta cứ quan sát mà xem, không phải tờ báo nào cũng được đông người mua. Mà khi đã quyết định mua tờ báo này hay tờ báo khác, không ai đọc lần lượt ngay từ đầu đến cuối. Trước tiên, họ lật giở từ trang đầu đến trang cuối xem qua các tít bài, rồi đến những vấn đề mà bài báo đề cập tới có liên quan đến mình không. Sau đó, họ xem ai viết bài báo đó, có phải là một cây bút quen thuộc không, có phải là cây bút đáng tin cậy cả về năng lực và phẩm chất đạo đức hay không. Sau đó, họ mới quyết định đọc bài nào, bỏ qua bài nào và bài nào thì đọc lướt. Như thế để thấy rằng, có hai việc cực kỳ quan trọng đối với người làm báo.
Đối với một Tổng Biên tập, cần phải quyết định vấn đề của một tờ báo có phải là vấn đề bức xúc của xã hội hay không, có phải là vấn đề độc giả quan tâm hay không. Thứ hai là, tòa soạn phải có những cây bút có tầm, những cây bút có dấu ấn trong lòng bạn đọc. Trong tình hình hiện nay, với sự phát triển của đất nước, sự phát triển phong phú của xã hội khó có được một cây bút sắc sảo toàn diện. Nói như một đại văn hào Đức, trên đời này mỗi người chỉ nên sắm một chiếc chìa khóa để mở thành công một cánh cửa. Tất nhiên, cũng có những cái chìa khóa vạn năng mở được mọi cánh cửa dẫn tới thành công, nhưng chỉ có hai loại người có được chìa khóa vạn năng đó. Đấy là thiên tài và kẻ trộm...
Thực tế là thiên tài thì rất ít, còn kẻ trộm lại quá nhiều. Cho nên mục tiêu của mình không hẳn đã là tìm ra được những cây bút "đa gi năng", việc gì cũng giỏi, vì đó là chuyện quá khó, hầu như không khả thi. Cái chính là biết phát hiện, vun vén, bồi dưỡng những tài năng thành những cây bút có thẩm quyền của từng lĩnh vực. Người lãnh đạo phải ủng hộ và xây dựng những cây bút đó, hoặc những cộng tác viên có uy tín trong xã hội, bởi vì như thế mới mang được trí tuệ của cả xã hội vào việc nâng cao chất lượng tờ báo. Khi đó, tờ báo như một khối nam châm hút trí tuệ xã hội chứ không đơn thuần là phát huy trí tuệ của những người làm báo chuyên nghiệp tại chỗ. Đấy là sự lựa chọn sinh tử đối với cơ quan báo chí, vì chính quyền lợi của mình mà mình phải dùng người ta, không còn cách nào khác!...
Cuối buổi hôm ấy tôi buột miệng: "Nhưng trong một tờ báo thì nhà báo có tài thường có tật. Do đó đôi khi hay bị "chết oan". Hở ra một cái có khi bị "đánh hội đồng". Ông bảo: "Những người có năng lực thực sự thì hay có những ý tưởng riêng, phong cách riêng, đây là cơ sở cho sự sáng tạo. Họ cũng là những người có hiểu biết rộng, có sự sáng tạo nên rất kiên định, việc bác bỏ ý kiến của họ là không dễ dàng. Từ sự kiên định, sáng tạo đến chỗ bị hiểu lầm là kiêu ngạo có khoảng cách rất ngắn, nên người ta hay gọi đó là cái tật. Với những người có năng lực, bác bỏ một bài của họ, thậm chí một dòng hay một chữ mà không "tâm phục, khẩu phục" thì họ cũng cãi đến cùng. Sự sáng tạo của họ không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của một quá trình tư duy rất cao. Cho nên không phải mang cái thế của anh để sẵn sàng gạch ngang, gạch chéo...".
* * *
Chiều về. Ngôi nhà làm việc của ông ở số 4 Nguyễn Cảnh Chân nằm núp mình dưới tán lá của cây cổ thụ dường như yên tĩnh hơn khi hoàng hôn xuống.


Hà Nội thu Tháng Tám
 
Chỉnh sửa lần cuối:
....trên đời này mỗi người chỉ nên sắm một chiếc chìa khóa để mở thành công một cánh cửa. Tất nhiên, cũng có những cái chìa khóa vạn năng mở được mọi cánh cửa dẫn tới thành công, nhưng chỉ có hai loại người có được chìa khóa vạn năng đó. Đấy là thiên tài và kẻ trộm...

Thực tế là thiên tài thì rất ít, còn kẻ trộm lại quá nhiều.


Ôi...câu này hay quá đi mất :x
 
Những người có năng lực thực sự thì hay có những ý tưởng riêng, phong cách riêng, đây là cơ sở cho sự sáng tạo. Họ cũng là những người có hiểu biết rộng, có sự sáng tạo nên rất kiên định, việc bác bỏ ý kiến của họ là không dễ dàng. Từ sự kiên định, sáng tạo đến chỗ bị hiểu lầm là kiêu ngạo có khoảng cách rất ngắn, nên người ta hay gọi đó là cái tật. Với những người có năng lực, bác bỏ một bài của họ, thậm chí một dòng hay một chữ mà không "tâm phục, khẩu phục" thì họ cũng cãi đến cùng. Sự sáng tạo của họ không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của một quá trình tư duy rất cao. Cho nên không phải mang cái thế của anh để sẵn sàng gạch ngang, gạch chéo...".

Em thì "khoái" câu này.
 
Cái này thuộc về lý tưởng sống của thanh niên.Giỏi giang dc cử đi học mà ko về phục vụ đất nc là kém bản lĩnh.
 
Trần Anh Dũng đã viết:
Em xin phát biểu cảm tưởng, nếu là người tài thật thì có lẽ đã ko vào đây tranh luận thế nào là tài cho phí thời gian. Em xin hết :D:D:D

Tất nhiên là em đúng, nhưng không nên vội vàng kết luận như thế. Em đúng cũng một phần vì người nào chưa chứng minh được cái tài của mình thì kô thể gọi là tài được ;) (người đời thường quan niệm như vậy)

Quan niềm "thời thế tạo anh hùng" nên hiểu theo đúng nghĩa của nó. Lặp lại: mỗi một cơ chế thay đổi thì một thế hệ xuất hiện và một thế hệ ra đi. Ôi những bước ngoặt của cuộc đời!

Nếu đi vào chi tiết, đưa ví dụ này ví dụ khác thì sẽ rất nhiều, lại người này người kia đứng lên phát biểu đúng sai --> rất dễ rối mù.

Hãy đứng lên một tầm cao mới và nhìn nhận vấn đề một cách "vĩ mô" hơn:

- Tại sao nước Mỹ lại lắm nhân tài hơn Việt Nam?

Có ai đấy nói là những lúc xã hội xoay mình như ở VN thì mới là lúc xuất hiện lắm nhân tài hay là lúc cần xuất hiện lắm nhân tài! Đây là một nhận định sai lầm. Ở đây có 2 ý, cả 2 ý này đều sai:

- Ý thứ nhất là thời loạn xuất hiện nhiều nhân tài! Đấy chỉ là ảo giác ban đầu. Nếu làm quả thống kê thì nhân tài ở Mỹ ngày một tăng theo thời gian. Đơn giản là trong lúc bình yên ít ai để ý đến điều đấy. Trong thời kỳ loạn lạc của Great Depression thì chỉ xuất hiện nhân tài kiểu Mafia thôi :)

- Ý thứ hai là thời loạn mới cần nhân tài. Cũng đúng, nhưng nếu chỉ có thời loạn mới cần nhân tài thì quả là sai. Thời kỳ nào cũng cần nhân tài cả. Thử đặt câu hỏi "Nước Mỹ có thể sụp đổ không?". Chắc chắn là có rồi, đã có biết bao đế chế hùng mạnh chẳng kém gì nước Mỹ bây giờ đã lần lượt sụp đổ như Đế quốc La Mã và Đế quốc Mông Cổ. Nước Mỹ muốn duy trì sự hùng mạnh của mình thì luôn luôn cần người tài xuất chúng lãnh đạo, chứ không phải chỉ cần những người tài giỏi đã sáng lập ra nước Mỹ. Chính vì thế nền dân chủ vô cùng quan trọng đối với nước Mỹ.

Còn bây giờ nói lại về vấn đề tại sao nước Mỹ lại có nhiều nhân tài hơn VN (theo cách hiểu nhân tài phải là người chứng minh được mình).

Chúng ta cứ tưởng tượng cái tài như một thứ vốn (capital) mà có thể cân đo đóng đếm được. Nếu coi "chữ tài" là một đồng vốn, thì người tài sẽ là một nhà đầu tư. Khi bạn là nhà đầu tư với một số vốn nhất định, bạn sẽ quyết định đầu tư vào đâu? Tất nhiên là bạn sẽ đầu tư vào nơi nào có thể sinh lời cho bạn nhiều nhất (và cũng phải là nơi có triển vọng để phát triển) - tức là đầu tư vào nơi nào có cơ hội nhiều nhất.

Với một đất nước nghèo như VN, thì việc thu hút đầu không thể nhiều được bằng nước Mỹ kể cả về chất lượng lẫn số lượng.

Từ đây bạn có thể đưa ra được vô vàn kết luận. :)
 
nhắc đến vấn đề này lại nhớ, nước Mỹ đang dần tiến đến nền kinh tế tri thức (không còn là kinh tế thị trường), tức là kinh tế nước Mỹ dựa phần lớn vào trí thức, hiện tại là gần 60%, tiêu chuẩn là 70% cho nền kinh tế trí thức. điều này tương xứng với cái anh Thành nói là nước Mỹ có nhiều nhân tài.

tuy nhiên, định nghĩa thế nào là nhân tài thì còn approximately quá nhỉ, hay chúng ta cứ cố tình để nó flexible thế thôi?
 
Nga: bây giờ cũng đã định nghĩa người tài là người có "tài", tức có capital --> anh ta sẽ là nhà investor.

Từ cách hiểu này ta dễ dàng có thể nhận thấy:

1. VN rất cần được đầu tư từ nước ngoài (quá rõ), vì đầu tư trong nước là không đủ và không chất lượng (ta đang nói đầu tư cái "tài").

2. VN là nước nghèo nên không hấp dẫn đầu tư lắm đối với đầu tư để tạo ra sản phẩm (rõ ràng "cái tài" vẫn chỉ là đồng vốn, chứ nó chưa phải là sản phẩm cuối cùng, phải đầu tư mới có sản phẩm) bán trong nước mà đầu tư vào các ngành xuất khẩu.

3. Tuy thế VN lại có 80 triệu dân, nhiều lĩnh vực chưa được khai phá, giá nhân công rẻ ==> vẫn có thể thu hút đầu tư được.

4. Theo thời gian, để duy trì được sự phát triển VN càng ngày càng cần nhiều đầu tư hơn trước (trái lại với quan niệm ai đấy nói là bây giờ mới cần, về sau không cần thiết lắp - điều này chỉ đúng, khi nhìn từ khía cạnh là bây giờ thu hút đầu tư hơi khó nên ta cần, về sau đầu tư sẽ tự nó chảy vào - ta không cần mỏi cổ kêu gọi nữa). Các đầu tư về sau các nhiều hơn và chất lượng hơn.

5. Trong nước không phải không có nhà đầu tư (không thiếu người "tài"), nhưng nhiều lĩnh vực các nhà đầu tư VN chưa có kinh nghiệm, khả năng quản lý kém... Mà có thêm cạnh tranh từ đồng vốn nước ngoài sẽ thúc đẩy sự phát triển tiến nhanh hơn.

V.v. và v.v...

Nếu mà ta lại bỏ chữ đầu tư ra để bàn về người tài ta sẽ có những kết luận gì?
 
Nếu đầu tư vào VN cứ 10 người mà 9 người thất bại --> môi trường đầu tư (tức thu hút nhân tài) không thuận lợi lắm. Như thế đầu tư vào VN có thể giảm hoặc là giữ ở một mức rất thấp, chứ đừng nói là tăng.
 
Bài viết của anh Thành có nhiều nét hay nhưng em thấy có một số ý chưa cảm thấy rõ ràng lắm.

Thứ nhất em ko đi vào sự suy xét theo xã hội như bác về người tài em chỉ lôi một quy luật rất tự nhiên đó là xưa đến nay nhưng cây thuốc quý thường xuất hiện ở những nơi có điều kiện tự nhiên khác nhiệt.Tất nhiên với cái môi trường đó thì lại làm chết đi những cây khác có giá trị nhưng ko cao bằng.Và cũng như số lượng người tài(sẽ xét quan niệm về tài sau) thì tất nhiên ít về số lượng nhưng lại có thể sinh ra những nhân tài kiệt xuất như Bác Hồ ,Trần Hưng Đạo ,Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Linh, Lương Đình Của ....

Bây giờ quan niệm một chút về người tài...
Em ở vùng nông thôn đồng xanh lúa vàng lên trị trấn em thấy dân thị trấn có lắm người giàu, em là dân giầu ở thị trấn lên thành phố em thấy em nghèo dân thành phố giàu, em ở thành phố lên thủ đô Hà Nội em thấy mình thường dân Hà Nội giàu, rồi dân Hà Nội đi sang các nước tư bản Anh, Pháp , Mĩ chỉ thấy mình nhỏ bé và nghèo .

Các bác ở đây chí ít là những người có vốn tri thức và tư duy kha khá , một bộ phận giỏi,một bộ phận rất giỏi... bác khá ở đây lại thấy bác giỏi cũng ko có gì ghê lắm ,rồi bác giỏi thấy bác rất giỏi cũng ko ghê gớm hoành tráng lắm.Nhưng nên xét chung với xã hội Việt Nam bây giờ ,đại đa số trong cái dân số 80 triệu dân kia thì những người được học hành có chút tài, người đi du học vác cái bằng to uỳnh ở một nước to uỳnh thì có tài to ..trừ những người kiệt xuất thì...hì chỉ biết dùng từ kiệt xuất. Vậy thì các bác nên dùng từ tài so với xã hội nói chung hay so với chính bản thân các bác ? Hay một bộ phận tương đồng nào đó ?

Một điều nữa thêm về cái luận điểm của bác Thành đó là VN thiếu môi trường đâu tư người tài . OK cái đó đúng , nhưng là môi trường đầu tư cho những người xuất sắc . OK ?

Xét theo quan điểm cơ chế chính sách , nếu mà cơ chế ko thoáng thì 10 anh đầu tư vào 9 anh chết, nhưng anh thứ 1 kia thì chắc chắn sẽ tư duy hơn những người kia một bậc,đó là môi trường để anh ta phân biết tài năng của mình ? -> môi trương VN khá lý tưởng để thể hiện tài xuất sắc đấy chứ ?

Xét theo quan điểm xã hội ...Đứng trước từ tài còn có từ tâm. Như ai đó có bài viết chọn lọc nói về tình yêu nguồn cảm hứng nhân tài. Khi cái tâm được đầu tư thích ứng cái tài mới phát triển lên một bậc cao ....Bác có chút tài ,bác ra đi để tìm đường về xây dựng tổ quốc,nếu ko xuất phát từ tình yêu lớn lao mong ước làm điều rì đó,cái tài của bác còn lâu mới phát triển đến mức cao cấp nào đó ?

Xét theo quan điểm kinh doanh ...mọi con đường mòn đều dẫn đến vùng đất đã có chủ .Ở VN một môi trường mà có rất nhiều con đường chưa được khai phá (cứ thử tư duy so sanh với những nước có trình độ phát triển cao hơn VN).Tất nhiên con đường khai phá đó đòi hỏi bác phải dùng cảm ,có tài năng , tâm huyết và chưa ai đi :) .

Dù sao VN cũng là một môi trường mà người tài có thể đầu tư cà chữ tâm + chữ tài. Tất nhiên vẫn có những ngành thì chịu thua vì môi trường khắc nghiệt quá.Vần để tài ở đây phạm vi rất rộng em chỉ trình bày theo khả năng cảm nhận vậy thôi.Sai hay ko tiếp tục chiến đấu vì chữ tài vậy ..8-}
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To em Bùi Tích Côn:

Anh cũng không phản đối gì những ý kiến của em. Anh chỉ góp ý thêm thế này:

1. Nếu đi vào chi tiết thì sẽ lú lẫn, vì mỗi con người một số phận, một suy nghĩ - không thể bàn hết được. Chính vì thế, nên không thể nói là về VN không có cơ hội, nhưng cơ hội đó có thể dành cho bao nhiêu người và triển vọng đến đâu? Vì thế nên nhìn nhận từ một khía cạnh chung - vấn đề sẽ rõ ràng hơn.

2. Em nói là VN còn nhiều con đường mòn chưa đi, rất nhiều chỗ đề khai phá. Quả thật là đúng. Nhưng lại xét từ một khía cạnh khác, chính sự chưa khai phá sẽ đó sẽ tạo ra nhiều vấn đề. Những ai đã từng nghiên cứu về vấn đề đầu tư hẳn biết những trở ngại đấy:
- Thiếu người có thể hiểu mình - :) nếu quy về khái niệm kinh tế đầu tư thì nó là: sẽ phải mất thời gian đào tạo nhân công;
- Thiếu cơ sở vật chất để thực hiện hay Thiếu hạ tầng cơ sở hay công nghiệp hỗ trợ;
So với việc đầu tư vào những chỗ mà đã quen với lĩnh vực này thì chưa chắc đã lợi hơn. ;) Ở một điểm nào đấy, việc quảng cáo đầu tư vào lĩnh vực mới mâu thuẫn với lại việc quảng cáo khai thác tiềm năng sẵn có của VN.
Trên thực tế, anh thấy việc đầu tư vào những lĩnh vực đã có người đi hiệu quả hơn nhiều đầu tư vào những lĩnh vực mới, cho dù có phải chen chân với người khác (vì ít ra nó đã được kiểm nghiệm và chứng minh tính hiệu quả của nó). Đầu tư ở tầm vĩ mô cũng vậy, phần lớn đầu tư vào VN là đầu tư vào những ngành nghề truyền thống như may mặc, dày dép v.v....
Một mặt, thì nên xem xét việc đầu tư vào những lĩnh vực mới nên xuất phát từ đầu tư vào chỗ cũ và đa dạng nó ra. :) Không có cái gì mới mà không có cội nguồn cả.

3. Em nói cơ hội đầu tư thì nhiều? Nhưng đối với một nhà kinh tế, đúng hơn là một nhà đầu tư, thì người ta sẽ xem xét đến là cơ hội tuy nhiều, nhưng thực tế thu được là bao nhiêu. Thị trường VN rất nhỏ, tuy có nhiều lĩnh vực chưa khai thác, nhưng có khai thác cũng không đem lại hiệu quả cao.
Khi một nhà đầu tư nhìn thấy một lĩnh vực mà không có người khai thác, anh ta sẽ đặt ngay câu hỏi: "Vì sao miếng ăn như thế lại không ai ham?". Chỗ ngon thì không mấy ai để sót, còn chỗ gặm khó thì ta gặm làm gì? Cũng như trong lĩnh vực bất động sản, người ta sẵn sàng đầu tư vào những vị trí đẹp với giá rất cao, bên cạnh đó thì có những chỗ rất rẻ không ai thèm để ý. Bởi trong lĩnh vực này điều quan trọng nhất vẫn là "Vị trí, vị trí và vị trí". :)

4. Em nói là đầu tư chất xám ở VN khó, nên sẽ là nơi để thể hiện chữ tài. Nhưng em có thấy cái trò chơi mà 10 người chơi, chỉ có 1 người được nó giống cái gì thế? Nó có gì đấy giống như trò đánh bạc. Đánh bạc đã xấu, đánh bạc trên số phận của chính bản thân mình thì càng xấu. Mỗi người chỉ có một lần sống trên đời, vì thế không nên biến số phận mình thành một canh bạc.

Việc thu hút người có tài về phụ thuộc đất nước trước hết phụ thuộc vào Luật đầu tư của Việt Nam :) Hai cái đấy liên quan chặt chẽ đến nhau. Chứ còn mấy cái chính sách --> hiệu quả thật không đáng là bao. Bởi sao:

1. Chính sách nếu không phải trả trực tiếp bằng tiền thì cũng là một cách gián tiếp ảnh hưởngd đến ngân sách nhà nước;
2. Chúng ta lấy đâu ra tiền để cạnh tranh với các nước khác?
3. Mà với số tiền ta có ta có thể thu hút được bao nhân tài? Một vài người không ăn thua, mà đã không ăn thua thì lại là sự lãng phí vô bổ (khái niệm lượng chuyển thành chất)
4. Mà tiền của nhà nước ai quản lý? Chúng ta vẫn biết là các DNNN quản lý đồng tiền cực kỳ kém hiệu quả!

:)
 
Bùi Tích Côn đã viết:
Thứ nhất em ko đi vào sự suy xét theo xã hội như bác về người tài em chỉ lôi một quy luật rất tự nhiên đó là xưa đến nay nhưng cây thuốc quý thường xuất hiện ở những nơi có điều kiện tự nhiên khác nhiệt.Tất nhiên với cái môi trường đó thì lại làm chết đi những cây khác có giá trị nhưng ko cao bằng. Và cũng như số lượng người tài(sẽ xét quan niệm về tài sau) thì tất nhiên ít về số lượng nhưng lại có thể sinh ra những nhân tài kiệt xuất như Bác Hồ ,Trần Hưng Đạo ,Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Linh, Lương Đình Của ....

Giữa sa-mạc thì có cây gì sống được hả em? Cây xương rồng có quý bằng hạt gạo không?

Theo anh thì cây quý nhất trên đời này phải là cây lúa, vì không có nó, con người không thể sống được. Cây lúa chỉ có thể mọc được và mọc tốt ở những vùng đất màu mỡ. :)

Đấy là theo kiểu ví von. Còn đi vào thực tế.

Nền văn minh nhân loại thường xuất phát từ những nơi trù phú, đất đai màu mỡ... chứ không phải ở những nơi khô cằn, khí hậu khắc nghiệt. Chính vì thế mới có khái niệm Bắc - Nam. Phương Bắc với khí hậu ôn đới dễ chịu luôn luôn phát triển hơn Phương Nam với khí hậu nóng bức khắc nghiệt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sợ quá, toàn người "tài" cãi nhau, đọc hoa cả mắt.
Theo em, "nhân tài" có thể hiểu là "người có tài" hoặc cũng có thể hiểu là "người tài giỏi"
- Người có tài: là người có một khả năng nào đó hơn người khác, nhưng những người này trong nhiều trường hợp phải chờ thời cơ đến thì khả năng của họ mới phát triển tốt nhất, đó là những kiểu như anh Thành nói, họ cần tìm đất dụng võ.
- Người tài giỏi: là người vượt lên trên những người khác nhở tài năng của mình, có thể là về mặt kinh tế hay mặt nghiên cứu, nhưng những gì họ làm được công nhận, được sử dụng (nếu là nghiên cứu) và mang lại cho họ hoặc tiền nong hoặc danh tiếng, hoặc cả 2. Đó là những kiểu người mà anh Tuấn nói ở trên.
Như ta có thể nhận thấy là NGười tài giỏi thường cũng là người có tài, nhưng cái chính là họ vượt lên trên nhiều người khác, kể cả người có tài hơn họ. Và họ là người tạo ra cơ sở để họ phát triển và cũng thường là người tạo "đất dụng võ" cho những người có tài khác.
Những người đi du học hay kể cả học ở trong nước đều có rất nhiều người có tài, nhưng người tài giỏi thì thật như lá mùa thu. Theo em những chính sách, chủ trương của nhà nước không phải đều là lãng phí, trong nhiều trường hợp nó đã tạo được đất dụng võ cho người có tài để họ tiến dần lên và trở thành những người tài giỏi. Những người tài giỏi sẽ về phục vụ đất nước hoặc ít nhất là họ làm giàu được cho chính họ và gia đình và tạo việc làm cho nhiều người khác. Cơ hội ở nước ta còn ít nên chưa ươm tạo được nhiều người tài giỏi, nhưng em không nghĩ số những người tài giỏi ở nước ta lại không tăng nhanh nữa vì nước ta càng ngày càng phát triển mạnh mẽ. Và cứ nhìn con số những doanh nghiệp thành lập và thành công ở nước ta những năm gần đây thì có thể thấy là những bông hoa nhân tài sẽ ngày càng nở rộ và mảnh đất dưới chân chúng ta sẽ ngày càng màu mỡ.
 
tớ vào gãi vài phát:
1/tớ nghĩ cần phải sống vài năm ở nước ngoài, làm việc vài năm, sống bằng sức mình thì mới đủ thực tế để bàn bạc, điều này thì đa phần các bạn chưa có!
2/ bác Thành nói cũng không đúng lắm về mối liên hệ tự nhiên và sự hình thành các nền văn minh trình độ cao. Theo thiển ý thì bác Thành chỉ tạm đúng cho thời sơ khai thôi, còn từ cách mạng công nghiệp thì các nước điều kiện tự nhiên kém lại có bước đột phát ( Đức, Hà Lan, Anh..).

Túm lại, bài viết mở đầu đã là một lối mòn trong suy nghĩ và cách nói, các bài viết sau cũng vậy nốt :)

Đừng trách tớ nhé :) Hôm nay hơi "tây tây".
XS
 
Ở đây có mấy điểm cần bàn thế này:

1. Mọi người từ đầu cho đến giờ vẫn cứ nghĩ là mình chỉ nói đến người tài "nhỏ" - tức những người chỉ giỏi chuyên môn. Trên thực tế là mình nói về tất cả các người tài - tức người giỏi trong lĩnh vực của mình, cho dù người đó là chuyên gia kỹ thuật, nhà tư vấn, người điều hành, nhà lãnh đạo các cấp v.v....

Mọi người không nên đi vào tiểu tiết quá, sẽ không nhìn thấy cái đại cục.

Ví dụ đơn giản thôi nhé: theo cách hiểu của em Ngọc thì người tài "lớn" là người tạo ra việc làm cho người khác tức là doanh nhân. Anh chưa nói về bản chất của vấn đề, chỉ cần đặt câu hỏi thế này: nếu nhà nước cấm kinh tế tư nhân kinh doanh thì anh làm sao thể hiện được cái tài của mình trong kinh doanh?

Ý của mình là một cái nhìn đại cục: miếng bánh chỉ có từng đấy, có muốn hơn cũng không được. :) Nếu theo quan điểm của em Tuấn, ta lấy đồng tiền làm thước đo chữ tài: vậy hãy tự hỏi mình, vì sao cũng thay đổi cơ chế, ở Nga xuất hiện hàng chục ngàn triệu phú, và hàng chục tỷ phú - trong khi đó VN mình dân số chỉ kém có 2 lần nước Nga, không có một tỷ phú nào cả, số triệu phú chưa chắc đã đạt đến con số 1 ngàn người. Đơn giản là miếng bánh của nước Nga to hơn miếng bánh VN chúng ta nhiều lần.

Một người tài như Nguyễn Văn Linh có thể thay đổi được rất nhiều - biến nước VN từ chỗ thiếu ăn lên hàng xuất khẩu gạo, nhưng cũng không thể thay đổi được nhiều lắm. Dù có cho Putin về làm lãnh đạo VN thì VN vẫn cứ nghèo mà thôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó :)

Giới hạn của chúng ta là còn nghèo, không thể xuất hiện nhiều nhân tài được, hay đúng hơn không có đất cho nhiều nhân tài.

Một trong những hạn chế mà các bạn ít để ý đến có trên thực tế đó là:

- Bác Hồ có thể là rất giỏi, nhưng đất dụng võ của Bác chỉ là một đất nước nhỏ bé và lạc hậu, nên tên tuổi của bác được biết ít hơn là Washington, Lincoln hay Tôn Trung Sơn.
- Tướng Võ Nguyên Giáp thật tài tình, nhưng trong thế kỷ 20, thế giới biết đến các tướng như Zhukov, De Gaulle hay Eisenhower hơn là biết về tướng Giáp.
- Trần Hưng Đạo 3 lần đánh thắng quân Nguyên, nhưng thế giới cũng không biết Trần Hưng Đạo. Giá như Trần Hưng Đạo là vị tướng của nhà Tống thì tên tuổi đã lừng danh khắp bốn phương.

Bác Hồ, Võ Nguyên Giáp và Trần Hưng Đạo là những người tài kiêt xuất, nhưng họ không thể thể hiện được hết khả năng của mình vì họ bị giới hạn bởi đất nước VN nhỏ bé, chính vì thế nên tài năng của họ không được thế giới đánh giá đúng tầm. :)

Đấy là mình đưa ra ví dụ là ngay cả đối với những vị lãnh tụ, muốn phát huy hết tài năng cần có đất để dụng võ. Phương Tây đã nhìn nhận vấn đề này sớm, và họ đã phá bỏ tất cả hàng rào về phân biệt chủng tộc, phân biệt văn hóa, tôn giáo - tạo điều kiện cho mọi người thuộc tầng lớp thiểu số phát huy hết tài năng cho xã hội chung.

2. Sơn: em lại đi vào chi tiết rồi. Ý của anh chỉ coi việc đất đai màu mỡ là một cách ví von mà thôi, tức là nơi có nhiều tiềm năng cho sự phát triển, tức sự giàu có và phồn vinh. :) Tuy thế, Anh, Hà Lan và Đức cũng không có gì là không được thiên nhiên ưu đãi cả ;) Cho đến tận bây giờ, chưa có một nước nào có khí hậu khắc nghiệt mà lại thịnh vượng cả!

Mà Sơn sống và làm việc ở nước ngoài, Sơn đúc kết được kinh nghiệm gì thế?
 
Thưa bác Thành, trước tiên bác định nghĩa "người tài" là thế nào ạ? Em thì quan niệm một người được xác định là "người tài" dựa trên những kết quả công việc mà anh ta đóng góp cho xã hội.

Kết quả đó có được là dựa vào ba yếu tố: con người (năng lực của anh ta thông qua đào tạo và kinh nghiệm), môi trường (điều kiện cơ sở hạ tầng, vật chất kỹ thuật để con người có năng lực đó phát huy), và xác suất ngẫu nhiên.

Theo bác thì môi trường quyết định con người, cứ môi trường thực là tốt như bọn tư bản đế quốc thì sẽ khuyến khích được con người phát triển, từ đó tạo ra kết quả tốt. Có đúng không ạ?

Ngày xưa em học triết học Mác Lê-nin ở trường thì cái gì cũng có mối quan hệ biện chứng cả, môi trường tác động đến con người, nhưng con người cũng tác động ngược trở lại môi trường để môi trường tốt hơn. Không có cái nào tồn tại trước cái nào cả. Thế cho nên trách môi trường còn kém phát triển không thu hút được những con người có năng lực thì cũng phải trách những người có năng lực không đóng góp tác động để môi trường tốt lên.

Nếu cả hai khía cạnh đó đều tương tác với nhau một cách thuận lợi, xã hội sẽ đi lên và đến một lúc nào đấy sẽ xuất hiện những người tài kiệt xuất. Những người như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng không chắc chắn rơi vào một cá nhân cụ thể nào cả. Nếu quả táo không rơi vào đầu Newton thì có thể sẽ rơi vào đầu Einstein để rồi Eisnstein tìm ra định luật vạn vật hấp dẫn.

Em nghĩ đó là đại cục, còn đi vào tiểu tiết đối với từng cá nhân, em thấy bài Tống Tuấn post ban đầu có giá trị, nó phân loại cá nhân nào trong giai đoạn hiện tại có thể đóng góp tác động để môi trường của Việt Nam tốt lên, cá nhân nào hiện tại chưa thể đóng góp được mà tạm thời phải phục vụ bọn tư bản đế quốc để đến giai đoạn sau này mới có thể đóng góp.

Đi vào tiểu tiết hơn nữa thì vấn đề đi hay ở lại phụ thuộc vào miếng cơm manh áo mà ở đây không bàn đến.

Ngoài ra, còn có khía cạnh xác suất ngẫu nhiên mà ở đây chưa đề cập đến. Các cụ ngày xưa có câu: "thông minh đột xuất, ngu bất thình lình." Con người và môi trường càng tốt thì khi các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, xác suất thông minh càng cao, kết quả có được càng tốt. Em của bác ngày nào cũng ngồi trong bồn tắm mà không nghĩ ra được lực đẩy của chất lỏng, nhưng ông Ác-si-mét vừa nhúng mình vào một cái là nghĩ ra ngay. Nhưng kể cả như vậy, xác suất thất bại vẫn tồn tại. Môi truờng tốt, con người có năng lực, nhưng vẫn có thể có kết quả xấu.
 
Quả thật đây là một vấn đề rất rộng như em đã khẳng định ngay từ đầu và đi theo hướng phân tích trong một phạm vi .

Ai cũng có thể đặt câu hỏi rằng Đặng Thái Sơn mà chơi piano ở Việt Nam thì cái tài đó có đủ sống được ko ? Chắc chắn là không ....

Nhưng cũng có thể đi theo hướng khắc là giáo sư viện sĩ số 1 Việt Nam Nguyễn Văn Hiệu (hiệu trưởng khoa em) là người nghiên cứu những lĩnh vực cao siêu vật lý hật nhân vẫn có thể phát huy tài năng khi về Việt Nam .Thậm chí đóng góp rất nhiều cho ngành khoa học Việt Nam để nhân rộng cái tài của mình lên nhiều lần.

Cái tài mà mỗi người ở đây được xét trong phạm vi khác nhau nên nó đúng trong những phạm vi khác nhau. Vấn đề ở đây đâu là những phạm vi cần soi xét và phạm vi nào rộng bao quát nhất.

Đây là topic mà gần như để nói về những người du học .Vậy dân ta đi du học ngành gì là chủ yếu ...kinh tế, công nghệ thông tin , luật , điện tử viễn thông,quản lý ,thiết kế & quy hoạch,xây dựng....Những ngành đó về Việt Nam có thể đầu tư cái "tài "được ko ? Có điều kiện để nhân rộng tài năng của mình ko ? Các bác du học những ngành này vào confirm cho em cái.

Rồi cứ cho là những ngành em liệt kê ở trên là đúng .Vậy ta xét nhân tài trong phạm vi rộng nhất này . OK ?

Còn bây giờ đâu là cái mốc để so sánh chữ "tài" .Ta xét những người học giỏi ở bên trời Tây trong những lĩnh vực trên là người tài đi nhé.

Trong cái luận điểm của bác Thành em thấy mập mờ ở chỗ đó là đầu tư cái "tài" để cái tài nhân lên.Chứ ko phải là dùng cái "tài" đầu tư vào những chổ thuận lợi để sinh tiền , sinh lợi, vậy thì hãy vứt từ rủi ro đi nhé, mà đôi khi thất bại làm cho con người ta tài năng thêm...Xét theo quan điểm tự nhiên thì anh muốn giỏi anh phải giải những bài toán khó chứ.Đầu tư vào những bài toán khó thì anh mới tài giỏi hơn người được chứ ? Khó quá thì ko nên nhưng Việt Nam trong những ngành trên là một bải toán khó quá ? quá sức để giải ?

Nào vậy thì những nhân tài trong ngành trên về Việt Nam có thể đầu tư chữ tài được ko ? Hoàn toàn có đất dụng võ đấy chứ nhưng có điều đại đa số có tài nhưng ko dũng cảm và chọn con đường dễ đi hay ko có lý tưởng,ko dám dũng cảm để bứt phá.Vậy thì họ ko chọn con đường đầu tư chữ "tài" vào nơi thích hợp nhất và giới hạn tài của mình chứ ko phải Việt Nam ko có môi trường đầu tư ?.Còn bây giờ xét những người bứt phá hẳn lên ,thử xem ước mơ của họ như thế nào.Có phải là mong muốn được xây dựng làm điều gì với chính cái mảnh đất quê hương ko ? Vậy các bác đừng lôi cái môi trường nước Mĩ kia , người tài của Việt Nam so với xã hội Việt Nam thôi.

Người Việt Nam mà lôi tâm huyết ,khát khao của mình đầu tư cho nước Mĩ vì nó thuận lợi ? Người có chút học vị cao cao mà thiếu ý chí là tài năng ? Người mà lảng tránh sự khốn khó ko dám gồng cái tài của mình lên mà đương đầu , kiếm cho nào dễ dàng mà đầu tư chữ "tài" kiếm xiền ,sinh lợi..vv.là tài năng ? Không ! nhưng người đó có thể nói theo một góc cạnh nào đó là người vô dụng , là người hèn kém ?

Các bác nói Nguyễn Văn Linh , Putin...bác nào am hiểu về đất Sinh.Trả lời hộ em nước Sinh phát triển như ngày nay là nhờ ai ? Ông có công như thế nào ? Thời thế sinh anh hùng và anh hùng có thể thay đổi được thời thế -> câu này trích lại ,nó cũng đúng trong một phạm vi mà phạm vi này ko hẹp một tẹo nào.

Em vẫn còn nhiều điểm muốn nói về quan điểm của anh Thành nhưng xét thấy cũng ko cần phải chi tiết lắm.Còn anh Xuân Sơn .... tư duy lối mòn với những vấn đề quá rộng lớn ,trừu tượng thì ai cũng mắc phải thôi .Vì chúng ta đâu phải là thiên tài như Anhxtanh .OK? .Bác thấy lối mòn mong bác viết bài chỉ ra điều đó và có phương hướng thay đổi lối mòn đó .Còn thảo luận dù lối mòn hay ko thì là điều rất cần thiết chứ.Lối mòn của ai đâu cũng phải như ai ,biết thêm lối mòn của người khác,tổng hợp lối mòn mới cho mình điều đó ko phải là bứt phá đối với chính bản thân mình sao ? Em mong các bác tích cực nói về lối mòn của mình đi ! :)
 
Thật sự đã quá nhàm chán với mấy cái đề tài này, đọc đi đọc lại chẳng thoát ra cái ý gì. Không hiểu những lý luận trên giúp ích gì cho công việc của các bác bây giờ nhưng có lẽ xin cứ giữ những cái đó cho mình và tự thực hiện xem sao , đừng cãi nhau nữa, mệt lắm.
Có bác nào chịu cho là minh sai đâu mà thiết nghĩ cũng chẳng sai đâu nếu các bác cứ đem ví dụ ra biện luận. Chúng ta cần một thế hệ trẻ nói ít làm nhiều để thay đổi cục diện đất nước chứ ko cần một mớ lý thuyết rởm đời. Cái này các bác đọc rồi suy ngẫm đừng tranh cãi làm gì cho mệt.Có đủ các ý mà các bác nói đấy ạ.
http://vietnamnet.vn/psks/2005/09/493231/
chết nhầm đây mới là ý chính:
http://vietnamnet.vn/psks/2005/09/494387/
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên