Re: Sử thi Tuấn Linh, tác phẩm kinh điển từ Anh 1
Chử Hải Đăng
by Đặng Hoàng Hiếu
Episode 2:
Ở túp lều nhỏ ven sông
Hàng ngày Đăng béo ngóng trông thuyền bè
Đến đây để đổi cá mè
Rồi đổi lấy gạo, lấy chè, thức ăn
Một hôm vào đúng ngày rằm
Tự nhiên Đăng thấy hàng trăm chiếc thuyền
Đây không phải loại rẻ tiền
Anh nhìn là biết đoàn thuyền của vua
Biết chúng không đến để mua
Anh bèn đi hỏi nhà chùa mới hay
Nhà vua cai trị thời này
Có nàng công chúa trông hay vô cùng
Tên nàng thật đẹp: Phương Dzung
Đến giờ chưa muốn lấy chồng làm thân
Phong lưu rất mực hồng quần
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về kệ chăng
Dù cho tuổi đã mười lăm
Tuổi này con gái nhăm nhăm lấy chồng
Nhưng Dzung thì lại là không
Dù cho nhan sắc mặn nồng đẹp xinh
Bao nhiêu hoàng tử chết kinh
Thế nhưng nàng vẫn vô tình không yêu
Bao nhiêu hoàng tử liêu xiêu
Thế nhưng nàng vẫn một điều: “Đừng mơ!”
Bao nhiêu hoàng tử mong chờ
Thế nhưng nàng vẫn không tơ tưởng lòng
Bao nhiêu hoàng tử ngóng trông
Thế nhưng nàng vẫn cứ không nói gì
Bởi chưa đến tuổi dậy thì
Cho nên nàng chỉ thích đi chơi thuyền
Ngao du giải tỏa muộn phiền
Nàng đi ngắm cảnh mọi miền núi sông
Vua cha cũng thích chơi ngông
Còn cử tôi tớ rất đông đi cùng
Ngài rằng: “Con hỡi Phương Dzung
Giờ con chưa muốn lấy chồng thì thôi
Bây giờ cứ việc rong chơi
Ta đây sẽ cử nhiều người theo con”
Tham quan thắng cảnh núi non
Nàng nay mới biết rõ hơn nước mình:
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ
Rồi nàng xem cảnh Kiếm Hồ
Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn
Hỏi ai gây dựng nên non nước này??
Nàng đi ngày lại qua ngày
Tự dưng hôm đấy đến ngay ngôi làng
Hải Đăng như bắt được vàng
Hắn bèn quăng vó quýnh quàng chạy ra
Vùi người trong cát, nghĩ là:
“Đây là cơ hội để ta ngắm nhìn
Công chúa xinh đẹp như tiên
Thế nào nàng chẳng đi liền qua đây”
Đúng như hắn nghĩ, thật may
Phương Dzung thấy bãi sông này rộng ghê
Bụi cây tỏa bóng mát ghê
Nàng quyết định tắm chưa về làm chi
“Người đâu kiếm màn tứ vi
Giăng lên ta tắm xong đi ta nhờ”
Bỗng nàng chợt nghĩ bâng quơ:
“Chỗ này tuyệt đẹp như mơ, thật thèm
Còn hơn là tắm hồ sen
Nước trong bóng mát, hương chen cạnh mình
Cứ chi vườn ngọc ao quỳnh
Thôn quê vẫn thú hữu tình xưa nay”
Nghĩ rồi nàng mới tắm ngay
Và nàng nhanh chóng cởi bay áo quần
Rồi trong tư thế “nhân trần”
Nàng mới dội nước toàn thân khắp người
Hải Đăng phải cám ơn trời
Bởi nơi nàng tắm là nơi chàng nằm
Dzung giội đến gáo thứ năm
Bỗng dưng Đăng béo phăm phăm chồm người
Phương Dzung giật bắn cả người
Nhìn Đăng nàng tưởng đười ươi không quần
Hải Đăng thì cũng “khỏa thân”
Nàng thấy “ngồ ngộ” nên cần hỏi ngay:
“Vì sao ngươi lại ở đây
Rình công chúa tắm ngươi bay đầu rồi
Nếu ngươi không muốn chết toi
Thì mau hãy nói ta coi xem nào
Ngươi là con cái nhà nào
Không quần không áo, vì sao nằm dài??”
Hải Đăng bèn vội giả nai:
“Gia đình tôi vốn có hai con người
Cha tôi dưng lại chết tươi
Nên tôi mới giống đười ươi trên rừng
Cha con tôi phải chung lưng
Làm ăn cực nhọc, dùng chung cái quần
Từ ngày cha mới từ trần
Tôi đây không nỡ để trần cha yêu
Nên tôi quyết định chơi liều
Mặc quần cha đó, trái điều người khuyên
Hôm nay nàng dạo chơi thuyền
Tôi đang kéo lưới phải liền trốn ngay
Vùi người vào bãi cát đây
Không quần không áo mình này trơ trơ
Thực lòng thì cũng chẳng mơ
Nhìn mặt công chúa mong chờ gì đâu!!”
Phương Dzung mới gật gật đầu:
“Thôi anh mau hãy thay ngay áo quần
Chứ không nên cứ cởi trần
Giờ chàng hãy tắm nếu cần cứ kêu
Nước non cách mấy buồng thêu
Những là trộm dấu thầm yêu chốc mòng
Tôi nguyện sẽ chẳng lấy chồng
Dù cho bao kẻ ngóng trông mong chờ
Gặp chàng khung cảnh như mơ
Duyên trời đã định sao ngờ được chi
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không”
Rồi nàng hỏi tiếp Hải Đăng:
“Bây giờ chàng tắm nhớ chăng hỡi chàng
Áo quần toàn hiệu loại sang
Chàng nay cứ mặc, của chàng từ đây”
Nói rồi nàng vội đi ngay
Bảo tôi tớ hãy dọn ngay tiệc tùng
Hải Đăng tỏ ý ngại ngùng
Phương Dzung bèn bảo: “Chàng đừng có lo
Bây giờ thiếp mở tiệc to
Chàng đừng từ chối, tiệc cho đôi mình
Ở nơi phong cảnh hữu tình
Duyên trời đã định đôi mình quen nhau
Vợ chồng, có việc gì đâu
Thôi thôi mình cứ cưới nhau xem nào
Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
Bây giờ vào được vườn hoa
Thiếp giờ muốn lấy chồng mà chàng ơi
Đây là duyên định của trời
Vợ chồng vui vẻ có người nào hay
Rày doi mai vịnh vui vầy
Ngày kia hứng gió, đêm này chơi trăng
Đôi mình thong thả làm ăn
Khỏe quơ chài kéo, mệt quăng câu dầm
Nghêu ngao nay chích mai đầm
Một bầu trời đất vui thầm ai hay
Kinh luân đã sẵn trong tay
Thung dung dưới thế, vui say trong trời
Thuyền nan một chiếc ở đời
Tắm mưa chải gió trong vời Hàn Giang”
Hải Đăng bèn bảo với nàng:
“Nàng yêu ta thật hay nàng yêu chơi??
Long đong một kiếp phận người
Bây giờ lại được ông trời xe duyên
Tự dưng nàng lại chơi thuyền
Rồi ra đây tắm nàng liền cưới ta??”
Phương Dzung bèn nói rằng là:
“Biết bao hoàng tử thế mà không yêu
Bây giờ thiếp chỉ một điều
Làm vợ chàng đó, bấy nhiêu thôi mà”
Hải Đăng nghe vậy thế là
Không thể từ chối nữa và cưới luôn!!