Những điểm yếu của nền kinh tế VN

Lưu Công Thành
(congthanh)

Điều hành viên
Đã từ lâu, chúng ta được thưởng thức mức tăng trưởng ngoạn mục của nền kinh tế nước nhà (khoảng 8%/năm trong suốt một thời gian dài), GDP cứ 10 năm tăng 2 lần. Thực sự thì chúng ta cảm nhận được sự thay da đổi thịt của nền kinh tế, nhưng chúng ta không hề cảm nhận được một sự chuyển mình vượt bậc của nền kinh tế và nghèo vẫn cứ hoàn nghèo.

Có một điều mình thắc mắc thế này: liệu những con số về tăng trưởng trung thực đến mức nào? Vì nếu chúng ta nhìn vào Châu Âu sau thế chiến thứ 2 - là những nền kinh tế đổ nát, thì chẳng bao lâu sau - chừng 15 năm, nền kinh tế Châu Âu đã thực sự hưng thịnh trở lại.

Nếu nhìn gần hơn nữa, nước Nga sau khi LX sụp đổ, mỗi năm GDP giảm 30-40% và chỉ bắt đầu khởi sắc kể từ năm 1998. Thế mà đến bây giờ, mức lương trung bình của sinh viên ra trường tại Moscow đã là 1000$/tháng, trong khi đó ở HN là 100$/tháng - tức kém những 10 lần. Nếu ngoảnh lại 10 năm về trước, năm 1995 - mức thu nhập của sinh viên ra trường tại Moscow chỉ 200-300$, va lúc đó ở HN là không dưới 50$ - tức sự chênh lệch chỉ khoảng 5 lần gì đó. Điều đó cho thấy là trong 10 năm trở lại đây, tốc độ tăng trưởng của VN chỉ bằng 1/2 của Nga. Nhưng tại sao các báo cáo về tốc độ tăng trưởng của VN lại cao hơn Nga nhiều lần?

Nếu không nhìn vào nước Nga, vì Nga là một nước lớn và rất giàu về tài nguyên môi trường, đặc biệt là dầu mỏ, thì Ucraina có thể là một ví dụ. Mức sống của người dân Ucraina trong 5 năm trở lại đây tăng rõ rệt. Nếu như 5 năm trước, mức thu nhập của công nhân ở Ucraina ở các khu công nghiệp xa thủ đô là vào khoảng 50-70$/tháng, thì nay mức thu nhập đấy đã lên đến 100-200$/tháng, trong khi đó ở VN trong thời gian vừa rồi, mức thu nhập vẫn chỉ dậm chân tại chỗ, hoặc tăng không đáng kể.

Vậy sự thật nằm ở đâu?

Sự thật là nền kinh tế VN đang phát triển thiếu tính chất bền vững một cách nguy hiểm, nếu không nói là đáng báo động. Có một số điểm yếu thấy rõ nhất như sau

1. Hệ thống ngân hàng yếu kém

Nó được thể hiện ở nhiều khía cạnh, hai khía cạnh nổi bật nhất là: số lượng nợ khó đòi là quá cao, thường xuyên cần đến sự can thiệp của Nhà nước thông qua việc khoanh nợ, giãn nợ và xóa nợ; một số lượng tiền lớn buộc phải gửi ngân hàng nước ngoài trong khi bản thân nền kinh tế VN rất khát vốn;

2. Nền tài chính yếu ớt

Gần đây ở VN xuất hiện rất nhiều người giàu có, và gây cảm giác như người VN chúng ta đã có khả năng tự đầu tư vào các dự án tầm cỡ. Sự thật thì lại không phải vậy. Phần lớn người VN là giàu trên giấy tờ, chứ không thực sự mạnh về tài chính. Kể cả người được coi là giàu nhất VN hiện nay như ông Đào Ngọc Tuyển, theo đồn thổi thì có đến những 4,6 tỷ USD. Nhưng một người có đền gần 5 tỷ USD mà thu nhập từ kinh doanh Tuần Châu không thể đạt được 10 triệu USD/tháng (tức chỉ có 0,2% tổng số vốn) thì quả là điều đáng e ngại. 10 triệu USd/tháng ở đây cũng là có phóng đại lên một chút, chứ thực tế có lẽ chỉ được 1/5-1/10 gì đấy. Vậy, theo các công thức tài chính của Phương Tây thì giá trị tài sản của ông Tuyển chỉ khoảng 100-200 triệu USD, mà giá trị này là thực hơn tất cả. Cũng tương tự như vậy, các ông chủ khác giá trị tài sản cũng phải giảm đi 40-50 lần theo cách họ tính toán.

Khi mà trong các quán nước người ta khoác lác với nhau rằng người này người kia có mấy tỷ mấy tỷ, nhưng khi bàn đến chuyện làm ăn đầu tư nghiêm chỉnh, động đến con số 100.000$ là thấy phần lớn tịt ngòi. Bởi vì sao? Đơn giản là họ làm gì có từng đấy tiền, mà tiền họ vẽ ra từ các khoản bất động sản khác nhau. Mà bất động sản phần lớn là đất, chứ không phải nhà - không cho thuê được, không canh tác được. Quả thực, ở VN có được số vốn 100.000$ không phải là dễ, vì mỗi một gia đình thu nhập khoảng 10 triệu VND/tháng là vào loại khá rồi (tất nhiên so với giới chủ thì vào loại xoàng), mà với mức thu nhập như thế để có được 100.000$ đòi hỏi phải mất 200 tháng lao động, tức khoảng 17 năm. Những gia đình như thế để có tiền thường là đầu tư bất động sản, mua những mảnh đất xa xa với giá bèo rồi chờ thời cơ lên giá rồi bán. Mà giá cả đôi lúc lên rất ngất ngưởng, nhờ đó mới có được những con số tiền tỷ VND. Những con số này là không thực, chẳng nhẽ sau 5 năm, mức sống hay mức thu nhập của người dân đã tăng mấy chục lần?

Loại trừ một bộ phận nhỏ có thu nhập thật (quan chức và giới buôn lậu, hay các đại gia), thì phần lớn là không có thu nhập đáng kể - tiền trong bất động sản chỉ là sự chuyển nhượng từ người này qua người kia (mua bán lòng vòng), còn số tiền thực đổ vào đầu tư bất động sản là không đáng kể (so với tổng giao dịch bất động sản), và nó được ngốn vào các khoản mua sắm đồ đạc, xe cộ và cả xây sửa nhà nữa. Nghĩa là khi tất cả mọi người cần tiền để đầu tư thì cũng chả còn tiền đâu nữa, vì tiền đã tiêu gần hết rồi!

Qua đó mới thấy được, và hiểu được, vì sao mọi người chỉ đua nhau đi mua đất, mua nhà, chứ không ai kinh doanh chúng cả - như xây rồi cho thuê hay kinh doanh - số này rất ít. Chúng ta có thể thấy công ty này công ty kia tranh nhau lấy đất, rồi lại chia lô bán chứ không xây rồi bán - vì lấy đâu ra tiền để xây? Và mới đây nhất là phong trào làm resorts - chúng ta chỉ thấy một lô các resorts ma, người ta tranh nhau lấy đất, chứ kô có tiền đầu tư, chủ yếu là găm đấy chờ thời. Không vì thế mà những resorts thực sự phần đa lại không phải của người VN, mà là của nước ngoài hoặc Việt Kiều.

Sự yếu kém về tài chính có thể được nhìn nhận qua việc đầu tư yếu ớt trong kinh doanh. Phần lớn kinh doanh ở VN mang tính chụp giật, không có đầu tư nghiêm túc. (Việc chúng ta làm ăn chụp giật, nguyên nhân chính vẫn là do thiếu vốn)

3. Lợi nhuận kinh doanh thấp

Mình dùng từ "lợi nhuận" ở đây có lẽ là chưa đúng lắm, nhưng nói thế thì dễ hiểu hơn. Lợi nhuận trong kinh doanh của các doanh nghiệp VN có thể được coi là vào loại siêu thấp, đôi lúc chỉ cần có 10% người ta cũng sẵn sàng lao vào làm. Đây là điều đáng báo động. Nếu như lợi nhuận một năm không đạt được 20%/năm thì có thể coi là kinh doanh tiềm ẩn rủi ro cao.

Vì sao lại nguy hiểm? Nguy hiểm ở chỗ là với mức lợi nhuận thấp, chỉ cần một sự biến động về giá, thị trường cũng có thể đẩy anh đến chỗ thua lỗ va cả khả năng phá sản. Lợi nhuận thấp, không cho phép chúng ta có nguồn vốn để tiếp tục đầu tư vào ngành kinh doanh để tiếp tục thu lợi nhuận.

Nguyên nhân của lợi nhuận kinh doanh thấp có lẽ vì trong kinh doanh các doanh nghiệp chúng ta không chịu khó đầu tư: đầu tư vào thương hiệu, quảng cáo, vào công nghệ, vào kênh phân phối v.v. và v.v..

4. Nạn thất nghiệp quá cao

Mặc dù các con số về nạn thất nghiệp (unemployment) của VN đưa ra khá thấp (không rõ là bao nhiêu, nhưng chưa bao giờ là điều báo động cả, tức chỉ khoảng 10% gì đấy). Nhưng nếu chúng ta coi người có thu nhập thấp, không đủ nuôi bản thân và gia đình cũng là thất nghiệp nữa (cái này gọi là hidden unemployment - tức là có việc để làm, nhưng nó kô xứng đáng được coi là công việc), thì con số thất nghiệp sẽ phải là con số 20-30% - tức là nhiều khủng khiếp. Nếu ai đó đã sống ở nước ngoài rồi về VN thì sẽ cảm nhận được ngay là xã hội VN đến giờ vẫn "đói" đến mức độ nào - người ta vẫn cứ tranh giành nhau từng đồng một, mặc dù có văn minh hơn thời kỳ bao cấp. Cạnh tranh là tốt, nhưng khi các basic instincts của người ta chưa được đáp ứng, thì khó lòng có được một sự cạnh tranh lành mạnh.

Với những tiềm ẩn về kinh tế nêu trên, chưa nói đến các vấn đề chính trị - xã hội, thì nền kinh tế VN đang cố rán sức chạy hết công suất có thể, sự tăng trưởng kinh tế thực sự nhờ FDI đến 99%, thiếu nó nền kinh tế không thể phát triển được.

Vậy đâu là lời giải cho sự bế tắc này? (nếu có FDI thì không có gì là bế tắc, nhưng nếu thiếu nó thì vô lối) Liệu có một cải cách kỳ diệu nào đấy có thể thay đổi được tình thế để cho phép VN có một sự nhảy vọt trong nền kinh tế (về chất)?
 
To Thành: Các phân tích trên của Thành là dựa trên số liệu được công bố hay là dựa trên cảm giác cá nhân và thông tin đồn thổi thế? Những nghi vấn khác của Thành mặc dù tớ thấy còn chưa chặt chẽ lắm (chẳng hạn sinh viên ở Mát và sinh viên ở Hà Nội thì theo tớ ko đủ để đại diện cho cả nền kinh tế) nhưng tớ ko bàn. Tớ chỉ bàn về tài chính thôi.

Nhắc lại là tớ có hỏi Thành là có số liệu thực nào ko? Nếu chỉ dựa vào cảm giác mà nói thì cảm giác của tớ khác xa với Thành:

- Thứ nhất là con số $100.000 ko biết có thiếu một con số 0 hay là ko? Thực chất tớ thấy ở VN những người có khả năng huy động ngần nấy tiền ko đến nỗi "phần lớn tịt ngòi". $100.000 thì chỉ có tỉ rưỡi mà thôi, tức là xấp xỉ tiền mua một căn hộ chung cư cao cấp ở Hà Nội với nội thất chỉ mới thuộc loại xoàng xoàng. $100.000 thì, mặt khác, cũng chỉ là số tiền đủ để cho các đại gia tài trợ cho khoảng 2 đứa con ra học ở nước ngoài trong vài năm. Số đại gia này theo cảm nhận cá nhân của tớ thì ko đến nỗi hiếm lắm. Tất nhiên nếu nói là trong vòng một ngày phải xoay $100.000 tiền mặt thì ở VN quả ko mấy người. Nhưng nếu có dự án tử tế thì con số đó ko phải ít người có thể kiếm được. Theo như tớ biết thì ngay cả ở Việt Nam, $100,000 cũng mới chỉ đủ để mở một cái cở sở kinh doanh có thể xếp vào loại "doanh nghiệp vừa và nhỏ" mà thôi (e.g., một cái nhà hàng chả hạn - còn nếu muốn xây một nhà nghỉ vài chục phòng ở bãi biển thì với số tiền trên e là còn quá ít).

- Thứ hai là resort. Vấn đề này thì dạo gần đây tớ có quan tâm cho nên rất ngạc nhiên với ý kiến của Thành. Mấy resort mà do Việt Kiều đầu tư là các resort nào Thành có thể cho biết được ko? Ở miền Bắc theo tớ biết có mấy cái resort mới mở đều là người trong nước đầu tư đấy chứ (e.g., Vạn Chài resort ở Sầm Sơn này, Tản Đà resort ở Ba Vì này, và V-resort Kim Bôi)? Trong Nam thì theo tớ biết có mấy resort khá to mới mở trong Phan Thiết mà chủ đầu tư thì cũng là người trong nước cả. Tất nhiên tớ chỉ biết có vài cái resort như thế. Thành có nhiều thông tin hơn có thể chia sẻ ko?

Tình hình chung là tớ thấy giới kinh doanh ở Việt Nam độ này dường như đều rất hồ hởi, ko khí ko đến nỗi ảm đạm như là Thành đã chỉ ra. Tất nhiên kiến thức kinh tế của tớ có hạn mà phần thực tế ở Việt nam thì lại cũng thiếu. Có điều Thành có nhắc tới các resort mà tớ thì có quen biết một số người đầu tư mấy vụ này ở Việt Nam (tớ cũng muốn đầu tư vào đấy nhưng mà tiền còm ko có :D, hì hì hì).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thành biết quan sát và phân tích, tuy có đôi chỗ có vẻ còn hơi lạc quan trong các ước tính 0:)
Nếu nhìn gần hơn nữa, nước Nga sau khi LX sụp đổ, mỗi năm GDP giảm 30-40% và chỉ bắt đầu khởi sắc kể từ năm 1998. Thế mà đến bây giờ, mức lương trung bình của sinh viên ra trường tại Moscow đã là 1000$/tháng, trong khi đó ở HN là 100$/tháng - tức kém những 10 lần. Nếu ngoảnh lại 10 năm về trước, năm 1995 - mức thu nhập của sinh viên ra trường tại Moscow chỉ 200-300$, va lúc đó ở HN là không dưới 50$ - tức sự chênh lệch chỉ khoảng 5 lần gì đó.

Mức lương $1k/tháng của SV mới ra trường ở Moscow là có thật, nhưng chỉ áp dụng cho không quá 30% tổng số SV tốt nghiệp hàng năm ở Moscow mà thôi =; Tính trung bình thì lương khởi điểm của nhóm này khó mà đạt nổi $0.6k/tháng !

Sự thật là nền kinh tế VN đang phát triển thiếu tính chất bền vững một cách nguy hiểm, nếu không nói là đáng báo động. Có một số điểm yếu thấy rõ nhất như sau

1. Hệ thống ngân hàng yếu kém

Nó được thể hiện ở nhiều khía cạnh, hai khía cạnh nổi bật nhất là: số lượng nợ khó đòi là quá cao, thường xuyên cần đến sự can thiệp của Nhà nước thông qua việc khoanh nợ, giãn nợ và xóa nợ; một số lượng tiền lớn buộc phải gửi ngân hàng nước ngoài trong khi bản thân nền kinh tế VN rất khát vốn;

2. Nền tài chính yếu ớt

Đây là vấn đề nhiều ng đã biết, tôi lấy ví dụ 1 tờ báo địa phương ở Vũng tàu họ viết về sự yếu kém, không minh bạch của quản lý tài chính Việt nam:

http://baobariavungtau.com.vn/viet/phongsu/5467/


Còn tỷ lệ thất nghiệp ở VN đánh giá như dưới đây là hơi thấp. Theo những quan sát của tôi khi đi thăm các miền quê thì tỷ lệ thất nghiệp ở nông thôn VN là khoảng 40% (phần lớn có việc nhưng làm không đủ giờ, giỏi lắm là 20h * 50w = 1000h/y; và thu nhập rất thấp $0.3k/y) và nếu được cơ giới hóa tốt hơn thì con số này sẽ lên đến 70-80%; còn ở thành phố là khoảng 15%. Nếu 75% dân cư sống ở nông thôn thì tỷ lệ thất nghiệp "đích thực" của VN là khoảng 34% (=75%*40%+25%*15%), tức là trong khoảng 30-40% chứ 0 phải 20-30%. Thất nghiệp 20% là ở mức của Tây Ban Nha, cũng chưa phải là gì quá ghê gớm. Các thống kê của chính phủ đưa ra những con số từ 6-10% là quá xa với thực tế.

4. Nạn thất nghiệp quá cao

Mặc dù các con số về nạn thất nghiệp (unemployment) của VN đưa ra khá thấp (không rõ là bao nhiêu, nhưng chưa bao giờ là điều báo động cả, tức chỉ khoảng 10% gì đấy). Nhưng nếu chúng ta coi người có thu nhập thấp, không đủ nuôi bản thân và gia đình cũng là thất nghiệp nữa (cái này gọi là hidden unemployment - tức là có việc để làm, nhưng nó kô xứng đáng được coi là công việc), thì con số thất nghiệp sẽ phải là con số 20-30% - tức là nhiều khủng khiếp. Nếu ai đó đã sống ở nước ngoài rồi về VN thì sẽ cảm nhận được ngay là xã hội VN đến giờ vẫn "đói" đến mức độ nào - người ta vẫn cứ tranh giành nhau từng đồng một, mặc dù có văn minh hơn thời kỳ bao cấp. Cạnh tranh là tốt, nhưng khi các basic instincts của người ta chưa được đáp ứng, thì khó lòng có được một sự cạnh tranh lành mạnh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tại sao kô thấy mọi người có đề cập đến tình trạng yếu kém trong luật kinh tế như bảo vệ bản quyền (rất là quan trọng), kiểm chứng và minh bạc sổ sách (rất nhiều công ty, đặc biệt là nhỏ và vừa làm sổ sách giả), còn trong các công ty lớn thì làm giả để đón nhận đấu thầu?

Và sự hạn chế ở việc làm kinh tế cho tư nhân, vd như các ngành kinh tế chủ yếu như khai thác khoáng sản, dầu khí, nguyên vật liệu phần lớn vẫn nằm trong tay nhà nước.

Thứ nhất là con số $100.000 ko biết có thiếu một con số 0 hay là ko? Thực chất tớ thấy ở VN những người có khả năng huy động ngần nấy tiền ko đến nỗi "phần lớn tịt ngòi". $100.000 thì chỉ có tỉ rưỡi mà thôi, tức là xấp xỉ tiền mua một căn hộ chung cư cao cấp ở Hà Nội với nội thất chỉ mới thuộc loại xoàng xoàng. $100.000 thì, mặt khác, cũng chỉ là số tiền đủ để cho các đại gia tài trợ cho khoảng 2 đứa con ra học ở nước ngoài trong vài năm. Số đại gia này theo cảm nhận cá nhân của tớ thì ko đến nỗi hiếm lắm. Tất nhiên nếu nói là trong vòng một ngày phải xoay $100.000 tiền mặt thì ở VN quả ko mấy người. Nhưng nếu có dự án tử tế thì con số đó ko phải ít người có thể kiếm được. Theo như tớ biết thì ngay cả ở Việt Nam, $100,000 cũng mới chỉ đủ để mở một cái cở sở kinh doanh có thể xếp vào loại "doanh nghiệp vừa và nhỏ" mà thôi (e.g., một cái nhà hàng chả hạn - còn nếu muốn xây một nhà nghỉ vài chục phòng ở bãi biển thì với số tiền trên e là còn quá ít).

cái này là do tình trạng lạm phát quá cao ở HN và SG và thu nhập bất chính...theo mức sống của người dân VN, 1 số tiền lớn như vậy, khó có thể mà kiếm được (GDP của VN năm 2002 khoảng 150 tỉ USD, cái đó tính luôn các doanh nghiệp nước ngoài...dựa vào số liệu này, có thể nói số tiền trên vượt quá ranh giới đó),

Nói đến lạm phát, VN cũng rất kém đến việt điều tiết lượng tiền 1 cách hiệu quả (giống như the fed của US) dẫn đến lạm phát rất cao ở HN và SG --> tăng giá thành sản xuất ở nơi này...trong khi đó ở nông thôn và các thành phố nhỏ, tình trạng lạm phát thấp hơn dẫn đến tình trạng hàng VN giá quá cao so với những người khu vực này.
 
Những vấn đề khác của Phước nêu cũng có lý đôi chút, riêng cái này thì, xin lỗi, giông giống như là bị "thông tin một chiều" gì gì đó vậy.

Trần Thiên Phước đã viết:
cái này là do tình trạng lạm phát quá cao ở HN và SG và thu nhập bất chính...theo mức sống của người dân VN, 1 số tiền lớn như vậy, khó có thể mà kiếm được (GDP của VN năm 2002 khoảng 150 tỉ USD, cái đó tính luôn các doanh nghiệp nước ngoài...dựa vào số liệu này, có thể nói số tiền trên vượt quá ranh giới đó),

Ở đây Phước có vẻ mắc một căn bệnh giông giống như đa số đồng bào hải ngoại, tức là quan niệm rằng ở Việt nam hễ có nhiều tiền thì tức là phải có "thu nhập bất chính". GDP bình quân của một người Việt là khoảng vài ngàn $ (PPP), và do vậy mà Phước cho rằng $100,000 là một số tiền quá lớn. Làm một so sánh nhỏ, thì GDP bình quân của Mỹ là khoảng vài chục nghìn $ (cũng PPP), tức là $1,000,000 ở Mỹ cũng sẽ là một số tiền quá lớn hầu như ko có ai huy động nổi phải ko? (và nếu huy động được thì là có thu nhập bất chính, "vượt quá ranh giới", "khó có thể kiếm được" chăng)??? Nếu dựa vào GDP bình quân mà so sánh thì 100,000 ở Vn cũng giông giống như là 1M ở mỹ vậy - số tiền rất lớn nhưng ko đến nỗi ít người lắm có thể huy động.

Xin nói thêm là ko có ý nói những ý khác của Phước hay Thành là ko đúng, chỉ là cái gì nghe khó tin một chút thì phải hỏi lại như vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trung:

Tớ không nói là ở VN ít người có 100.000$. Ý tớ muốn nói là có 100.000$ tư bản - "tiền tươi thóc thật" - vốn tài chính :) (nghĩa là những tài sản thuộc dạng dễ chuyển đổi sang một dạng tài sản khác :D - chả biết định nghĩa thế nào cho đúng). Từng đấy vốn là rất ít người có. Còn 100.000$ để mua nhà lại là chuyện khác hoàn toàn. Mọi người đều có tiền ở trong nhà đất, nhưng nếu mọi người rút tiền từ nhà đất để đầu tư vào kinh doanh thì thị trường bất động sản sẽ sụp đổ ngay - vì nó hiện tại là một mớ bong bóng (số tiền thực không phải lớn để có thể mua được dù chỉ 2% số bất động sản hiện có). Hiện tại chỉ là một hình thức mua rồi bán nhà. Để mua một căn hộ 100.000$ người ta phải bán một mảnh đất ở đâu đó rồi mới có tiền mua. Số liệu của VN thì thật khó kiếm. Số liệu của Mỹ chẳng hạn có thể lấy được rất nhiều, có thể vào xem www.briefing.com - vào phần economic calendar sẽ có những chỉ số đó (tại money.cnn.com cũng có). Nhưng có thể lấy số liệu đó để làm cơ sở so sánh với VN thì mới thấy rõ được là khoảng cách thực là rất lớn (lớn hơn nhiều khoảng cách về GDP cũng như thu GDP per capita). Trong tài chính không thể dùng GDP theo PPP được :)

@Quang Hưng: :) Anh nói 600$/tháng có lẽ là bottom line của sv ra trường tại Moscow thì có lẽ đúng hơn. Nếu anh bảo 600$ là mức trung bình, 1000$ chỉ có 30%, để có con số này chắc là 70% còn lại kiếm ở mức 428$, tức là sẽ có những người chỉ kiếm được 200-300$. Hic, em e rằng như thế là hơi khó kiếm được người làm với mức lương như thế, may ra ở Kiev còn kiếm được, nhưng cũng khó. Mức lương 1000$/tháng trung bình có thể là hơi cao, nhưng nó cũng không thể dưới 800$ được. Anh có thể vào trang www.rabota.ru hay www.jobs.ru hay rambler.ru, yandex.ru để kiểm tra. Mức lương tối thiểu là 500-600$.

Ý của em ở đây chỉ là - mức tăng trưởng thật của nền kinh tế VN có thể là thấp hơn nhiều so với mức công bố, hoặc là ở mức độ phát triển thấp như VN thì yêu cầu về tăng trưởng phải cao. Ví dụ: đối với những nước phát triển mức tăng trưởng 5% được coi là cao, còn đối với VN mức tăng trưởng 10% vẫn có thể bị coi là thấp.

BTW, em cũng thắc mắc về GDP của nước Mỹ. Hồi năm 1995, nếu như em nhớ không nhầm thì GDP nước Mỹ khoảng 6000 tỷ USD, bây giờ trên 10.000 tỷ USD, tức tăng cũng gấp đôi. Vậy mà nước Mỹ tăng trưởng cũng đâu có cao như ở VN? Đính chính: GDP của Mỹ năm 1994 là 7.072 tỷ USD, còn năm 2004 là 11.734 tỷ USD - tăng trưởng là 66% trong vòng 10 năm :) vẫn thấp hơn của VN một chút.

Vậy sự thật về tăng trưởng là ở đâu?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
bác Thành viết bài này chuẩn quá. em cũng nghĩ giống bác (nghĩ thôi còn em chả theo dõi nên kô có đc số liệu gì cả) là ở Vn vốn thực có là không có bao nhiêu, toàn là tính ra bất động sản. nếu bây giờ có một cái gì đó khiến bà con vác bất động sản ra bán theo số lượng nhiều cùng một lúc thì chắc là đại loạn vì thực ra số vốn trong xã hội dùng để mua bất động sản ko thể đủ để giữ cho đúng giá bất động sản được.
GDP của Mỹ năm 1995 là khoảng gần 8,000 tỷ. năm 2004 là khoảng 10 nghìn 800 tỷ (fixed theo đô năm 2000 ạ.) chứ trong 10 năm mà nó tăng gần gấp đôi thì cũng khiếp quá :p
 
To Thành: Tôi cũng chỉ muốn nói "tiền tươi thóc thật" thôi chứ ko có ý muốn nói đến "bất động sản". Thói quen ở Việt Nam là người ta tính tiền tươi chứ ko mấy ai tính tiền theo kiểu đếm cua trong lỗ như vậy cả. Vả lại chuyện "bán một miếng đất để mua cái chung cư" là chuyện củ chuối, ít có ai lại làm như thế. Hơn nữa tôi nói tạm thế này cho Thành dễ hiểu nhé: $100,000 là khoảng xấp xỉ (và có lẽ là nhỏ hơn) doanh thu 1 tháng bán hàng của một cái nhà hàng cỡ như là Vạn Tuế, hay là Phù Đổng Thiên Vương gì đó ở Hà Nội. Cái này thì thật ko đào đâu ra số liệu nhưng hai năm trước có làm việc với 1 nhóm chuyên viết phần mềm cho các nhà hàng, khách sạn cho nên biết sơ như thế. Mà đại để tính sơ sơ thì thế thật, vì một ngày có khoảng 200-300 khách vào đó ăn là ít, mỗi ngừoi tiêu cũng khoảng 100-200K trung bình, cứ thế mà tính :). Mà mấy cái nhà hàng cỡ đó thì ko biết đã có thể gọi là "trung gia" chưa nữa :D (so sánh với từ "đại gia" ý mà). So sánh nữa thì $100,000 cũng là khoản tiền tạm đủ để xây một cái nhà khoảng 100 mét vuông, 4 tầng, chưa có nội thất. Một năm ở HN có khoảng bao nhiêu ngôi nhà như thế đựoc xây lên? Ko nhẽ người ta cứ phải bán một khoảng đất ở đâu đó để xây một cái nhà như thế ư? $100,000 cũng mới chỉ đủ để mua 2 - 3 cái ô tô mà thôi.

Tôi nghĩ những quan sát của Thành về tính hình ở Việt Nam có thể là ko chính xác lắm, ít nhất là ko giống quan sát của tôi. Các vấn đề khác ko dám bàn - có thể là tăng trưởng ko giống như báo cáo, cũng có thể là tăng trưởng chưa xứng tầm, mà hay nghe nói nhất là "tăng trưởng ko bền vững". Riêng về chuyện PPP thì do cu Phước dùng PPP cho nên tôi mới dùng PPP để nói cho nó dễ hiểu.
 
bác Trung đang nhìn vào một bộ phận thiểu số để nói chuyện với bác Thành trong khi bác Thành thì nhìn vĩ mô hơn. số cá nhân/doanh nghiệp có khả năng thiết lập doanh thu kiểu $100,000/tháng như bác Trung chỉ ra ở VN là rất ít (đây, theo em, là nhìn vĩ mô - vài nghìn vẫn còn là ít nếu nhìn tổng quan dân số 80 triệu dân Vn hay vài triệu dân ở Hn hoặc sài gòn.)
theo như WDI của World Bank thì vào năm 2002, Income share held by highest 10% of pop. ở Vn là 30%, by highest 20% là 45%, by lowest 10% là 8%, lowest 20% là 11%, GDP per capita là 444 USD.
nhìn vào đấy thì bác có thể thấy là thực chất số người có thể thực sự huy động một số lượng lớn vốn thực bằng tiền ở Vn không thể nào là lớn được.
 
Hoàng Long đã viết:
bác Trung đang nhìn vào một bộ phận thiểu số để nói chuyện với bác Thành trong khi bác Thành thì nhìn vĩ mô hơn. số cá nhân/doanh nghiệp có khả năng thiết lập doanh thu kiểu $100,000/tháng như bác Trung chỉ ra ở VN là rất ít (đây, theo em, là nhìn vĩ mô - vài nghìn vẫn còn là ít nếu nhìn tổng quan dân số 80 triệu dân Vn hay vài triệu dân ở Hn hoặc sài gòn.)
theo như WDI của World Bank thì vào năm 2002, Income share held by highest 10% of pop. ở Vn là 30%, by highest 20% là 45%, by lowest 10% là 8%, lowest 20% là 11%, GDP per capita là 444 USD.
nhìn vào đấy thì bác có thể thấy là thực chất số người có thể thực sự huy động một số lượng lớn vốn thực bằng tiền ở Vn không thể nào là lớn được.

To Hoàng Long + Thành: Thực ra tôi nhận thấy là chúng ta rơi vào cái vòng tranh cãi luẩn quẩn là "thế nào thì là lớn". Cần bao nhiêu người có đủ khả năng đầu tư $100.000 thì gọi là nhiều? Và như thế thì so sánh với chuẩn mực nào mà cho là "lớn" hay là "nhỏ"? Chả hạn phải chăng là cần so với một nước có GDP tương đương, hay là GDP per capita tương đương? Chúng ta thực sự vừa ko biết cần bao nhiêu thì là "vừa" mà lại cũng vừa ko xác định được là con số thực là bao nhiêu. Bất quá Thành nói là "ít" mà tôi cảm thấy là "ko ít" mà thôi.

Vấn đề là cả tôi và Thành đều ko hề nhìn "vĩ mô" gì cả mà thực chất là quan sát rất vi mô - từ những người xung quanh mình, những người mà theo Thành đánh giá là "đồn là giàu bạc tỉ nhưng động đến $100,000 thì rụt vòi".

Có một vấn đề có lẽ dễ dàng kiểm chứng hơn một chút là vụ "resort" mà theo Thành là "đa số do Việt Kiều đầu tư", và "phần lớn chỉ xin đất mà ko xây được vì ko có vốn". Vậy Thành có thể liệt kê xem có bao nhiêu resort hiện nay ở VN ko (hoặc ở miền Bắc hay miền Nam thôi chả hạn)? Trong số đó thì có bao nhiêu resort của VK? Và hiện có bao nhiêu là dự án resort ma? Nếu ko có số liệu đầy đủ thì ít nhât Thành có thể cho vài ví dụ resort ma và vài ví dụ về resort do VK đầu tư ko?

Vấn đề nữa là tôi thường nghe người ta phàn nàn là ko huy động được vốn trong dân chứ chưa nghe nói là "dân ít vốn" bao giờ. So sánh một cách tương đối thì tôi nghĩ vốn trong dân ko phải là quá thiếu mà vấn đề là ko huy động được mà thôi (tâm lý thích bỏ tiền trong két, hoặc mua vàng, mua ngoại tệ mạnh, hoặc mua đất, cũng ko phải là vì muốn "đầu tư" mà thực chất là chỉ vì giữ đất + giữ vàng thì cũng như là giữ $, tức là ko sợ mất giá như tiền VIệt mà thôi).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đinh Trọng Thành Trung đã viết:
To Thành: Tôi cũng chỉ muốn nói "tiền tươi thóc thật" thôi chứ ko có ý muốn nói đến "bất động sản". Thói quen ở Việt Nam là người ta tính tiền tươi chứ ko mấy ai tính tiền theo kiểu đếm cua trong lỗ như vậy cả. Vả lại chuyện "bán một miếng đất để mua cái chung cư" là chuyện củ chuối, ít có ai lại làm như thế. Hơn nữa tôi nói tạm thế này cho Thành dễ hiểu nhé: $100,000 là khoảng xấp xỉ (và có lẽ là nhỏ hơn) doanh thu 1 tháng bán hàng của một cái nhà hàng cỡ như là Vạn Tuế, hay là Phù Đổng Thiên Vương gì đó ở Hà Nội. Cái này thì thật ko đào đâu ra số liệu nhưng hai năm trước có làm việc với 1 nhóm chuyên viết phần mềm cho các nhà hàng, khách sạn cho nên biết sơ như thế. Mà đại để tính sơ sơ thì thế thật, vì một ngày có khoảng 200-300 khách vào đó ăn là ít, mỗi ngừoi tiêu cũng khoảng 100-200K trung bình, cứ thế mà tính :). Mà mấy cái nhà hàng cỡ đó thì ko biết đã có thể gọi là "trung gia" chưa nữa :D (so sánh với từ "đại gia" ý mà). So sánh nữa thì $100,000 cũng là khoản tiền tạm đủ để xây một cái nhà khoảng 100 mét vuông, 4 tầng, chưa có nội thất. Một năm ở HN có khoảng bao nhiêu ngôi nhà như thế đựoc xây lên? Ko nhẽ người ta cứ phải bán một khoảng đất ở đâu đó để xây một cái nhà như thế ư? $100,000 cũng mới chỉ đủ để mua 2 - 3 cái ô tô mà thôi.

Tôi nghĩ những quan sát của Thành về tính hình ở Việt Nam có thể là ko chính xác lắm, ít nhất là ko giống quan sát của tôi. Các vấn đề khác ko dám bàn - có thể là tăng trưởng ko giống như báo cáo, cũng có thể là tăng trưởng chưa xứng tầm, mà hay nghe nói nhất là "tăng trưởng ko bền vững". Riêng về chuyện PPP thì do cu Phước dùng PPP cho nên tôi mới dùng PPP để nói cho nó dễ hiểu.


Có lẽ Trung chưa hiểu tớ đang bàn về vấn đề gì. Tớ đang nói đến nền kinh tế vĩ mô nói chung, chứ không bàn về việc có người kiếm được 100k$/tháng hay không. Vì bây giờ quan niệm của người VN là rất nhiều người có số vốn 100k$, về thực chất số người có từng đấy vốn trở lên là rất ít trong xã hội. Tớ chỉ lấy cái mốc 100k$ để nói lên sự yếu kém của nền kinh tế thôi (về mặt tài chính). Chứ quan niệm phần lớn của người VN coi 100k$ là chả là gì cả, nhưng khi nói về góp 100k$ để kinh doanh là hầu hết sẽ phát hiện ra là không có khả năng.

Trung nói là tiền không phải từ bất động sản mà ra thì cũng nên xem xét kỹ lại. Phần lớn thu nhập của người VN ở thành thị vẫn là bất động sản mà thôi, chứ họ làm gì có nguồn thu nhập nào khác đâu? Cách thức kiếm tiền phần lớn của người VN là: vợ làm nhà nước kiếm tháng 1-2 triệu bạc, chồng làm ngoài kiếm tháng 5-7 triệu bạc, vợ chồng tích cóp ít tiền mua mảnh đất 100-200 triệu ở đâu đấy xa xa.... Đấy là mô hình phổ biến của kinh tế gia đình ở VN.

Ngay cả cái Vạn Tuế ấy - cần đầu tư bao nhiêu tiền vào cái Vạn Tuế đấy để có doanh thu là 100k$/tháng? Trừ hết chi phí lợi nhuận là bao nhiêu? Và có bao nhiêu nhà hàng như Vạn Tuế vậy? Nói chung, lợi nhuận ở VN nhìn chung là thấp. Số người ăn nên làm ra như vậy là rất ít, gần như cả HN biết nhau (ý nói là người giàu ấy).

Nếu cần những con số vĩ mô, thì cái Hoàng Long đưa ra có lẽ là khá chính xác đấy. Trung thì nghĩ xem, với những con số như thế thì làm sao mà ở VN lại có thể có nhiều vốn được.

Về các resorts ma thì dễ tìm lắm, chỉ ngắm các tỉnh xung quanh HN thì sẽ phát hiện bao nhiêu dự án như vậy :) Tớ sẽ cố gắng tìm một vài số liệu cho Trung. Về đầu tư của nước ngoài với Việt Kiều (đồng vốn từ nước ngoài, bất kể chủ đầu tư là ai), tạm có thể lấy các Theme Parks ở Sài Gòn, các resort ở Đà Nẵng, Hội An... :) Các đầu tư lớn tầm cỡ Tuần Châu và hơn thế nữa: Hòn Tre ở Nha Trang, Cù Lao Chàm ở Đà Nẵng... Các khách sạn lớn, khu đô thị tầm cỡ: Ciputra ở HN, Phú Mỹ Hưng ở SG....

Tớ không phủ nhận là ở VN vẫn có một khoản tích lũy nhất định (được thể hiện bằng số nhà xây mới), nhưng có lẽ phần lớn các khoản tích lũy trút vào xây dựng. Tạm lấy các con số hiện có:

Nhu cầu tiêu thụ thép ở VN là 3,8 - 3,9 triệu tấn vào năm 2006 (http://www.sgtt.com.vn/web/tintuc/default.aspx?cat_id=590). Coi 1 ngôi nhà xây hết 20 tấn thép, 1/2 số thép phục vụ xây dựng nhà dân, thì tổng cộng một năm VN có khoảng 100.000 ngôi nhà mới. Trong khi đó ở Mỹ - 1 tháng số nhà mới được bán ra là 1,25 triệu/tháng - 1 năm khoảng 15 triệu (http://www.briefing.com/Silver/Calendars/EconomicReleases/newhom.htm)

Tớ không lấy mức tiêu thụ thép ở Mỹ để so với VN, vì ở Mỹ thép không phải là main indicator về mức độ phát triển (nhựa và nhôm có vai trò còn lớn hơn thế). Tiêu thụ thép của Mỹ 1 năm là 120 triệu tấn.

Như vậy mức chênh lệch khoảng 150 lần. :D Đấy chỉ là về số lượng, còn về chất lượng thì đối với 1 ngôi nhà mới ở Mỹ người ta đầu tư vào nhiều tiền hơn, bao gồm cả xây dựng, cả mua sắm nội thất. Sự chênh lệch này có thể cho thấy là nguồn vốn của người Mỹ lớn gâp hàng trăm, hàng ngàn lần so với VN (nếu biết rằng, đầu tư vào bất động sản không phải là đầu tư chính của người Mỹ), trong khi GDP chênh lệch nhau khoảng 250 lần.

Nếu nhìn nhận vào những con số như thế, thì có thể thấy rõ hơn về sự yếu kém nền kinh tế VN, không bị con số tăng trưởng cũng như GDP làm hoa con mắt (chênh lệch về GDP per Capita giữa VN và các nước phát triển là khoảng 70 lần, nhưng về khả năng tài chính là chênh lệch nhau có khi tới tận 1000 lần). :)

Nếu so 100.000$ ở VN với 1 triệu $ ở Mỹ, e rằng không hợp. Ở Mỹ hiện có trên 2 triệu người có trên 1 triệu $ (tức 1% dân số), vậy chẳng nhẽ ở VN có đến 800 ngàn người có số vốn trên 100k$? Có lẽ so 100.000$ vốn ở VN với 50 triệu ở Mỹ thì đúng hơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To Thành:

1. Lãi ròng của kinh doanh nhà hàng ở Hà Nội là khoảng 20% - 40% (tùy thời điểm trong năm cũng như tùy nhà hàng. Đây chỉ tính những nhà hàng đã trụ được vài năm và có khách. Đương nhiên có những nhà hàng xây lên hoành tráng mà sau khoảng dưới 1 năm thì sập tiệm). Vốn ban đầu để xây một cái Vạn Tuế chắc vào khoảng 500k gì đó đổ lại --> càng chứng minh khả năng tài chính của dân Việt phải ko.

2. Kiểu làm ăn vợ làm nhà nước, chồng chạy linh tinh rồi kiếm con nhà là cách làm ăn chung của toàn thế giới này. Ở Mỹ cũng vậy, một người đi làm, một người ở nhà trông con, tích cóp gần đủ thì bắt đầu mua trả góp xe, rồi mua trả góp nhà. Đó là cách làm ăn của mọi dạng người làm công ăn lương trên thế giới.

3. Điều quan trọng nhất mà tôi muốn nói là những cái Thành nói (về $100,000) chỉ là nói cảm tính (nhưng lại dùng một con số rất định lượng), và cái tôi muốn chỉ ra cho Thành thấy là về mặt cảm tính thì mỗi người có cách nhìn rất khác nhau. Và do đó việc lấy một con số rất định lượng một cách đầy cảm tính là việc làm rất sai lầm.

4.Việc Thành phân tích về khả năng tài chính gấp 1000 lần gì đó thì theo tôi là con đường tốt hơn nhiều để chỉ ra sự yếu kém của nền kinh tế VIệt Nam. Cách làm đó mới gọi là "vĩ mô" chứ cái cách "dự đoán về khả năng đầu tư $100,000 của người Việt" theo tôi nó đầy tranh cãi, phản khoa học và ko mang lại lợi ích gì cả. Điểm tiếp theo là thực ra ở Mỹ ko phải chỉ nguồn vốn lớn hơn Việt Nam, mà quan trọng hơn cả là họ huy động vốn được tốt hơn Việt nam rất nhiều.

5. Riêng Tuần Châu thì lại là đầu tư trong nước - đó ko phải là một ví dụ rất tốt cho Thành thấy hay sao? Ciputra ở Hà Nội thì lại là đầu tư ngoại quốc, thậm chí còn ko phải là của Việt Kiều nữa. Nhưng liệu việc đầu tư ngoại quốc nhiều quá thì hại ở điểm nào? Tận dụng được đầu tư ngoại quốc ko phải việc tốt hay sao? - hoặc Việt nam hiện nay dùng nguồn này ko hợp lý ở chỗ nào? Xin chờ Thành phân tích rõ thêm về điều này.

6. Cuối cùng thì tôi ko có ý tranh cãi về sự yếu kém hay ko yếu kẻm của nền kinh tế Việt Nam - điều này vốn ko phải là sở trường của tôi. Chỉ là tôi thấy Thành cảm tính thì tôi cũng cảm tính một cái cho Thành thấy sơ hở trong lập luận của mình. Rất có thể là từ đó Thành sẽ đưa ra những lập luận mới hợp lý hơn.

Chúc vui.
 
Lưu Công Thành đã viết:
Nếu so 100.000$ ở VN với 1 triệu $ ở Mỹ, e rằng không hợp. Ở Mỹ hiện có trên 2 triệu người có trên 1 triệu $ (tức 1% dân số), vậy chẳng nhẽ ở VN có đến 800 ngàn người có số vốn trên 100k$? Có lẽ so 100.000$ vốn ở VN với 50 triệu ở Mỹ thì đúng hơn.

Thật ra ban đầu tôi định so $100K ở VN với 10M của Mỹ (vì nếu tính GDP đầu người thật - ko qui đổi thì Mỹ = 100x VN. Tuy nhiên điều tôi muốn nói với Thành là ở chỗ này đó :). Thành có chắc là ở VN thì ko có đến 800.000 có số vốn trên 100k không? Tôi nghĩ cũng có thể tính toán ra con số đó. Điều đó thì xin nhường cho Thành.
 
Bài báo bác Thành đưa ra, tuy có một vài thống kê nhỏ nhỏ em không bàn tới, vì để check chúng thì cần rất nhiều thời gian, cũng là bàn luận cho vui, nhưng đại khái em hiểu ý bác Thành thế này:

- Số liệu tăng trưởng Vn bị bốc phét lên quá cao so với thực tế: Cái này em công nhận có, nhưng bác đừng nghĩ GDP tăng trưởng 10% đã là quá cao so với VN hiện nay, VN nếu tăng về công nghệ thì có thể tăng cỡ 15 hoặc 20% như dạng các nước NICs trước đây. Theo em với tài nguyên và hiện trạng của VN thì tăng trưởng 8% là quá bình thường, thậm chí còn thấp. Còn bức xúc của bác thì có vẻ như cần một sự nhảy vọt nào đó để bằng bạn bằng bè. Thưa bác là VN đến năm 75 mới xong chiến tranh, chúng ta thực sự chỉ mới bắt đầu biết đến phát triển kinh tế từ năm 86, mà phải thật là đến tận năm 90 mới bắt đầu có khái niệm tăng trưởng từ sự đổi mới. Trong 15 năm qua để có được "sự nhảy vọt" thì ngoài các yếu tố chính như Công nghệ, đầu tư nước ngoài + với khai thác tối đa tiềm năng tài nguyên trong nước, chúng ta phải cần thời gian để thắng được sức ỳ tồn tại theo kiểu nền kinh tế cũ từ xưa đến nay. Em hiểu bác có mong muốn Vn tăng trưởng kiểu "nhảy vọt". Muốn thế chỉ có con đường "công nghệ" thôi bác ạ.. Ở đây có đồng chí nào tìm hiểu nhiều về Kinh tế phát triển thì biết rất rõ là tăng trưởng kinh tế bị ràng buộc bởi hiệu suất vốn và nhân lực giảm dần, muốn có "nhảy vọt" tăng trưởng 2 con số thì chỉ có "công nghệ". Còn nếu ko thì kể cả có tận dụng hết vốn vào lao động thì cũng chỉ tằng tằng đi lên, Mỹ nó cũng mất tới 100 năm tăng trưởng tằng tằng để đạt được như ngày nay..

Muốn có công nghệ nhảy vọt thì rõ ràng phải thông qua rất nhiều kênh, trong đó kenh FDI vẫn là quan trọng nhất. Tuy nhiên bác Thành ko nên lầm lẫn là chỉ có FDI mới là nguồn và đóng vị trí quan trọng nhât trong tăng trưởng VN hiện nay. Em công nhận là nó quan trọng bậc nhất trong tương lai, chứ hiện nay FDI mới chỉ đóng góp rất thấp. Bác tưởng tượng năm 2000 FDI vào Việt nam năm đó sụt giảm và chưa được 1 tỷ USD thì ko thể kết luận là 99% tăng trưởng của VN hiện nay dựa vào FDI được, theo em chỉ là 20% là quá cao :D..

Chính vì thế, mối quan tâm của lớp trẻ hiện nay, có gọi là "giúp cho nước nhà khá khẩm", thì cũng chính là con đường này. Nói đơn giản thì thế nhưng để phục vụ cho đúng cái này thì đi theo nó chúng ta phải làm tốt các kênh như tài chính, quản lý, tăng đầu tư, giáo dục đào tạo.... Chung quy lại để phát triển về chất thì chỉ có cách là tăng năng suất mà để tăng năng suất thì phải đầu tư và phát triển công nghệ. Đã có hàng bao nhiêu nghiên cứu về vấn đề này, nhưng hạn chế của VN trong quản lý và sở hữu đã hạn chế rất nhiều trong việc đổi mới công nghệ. Chỉ khi nào có tăng năng suất, chúng ta mới có được sự phát triển về chất và khi ấy mới có thể nghĩ tới "sự nhảy vọt"...
 
Hmm, anh cảm giác Tuấn có suy nghĩ hơi emotion quá, hoặc là em mới học xong một bài giảng nào đấy về Developmentalism :D Đùa chút.

Anh công nhận với Tuấn là VN mình có một số khó khăn: A, B, C, D.... Nhưng chắc chắn là chúng ta đang được ru ngủ quá say.

Con số tăng trưởng 8% quả là cũng đáng khích lệ, nhưng có lẽ chưa trừ đi lạm phát - mà lạm phát mỗi năm là không dưới 5%. Vậy tốc độ tăng trưởng thực chỉ là 3%. Đấy là mới chỉ có ta nhìn thấy ta mà khen. Nếu ngó nghiêng sang những nước cùng phe XHCN với VN thì ta mới ngã ngửa ra rằng: những nước không được tung hô, ca ngợi, không được gọi là con rồng mới trỗi dậy hay là sự phát triển thần kỳ v.v. và v.v. thì lại có một bước nhảy vọt về kinh tế không thể ngờ được. Đây là số liệu về sự phát triển kinh tế của nước Nga từ năm 1995-2004 của Cục Thống kê quốc gia LB Nga (http://www.gks.ru/bgd/free/b01_19/IssWWW.exe/Stg/d000/i000170r.htm) - các con số ở đây là 1000 tỷ ruble, chưa tính lạm phát (nominal GDP):

Năm 1995 - 1428,5
Năm 1998 - 2629,6
Năm 1999 - 4823,2
Năm 2004 - 16751,5

Giữa năm 1998 và năm 1999 có một sự đại nhảy vọt là do khủng hoảng tài chính dẫn đến lạm phát lớn, về thực chất là không hề có tăng trưởng.

Giữa năm 1999 với năm 2004 - đồng ruble không hề mất giá so với USD (mà có xu hướng ngược lại), tuy có lạm phát, nhưng ta có thể thấy là giữa năm 1999 với năm 2004 - trong vòng 5 năm nền kinh tế nước Nga tăng trưởng hơn 3 lần!!!!! Tăng trưởng này đã được thể hiện rất rõ trong thu nhập của người dân, đặc biệt là người dân các thành phố lớn như Moscow, St. Petersburg...

Một dấu hỏi lớn là tại sao VN mình không bao giờ so sánh với Nga, trong khi thường xuyên chỉ trích đường lối phát triển của Nga là sai lầm?

Mình nghĩ một phần có thể là người Nga khiêm tốn hơn VN trong vấn đề này, với lại họ luôn công bố những con số thực và không khoe mẽ. Trong con số tăng trưởng GDP thần kỳ đó, chắc một phần không nhỏ là nhờ giá dầu tăng, và nhờ kỷ cương về tài chính được lập lại.

Quay lại với những gì Tuấn vừa nói, thì có lẽ cách lập luận về tăng trưởng 2 chữ số của Tuấn cũng đúng nhưng chưa toàn diện lắm. ;) (hãy thử giải thích sự tăng trưởng của nước Nga sẽ thấy khập khiễng ngay).


Vai trò của FDI trong sự tăng trưởng của VN (Tuấn đọc kỹ lại nhé, là vai trò trong sự tăng trưởng, chứ không phải tỷ lệ GDP) - là 20% thì e rằng không phải lắm. Tuấn thử đặt câu hỏi này với một vị giáo sư nào của Tuấn xem.

Về tỷ lệ đóng góp GDP, thì khu vực kinh tế có vốn đầu tư nước ngoài đóng góp 15%, về xuất khảu chiếm đâu đấy 50%, còn về tốc độ tăng trưởng thì khu vực FDI có tốc độ tăng trưởng cao nhất. Mà VN tăng trưởng được nhờ đâu? Chắc chắn là nhờ xuất khẩu rồi.

Tác động của FDI là khá lớn, ngoài việc tạo công ăn việc làm, nó còn là một nền kinh tế và có sức tiêu thụ khá nhiều sản phẩm quốc nội, là đầu ra cho các sản phẩm trong nước, nó là đầu tàu trong công nghệ, là hình mẫu để các doanh nghiệp trong nước học tập.... Vậy thì FDI không đóng góp đến 90% cho sự tăng trưởng của VN, thậm chí là 99%, thì quả là lạ!

Trong một doanh nghiệp, CEO có thể chỉ nhận 0,1% trong quỹ lương của doanh nghiệp, nhưng là người quyết định đến 90% sự thành đạt của doanh nghiệp dó. Công nhân lao động đen có thể chiếm đến 60-70% quỹ lương, nhưng lại không có vai trò gì trong sự tăng trưởng, hoặc là vai trò rất thấp.

Vai trò của FDI trong thời kỳ khó khăn 1985-1994 thì là quá rõ mười mươi rồi. Nếu không có FDI thì nền kinh tế VN sẽ trì trệt không thể phát triển được. Ngay cả bây giờ, nếu không có FDI nền kinh tế VN vẫn có thể lại trượt dốc (hãy lấy bài học của các nước ĐNA trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 1997).

Quay lại vơi chủ đề ban đầu, là điểm yếu của nền kinh tế VN là mỏng về tài chính và kém về hiệu quả.

Tuấn đưa ra một ý là hiệu quả thấp do không có công nghệ :)

----------

Một con số để mọi người suy ngẫm:

1. Lượng kiều hối chuyển về VN năm 2005 ước tính sẽ đạt 3,8 tỷ USD

2. Nhu cầu sắt thép trong năm 2005 của VN ước đạt 3,3 triệu tấn

Có cảm giác như đến 50% nhà mới xây là nhờ có vốn ở nước ngoài chuyển về nếu không nói là 60-70% :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bác Thành vẫn hay tự suy diễn nhỉ, em xem lại cách tính tăng trưởng hộ em cái. Cái tăng trưởng 8% là tính trên một mức giá được fix của một năm cố định rồi, sao lại còn trừ đi lạm phát gì nữa. VN mà tăng trưởng thực chất chỉ có 3% thì chết, bác xem lại đi chứ đời sống thu nhập của nhà mình tăng ầm ầm chỉ vài năm mà từ 200USD/người lên gần 500USD/người mà có 3% thì bao nhiêu năm mới xong...

Bác cũng cần phân biệt rõ đầu tư nước ngoài với FDI, Vn hiện nay đầu tư nước ngoài phần lớn vẫn chủ yếu là ODA cho cơ sở hạ tầng. Trong 2 hình thức này thì FDI hiêu quả và tốt hơn nhiều nhưng VN vẫn phải tìm cách nâng cao sức cạnh tranh để hút FDI hơn nữa. Bác nói đúng là tăng trưởng phần từ xuất khẩu, còn FDI chiếm tới 50% xuất khẩu thì bác bịa đặt hoàn toàn :D. Bác tìm được nguồn ở đâu nói đúng như vậy (thậm chí là 40% thôi) thì em bé bằng con gián luôn...

Việc bác đưa ra ví dụ về Nga, thì chẳng có gì lạ cả. Nga cũng ko tự hào vì bản thân trước nó là một cường quốc, nó chỉ phục hồi được phần nào từ khủng hoảng những giá trị trước đó thì tăng trưởng cũng đã là vài chục phần trăm rồi. Để đơn giản em ví dụ chẳng hạn Mỹ bây giờ khủng hoảng, GDP đầu người tụt bằng Việt nam chẳng hạn (từ 30k xuống 500). Nếu Mỹ mất chẳng hạn cho là 10 năm để khôi phụ được bằng 1/2 nó trước đây đi (15k). Có nghĩa là trong 10 năm GDP đầu người tăng từ 500 lên 15k, tức là 30 lần, tăng trưởng 3000%, có nghĩa là mỗi năng tăng trưởng trung bình 300%. Vì thế việc Nga tăng có 4 lần so với trước đây của nó cũng chẳng có gì lạ phỏng ạ... Ngay cả VN nếu chẳng may khủng hoảng quay về thời 85, sau 5 năm quay lại bằng VN bây giờ, thì cũng đã tăng trưởng vài chục phần trăm rồi. Bác hiểu là chuyện hồi phục thằng Nga chẳng có gì lạ cả, nếu em ko muốn nói là còn thấp so với tiềm năng của nó. Tài nguyên của nó như thế, trình độ công nghệ sẵn có nó như thế, vấn đề là nó chỉ cần khai thác hiệu quả cái mà nó có thể đạt tới, ví dụ từ 20% khả năng của nó tới 80% của nó, là đã tăng vãi ra quần rồi, mà cũng chỉ cần chỉnh lý lại quản lý sắp xếp lại cho nó OK chứ chả cần vịn tới công nghệ làm gì. Chứ bảo bây giờ nó đang tận dụng được 90% khả năng tiềm lực như VN rồi, để tăng 2 con số, lúc đó nó mới cần tới công nghệ như em nói...
 
hehe bác kiếm đâu được bài bọn Nhân dân phỏng vấn đúng sếp Hồng của em :D. Ok nếu đúng số liệu chuẩn xác em bé bằng còn gián và ko vào đây tranh luận nữa :D.. (căn bản là thằng Nga trước vốn nó là ODA trong dầu khí, nay nó rút chuyển thành FDI thì tự dưng nhảy phát từ 33% lên 55% mình thành bé bằng con gián bực thế... )
 
He he he các bác toàn dùng các câu chữ chuyên môn thế này thì dân ngoại đạo chúng em hiểu thế nào được, nói gì thì nói nhưng cũng phải cho chúng em hỉu hỉu tí chút chứ ;;) . Em xin phép lại đăng một bài báo nữa ( nếu không đúng với chủ đề thì các bác cứ bỏ qua cho ). HAVE FUN.

Trái phiếu Việt Nam bán hết veo tại New York

11:54' 28/10/2005 (GMT+7)

Các nhà đầu tư quốc tế đã đặt mua với số tiền lên tới 4,5 tỷ USD, cao gấp 6 lần trị giá chào là 750 triệu USD. Hai tờ báo kinh tế lớn của thế giới là Financial Times (Anh) và Bloomberg (Mỹ) đồng loạt đưa tin và phân tích về sự kiện này. Tuy nhiên, Bộ Tài chính vẫn chưa đưa ra phát ngôn chính thức.

Hôm qua, Việt Nam đã nâng giá trị phát hành trái phiếu quốc gia ra nước ngoài và được đấu giá ở thị trường chứng khoán New York hôm nay (28/10) để huy động nguồn vốn từ các nhà đầu tư lớn ở Hoa Kỳ cũng như trên thế giới.




Các nhà đầu tư quốc tế đã đặt mua với số tiền lên tới 4,5 tỷ USD, cao gấp 6 lần lượng chào bán là 750 triệu USD.


Cụ thể, Việt Nam đã tăng gấp rưỡi lượng trái phiếu phát hành, lên 750 triệu USD trị giá trái phiếu thay vì 500 triệu USD như dự tính ban đầu được giao dịch ở thị trường này. Lãi suất trái phiếu Chính phủ trong đợt phát hành này đã được điều chỉnh giảm xuống mức 7,125%, thay cho mức dự tính ban đầu là 7,250%. Lãi suất này cao hơn so với Trái phiếu kho bạc Mỹ là 4,561%/trái phiếu 10 năm.

Đây là bước đầu tiên giúp Việt Nam bước chân vào thị trường tài chính quốc tế. Điều đáng mừng là cầu trái phiếu này cao hơn mong đợi rất nhiều. Các nhà đầu tư quốc tế đã đưa ra các đề nghị đặt mua với tổng số lên tới 4,5 tỷ USD, cao gấp 6 lần trị giá chào, để dành quyền mua số trái phiếu nói trên.

Theo thống kê ban đầu của Ngân hàng Credit Suisse First Boston, các nhà đầu tư đặt mua lớn trái phiếu Việt Nam chủ yếu đến từ châu Á, châu Âu và tại nước Mỹ. Một nửa trong số đó là các hãng quản lý tài sản. Các ngân hàng và hãng bảo hiểm cũng chiếm phần lớn.

Sự đón nhận nhiệt tình đến bất ngờ đó được nhận định là do nhiều nguyên nhân từ chính Việt Nam. Thứ nhất, các nhà đầu tư quốc tế tin tưởng vào tương lai sáng sủa của nền kinh tế Việt Nam sau khi chứng kiến hơn 10 năm đổi mới vừa qua. Đến nay, hầu như toàn thế giới biết đến công cuộc cải cách đổi mới ở Việt Nam. UNDP còn coi Việt Nam là một trong những ví dụ thành công nhất về chuyển đổi kinh tế trong lịch sử đương đại, đổi mới làm thay đổi gần như tất cả mọi mặt của cuộc sống kinh tế.

Theo Đại diện thường trú UNDP tại Việt Nam, ông Jordan Ryan, từ sau Đại hội Đảng CSVN lần thứ VI (12/1986), đã có nhiều thay đổi quan trọng trong sản xuất, tiêu dùng, tiết kiệm, đầu tư, chính sách tiền tệ và ngoại thương. Chính sách đổi mới mở ra nhiều phương thức tổ chức và quản lý kinh tế mới mẻ, góp phần cải thiện đời sống; tạo ra nguồn động lực sáng tạo cho hàng triệu người Việt Nam có dịp sử dụng một cách hiệu quả tiềm năng của mình.

Về cơ bản, kinh tế của Việt Nam đã được công nhận là đổi mới: Chuyển từ nền kinh tế kế hoạch hoá tập trung sang nền kinh tế thị trường định hướng XHCN; Từng bước hình thành thể chế kinh tế thị trường định hướng XHCN; Chuyển một nền kinh tế khép kín, nhập khẩu là chủ yếu sang nền kinh tế mở, chủ động hội nhập, hướng mạnh về xuất khẩu đồng thời thay thế nhập khẩu những sản phẩm mà Việt Nam có lợi thế và có hiệu quả...

Thứ hai, các nhà đầu tư tỏ ra lạc quan với việc Việt Nam được coi là nền kinh tế có tốc độ tăng trưởng cao và ổn định thứ hai châu Á, chỉ sau Trung Quốc. Bên cạnh đó, phải kể đến việc sụt giảm lòng tin của nhà đầu tư đối với trái phiếu cùng loại của Indonesia và Phillipines do tình hình kinh tế chính trị các nước này thời gian qua không ổn định lắm.

Thứ ba, việc các tổ chức định mức tín nhiệm quốc tế như gần đây liên tiếp nâng mức xếp hạng của Việt Nam cũng là một nguyên nhân quan trọng. S&P tuần vừa rồi đã nâng mức tín nhiệm của Việt Nam từ BB- lên BB. Moody cũng nâng lên mức Ba3 trong khi một tổ chức định mức tín nhiệm quốc tế nổi tiếng khác là Fitch cũng xếp Việt Nam hạng BB-.




Số tiền thu được sẽ được bơm thêm vào nền kinh tế đang tăng trưởng nhanh với tốc độ trung bình từ 7 - 8% của Việt Nam, cùng với việc đầu tư nước ngoài đang tăng nhanh tại đây.

Từ trước đến nay, Việt Nam chưa từng phát hành trái phiếu quốc tế nên các công ty trong nước (bao gồm cả các công ty quốc doanh) không biết phải đưa mức lãi suất là bao nhiêu khi huy động vốn từ bên ngoài. Do vậy, điều quan trọng không kém là việc giá trái phiếu sẽ được coi là mốc chuẩn để các công ty trong nước tham khảo khi chào bán cổ phiếu của mình ra nước ngoài, dự báo sẽ nở rộ trong tương lai, tiếp sau bước chuẩn bị mang tính đột phá của những công ty kiểu như Kinh Đô.

Tuy nhiên, bài học từ việc huy động vốn của các doanh nghiệp Thái Lan đầu những năm 1990 vẫn còn nguyên giá trị. Các công ty Thái lúc đó đã mải mê tìm cách huy động ngoại tệ mà không hiểu rõ các nguy cơ tiềm ẩn họ sẽ gặp phải khi đồng baht bị mất giá từ việc mua vào ngoại tệ mạnh.

Tuy nhiên, theo nhận định của các chuyên gia ở hãng định mức tín nhiệm quốc tế Standard & Poor’s, trong khi các công ty trong nước háo hức vay vốn từ bên ngoài thì Việt Nam vẫn có những biện pháp kiểm soát khá chặt chẽ nên tình trạng như Thái Lan những năm sau cơn sốt vay vốn sẽ khó xảy ra.

Việt Nam đã rút ra nhiều bài học từ kinh nghiệm của các nước trong khu vực trong suốt 20 năm qua và đang có những chiến lược kinh tế tài chính được đánh giá cao. Chính phủ đã có kế hoạch 5 năm sắp tới (2006-2010) là thời gian quyết định để thực hiện chiến lược đưa Việt Nam ra khỏi tình trạng nước đang phát triển ở trình độ thấp và tạo nền tảng để đến năm 2020 cơ bản trở thành một nước công nghiệp hiện đại.

Các nhà đầu tư hy vọng chiến lược đó sẽ giúp họ hưởng lợi lớn trong tương lai khi bỏ tiền vào Việt Nam để cùng Việt Nam bước vào công cuộc cải cách mới.

Nhật Vy (Tổng hợp)
Nguồn:http://vietnamnet.vn/kinhte/taichinh/2005/10/505201/
 
Báo chí VN đưa tin này làm cho người khác cảm giác là VN đã thu về được 4,6 tỷ USD sau khi phát hành số trái phiếu trị giá 750 triệu USD. Thực tế thì VN đã bán được với trị giá là 98,223% tức thu về được 736,67 triệu USD đối với số trái phiếu mệnh giá 750 triệu USD, lãi suất 6,875%/năm. Nhưng dù sao đây cũng là một tín hiệu đáng khích lệ, vì VN đã phải trả một cái giá khá rẻ cho việc vay vốn này, thấp hơn nhiều so với Indonesia và Philippines.

Anyway, đây cũng là một cách thể hiện báo chí VN thổi phồng các sự việc và đánh lừa người đọc. Ngay cả phần dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt, nhiều phần đã bị cắt bỏ và dịch sai. Moi người so sánh

http://quote.bloomberg.com/apps/news?pid=10000039&cid=pesek&sid=an3tRxNe8HD0

http://vietnamnet.vn/kinhte/taichinh/2005/10/505421/



Vừa đọc các trang web của VN một lần nữa, vẫn thấy có những bài báo viết đúng mực hơn

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=105476&ChannelID=11

Còn bài này cũng có gì gần với chủ đề thảo luận

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=104683&ChannelID=11


PS: Như thế này mới thấy người mua trái phiếu ở trong nước bị thiệt thòi, luôn phải mua theo đúng mệnh giá :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên